Trong lúc đó Thận Hình Tư vẫn đang thẩm vấn vô số cung nữ và thái giám.
Thỉnh thoảng Lục Thanh Huyền sẽ phái người tới hỏi thăm tiến triển, Thận Hình Tư không dám trễ nải một phút, ngoài ra còn có người khai báo lung tung làm liên lụy đến hai trăm người trong đó bao gồm phi tần, cung nữ và thái giám.
Ngay cả Thuận phi Lý An Hoài cũng từng bị gọi đến thẩm vấn. Một số phi tần khác thì đến cầu xin Thái Hậu, nói rằng nếu bị hạ nhân của Thận Hình Tư thẩm vấn sẽ khó tránh khỏi mất mặt.
Thái Hậu lại chỉ nói một câu “Cần phải xử lý công minh”.
Duy chỉ có Trang Mỹ Nhân là không bị gọi đến Thận Hình Tư thẩm vấn, bởi vì nàng ấy có mối quan hệ tốt với Hạ Trầm Yên, Thận Hình Tư sợ làm vậy sẽ Khiến cho Hạ Trầm Yên tức giận nên đã đích thân đến cung Thừa Hoa thẩm vấn.
Do vậy bên trong cung Vĩnh Ninh ngày tháng yên bình, bên ngoài cung Vĩnh Ninh thì nơm nớp lo sợ.
Chớp mắt đã tới mùa xuân, xuân quang lộ rõ, chim chóc hót líu lo. Vụ án đầu độc gây náo loạn trong cung đình suốt một thời gian dài cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Người của Thận Hình Tư đã trần thuật lại quá trình điều tra vụ án này, họ chép thành hai bản và gửi cho Lục Thanh Huyền với Hạ Trầm Yên xem xét.
Kẻ chủ mưu chính là một Tiệp Dư và một số đồng phạm. Tiệp Dư khai rằng nàng ta thấy Nhàn phi nương nương được Hoàng thượng vô cùng sủng ái nên nhất thời bị ma quỷ xui khiến liền sai người hầu bỏ Đoạn Trường Hồng khiến Nhàn phi đau lòng. Nàng ta cũng đã nhận hết mọi tội trạng, sau đó Lục Thanh Huyền ban cho nàng ta một ly rượu độc.
Hôm nay trong lúc Hàm Tinh đang thảo luận vụ án hạ độc với tiểu cung nữ thì đại tổng quản tới.
Đại tổng quản cười nói: “Đã đến Xuân Sưu [1] rồi, đây là danh sách hành trang cho chuyến đi đó, không biết Nhàn phi nương nương có muốn thêm bớt gì không?”
[1] Lễ hội săn thú vào mùa xuân.
Hàm Tinh cười nói: “Đa tạ tổng quản đã hỏi thăm, nương nương nói danh sách hành trang này rất tốt, không có gì cần thêm bớt cả.”
Đại tổng quản chỉ hỏi một câu thông thường, hắn cố tình đến đây chỉ vì thể hiện sự yêu thích của Bệ hạ đối với Nhàn phi mà thôi. Hai người nói với nhau vài câu khách khí, sau đó đại tổng quản lại hỏi thăm sức khỏe của Hạ Trầm Yên rồi mới cáo từ rời đi.
Tiểu cung nữ hỏi: “Đợt Xuân Sưu này, Bệ hạ vẫn chỉ dẫn theo Nhàn phi nương nương với một vị phi tần thôi ạ? Giống như lúc đi đến cung điện Tây Sơn vậy?”
Hàm Tinh nói: “Đương nhiên rồi. Chẳng qua là lúc đi đến cung điện Tây Sơn thì có Trang Mỹ Nhân đi cùng.”
“Vậy sao lần này Trang Mỹ Nhân lại không đi nữa?”
“Nàng ấy có việc bận nên không đi được.” Hàm Tinh nói, “Chuyện của chủ tử không nên hỏi thăm, muội nhớ phải cố gắng làm việc, lần sau xuất cung ta sẽ thêm tên của muội vào danh sách.”
Đôi mắt của tiểu cung nữ sáng rực lên, nàng cười đáp: “Vâng ạ. Vậy Hàm Tinh tỷ tỷ, lần sau tỷ phải nhớ đến muội đó.”
***
Ngày hôm sau, một cỗ xe ngựa oai vệ đi ra khỏi cung điện hướng đến bãi săn thú. Bá tánh ven đường ai ai cũng quỳ xuống, đoàn xe ngựa của các thế gia quý tộc nối đuôi nhau đi ở đằng sau, chuông đồng trên xe ngựa vang lên tiếng “Leng keng”, những cây cờ bao phủ cả bầu trời giống như nước sông cuồn cuộn mênh mông.
