Edit+Beta: Oralie.Tối hôm đó, Lục Thanh Huyền ở lại cung Trường Thu đánh thêm hai ván cờ với Hạ Trầm Yên và cùng nhau ăn tối, sau đó mới rời đi.
Sau khi Hạ Trầm Yên tiễn chàng về, nàng ngồi trong tẩm điện xem hai trang kỳ phổ [1] rồi mới đi ngủ.
[1] Kỳ phổ là biên bản trận đấu, nơi các kỳ thủ lưu lại ván cờ để xem lại.
Mấy ngày tiếp theo, thỉnh thoảng chàng cũng sẽ lại đây, nhưng thời gian ở lại không lâu lắm chắc là có liên quan đến đến chuyện nước bề bộn.
Sau hai lần tuyết rơi, đã đến Tết Thượng Nguyên, vết thương trên chân của Hạ Trầm Yên đã khôi phục khá tốt.
Ngự y có dặn dò: “Tuy hiện tại cơ thể của nương nương đã khoẻ mạnh, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.”
Hạ Trầm Yên gật đầu, bảo người tiễn ngự y về.
Nàng ngồi cạnh cửa sổ, lật vài tờ kỳ phổ rồi chống cằm xem mặt trời lặn.
Trời đã về chiều, mặt trời lặn xuống khỏi bức tường đỏ và mái ngói xanh, giống như một con phượng hoàng đang rơi xuống.
Cùng lúc đó tại cung Chương Đài, đại tổng quản đưa cho Lục Thanh Huyền một tách trà.
Đại tổng quản nói: “Hôm nay chính là Tết Thượng Nguyên, không biết Bệ hạ có muốn ra ngoài dạo chơi cùng với bá tánh hay không?”
“Ở trong cung.” Lục Thanh Huyền phê duyệt xong tấu chương cuối cùng, gác bút xuống, “Hôm nay trẫm muốn nghỉ ngơi một chút.”
Đại tổng quản đáp vâng, lệnh đám tiểu thái giám đi thu xếp tấu chương.
Ánh hoàng hôn buông xuống, tuy nét mặt của Lục Thanh Huyền bình đạm, nhưng giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi.
Chàng ngồi yên một lát rồi đứng dậy nói: “Đi đến chỗ Nhàn phi.”
Mọi người vâng dạ đi chuẩn bị kiệu, lát sau chàng ngồi lên kiệu đi tới cung Trường Thu.
Tiết trời se lạnh, chàng băng qua hành lang dài mới đến, cung nữ vén rèm cửa cho chàng. Một luồng không khí ấm áp bao trùm trong hương thơm dịu dàng lập tức phả vào mặt —— cung Trường Thu có đốt địa long, ấm áp dễ chịu.
Hạ Trầm Yên quay lưng về phía chàng, ngồi cạnh cửa sổ cách đó không xa, đang ngắm mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, cô đơn một mình như một con mèo mệt mỏi.
Các cung nữ ở đại điện thấy chàng liền hành lễ, muốn thông báo cho Hạ Trầm Yên rằng chàng đã đến.
Nhưng bị Lục Thanh Huyền giơ tay cản lại.
Các cung nữ liền thối lui sang một bên.
Lục Thanh Huyền từ từ tiến lại gần nàng.
Hạ Trầm Yên giống như một con mèo nhanh nhẹn, phản ứng lại gần như ngay lập tức.
Nàng đóng kỳ phổ lại, nói: “Bệ hạ tới rồi ạ?”
Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng, cụp mắt nhìn xuống kỳ phổ, sau đó lại chuyển tầm mắt lên mặt nàng.
“Nàng đang ngắm gì vậy?” Chàng hỏi.
“Đang ngắm mặt trời lặn.”
“Có thấy chán không?”
“Không sao.”
“Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, nàng có muốn ra ngoài đi dạo cùng trẫm không?”
Hạ Trầm Yên nâng mắt nhìn chàng.
Lục Thanh Huyền đối diện với ánh nhìn của nàng. Đôi mắt rất yên tĩnh, như một hồ nước mùa đông đẹp đẽ.
Hạ Trầm Yên nói: “Muốn.”
Giọng Hạ Trầm Yên vô cùng bình tĩnh, nhưng Lục Thanh Huyền cảm giác hình như nàng đã vui hơn một chút.
***
Một giờ sau, Hạ Trầm Yên thay một bộ trang phục khác, đội thêm một chiếc mũ có mạng che mặt.
Lục Thanh Huyền cho gọi tướng Trung Lang đến, ra lệnh cho hắn bố trí thị vệ xung quanh.
Ngoài trời gió lạnh như đao cắt, quát thẳng vào cổ và cổ tay người.
Khi Hạ Trầm Yên ra khỏi đại điện, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Lục Thanh Huyền đứng bên cạnh nàng lập tức nhận ra.
Chàng nói với cung nữ: “Mau khoác thêm cho Nhàn phi một chiếc áo choàng.”
Cung nữ đi vào nội điện lấy một chiếc áo choàng cho Hạ Trầm Yên khoác lên, lại giúp nàng cột chặt dây áo.
Lục Thanh Huyền kiên nhẫn chờ đợi, thấy nàng sửa soạn đã xong mới cùng nàng lên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa khiêm tốn lăn bánh “Lộc cộc lộc cộc” ra khỏi cung Tây Sơn, và vô số thị vệ tháp tùng nó trong đêm tối.
Đại tổng quản nhìn xe ngựa càng lúc càng đi xa, âm thầm trố mắt.
Hắn biết, Bệ hạ rất ít khi thay đổi quyết định ban đầu.
Mà hôm nay Bệ hạ đã nói là muốn nghỉ ngơi một chút.
Vậy tại sao Bệ hạ lại đột nhiên thay đổi quyết định rồi?
—— Về Nhàn phi nương nương thì căn bản người sẽ không chủ động mở miệng.
***
Xe ngựa từ ngoại ô đi vào đường phố bên trong kinh đô, người đi đường cọ sát vào nhau, náo nhiệt cả một vùng trời.
“Có luật thuế mới rồi, cuộc sống năm nay nhất định sẽ tốt lên thôi!”
“Thiết Ngưu, sau này gia đình mình có đủ tiền, cha sẽ cho con đi học!”
“Mạn Nương, nàng có muốn lấy ta không? Bệ hạ đã ban hành luật thuế mới, ruộng đất nhà ta không còn bị bọn nhà giàu cướp đi nữa, sau khi thành hôn, chúng ta một người trồng trọt một người dệt may, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt……”
Tiếng người náo nhiệt như nước chảy tràn vào tai Hạ Trầm Yên, nàng nghe nhiều nhất là cuộc thảo luận của lê dân bá tánh về luật thuế mới.
Người giàu cướp ruộng đất, còn luật thuế mới thì làm ngược lại, căn cứ vào mỗi hộ có bao nhiêu ruộng đất và nô bộc để thu thuế.
Vì thế, đối với người giàu mà nói, luật thuế mới là một chính trị hà khắc; đối với bá tánh mà nói, luật thuế mới là cách cai trị nhân từ.
Mà người đã ban hành luật thuế mới, Lục Thanh Huyền lại bình tĩnh ngồi trong xe ngựa, tựa như những chuyện này đó không có liên quan đến chàng.
Hạ Trầm Yên nhìn chàng một cái, rồi vén rèm xe lên quan sát khung cảnh bên ngoài.
Trời đã tối, những con phố dài được treo đèn làm bừng sáng lên, từ xa nhìn lại giống như một dải ngân hà.
Trong đôi đồng tử của Hạ Trầm Yên phản chiếu hình ảnh dải ngân hà ấy.
Lục Thanh Huyền im lặng nhìn bóng lưng nàng, không lên tiếng ngăn cản.
Sau đó, xe ngựa yên lặng dừng lại ở một góc đường, Lục Thanh Huyền đeo mặt nạ lên bước xuống xe ngựa trước.
Theo sau, Hạ Trầm Yên cũng được cung nữ nâng đỡ bước xuống xe ngựa.
Lục Thanh Huyền chờ nàng đứng vững, mới hỏi nàng: “Nàng muốn đi đâu chơi?”
“Nơi nào cũng được ạ?” Hạ Trầm Yên hỏi, “Ở đây có thể có thích khách không?”
“Có lẽ sẽ có thích khách, nhưng nàng đừng lo lắng.” Chàng dịu dàng nói.
Vóc người chàng cao ráo, dù đeo mặt nạ nhưng vẫn như trúc như ngọc, cao quý phi phàm.
Hạ Trầm Yên thả lỏng, nàng chỉ về một hướng ngẫu nhiên, hai người cùng nhau đi qua đó.
Các thái giám và cung nữ cũng đã cải trang, đi theo bọn họ từ xa.
Trong tiếng nói náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ. Hạ Trầm Yên mua cho mình một chiếc hoa đăng, Lục Thanh Huyền thấy vậy, cũng chọn cho mình một chiếc.
Hoa đăng của hai người đều có hình con vật, một là mèo con, còn một là chó con.
Sau đó Hạ Trầm Yên đi giải đố trên đèn lồng, xem kịch, xem múa lân và biễu diễn đi cà kheo.
Tuy mũ che khuất mặt nàng, song Lục Thanh Huyền vẫn cảm thấy nàng đang từng chút một vui hơn.
Thấy vậy chàng cũng mỉm cười nhẹ một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT