Bữa tối hôm nay lại là một con thỏ, do Lục Thanh Huyền đích thân bắn trúng. Khi chàng bắn tên hai tay rất vững vàng, đôi mắt bình tĩnh giống như một con sói đang chờ đợi thời cơ để đớp con mồi. Hạ Trầm Yên ngồi bên cạnh nhìn chàng, nàng nhìn lâu đến nỗi làm vành tai của Lục Thanh Huyền cũng ửng đỏ lên.
Lục Thanh Huyền bình tĩnh lại, chàng giao con thỏ cho thị vệ bảo bọn họ đi xử lý, nghĩ ngợi một lát lại dặn dò: “Nhớ lấy thêm một ít cây Phật thủ.” Nhóm thị vệ cung kính đáp vâng.
Dù chuyện đã trôi qua rất lâu nhưng chàng vẫn nhớ rõ vì nó có liên quan đến nàng, nàng thích nướng thỏ cùng với cây Phật thủ. Trong lúc nướng thỏ, Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền ngồi cạnh nhau tâm sự.
Hạ Trầm Yên hỏi: “Năm đó khi chàng lên chiến trường với tâm trạng thế nào?”
Lục Thanh Huyền chỉ mới ra chiến trường sáu lần, chàng biết Hạ Trầm Yên đang hỏi về trận chiến cuối cùng và nó cũng là trận chiến nổi tiếng nhất của chàng, trận chiến quyết định ở sông Xích Luyện.
Lục Thanh Huyền từ từ nhớ lại: “Phá nồi dìm thuyền [1], lúc đó không còn đường lui nữa.”
[1] Thành ngữ này chỉ phá vỡ nồi cơm, đục chìm phà, ví von không chừa đường lui, làm việc quả quyết.
Nói như vậy thì có vẻ tuyệt đối quá, trên thực tế thì vẫn còn đường lui nhưng đó là đầu hàng b án nước, nhục nhã làm nô lệ để đổi lấy một khoảnh khắc tham lam. Lục Thanh Huyền sẽ không chọn cách này, Hạ Trầm Yên sẽ không chọn cách này và con cái của bọn họ cũng sẽ không lựa chọn như vậy.
Hạ Trầm Yên xoa đầu chàng, như thể du hành xuyên qua thời gian vuốt v e người thiếu niên mất đi chú mèo yêu quý của mình rồi đi thẳng lên chiến trường. Lục Thanh Huyền cao hơn nàng rất nhiều, vì để nàng dễ dàng xoa đầu mình nên chàng đã cúi đầu thấp xuống, Hạ Trầm Yên hôn lên trán chàng, cơn gió thổi qua quấn hai ngọn tóc của họ vào nhau.
“Ửm?” Lục Thanh Huyền dừng một chút, nhìn nàng.
Hai người cách nhau gần đến nỗi ánh sáng của đống lửa đủ để chiếu vào cả hai, nhóm thị vệ đang ngồi quanh một ngọn lửa trại khác nướng thỏ, mặc dù bọn họ không nghe rõ hai người nói gì nhưng vẫn tự giác nhìn đi chỗ khác.
“Chúc phúc lành.” Hạ Trầm Yên nói, giống như lời chúc phúc của chàng dành cho nàng.
Lục Thanh Huyền mỉm cười đáp lễ.
“Có đôi khi nụ hôn của chàng làm ta nhớ tới bông tuyết.” Hạ Trầm Yên nhắm mắt lại, nàng ngẩng đầu tiếp nhận sự chúc phúc của chàng.
“Tại sao?”
“Vì bông tuyết giản dị và trong sạch, không hề có tạp niệm, nhẹ nhàng bao trùm lên mặt đất. Mọi người thường không để ý những bông tuyết rơi xuống trong đêm.”
Tình cảm cũng âm thầm sinh sôi nảy nở, khi phát hiện ra thì trời đã sáng rồi, tuyết lành đã chất đầy sân.
Lục Thanh Huyền nói: “Ta cảm thấy rất hối hận vì không biết nàng sớm hơn.”
Lòng hiếu kỳ của chàng quá ít ỏi, toàn bộ tâm trí đều dành cho chính vụ. Chàng đã nghe người ta nhắc đến Hạ Cơ có một không hai thiên hạ vô số lần, lời đồn thổi lướt qua tai như gió nhưng chàng chưa bao giờ mảy may tò mò.
“Nếu biết ta sớm hơn rồi sao nữa?” Hạ Trầm Yên cảm thấy bông tuyết trên trán đã rời đi, nàng mở mắt ra thì thấy Lục Thanh Huyền đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt màu hổ phách của chàng đều là hình bóng của nàng.
“Sau đó ta sẽ tặng mèo trắng của ta cho nàng —— nếu như nàng thích nó.”
“Ta chắc chắn sẽ thích mà.” Nếu là mèo do chàng tặng, nàng sẽ đối xử với nó thật tốt, dù sao thì đó cũng là thứ chàng yêu thích.
“Tiếp theo ta sẽ gửi thiệp cầu hôn đến nhà của nàng, nghênh thú nàng làm Thái tử phi của ta. Nàng có thể làm thơ đọc sách, chúng ta ngày đêm nghỉ ngơi ở Đông Cung.”
“Ồ.”
“Nàng không thích hả?”
“Không có, chỉ là ta cảm thấy chàng thật thông minh.”
Cái người cực kỳ thông minh này, nàng rõ ràng rất ít khi nhắc đến chuyện quá khứ với chàng nhưng cuối cùng chàng cũng lần theo manh mối nhìn ra tất cả. Chàng nhìn thiếu nữ nhảy múa trong năm tháng tăm tối thật lâu, cuối cùng lựa chọn dệt nên quá khứ tốt đẹp hơn cho nàng.
“Nghe cũng không tệ lắm, cơ mà như bây giờ cũng rất tốt.” Nàng lấy chó con và mèo con do Lục Thanh Huyền bện cho nàng ra, “Nhìn này, chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi, hiện tại ta cảm thấy rất vui.”
Lục Thanh Huyền ôm lấy mặt nàng, chàng nhắm mắt lại tặng cho nàng một sự chúc phúc như bông khác. Ánh trăng tĩnh mịch chiếu xuống mặt đất, đây là năm thứ ba bọn họ đi du lịch ở bên ngoài, tình cảm của họ ngày càng bền chặt hơn, tình yêu của họ ngày càng sâu đậm hơn và họ ngày càng không muốn rời xa nhau hơn.
Ngày hôm sau, khi Hạ Trầm Yên chuẩn bị leo núi tuyết, xe dừng lại ở trạm dịch, người đưa thư gửi cho nàng một lá thư từ kinh thành. Nàng mở ra thấy đó là thư của Lục Nghi An, nàng nhìn bức thư hồi lâu với vẻ mặt kích động và không thể tin được.
Lục Thanh Huyền hiếm khi thấy nàng mất bình tĩnh như thế, chàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tìm thấy Quý phi rồi sao?”
“Vâng, tình trạng của bà ấy hiện không tốt lắm, đang ở tại một ngôi làng ở Lĩnh Bắc, không có đường dẫn, dung mạo của bà ấy đã bị tổn hại và đang bị bệnh nặng. Bên cạnh bà ấy chỉ có một phụ nhân —— có lẽ chính là nữ tử đã đi theo bà ấy vào năm đó.” Hạ Trầm Yên thở dài, “Nơi họ sống tin tức không thông nên không biết tình hình mới nhất trong triều đình, cũng không dám gửi thư về cho gia tộc. May mắn thay cuối cùng Nghi An đã tìm thấy họ, biết được tình trạng của bà ấy nên con bé đã phái Phù Liễu tới chữa trị cho bà ấy.”
“Hy vọng bà ấy có thể khỏi bệnh.”
“Chắc chắn sẽ khỏi, bây giờ Phù Liễu chính là thần y đó.” Hạ Trầm Yên đọc bức thư một lần nữa.
Lục Thanh Huyền dừng một chút, “Bà ấy đã chạy trốn bằng cách nào?”
“Khi ấy bà lén đưa nữ tử đi theo bà rời đi trước, sau đó uống thuốc giả chết, giả vờ bị người ta bóp cổ đến chết.”
“Thuốc giả chết?”
“Thuốc giả chết do Trần gia bào chế, là Trần bà lão đã để lại cho bà ấy. Năm đó họ bị dâng cho người Hồ nên Trần bà lão chỉ kịp đem theo ngân phiếu và bảo vật này của Trần gia.”
Ngân phiếu đã bị lấy đi, còn viên thuốc giả chết màu đen này thì không có ai chú ý đến.
“Thực xin lỗi.” Trần bà lão đứng trong ngôi làng bị bỏ hoang năm đó, nói, “Ta cảm thấy rất sợ hãi, ta không có dũng khí để đi theo cô ở lại đội ngũ của Hồ binh, mong cô hãy nhận lấy thứ này.”
Thuốc giả chết, tia sáng xuất hiện ngay lúc tất cả những điều không thể đang chồng chất lên nhau.
Hạ Trầm Yên cất bức thư vào, “Ta chợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa chúng ta vào lúc trước, không biết chàng còn nhớ hay không.”
“Là chuyện gì vậy? Những chuyện nàng nói với ta, hầu như ta đều nhớ cả.”
“Lúc đó ta đã nói rằng trong bất cứ chuyện gì, chỉ cần còn sống thì sẽ còn có hy vọng, chàng đã đồng tình với ta.”
“Đúng vậy.” Lục Thanh Huyền nói, “Hiện tại ta cũng đồng tình với nàng.”
Trong mắt chàng nàng luôn luôn đúng, nàng là một người ngoan cường bất khuất, chàng luôn đồng tình với mọi cách nhìn của nàng.
***
Để leo lên những ngọn núi tuyết cần có rất nhiều công tác phải chuẩn bị, vì vậy Lục Thanh Huyền đã đặc biệt nhờ một vài người dân địa phương dẫn đường. Vào lúc này Hạ Trầm Yên nhận được lá thư thứ hai, là thư do Lục Nghi Hành gửi tới.
“Trong thư viết gì vậy?” Lục Thanh Huyền vừa kiểm tra cung tên và trường kiếm, vừa hỏi.
“Phù Liễu đã chữa khỏi cho cô mẫu của ta rồi nhưng dung mạo của bà ấy tạm thời không thể khôi phục lại được. Phù Liễu nói rằng nàng ấy đang có một số ý tưởng và sẽ cố gắng hết sức.”
“Vậy thì tốt rồi, so với thân thể khỏe mạnh thì dung mạo cũng giống như tiền bạc vậy, chung quy cũng chỉ là vật ngoài thân.”
“Còn có một chuyện nữa.” Hạ Trầm Yên nhíu mày, “Chàng có còn nhớ lúc trước chàng đã chọn ra 361 đệ tử của Thiên tử không?”
“Nhớ.”
“Trong số họ có một người bị phát hiện là nữ tử.”
Lục Thanh Huyền hơi khựng lại.
“Chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn trong triều đình, Ngự sử đề nghị nên xử tử người này nhưng Nghi An đã bác bỏ, con bé quyết định sẽ tổ chức một khoa cử dành cho nữ tử để giúp cho thân phận của nàng ấy danh chính ngôn thuận, Nghi Hành một mặt ủng hộ con bé, mặt khác lại cảm thấy lo lắng.”
“Nàng từng gặp người đó rồi ư?” Lục Thanh Huyền bỗng hỏi một câu không liên quan.
“Hả?”
“Vẻ mặt của nàng đã nói cho ta biết nàng đã gặp người đó.”
Ồ, đúng thật, chàng luôn có thể đọc được cảm xúc của nàng, ngay cả lúc nàng lạnh nhạt.
Hạ Trầm Yên gật đầu, Lục Thanh Huyền cười khẽ, chàng đoán: “Bọn họ sẽ không ngăn được đâu.”
“Ừm?”
“Muốn tăng cường quốc lực thì dân chúng cần phải sinh nhiều con, nàng có biết Tiên đế đã làm như thế nào không?”
Hạ Trầm Yên: “Ông ấy yêu cầu nữ tử trong mỗi hộ phải kết hôn khi đủ mười bốn tuổi, nếu không gia đình đó sẽ bị đánh thuế gấp ba lần, có điều ta nhớ chàng đã không làm điều đó.”
“Đúng vậy, ta phát hiện mệnh lệnh như vậy quả thật có hiệu quả nhưng bá tánh oán than đầy trời, nạn cướp bóc hoành hành, nổi lên khắp nơi. Nhận thấy điều đó nên ta đã tăng độ tuổi từ mười bốn lên mười bảy, ngoài ra còn ban thưởng rượn ngon và lương thực cho mỗi hộ, đồng thời miễn thuế trong ba năm. Tiếng oán hận giảm bớt, thổ phỉ cũng giảm bớt, nhân khẩu lại tăng lên.”
“Vì chàng không ngại thay đổi.”
“Đúng vậy, ta không ngại thay đổi.” Lục Thanh Huyền nói, “Ta rất thích nàng, nàng giống như nữ nhân đó và cả chồi non này.”
Hạ Trầm Yên cúi đầu tìm chồi non, nàng nhìn thấy một cái bóng bên cạnh tảng đá trong góc của dịch quán, nơi mà mặt trời không thể chiếu tới, những chồi non xanh mơn mởn mọc ra từ bóng tối.
“Sinh mệnh cứng cỏi chính là như thế.” Lục Thanh Huyền nói, “Giống nàng, giống hoa Thiên bảo, cũng giống chồi non.”
Có đôi lúc chúng ta sẽ gặp phải những thất bại, có đôi lúc vận mệnh sẽ chao chảo, có đôi lúc thành quả đã làm tốt bị bác bỏ và có đôi lúc bởi vì chưa đạt đến giai đoạn xã hội thích hợp nên tiến trình lịch sử mà mọi người đang phấn đấu tiến lên sẽ quay trở lại điểm ban đầu.
Tuy nhiên ngay cả khi bị thiếu hụt nguồn nước và ngay cả khi ánh nắng mặt trời bị che khuất, thì hoa Thiên bảo cũng sẽ cố gắng sống sót và những chồi non này sẽ cố gắng hết sức để thò đầu ra khỏi các vết nứt, bước chân theo đuổi tự do sẽ không bao giờ vì vậy mà dừng lại.
***
Lục Thanh Huyền chuẩn bị vô cùng chu đáo, Hạ Trầm Yên leo lên núi tuyết một cách rất thuận lợi. Khi nàng thở ra một hơi, hơi thở lập tức ngưng tụ thành sương ngay, nàng nhìn Lục Thanh Huyền đang mặc áo choàng đứng bên cạnh, áp hai tay lên mặt chàng, “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Chỉ cần nhìn thấy nàng chàng sẽ không lạnh nữa.
Những người dân bản xứ dẫn đường và nhóm thị vệ đều đã đi ra xa, Hạ Trầm Yên nắm lấy tay Lục Thanh Huyền đi dạo trên đỉnh núi. Xa xa, bầu trời xanh như được gột rửa, những núi ngọc chồng chất lên nhau, tuyết đọng quanh năm giống như tòa cung điện của các vị thần, lúc trước Hạ Trầm Yên chỉ nhìn thấy một khung cảnh tráng lệ như vậy trong trí tưởng tượng của mình.
“Người dân bản xứ nói với ta rằng những ngọn núi phủ tuyết này được các vị thần trông coi quanh năm.”
“Đúng rồi.” Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng đáp lại, chàng cũng nghe họ nói về truyền thuyết này.
“Càng ngày ta càng thích chàng nhiều hơn.” Hạ Trầm Yên nói, “Ta quyết định sẽ vì chàng múa một khúc.”
Trước kia nàng từng múa một điệu múa khác cho chàng xem nhưng rất miễn cưỡng, thấy nàng không thích nên chàng cũng không ép nàng nữa. Lần này nàng đột nhiên muốn múa mà chàng không mang theo đàn, Lục Thanh Huyền cảm thấy nàng sẽ không múa không quá lâu.
Hạ Trầm Yên nhìn ra suy nghĩ của chàng, nàng hỏi: “Chàng có biết hát không?”
“…… Biết.”
“Vậy chàng hát cho ta nghe đi, ta sẽ múa cho chàng xem.”
“Được.”
Lục Thanh Huyền nắm tay nàng, tìm một chỗ bằng phẳng, “Cẩn thận một chút, tuyết rất trơn đừng để bị ngã.”
“Không đâu.”
Hạ Trầm Yên đứng yên ra hiệu cho Lục Thanh Huyền bắt đầu hát, Lục Thanh Huyền cất tiếng hát một đoạn của bài Nhã chính. Đây là một khúc ca dao cổ xưa, thường được nghe thấy trong nhã nhạc cung đình, thể hiện tấm lòng yêu nước. Hai loại tình cảm phức tạp hòa quyện vào nhau, giọng hát của Lục Thanh Huyền dễ nghe giống như tiếng đàn động lòng người nhất.
Hạ Trầm Yên nghe giai điệu một lần, nàng bắt đầu múa cùng với tiếng hát của chàng, múa một điệu múa vui tươi. Lục Thanh Huyền chăm chú nhìn nàng hồi lâu, lúc đầu còn lo nàng sẽ bị trượt chân nhưng sau đó lại không khỏi đắm chìm trong dáng múa của nàng.
Chàng nhạy bén nhận ra sự khác biệt giữa hai điệu múa, trong điệu múa lần trước, nàng hóa thân thành một con diều và một thanh kiếm mềm mại, nàng múa vì một thế giới rộng lớn, vì ánh nắng lặng lẽ và vì chính mình. Còn lần này, nàng nhảy múa cho khung cảnh tuyết rơi tráng lệ, cho sông núi bao la bất tận, và cho chàng.
Dáng múa của nàng lạnh lùng kiêu hãnh như thể không ai có thể khiến nàng phải cúi đầu, nhưng cũng có lúc nàng vẫn sẵn sàng cúi đầu vì người mình yêu. Lục Thanh Huyền nghiêm túc hát cho nàng nghe, sau khi chàng hát xong, điệu múa của nàng cũng vừa kịp kết thúc.
Lục Thanh Huyền hát thêm một bài khác cho nàng nghe, sau khi nghe xong Hạ Trầm Yên mỉm cười hỏi chàng: “Sao chàng lại hát một bài khác nữa?”
“Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng thích thứ gì đó thì ta đều muốn đem toàn bộ cho nàng.”
“Phải chăng đây chính là tình yêu chân thành.”
Tình yêu hân thành?
Lục Thanh Huyền nghĩ, chàng làm việc gì cũng đều dành cả tâm huyết, có lẽ vậy khi yêu ai chàng cũng sẽ yêu thật chân thành, điều này cũng đúng với Trầm Yên phải không?
“Thanh Huyền, chàng nghĩ yêu là gì?”
Lục Thanh Huyền nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của nàng, đối với chàng, yêu là cảm giác muốn nhìn nàng thật lâu, là cảm giác trái tim loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy nàng, là hình bóng nàng cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí chàng. Yêu là đồng hành với nàng theo đuổi ước mơ, là mỗi lúc chăm chú lắng nghe lời nàng nói, là sẵn sàng cúi đầu để nàng vuốt v e mái tóc, là mỗi lần đặt đôi môi lên trán nàng mong cả đời nàng được bình an vô sự.
Vô số hồi ức hiện lên trong đầu chàng, Hạ Trầm Yên thấy chàng im lặng hồi lâu, đành phải gọi lại: “Thanh Huyền?”
“Ta đây.” Lục Thanh Huyền mỉm cười, “Ta nghĩ yêu chính là hết thảy những gì mà chúng ta cùng gặp gỡ khi ở bên nhau.”
“Hết thảy?”
“Phải, yêu là gió thổi mây bay, là trời đổ cơn mưa, khi ở bên nàng ta thấy tình yêu ở khắp mọi nơi.”
Mây sẽ không ngừng trôi theo gió và hạt mưa sẽ không ngừng rơi xuống quanh năm, nên tình yêu ta dành cho nàng cũng như đám mây và những hạt mưa này, mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
“Nó thực sự ngoài dự kiến của ta, câu trả lời này làm ta rất vui.”
“Chỉ cần nàng thích là được.” Lục Thanh Huyền đi tới ôm nàng, sờ mặt nàng xem có bị lạnh không.
Hạ Trầm Yên kiễng chân hôn chàng, Lục Thanh Huyền vội cúi đầu xuống để nàng không phải nhón lên quá sức. Tuyết mịn vừa rơi xuống cũng là lúc môi răng hai người chạm nhau, trời đất bao la rộng lớn làm nền cho họ, bông tuyết rơi xuống lả tả, tình yêu ngập tràn ở khắp nơi.
Theo truyền thuyết của người dân bản xứ kể rằng, ngọn núi tuyết này được các vị thần trông coi quanh năm, hai người đang hôn nhau dưới sự chứng kiến của các vị thần, mỗi người đều ước nguyện trong trái tim mình, hy vọng bọn họ sẽ được ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia lìa. Thời gian thấp thoáng thoi đưa, các vị thần của thế gian này sẵn sàng đáp lại tất cả những âm thanh tươi sáng.
Kết thúc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT