Rõ ràng là của nàng.
Bó hoa hồng kia rõ ràng là Quý Vân Tiêu đưa cho nàng.
Không lẽ bởi vì nàng không cần mà Quý Vân Tiêu có thể đem bó hoa xinh đẹp này trao tay người khác sao?
Đại mỹ nhân xinh đẹp lạnh mặt, thoạt nhìn không dễ chọc.
Người phục vụ cách đó không xa bị hoảng sợ, nghe vậy vội vàng trả hoa lại.
Lâm Thiên Vi nhìn đóa hoa hồng đỏ kiều diễm kia ngơ ngẩn hai giây mới vươn tay qua lấy.Nhưng nàng duỗi tay đến một nửa liền dừng lại.
Cuối cùng Lâm Thiên Vi vẫn chọn thu tay về, cảm xúc đạm mạc: :Nếu vị Quý tiểu thư kia đã đưa hoa cho cô rồi thì tôi không cần nữa."
Nàng giống như đang ghen.
Hình như có hơi rõ ràng?
Người phục vụ kia hoang mang rối loạn mà lắc đầu, đồng nghiệp ở kế bên cũng hỗ trợ giải thích: "Không không không, lúc ấy cô nói không muốn đóa hoa này thì Quý tiểu thư cũng không quan tâm nó nữa, chỉ ném nó qua bàn bên kia, chúng tôi nghĩ rằng thúc hoa hồng này vẫn còn khá xinh đẹp, cũng không thể ném nó vào thúng rác được nha? Vậy thì lãng phí lắm nên mới nhặt nó lên lại."
"Tình huống đại khái chính là như vậy, vị tiểu thư này cô không cần hiểu lầm."Người phục vụ đứng kế kia đem thúc hoa hồng tới trước, hỏi nhỏ: "Hoa này, hoa này cô còn cần sao?"
"Vốn dĩ không còn cần nữa." Lâm Thiên Vi duỗi tay tiếp nhận đóa hoa, ngữ khí lơ lỏng bình thường: "Nhưng bó hoa hồng đẹp như vậy ném vào thùng rác cũng thật sự rất đáng tiếc."
Nàng vẫn là nên ôm về.
Mấy vị phục vụ sinh nhìn Lâm Thiên Vi ôm hoa rời đi mà cảm khái: "Hôm nay tôi rốt cuộc cũng biết cái gọi là người còn đẹp hơn cả hoa."
"Nàng ta cũng quá xinh đẹp rồi."
"Hơn nữa tuy rằng thoạt nhìn qua lạnh lùng như băng...Nhưng thực tế lại mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng..."
"Cô ấy làm tôi nhớ tới con mèo đáng yêu."
"Đáng tiếc không có lưu lại phương thức liên lạc cuả Tiêu Tiêu, bằng không tôi nhất định phải báo cho cô ấy. Vợ của cô quay lại đem hoa của cô tặng đi mất! Trong lòng nàng có cô!"
Lâm Thiên Vi lên xe một hồi, Kiều Hi mới chú ý tới thúc hoa hồng mà nàng đang ôm trong tay.
Kiều Hi thuận miệng hỏi: "Hoa này ở đâu ra nha? Hồi nãy cậu quay lại là để mua hoa sao?"
Lâm Thiên Vi đem thúc hoa hồng đặt ở ghế sau, ánh mắt chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nàng nhàn nhạt nói: "Nhặt trên đường."
Kiều Hi: ???
Kiều Hi không hiểu: "Hoa hồng ở ngoài đường vứt mà cậu cũng dám nhặt sao? Lâm tồng, điều
kiện của cậu không tới mức cần phải ra đường nhặt hoa đi nha?"
"Hơn nữa ai mà biết được bó hoa này có dơ hay không nha? Vẫn là nên vứt đi thì hơn." Kiều Hi nói xong liền mở cửa sổ xe .
Lâm Thiên Vi vội ngăn lại: "Không được vứt."
Nói xong, nàng còn cầm bó hoa hồng đặt lên đùi của chính mình.
Kiều Hi nhìn khuôn mặt bị hoa hồng làm nổi bật càng thêm vẻ minh diễm sinh động của bạn tốt, rốt cuộc cũng cảm thấy không thích hợp, liền cười chế nhạo: "Bó hoa này của cậu căn bản không phải là nhặt được trên đường đi? Là người khác tặng đi? Tình huống như thế nào nha?"
Từ từ, vừa nãy không phải Lâm Thiên Vi tới đây để bàn bạc chuyện ly hôn với Quý Vân Tiêu sao?
Không lẽ...
Kiều Hi ôm lấy đầu, cực kỳ hoảng sợ: "Đừng nói với tớ bó hoa hồng này là Quý Vân Tiêu tặng cho cậu nha!"
Lâm Thiên Vi khinh bỉ liếc nàng một cái nhưng không phủ nhận.
Trong lòng Kiều Hi đang có muôn vàn cảm xúc chạy loạn, cuối cùng đều biến thành một câu nói run rẩy: "Quý Vân Tiêu rốt cuộc cho cậu uống canh mê hồn gì vậy..."
"Cậu, cậu...Hầy..."
"Mấu chốt là Quý Vân Tiêu cô ta thực sự không phải là cái thứ tốt đẹp gì hết nha!"
"Tớ biết." Lâm Thiên Vi giơ tay khảy cánh hoa hồng, lạnh lùng nói: "Trong quá khứ xác thực là Quý Vân Tiêu làm việc xấu tràn lan, nhưng mà người hiện tại này, tựa hồ không giống nhau."
Kiều Hi lắc đầu: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dù sao nếu là tớ thì tớ không tin Quý Vân Tiêu sẽ hối cải để làm lại cuộc đời mới đâu."
Cũng không phải là hối cải để làm lại cuộc đời.
Lâm Thiên Vi thầm nghĩ, là hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Nàng nhờ trợ lý tìm ra nhật kí trước kia của Quý Vân Tiêu, đưa đến chuyên gia giám định chữ viết cùng mảnh giấy nhỏ hôm nay.
Làm xong việc thì Quý Vân Tiêu cũng vừa nhắn tin lại cho nàng: Ngủ ngon.
Tất nhiên là Quý Vân Tiêu không được ai trả lời lại, bất quá cô cũng không để ý.
Sau khi trở về nhà, cô kiểm tra lại một chút tài sản của mình, phát hiện tài chính trong tay nhưng chỉ có không dến hai trăm vạn*.
(*): Vị chi ra tiền Việt khoảng ~7 tỷ đồng.
Hai trăm vạn đối với người thường mà nói có lẽ không ít, nhưng đối với Quý Vân Tiêu thì thật sự là ít đến đáng thương.
Huống chi hiện tại cô còn đang theo đuổi vợ, không đến hai trăm vạn sao có thể đủ?
Phải đi làm kiếm chút tiền thôi.
Cha mẹ nuôi của nguyên thân là phần tử trí thức cao cấp, đều có được bằng tiến sĩ. Được nung đúc dưới môi trường học tập như vậy mà thành tích của nguyên thân lại không hề tăng thêm, vất vả lắm mới đậu được đại học, vậy mà đến khi chuẩn bị thi cuối kì thì lại trực tiếp thôi học.
Quả thật Quý Vân Tiêu cũng không biết nói gì hơn.
Tóm lại hiện tại thân phận của cô chính là dân thất nghiệp không nhà không cửa chỉ có bằng tốt nghiệp cao trung*. Còn hai trăm vạn này cũng là ăn bám cha mẹ mà ra.
(*): Cao trung bên Trung Quốc tương đương với Cấp 3 bên Việt Nam mình đó mọi người.
Khá là buồn cười. Hiện tại cùng quá khứ thật sự chênh lệch quá lớn, bất quá Quý Vân Tiêu cũng không phải so đo chuyện này.
Cô chỉ đang suy nghĩ, hiện tại Thiên Thiên chính là Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm CEO của tập đoàn Lâm thị.
Nếu mà cô không ra gì như vậy thì làm sao xứng đôi với vợ đây?
Quý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, trong đầu cô hiện lên vô số phương pháp kiếm tiền, cuối cùng lại nhớ tới một thứ.Nhà họ Quý.
Không bằng liền bắt đầu từ Quý gia đi.
Quý Vân Tiêu ngồi dậy tra xét, phát hiện bây giờ cô cũng không có cơ hội nào để mình bộc lộ tài năng.
Nhưng vậy thì có sao đâu?
Nếu không có cơ hội vậy thì tạo ra cơ hội thôi.
Quý Vân Tiêu cong cong môi, trong mắt lập lòe một chút ánh sáng nguy hiểm.
Đêm đó, Quý Vân Tiêu đi vào giấc ngủ như bình thường, 5 giò ngày hôm sau cô đúng giờ dậy chạy bộ. Sau khi trở về tắm rửa và ăn sáng xong, liền cầm máy tính đi lên ban công ngồi.
Trời xanh mây trắng, gió mát thổi phất qua mặt, thời tiết tốt đến không tưởng.
Quý Vân Tiêu nhàn nhã mà ngồi gõ bàn phím một lát, cảm thấy ấm áp mà nheo mắt lại thoải mái. Dừng lại chụp ảnh gửi Lâm Thiên Vi.
【Sớm nha vợ, thời tiết hôm nay thật tốt [ hình ảnh ]】
Lần này Lâm Thiên Vi trả lời lại cô: 【Không được gọi tôi là vợ.】
Cố tình là Quý Vân Tiêu nhịn không được khi nhìn tới mấy chữ kia: 【Nhưng mà chúng ta vẫn còn quan hệ hôn nhân nha, sự thật không thể thay đổi được là cô chính là vợ của tôi đó.】
Sau đó cô đã bị kéo đen*.
(*): Block
Quý Vân Tiêu thầm than: Đáng tiếc.
Không lâu sau đó, trang chủ chính thức của tập đoàn Quý thị đột nhiên gặp công kích, quyền quản lý server hoàn toàn bị mất, đội kỹ thuật không ngừng sửa lỗi suốt vài tiếng đồng hồ nhưng cũng không làm được chuyện gì hơn.
Sau khi họp hội nghị khẩn cấp, Quý Hoành Hải bận sứt đầu mẻ trán, đúng lúc đang bực bội thì Quý Vân Tiêu lại tới công ty.
Rốt cuộc cô cũng nhuộm lại mái tóc màu đỏ hồng trở về màu đen lại, mặc quần áo trang điểm nhìn cũng thuận mắt hơn, nhưng Quý Hoành Hải cũng không cho cô sắc mặt tốt: "Lại muốn bao nhiêu tiền? Cô đi nói với bí thư đi, hiện tại tôi không rảnh."
Quý Vân Tiêu nở nụ cười phúc hậu và vô hại: "Ba, con tới là để giúp ba giải quyết vấn đề cơ mà."
Thời điểm Quý Vân Tiêu tới, trong lòng Quý Hoành Hải tràn đầy sự không kiên nhẫn, cơ hồ là không cho cô sắc mặt tốt. Nhưng thời điểm Quý Vân Tiêu rời đi, mặt mày Quý Hoành Hải tươi cười không ngớt, bày ra bộ dáng người cha tốt: "Muốn tới công ty của ba ba làm không nha?"
"Ba, tạm thời con không rảnh." Quý Vân Tiêu phối hợp với hắn diễn một vở diễn cha con tình thâm: "Bất quá về vấn đề hôm nay, con sẽ viết một tờ thư ý kiến gửi về nhà, ba nhớ xem giúp con nha."
"Được được được." Quý Hoành Hải cười nói: "Gửi về nhà hay gửi đến công ty đều tùy con."
Quý Vân Tiêu đóng cửa sổ xe lại.
Nhìn thân ảnh của cô biến mất ở chỗ rẽ, Quý Hoành Hải nhịn không được cảm khái: "Không hổ là con gái ruột của mình."
Bí thư của hắn tâm tư tỉ mỉ, thử hỏi: "Ngài không phát hiện hôm nay đại tiểu thư giống như thay đổi sao?"
Quý Hoành Hải cười hỏi lại: "Như vậy không tốt sao? Trước đó Tiêu Tiêu điên điên khùng khùng, làm tôi sầu muốn chết."
Bí thư vò đầu: "Cảm thấy không đúng lắm..."
Quý Hoành Hải không để bụng: "Ai nha, con gái lớn thay đổi nhiều, Tiêu Tiêu đây chính là đã trưởng thành, hiểu chuyện, người làm cha như tôi cảm thấy thật vui mừng nha."
Bí thư: "Cũng đúng đi."
Bí thư nhạy bén phát hiện, đối với đứa con gái không lớn lên cùng mình này, Quý Hoành Hải căn bản không để bụng tính cách của cô có thay đổi lớn gì, chỉ để ý cô có thể dùng được hay không, có thể làm mình mất mặt hay không."
Cho nên bí thư không dám nói gì thêm.
Lại qua mấy tiếng, Lâm Thiên Vi cũng nghe được chuyện của Quý thị.Kiều Hi vội vàng đẩy cửa tiến vào, lòng tràn đầy nghi hoặc: "Nghe nói Quý Vân Tiêu nhất minh kinh nhân*?"
(*): Nhất minh kinh nhân: chỉ một hành động mà khiến người khác phải kinh hãi. Mình không biết phải sửa lại khúc này sao nữa nên đành dể lại theo bản gốc.
Lâm Thiên Vi nhíu mày suy tư.
Kết quả giám định chữ viết rốt cuộc cũng có.
Nhân viên phụ trách giám định khẳng định chắc chắn với nàng: "Tuyệt đối không có khả năng là cùng một người."Thói quen của người viết có nét riêng và độ ổn định riêng, cùng phản ánh được qua chữ viết, không bàn tới cách viết, kết cấu, cách cầm bút hay là bố cục viết, hai mẫu chữ viết kia vốn không có nửa điểm giống nhau."
Vốn dĩ Quý Vân Tiêu ngay cả Word, Excel đều không quen dùng, chuyện khó này nhiều nhân viên kỹ thuật đều không giải quyết được, vậy mà cô ta lại tự giải quyết được. Cậu cảm thấy hợp lý không?" Ánh mắt của Lâm Thiên Vi vẫn cứ nhìn chằm chằm chữ ký tên trên màn hình kia.
Nàng đã thử bắt chước qua, mặc kệ ký như thế nào đều mang phong cách khác hoàn toàn.
Kiều Hi nghĩ nghĩ, ngộ ra: "Tớ biết rồi, bởi vì Quý Vân Tiêu không thể tin cậy được, người cha như Quý Hoành Hải vì tẩy trắng cho cô ta nên mới bịa ra như vậy."
Lâm Thiên Vi nhàn nhạt nói: "Không thể nào, Quý Hoành Hải cũng không có yêu thương con gái mình đến vậy."
Kiều Hi xoay chuyển đôi mắt, một lời khó nói hết mà đáp: "Chẳng lẽ Quý Vân Tiêu hồi trước đều là giả vờ dấu nghề?"
Lâm Thiên Vi không đáp, nàng lôi Quý Vân Tiêu ra khỏi sổ đen, yên lặng nhìn tin nhắn cô gửi cho mình, đột nhiên hỏi Kiều Hi: "Cậu...Biết xuyên thư không?"
Kiều Hi hứng thú đáp: "Đương nhiên là biết nha, gần đây tớ đọc rất nhiều bách hợp tiểu thuyết thể loại này. Cậu cũng muốn đọc hả? Đến đây tớ đề cử cho cậu vài bộ."
Kiều Hi hứng thú bừng bừng mở app ra, Lâm Thiên Vi đáp: "Không cần."
Kiều Hi không hiểu rõ nguyên nhân.Nàng ngồi xuống ghế đối diện Lâm Thiên Vi: "Làm sao vậy Vi Vi?"
Lâm Thiên Vi muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng cũng mở miệng: "Nếu không...Vẫn là cậu nên tìm một bác sĩ tâm lý cho tớ đi."
Thế mà nàng lại đi tin tưởng những chuyện ma quỷ mà Quý Vân Tiêu nói.
Kiều Hi: "A?"
Lâm Thiên Vi có lệ: "Khả năng là gần đây áp lực hơi nặng."
Kiều Hi nói: "Vậy được rồi."
Ngày hôm sau, Quý Vân Tiêu gọi điện thoại cho Lâm Thiên Vi, nói mấy ngày sau sẽ bận rộn mấy bữa, khả năng không thể trả lời tin nhắn kịp thời.
Mặt Lâm Thiên Vi không biểu tình: "Ai thèm gửi tin nhắn cho cô chứ."
Nói xong nàng liền cúp điện thoại.
Kiều Hi hẹn cho nàng một bác sĩ tâm lý có danh tiếng không tệ, nhưng đến ngày sắp hẹn thì Lâm Thiên Vi lại hủy lịch hẹn đi.
Kiều Hi hỏi nàng: "Không đi sao?"
Lâm Thiên Vi: "Không đi."
Chạng vạng, nàng lái xe một mình đi tới quán cà phê kia, chần chừ ở cửa một lát, rốt cuộc vẫn là đi vào hỏi: "Có thể làm cho tôi một ly cà phê giống y đúc ngày hôm đó được không?"
Người phục vụ đã nhìn thấy cách Quý Vân Tiêu pha chế, hơn nữa trí nhớ của nàng không tệ, đại khái có thể nhớ được tất cả quá trình.
Nhưng hương vị pha ra lại không giống nhau.
Lâm Thiên Vi ngồi ở bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn dần dần buông xuống, mặt mày cũng trở nên tối tăm thêm.
Tay nàng cầm ly cà phê, lại mở điện thoại lên một lần nữa.
Tin nhắn gửi tới rất nhiều, nhưng đều không phải thứ nàng đang mong đợi.
Lâm Thiên Vi ngồi một mình an tĩnh, càng nghĩ càng tức giận, lúc xác định không hề có tin nhắn nào gửi tới thêm, lại kéo đen Quý Vân Tiêu lần nữa.
Nói cái gì mà thích nàng, yêu nàng, đều là gạt người.
Người ngu ngốc mới đi tin cô ta.
Dù sao nàng cũng sẽ không bao giờ bị lừa.
Lâm Thiên Vi bước vào quán như gió, cũng rời đi giống như cơn gió, cái gì cũng không có đem theo.
Ngày hôm sau, khuôn mặt của nàng lạnh lẽo, khôi phục như lúc ban đầu, chờ sau khi thay đổi một bộ tây trang màu trắng đơn giản nhung không kém phần khí chất thì lại càng thêm cảm giác lạnh lùng khó gần.
Vốn dĩ hẳn là một ngày bình thường, nhưng cố tình trên đường lại xảy ra sự cố khiến xe dừng thật lâu.
Lâm Thiên Vi nhăn mặt lại, hỏi tài xế: "Còn phải đợi bao lâu?"
Tài xế cũng rất rầu: "Còn phải đợi thêm một chút nữa."
Lâm Thiên Vi đang lo lắng có nên xuống xe hay không, Quý Vân Tiêu liền gọi tới: "Cô đang đậu xe ở bên đường sao?"
Lâm Thiên Vi nhìn dãy số hiển thị, tức giận nói: "Ai cần cô lo."
Quý Vân Tiêu bị nàng dỗi cũng không tức giận còn cười nói: "Đừng sợ, tôi lập tức đến."
Đến đâu?
Lâm Thiên Vi khó hiểu.
Không khí trong xe làm nàng phiền muộn, cuối cùng nàng đành xuống xe đi bộ, còn chưa đi ra quá xe thì phía sau liền nghe thấy tiếng còi xe.
"Ây, đại mỹ nhân."
Một âm thanh quen thuộc vang lên, Lâm Thiên Vi quay đầu lại xem.Quý Vân Tiêu ngồi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn, cô mặc một chiếc áo da màu đen, bên trong là áo ngực thể thao cùng màu. Cô cởi mũ xuống ôm vào ngực, một chân thì chống xe, chân dài với tỉ lệ ưu việt được bày ra không sót, cả người thoạt nhìn hiên ngang lại anh khí.
Lâm Thiên Vi ngắm đến ngốc ra.
Các loại âm thanh ồn ào, náo động, ầm ĩ bên tai nhưng nàng lại phảng phất như nghe không được, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình.
Quý Vân Tiêu cười sáng lạn với nàng: "Em gái xinh đẹp muốn lên xe ngồi cùng với chị không nha?"
Lâm Thiên Vi theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh, nàng không rõ, chỗ nào có em gái xinh đẹp nha?
Quý Vân Tiêu bị nàng chọc cười, giải thích: "Bảo bối, tôi đang nói chuyện với cô nha."
Lâm Thiên Vi xụ mặt, nghiêm túc nói: "Tôi lớn hơn cô năm tuổi đấy, đừng có mà không biết đúng sai."
Quý Vân Tiêu thong dong sửa miệng: "Vậy chị gái xinh đẹp kia ơi, lên ngồi xe của em được không nha, em rất muốn đưa chị đi làm đó, có thể cho em một cơ hội không?"
"Không được, không có khả năng." Lâm Thiên Vi trực tiếp cự tuyệt, bước nhanh về phía trước.
Nhưng rất mau Quý Vân Tiêu đã đuổi theo kịp, dừng ở kế bên người kéo tay nàng qua.
Đội mũ bảo hiểm lên cho Lâm Thiên Vi xong, vòng eo của nàng bị nắm chặt nhấc tới, chờ tới lúc phản ứng lại, nàng đã bị Quý Vân Tiêu ôm lên phía sau xe máy.
Âm thanh của nữ nhân kia rất ôn nhu, giống như cơn gió thoảng qua: "
Ngồi xe tôi đi, Lâm Thiên Vi, tôi chỉ muốn chở cô đi thôi."
-----------------------------------
Mình muốn thông báo một chút về vấn đề ra chương sắp tới, vì tuần sau mình phải thi cuối kì hai và tầm 2 tháng nữa là mình bước vào kỳ thi THPTQG2023 nên có lẽ trong hơn 2 tháng sắp tới đây, mình sẽ ra chương RẤT chậm. Mình sẽ ráng ngày nào rảnh thì edit một chút ít rồi dồn lại up chương mới từ từ, mong mọi người chịu khó đợi mình thi Tốt nghiệp xong rồi mình sẽ ra chương đều lại nhé. Xin lỗi vì sự chậm trễ này của mình ạ!