Xe ngựa của Hạ Trầm Yên đi đầu đoàn xe này, cách xe ngựa của Hoàng thượng rất gần. Một lần nữa nàng lại nghe thấy bá tánh ven đường khen ngợi công đức của Bệ hạ, nghĩ đến sắc mặt của đám người thế gia quý tộc ở đằng sau nàng không khỏi mỉm cười một chút.
Hàm Tinh hỏi: “Sao cô nương lại đột nhiên vui vẻ thế?”
Hạ Trầm Yên nói: “Đột nhiên ta nghĩ tới đại ca và nhị ca.”
Hàm Tinh cũng nghe những tiếng nói khen ngợi bên ngoài, nàng thoáng suy nghĩ và lập tức hiểu ra.
Hàm Tinh nói: “Đợt Xuân Sưu này có lẽ cô nương sẽ gặp được hai vị công tử trong phủ. Đại công tử thì dễ nói chuyện rồi, nhưng nhị công tử lại hành sự bốc đồng, em sợ hắn sẽ tới tìm cô nương.”
Đại công tử và nhị công tử đều là con trai của đại bá phụ Hạ Trầm Yên, bọn họ lớn hơn Hạ Trầm Yên vài tuổi.
Hạ Trầm Yên nói: “Nếu hắn muốn tìm ta thì cứ tới, ta sẽ không gặp hắn.”
Sau khi đến bãi săn, đoàn người xuống xe ngựa. Ngay lập tức Hạ Trầm Yên nhận ra những ánh mắt với những cảm xúc khác nhau nhìn về phía nàng đến từ bốn hướng. Nàng bình tĩnh đi theo Lục Thanh Huyền tiến vào doanh trại của hoàng cung.
Trong lúc chàng phân công nhiệm vụ cho từng vị đại thần, Hạ Trầm Yên tính về lều của nàng để nghỉ ngơi trước, nhân tiện đi ngắm phong cảnh xung quanh. Lục Thanh Huyền nhìn qua khe hở gọi nàng lại.
Chàng ôn hòa nói: “Lát nữa cuộc săn bắn sẽ diễn ra, quy mô rất lớn, nàng có muốn ở lại xem không?”
Hạ Trầm Yên nói: “Thần thiếp muốn về lều nghỉ ngơi một lát.”
“Nàng mệt rồi sao?”
“Không có.”
Lục Thanh Huyền cụp mắt yên lặng suy nghĩ trong chốc lát. Tia nắng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của chàng làm lộ hai hàng lông mày hơi chau lại. Sau đó, chàng nâng mắt lên nói: “Trẫm có một tấm bản đồ vẽ biên giới triều Đại Yến và một số thị trấn của người Hồ ——”
Hạ Trầm Yên khẽ mỉm cười.
Nàng nói: “Thần thiếp về lều nghỉ ngơi trước, sau khi thần thiếp nghỉ ngơi xong sẽ tới bãi săn xem một chút.”
Lục Thanh Huyền đồng ý.
Đường đi từ doanh trại đến bãi săn đều đi trên cùng một con đường, nhị công tử Hạ gia đang sốt ruột chờ đợi. Mặt trời như thiêu đốt làm hắn ta đứng dưới bóng của cây chuối càng thêm bồn chồn.
Một thời gian trước, hắn ta nghe tin Hạ Trầm Yên không sử dụng mê hương mỹ nhân tán, cũng như từ chối kế hoạch mưu hại Bệ hạ khiến cho hắn rất tức giận. Hắn ta quyết định phải làm đủ mọi cách để thay đổi suy nghĩ của Hạ Trầm Yên. Đồng thời phải dạy dỗ nàng một phen ra trò.
Sau một lúc, cuối cùng hắn ta cũng thấy một đội ngũ to lớn đang từ đằng xa tiến lại gần. Lục Thanh Huyền cưỡi ngựa đến trong sự vây quanh của quan viên. Nhị công tử Hạ gia vẫn đứng yên tại chỗ, đến khi đội ngũ ấy tới gần thì hắn ta vẫn không thấy Hạ Trầm Yên đâu.
Ánh mắt của Lục Thanh Huyền liếc qua, lạnh như tuyết đầu đông. Nhị công tử miễn cưỡng quỳ xuống hành lễ. Sau khi tiếng vó ngựa đi qua, nhị công tử lập tức đứng dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Hắn thấp giọng quát người bên cạnh, “Tại sao Hạ Trầm Yên không đi theo Bệ hạ đến bãi săn?”
Tên người hầu cũng không biết. Hắn ta đã sớm nghe nói Tam cô nương ở trong cung rất được ân sủng, dưới tình huống này chẳng phải nàng nên ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng ư?
Tên người hầu lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Nô tài sẽ đi hỏi thăm lần nữa.”
Lát sau tên người hầu chạy lon ton trở về bẩm báo, “Công tử, Tam cô nương đã quay về lều nghỉ ngơi rồi ạ.”
Khuôn mặt Nhị công tử tràn đầy nghi hoặc: “Nó không đến xem Bệ hạ đi săn hả?”
“Nô tài không biết ạ.”
Nhị công tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đến doanh trại tìm nó.”
Tên người hầu khuyên hắn: “Công tử, nhưng ở đó còn có thị vệ canh gác.”
“Ai dám ngăn cản ta chứ?”
“Vâng, vâng……”
Trong lều, Hàm Tinh nói: “Cô nương, cuộc săn sắp sửa bắt đầu rồi.”
Hạ Trầm Yên uống một chén lê ngâm mật ong xong, đứng dậy nói: “Đi thôi, cho người mang kiệu đến đây.”
“Vâng ạ.”
Cỗ kiệu đi lại trong khu rừng trống trải sẽ không bị xóc nảy. Các thị vệ vì muốn Hạ Trầm Yên ngồi được thoải mái nên đã đi vào một con đường rộng rãi và xa hơn.
Khi Nhị công tử Hạ gia cưỡi ngựa chạy đến doanh trại thì nghe cung nữ khó xử nói: “Nhàn phi nương nương đã đến khu săn bắn rồi……”
Nhị công tử Hạ gia suýt chút nữa đã bẻ gãy cây roi trong tay.
***
Sau khi Hạ Trầm Yên đến bãi săn, nàng được dẫn đến vị trí có tầm nhìn tốt nhất trên khán đài rồi ngồi xuống. Vị trí này có tầm nhìn bao quát nên nàng có thể nhìn thấy công việc bên dưới rất rõ ràng. Có vô số binh lính và quan viên ăn mặc quân phục vây quanh Lục Thanh Huyền theo một đội hình vuông cố định.
Lục Thanh Huyền ở giữa vô cùng bắt mắt. Chàng mặc quân phục ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt ôn hòa trầm lặng, không hiểu sao lại gợi cho người khác nhớ đến một thanh kiếm chưa được tháo vỏ.
Nàng thấy chàng nhìn qua bên này một cái. Trong khoảnh khắc bốn mắt gặp nhau, Hạ Trầm Yên dời mắt đi trước và nhìn về nơi núi rừng xa xa.
Binh lính cưỡi ngựa tiến lên, lần thứ ba hỏi chàng: “Bệ hạ, bãi săn đã chuẩn bị xong, ngài có muốn tiến vào bãi săn không ạ?”
Lục Thanh Huyền nâng cây cung trong tay lên. Binh lính thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi cưỡi ngựa quay về vị trí cũ.
—— Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, hắn không biết vừa nãy Bệ hạ đang chờ đợi điều gì nữa.
Hạ Trầm Yên nghe thấy tiếng cỗ vũ từ phía dưới truyền đến, nàng lại dời mắt về khu săn bắn. Trên tay Lục Thanh Huyền cầm một cây cung, hình như là vừa bắ n ra một mũi tên. Mũi tên bắn trúng hồng tâm cách đó trăm bước, lông vũ trên mũi tên hơi run lên.
Tất cả binh lính đều giơ cây roi trong tay và cùng hét lên: “Bệ hạ, mời ngài vào bãi săn, cuộc săn bắn chính thức bắt đầu!”
Hạ Trầm Yên nhìn thấy Lục Thanh Huyền cưỡi ngựa tiến vào bãi săn. Chàng ngồi thẳng trên lưng ngựa và không nhìn lại nữa. Ánh mắt vừa rồi giống như chỉ là ảo giác của nàng.
Những phu nhân ngồi đằng sau Hạ Trầm Yên thảo luận sôi nổi.
“Không biết hôm nay sẽ săn được con gì nữa?”
“Nghe nói tài bắn cung của Bệ hạ rất giỏi, năm nào cũng đoạt vị trí thứ nhất.”
“Nhàn phi nương nương đang ngồi ở phía trước kìa, chúng ta có nên tiến lên chào hỏi một tiếng không?”
“Tôi không quen người nào có thể dẫn lên diện kiến người……”
Hạ Trầm Yên nhìn núi rừng xa xa một hồi rồi lật xem kỳ phổ mà mình mang đến.
Nàng còn chưa xem được hai trang thì có cung nữ tiến lên bẩm báo: “Nương nương, Nhị công tử Hạ gia muốn gặp người.”
Hạ Trầm Yên lật kỳ phổ sang trang mới, chẳng bận tâm nói: “Không gặp.”
Cung nữ đáp vâng rồi lui xuống.
Không lâu sau đó cung nữ lại tiến lên lần nữa. Lần này, nàng ta ghé vào tai Hạ Trầm Yên thuật lại lời mà Nhị công tử Hạ gia đã nói.
Nàng nói: “Nương nương, Nhị công tử Hạ gia nói rằng hắn đã lấy một thứ của Hàm Nguyệt trước khi chết. Nếu người không gặp, hắn sẽ tiêu hủy món đồ đó.”
Hạ Trầm Yên hơi nắm chặt kỳ phổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT