Mưa dầm liên miên không ngớt bao phủ toàn bộ kinh thành, nước mưa rơi xuống đập vào mái hiên uốn lượn của Hạ phủ, vang lên tiếng lộp bộp lộp bộp.
Hạ Trầm Yên ngồi trước bàn trang điểm, nàng đang được đám nha hoàn điểm trang.
Bá phụ của Hạ Trầm Yên ngồi ở phía sau cách nàng không xa, tựa như đang ca ngợi một món trân bảo có một không hai trên thế gian, mỉm cười nói:
“Trầm Yên quả thật là ngày càng thêm xinh đẹp duyên dáng. Bệ hạ cũng rất anh tuấn mỹ mạo, hôm nay tuyển tú, ngài nhất định sẽ chọn con, vì chỉ có vẻ ngoài của con mới sánh được với ngài ấy.”
Hạ Trầm Yên im lặng không nói gì, nàng cụp mắt nhìn quanh trên bàn trang điểm, bàn tay tùy tiện cầm lấy một bộ trâm bằng ngọc bích, đưa cho nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn nhận lấy, định giúp Hạ Trầm Yên cài lên, thấy vậy bá phụ nói: “Ta thấy bộ trâm bằng vàng kia đẹp hơn.”
Nha hoàn cầm trâm cài bằng ngọc, do dự một lúc, sau đó đặt bộ trâm ngọc trở lại bàn trang điểm rồi cầm lấy bộ trâm bằng vàng, từng chiếc một cài lên tóc Hạ Trầm Yên.
Những viên ngọc trai và ngọc bích đính trên chiếc trâm khẽ rung lên, làm cho mái tóc nàng trở nên lộng lẫy như lụa sa tanh.
Bá phụ liền lộ vẻ hài lòng.
Hạ Trầm Yên bình tĩnh hỏi: “Hạ gia sắp xếp ám vệ trong cung, có tên là gì?”
Bá phụ dừng lại, đọc vài cái tên, sau đó nói: “Sau khi con tiến cung những người này sẽ đi theo con, con cứ việc sai bảo bọn họ. Chỉ có điều, gần đây Bệ hạ cảm thấy quy củ trong cung quá lỏng lẻo, đang ngấm ngầm thu dọn những cung nhân có tâm tư không sạch sẽ, nếu như không cần thiết, con tạm thời đừng nên dùng bọn họ.”
Ông ta có chút nhức đầu, nói: “Bệ hạ còn quá trẻ, nhưng lại đạt được thành tựu lớn thu hút sự chú ý của bách tính thiên hạ, là một người có năng lực rất mạnh mẽ, thật là phiền toái và khó giải quyết.”
Hạ Trầm Yên không đáp lại lời đánh giá của bá phụ đối với vị hoàng đế trẻ tuổi. Toàn bộ căn phòng một lần nữa chìm vào yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp bộp.
Thật lâu sau, đám nha hoàn đã sửa soạn cho nàng xong, yên lặng lùi ra sau mấy bước.
Hạ Trầm Yên đứng dậy và đi ra khỏi cửa, bá phụ đi bên cạnh nàng, đám nha hoàn cũng đuổi kịp cầm đồ che mưa.
Bọn họ đi qua Triều Thọ hiên cùng cửa hoa treo, trên đường đi gặp được không ít nhóm nô bộc, nô tỳ sôi nổi cúi đầu hành lễ.
Chờ sau khi đoàn người Hạ Trầm Yên đi qua, một gã sai vặt vừa mới vào phủ nhịn không được hỏi: “Đó chính là Hạ Cơ sao?”
“Đương nhiên.” Người quản gia đã đưa hắn vào phủ tự hào nói, “Dân gian có câu ’Hạ Cơ chính là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ ’, ngoại trừ trong phủ chúng ta ra, còn nơi nào có thể tìm thấy được người có vẻ ngoài xuất chúng như thế nữa? Tuy nhiên, nếu như ngươi đã vào phủ thì nên gọi nàng là Tam cô nương.”
“Vâng. Vậy xin hỏi quản gia, người nam tử đi cạnh Tam cô nương là ai thế?” Gã sai vặt hỏi.
Quản gia nói: “Đó là chủ nhà của chúng ta, tên là Đại Tư Không. Thuở nhỏ khi Tam cô nương mất cha mẹ, Đại Tư Không vô cùng thương tiếc, sau đó đã sai người chăm sóc cho Tam cô nương dựa theo tiêu chuẩn công chúa hoàng gia.”
“Dựa theo tiêu chuẩn công chúa?” Gã sai vặt không nói nên lời, “Đây không phải là đã đi quá giới hạn rồi chăng?”
Quản gia cười cười, có chút kiêu ngạo nói: “Trăm năm gần đây ở vương triều Đại Yến, thế gia quý tộc thịnh vượng mà hoàng thất lại suy yếu. Ai dám tới tìm Hạ gia ta?”
Gã sai vặt ngập ngừng: “Bệ hạ xem ra rất có âm mưu và thủ đoạn.”
Quản gia nói: “Thế gia cũng xem như cây đại thụ đã sớm ăn sâu bén rễ.”
Gã sai vặt chợt lĩnh ngộ, lộ ra vẻ hâm mộ cực kỳ. Hắn cúi đầu đi theo sát người quản gia qua từng khúc hành lang ngoằn ngoèo, như thể băng qua càng Long Môn.
***
Khi Hạ Trầm Yên ra khỏi cổng Hạ phủ thì bọn nha hoàn liền che ô cho nàng, nàng khom người ngồi vào trong xe ngựa.
Bá phụ lên một chiếc xe ngựa khác.
Nhóm người hầu đi bên cạnh xung quanh hai chiếc xe ngựa có khắc huy hiệu của Hạ gia, lộc cộc đi qua phố xá sầm uất, thẳng đến cửa hoàng cung.
Bọn thái giám canh giữ cửa cung nhận ra được đây là huy hiệu của Hạ gia, xe ngựa mới vừa dừng lại, bọn họ lập tức tiến lên tiếp đón.
Bọn thái giám không dám ngẩng đầu, lễ phép nói: “Bọn nô tài là người sẽ dẫn những tú nữ vào cung. Mỗi tú nữ chỉ được dẫn theo hai nha hoàn.”
Hạ Trầm Yên gật đầu, nói: “Hàm Tinh, em theo ta vào cung.”
Hàm Tinh đáp vâng, hai người đi theo thái giám bước vào cửa cung.
Mà ở phía sau bọn họ, bá phụ Hạ Trầm Yên vẫn chưa xuống xe ngựa, ông ta chỉ sai người kéo rèm xe ngựa lên, rồi nhìn theo bóng dáng của Hạ Trầm Yên xuyên qua màn mưa phùn mông lung.
Mãi cho đến khi góc váy cuối cùng của Hạ Trầm Yên bị con đường dài đăng đẳng trong cung nuốt chửng, ông ta mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó nói với nhóm người hầu: “Được rồi, mau buông rèm xe xuống, chúng ta hồi phủ.”
***
Trên con đường cung điện rộng lớn, Hàm Tinh cẩn thận cầm ô, cố gắng không để cho mưa bụi rơi xuống người Hạ Trầm Yên.
Mặc dù Hạ Trầm Yên không có biểu hiện ra điều gì khác thường, nhưng nàng ấy biết rằng cô nương nhà mình không thích những ngày mưa cho lắm.
Con đường trong cung dài như vô tận, thái giám dẫn đường cũng đã thay đổi nhiều đợt, Hàm Tinh nhỏ giọng mà nói: “Đại Tư Không cũng thật là quá đáng, sáng sớm hôm nay ông ấy đã tới nhìn chằm chằm vào người, còn theo sát một đường tới cửa cung.”
Hạ Trầm Yên thản nhiên nói: “Ông rất lo lắng ta sẽ chạy trốn.”
“Chạy trốn sao?” Hàm Tinh mở to hai mắt.
Hạ Trầm Yên liếc nhìn thái giám dẫn đường một cái.
Hắn ta cầm ô đi phía trước, luôn cách bọn họ khoảng hai mươi bước chân.
—— Đây là một khoảng cách hợp lý, chỉ cần các nàng nói chuyện nhỏ một chút, hắn ta sẽ không nghe thấy.
Mà ở phía trước hắn, đường nét của một tòa cung điện thấp thoáng như ẩn như hiện trong trận mưa bụi.
Hạ Trầm Yên nhẹ giọng nói: “Vừa mới hạ chỉ tuyển tú, bá phụ đã tới gặp ta. Ông ta đã nói với ta rằng, ‘nghiêm túc chuẩn bị tuyển tú, đừng có không biết tự lượng sức mình mà bỏ trốn.’ ”
“Vậy cô nương đã đáp như thế nào?”
Hạ Trầm Yên mỉm cười, “Ta nói với ông ta, ta sẽ không đánh giá cao khả năng của mình.”
Trong lúc nói chuyện, cung điện đã ở ngay trong tầm mắt. Thái giám dẫn đường cung kính lui ra ngoài, có mấy ma ma khác tiến lên dẫn Hạ Trầm Yên đi vào.
Nàng tới có hơi muộn nhưng mấy ma ma không có tỏ ra bất mãn chút nào.
Bọn họ dịu dàng nói: “Những cô nương khác đều đã vượt qua vòng tuyển chọn thứ nhất và thứ hai. Nửa canh giờ sau, Bệ hạ và Thái Hậu nương nương sẽ đến tiến hành vòng tuyển chọn thứ ba.”
Hạ Trầm Yên gật đầu, mấy ma ma đưa nàng tiến vào điện bên cạnh. Một lúc sau, ma ma ghi tên nàng vào danh sách và nói: “Cô nương đã vượt qua vòng tuyển chọn thứ nhất và thứ hai, mời cô nương đi theo nô tỳ.”
Mấy ma ma đưa Hạ Trầm Yên tiến vào một thiên điện khác. Trong thiên điện này đã chật ních tú nữ, những âm thanh trò chuyện mềm mại không ngừng vang ra từ cánh cửa khép hờ.
Khi Hạ Trầm Yên bước vào đây, có người theo bản năng nhìn về phía nàng rồi đột ngột mất đi khả năng nói chuyện. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều chú ý đến sự xuất hiện của Hạ Trầm Yên.
Toàn bộ thiên điện trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Hạ Trầm Yên không để ý đến điều này, nàng tùy tiện tìm một góc ngồi xuống.
Dần dần, những cuộc nói chuyện đôi ba lần nữa vang lên trong thiên điện.
Biểu cảm của Hạ Trầm Yên quá mức bình tĩnh, rõ ràng không có ý muốn nói chuyện với các nàng. Lại vì gia cảnh của nàng nên không có cô nương nào dám tiến lên bắt chuyện.
Bọn họ chỉ trò chuyện cùng với những tỷ muội có gia thế tương xứng và quen biết với mình, sau đó thấp giọng thảo luận về Hạ Trầm Yên.
“Đây chính là tiểu thư Hạ gia sao? Có vẻ như cô ấy là người duy nhất đến muộn.”
“Chính là cô ấy. Tôi đã từng gặp qua nha hoàn của cô ấy ở Hạ gia.”
“Quần áo và bộ trâm cài của cô ấy thật xinh đẹp.”
“Đó chính là Vân Quang Sa, cho dù có ra giá cao đi nữa thì cũng không có người bán, dùng tiền cũng mua không được. Các cô nhìn bộ trâm cài bằng vàng trên tóc cô ấy đi —— nó được chạm trổ rất kỳ công luôn đấy, không biết Hạ gia tìm được thợ thủ công ở đâu……”
“Tôi thấy cô ấy quả thật rất xinh đẹp. Có câu ‘Hạ Cơ là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ’, tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là loại tin đồn dân gian giả dối, không ngờ rằng lại là sự thật.”
“Tôi cũng tưởng đó chỉ là tin vớ vẩn. Hạ gia chưa bao giờ để cô ấy ra ngoài cả.”
“Chắc là bởi vì thân thể của cô ấy không tốt. Tôi thấy đa số mỹ nhân đều có sức khỏe kém, chẳng hạn như cô mẫu của cô ấy đó.”
“Thật ra lúc cô ấy được 6 tuổi đã từng ra ngoài rồi, sau lần đó câu nói ‘Hạ Cơ là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ’ được lan truyền.”
“Tôi thấy chuyện này nói có hơi quá, mới 6 tuổi thì có thể nhìn ra được cái gì chứ……”
“Chỉ có thể là do cô ấy quá đẹp.”
Mọi người không thể chối cãi, đều rơi vào im lặng. Một lát sau, các nàng bắt đầu nói về những chuyện khác.
Hàm Tinh đứng bên cạnh Hạ Trầm Yên, nói: “Cô nương, mới nãy ma ma phụ trách có nói với nô tỳ rằng nếu người muốn thay quần áo thì có thể đến sảnh sau —— đôi giày thêu của người hình như đã bị ướt rồi, cô nương có muốn đổi giày khác không?”
“Không cần đâu.” Hạ Trầm Yên nhẹ giọng nói. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ của thiên điện.
Đằng sau cửa sổ này, có một cây liễu đang sinh trưởng. Bây giờ đang là mùa thu, lá cây liễu đều đã úa vàng, không biết là người nào trong cung đã bẻ sáu cành liễu héo khô cắm ở dưới gốc cây.
“Sáu” và “Liễu” dường như đều có cách phát âm gần giống như “Lưu”. Hạ Trầm Yên lơ đãng suy nghĩ.
Nhóm tú nữ đang nói về hoàng đế Lục Thanh Huyền, giọng nói dần dần trở nên háo hức, ngay cả Hạ Trầm Yên ngồi trong góc cũng mơ hồ nghe thấy.
“…… Vào thời điểm đó không ai nghĩ rằng Bệ hạ sẽ thắng, người Hồ gần như đã đánh tới kinh đô.”
“Tôi nghe nói rằng, khi đó có một số thế gia quý tộc đã sớm tính đầu hàng người Hồ, có người còn định dâng cả vợ, thê thiếp và nha hoàn nhà mình cho bọn họ.”
“Bệ hạ là người tài giỏi như vậy, không biết sẽ chọn người nào đây?”
“Tiểu thư Hạ gia nhất định sẽ được chọn đúng chứ? Vừa rồi khi tôi nhìn thấy cô ấy, liền nhớ đến một câu điển cố ‘vừa gặp đã yêu’.”
“Được tuyển chọn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, một trăm năm trước không phải bọn họ đã tặng không biết bao nhiêu bảo bối, mỹ nữ cho nước khác ư, thậm chí còn tặng cả phi tần.”
“Hoàng thượng đương nhiệm hẳn là sẽ không lại làm ra loại chuyện này nữa đâu, dù sao thì tôi rất muốn được tiến cung……”
Hạ Trầm Yên nhìn sang đầy uy nghi, mấy tú nữ cũng nhận ra điều gì đó, không hẹn mà cùng nhau nhìn nàng rồi tiếng trò chuyện dần nhỏ lại như không thể nghe thấy, song Hạ Trầm Yên lại nhớ đến sự việc mà các nàng đang nói.
Đó đã là một năm trước đây.
Lục Thanh Huyền đăng cơ với tư cách là Thái tử của một nước, nhưng chàng phải đối mặt với một triều đại suy yếu nghèo nàn, Đại Tư Mã đang kiểm soát chính quyền, năm đại thế gia hùng mạnh cùng với Hồ binh dấy lên xâm chiếm.
Hạ Trầm Yên không rõ những kế hoạch và cuộc chiến thầm lặng nào đã xảy ở giữa, nhưng nàng biết kết quả ——
Lục Thanh Huyền đã tự tay bắn chết Đại Tư Mã, dẫn 30 vạn tướng sĩ đích thân hành quân, nghênh chiến hai trăm vạn binh lính Hồ.
Cuối cùng chàng đã chiến thắng dù đang trong hoàn cảnh khốn khó.
Người Hồ bị tổn thương trầm trọng, đây là lần đầu tiên trong một trăm năm qua, triều Đại Yến đánh lui quân Hồ.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi đã vang danh khắp thiên hạ chỉ sau một cuộc chiến lập uy quyền.
Hạ Trầm Yên tùy ý nhớ lại chuyện này, lại nhìn thoáng qua cây liễu ngoài cửa sổ lần nữa.
Một ma ma phụ trách cầm danh sách đến, bước vào thiên điện nói: “Bệ hạ và Thái Hậu nương nương đã tới rồi,những tú nữ được xướng tên mời theo nô tỳ đi vào.”
Các tú nữ trong thiên điện đều dừng lại cuộc trò chuyện, một bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan rộng.
Ma ma phụ trách đọc lên năm cái tên, nhóm tú nữ được gọi tên rời khỏi thiên điện được chia thành hai nhóm, rất nhanh sau đó đã quay trở lại. Các tỷ muội của họ xúm lại hỏi:
“Thế nào rồi? Mặt mũi của Bệ hạ như thế nào?”
Tú nữ vừa quay về mặt đầy vẻ xấu hổ: “Bệ hạ oai phong lắm, tôi không dám nhìn kỹ, nhưng chắc là…… Mặt như quan ngọc.”
“Thế Bệ hạ đã hỏi cô những gì?”
Tú nữ quay về nói: “Bệ hạ không hỏi gì, nhưng đại tổng quản có hỏi vài câu chẳng hạn như, ‘Cô có đọc sách không? Có biết làm thơ không?’ tôi nói tôi có biết chút ít, rồi trả lời thêm mấy câu nữa, thế là tôi được chọn.”
“Còn mấy tú nữ ở phía đối diện không được tuyển chọn.”
“May là tôi có đọc được một ít sách, và một vài tập thơ……”
Nhóm tú nữ nhẹ nhàng thảo luận, bởi vì hầu hết tú nữ xuất hiện hôm nay đều xuất thân từ gia thế hiển hách, tương lai còn có khả năng trở thành phi tần, mấy ma ma phụ trách cũng không can thiệp quá nhiều.
Ngày càng có nhiều tú nữ trong sảnh được gọi tên, Hàm Tinh không nhịn được hỏi: “Cô nương, sao đến giờ vẫn chưa tới lượt người nữa? Không phải Đại Tư Không đã nói rằng tên của người được xếp trước sao?”
Hạ Trầm Yên mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Ta đã sai người điều chỉnh lại thứ tự.”
Hàm Tinh trừng lớn hai mắt, nàng nhìn xung quanh đem tiếng nói đè xuống cực thấp: “Tại sao vậy?”
“Bệ hạ căn bản không quan tâm đến chuyện tuyển tú này, ta nhận được một tin tức rằng ngài ấy đã truyền lệnh triệu tập các đại thần đến Ngự Thư Phòng vào trưa hôm nay.”
Hàm Tinh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ nước trong điện, nói: “Bây giờ đã là giờ Tỵ, sắp kết thúc đợt tuyển tú rồi hay là nói cách khác…… Bệ hạ sẽ không đợi buổi tuyển tú kết thúc mà sẽ lập tức rời đi?”
“Đúng vậy. Sau khi bệ hạ rời khỏi, Thái Hậu sẽ là người làm chủ buổi tuyển tú. Thái Hậu với cô mẫu của ta có hiềm khích, bà ấy ắt sẽ không tuyển ta.”
Hàm Tinh nói: “Nếu người không được trúng tuyển, thì tiếp đó người định làm gì? —— tất nhiên nô tỳ cũng không hy vọng người sẽ tiến cung, nhưng cô nương, bất luận người muốn đi đâu thì xin người hãy dẫn theo nô tỳ đi với.”
“Ta sẽ mang em theo.” Hạ Trầm Yên mỉm cười, “Ta đã liên lạc với thân tín cũ của mẫu thân, hắn sẽ đưa chúng ta cùng nhau rời khỏi đây.”
Suy nghĩ của Hàm Tinh xoay chuyển nhanh chóng, thầm cân nhắc cơ hội rời đi thành công.
Nàng nhanh chóng nhận ra rằng, xét đến sự lỏng lẻo trong cung và những ràng buộc mà Đại Tư Không đã cài vào hoàng cung, thì cơ hội này không phải là mong manh.
Thậm chí cô nương còn hỏi được quân cờ đen do Đại Tư Không bố trí, các nàng hoàn toàn có thể tránh được những người này.
Nỗi lo lắng bất an vẫn cứ bao trùm lấy Hàm Tinh, nhưng đồng thời, một cảm giác phấn khích đang nhói lên sắp nhảy ra khỏi lồng ngực nàng, ngày càng mạnh mẽ hơn.
Trong sự kích động này, thời gian từng chút một nhích về phía trước, rất nhanh đã buổi trưa đã trôi qua, trong lúc đó có rất nhiều tú nữ được đưa đi sau đó lại quay về thiên điện.
Cuối cùng chỉ còn lại một nhóm nhỏ tú nữ chưa tham dự vòng tuyển chọn thứ ba.
“Hạ Trầm Yên.”
Ma ma gọi tên nàng.
Hạ Trầm Yên đứng dậy, cùng bốn cô nương khác đi theo ma ma rời khỏi thiên điện, đi xuyên qua hành lang vào chính điện.
Các nàng đứng cạnh nhau, cúi đầu cung kính rồi đứng trong chính điện.
Thái giám đọc gia cảnh và tên của năm tú nữ, khi nhắc đến Hạ Trầm Yên hắn ta còn thêm một câu “Xuất thân danh môn”.
Hạ Trầm Yên chờ đợi đại tổng quản hỏi một vài câu, nàng đoán đại tổng quản có thể sẽ hỏi các nàng về đánh đàn, làm thơ, chơi cờ, vân vân…., tất thảy đều là những câu hỏi tương tự như sở thích của Hoàng đế.
Nàng dự định sẽ nói không biết.
Song thay vì nghe những câu hỏi này, thì nàng lại nghe thấy một giọng nói tuyệt vời như âm thanh mỹ diệu của tiếng đàn.
Đây là một giọng nói lẽ ra phải rời khỏi cung điện trước buổi trưa.
Lại không biết vì lý do gì mà kế hoạch ban đầu đã bị phá vỡ, y xuất hiện ở chỗ này chờ đợi đợt tuyển tú cuối cùng.
Giọng nói trầm thấp từ tốn, thậm chí còn có chút dịu dàng.
Chàng nói: “Tiểu nữ Hạ gia, nàng hãy ngẩng đầu lên cho trẫm xem.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT