Từ kiểu chữ có thể đoán ra do cùng người viết với những tác phẩm trên rèm lụa trắng. Tiểu quỷ háo sắc Minh Tu Nghệ hoảng hốt, cứ ngỡ mình đang còn trong ác mộng, thậm chí cậu còn hoài nghi có kẻ đang giả mạo tiểu thánh tôn. Nhưng ngẫm kỹ lại, hình như từ lúc ở ma tộc cho đến khi về đây, vị tiểu thánh tôn này cũng thích ăn nói kiểu đó. Thấy Minh Tu Nghệ ngơ ngác đứng im tại chỗ, Cung Ngô Đồng nhịn không được phải phì cười. Y phất quạt một cái, bốn chữ trên quạt bỗng chốc hóa thành một chú bướm đen như mực vố cánh bay đi. Cổ tay y lại xoay một vòng, chiếc quạt nhỏ cũng xoay theo giữa năm ngón tay y rồi biến trở lại thành mặt quạt có thêu hoa quỳnh vàng kim. Bướm mực bay đến trước mặt Minh Tu Nghệ. Cung Ngô Đồng nói: "Đưa tay ra, nhận lấy." Minh Tu Nghệ lập tức hoàn hồn, nhìn vào chú bướm mang theo văn khế, do dự chốc lát mới hỏi: "Là văn khế gì?" Thân phận Cung Ngô Đồng cao quý, không thân không thích với cậu, cũng chẳng giống loại người thích làm việc thiện đến mức sẽ chạy tới ma tộc cứu người. Minh Tu Nghệ từng sống giữa đám ma tộc lòng dạ lang sói, cậu không còn là đứa bé ngây thơ luôn được thủ tôn cha mình che chở nữa. Nếu Cung Ngô Đồng đã cứu cậu thì nhất định sẽ có yêu cầu gì đó. Cung Ngô Đồng bật cười, ngón tay mân mê sợi linh vũ khổng tước, đôi mắt đào hoa chớp khẽ một cái rồi nhẹ giọng thì thầm: "Nếu ta bảo là văn khế đạo lữ, ngươi có dám nhận không?" Minh Tu Nghệ đang định chìa tay ra nhận, nghe tới đó thì lập tức rụt lại. Cung Ngô Đồng bật cười thành tiếng. Cuối cùng y cũng chịu ngồi dậy, áo khoác ngoài mang màu tím của hoa ngô đồng khoác hờ trên vai, quấn vào tăng bào trắng như tuyết, mỗi cử động đều mang phong thái ung dung, biếng nhác hệt y chú bướm mặc đang vỗ cánh kia. "Minh Tịch đã quy tiên, Minh Hiệp Đảo như rắn mất đầu, tên anh kết nghĩa tốt của ngươi, Sở Dự, nghe nói ngươi đã rơi vào tay ma tộc thì chỉ vờ vịt mà rơi vài giọt nước mắt rồi thôi, cả tam giới này chỉ có ta chịu ra tay cứu ngươi." Cung Ngô Đồng nói. Vốn Minh Tu Nghệ đang không tỏ thái độ gì, vừa nghe nhắc đến tên của Sở Dự là trong mắt tràn dâng oán hận cùng dữ tợn, móng tay sắp ghim cả vào lòng bàn tay. Phát hiện ra cảm xúc dữ dội khó lòng che giấu của Minh Tu Nghệ, Cung Ngô Đồng cũng đoán ra đại khái lý do Minh Tu Nghệ rơi vào tay ma tộc và bị bắt làm lô đỉnh, chắc chắn khó tránh có liên quan đến tên anh kết nghĩa Sở Dự kia. Y phất tay, chú bướm mực quay về vờn quanh mấy ngón tay y rồi chui vào lòng bàn tay của Cung Ngô Đồng quẹt qua quẹt lại nũng nịu. "Ta không quản cực khổ chạy cả ngàn dặm đến ma tộc tam vực, lại tốn thêm vô số ngọc thạch, ngươi cho rằng ta chỉ đang làm việc thiện thôi sao?" Tay Minh Tu Nghệ siết lại thật chặt. Nếu là mị ma thật sự dùng cậu để tu luyện, Minh Tu Nghệ sẽ cố chớp lấy thời cơ để đào tẩu hoặc tự vẫn, thà chế cũng không để đám ma quỷ giày vò. Nhưng nếu là Cung Ngô Đồng... Suy cho cùng, Quá Vân Giang ở ma tộc vẫn là nơi long đàm hổ huyệt, Cung Ngô Đồng lại dám xông vào cứu mình, bất kể vì mục đích gì, mình đều không có tư cách oán hận y. Minh Tu Nghệ là kẻ ân oán rõ ràng, không hề cảm thấy chỉ vì Cung Ngô Đồng có mục đích khác với mình mà cho rằng y là người xấu. Chỉ có điều hình tượng khắc sâu trong lòng cậu thuở nhỏ đã tan thành mây khói, chẳng khác nào hoa tuyết giữa ngày xuân. Minh Tu Nghệ nhẹ giọng đáp: "Đương nhiên là không." Cung Ngô Đồng nhạy cảm nhận ra con người Minh Tu Nghệ càng thêm lạnh giá, cứ như đã buông xuôi với số phận, rõ ràng là đôi mắt nhìn thấy mọi vật nhưng đọng lại chỉ còn là một lớp tro bụi. "Ừm." Cung Ngô Đồng chẳng hiểu mình bị cái gì mà lại thấy hết sức hài lòng với thái độ lạnh lùng của Minh Tu Nghệ, "Vậy được rồi, ngươi nhận lấy văn khế này rồi quỳ xuống hành lễ đi." Bàn tay giấu trong tay áo của Minh Tu Nghệ siết thật chặt, móng tay ghim xuyên qua da thịt đau nhói. Sợ rằng dù từng rơi vào tay ma tu trong nhiều ngày, Minh Tu Nghệ cũng chưa từng thấy bị sỉ nhục đến mức này. Cậu cười khẩy, thầm nhủ: Lời đồn quả nhiên không sai. Cái mạng này là do Cung Ngô Đồng cứu về, Minh Tu Nghệ hít vào một hơi sâu, giơ bàn tay run rẩy của mình về phía chú bướm mực. Nhìn thấy động tác của cậu, chú bướm mực lao đến như thiêu thân lao vào lửa, chú văn màu đen len lỏi vào những ngón tay của cậu để trườn đến chỗ cổ tay vẫn còn bị thương. Và biến mất. Trên không trung chỉ còn lại chú bướm mực vờn quanh đầu ngón tay của Minh Tu Nghệ. Minh Tu Nghệ cảm thấy văn khế còn chưa chui vào kinh mạch đã hóa thành cấm chế kiềm chế thần thức của cậu. Minh Tu Nghệ tin rằng đó chính là một loại văn khế nô lệ để sỉ nhục người khác. Cậu gần như đã buông xuôi, chỉ giữ lấy cổ tay nơi phù văn biến mất, trong lòng rối bời, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Minh Tịch đã hồn phi phách tán, dù cậu có bị ai lăng mạ đi chăng nữa cũng không còn người nào đứng sau bảo vệ cho cậu nữa rồi. Mười sáu năm thuận buồm xuôi gió của Minh Tu Nghệ giờ đây chỉ còn là giấc mộng đẹp. Trận lôi kiếp đáng sợ kia đã lôi cậu ra khỏi giấc mộng, khiến cậu cả kiếp này cũng đừng hòng một lần nữa có được một giấc mơ đẹp. Lòng Minh Tu Nghệ càng lúc càng lạnh dần, cảm nhận phù văn lướt qua kinh mạch của mình, cuối cùng lan khắp toàn thân và kết thành một văn khế hời hợt. Văn khế không hề hung tàn xâm chiếm cơ thể cậu mà chỉ dìu dịu tiến vào thức hải của Minh Tu Nghệ như dòng suối mát. Mắt dán chặt vào phù văn trên cánh bướm một lúc thật lâu, Minh Tu Nghệ dường như mới choàng tỉnh, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ. Tuy cậu không giỏi trận pháp, nhưng vẫn có thể nhận ra đây nào phải là văn khế nô lệ sỉ nhục gì cả. Mà là... Văn khế đệ tử. Cung Ngô Đồng muốn nhận cậu làm đệ tử?! Minh Tu Nghệ ngây ngẩn trong chốc lát rồi mới hoàn hồn, cậu ngơ ngác không dám tin, cố gắng giữ lại tia hy vọng cuối cùng. "Tiểu thánh tôn?" Cung Ngô Đồng ngồi dậy, áo choàng tím cùng tăng bào trăng xếp lớp giao thoa, phất lên thành một đường cong trong không trung. Y ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh đó, hơi ngưỡng đầu lên, ngạo mạn nói: "Đợi vài hôm nữa bản mệnh bài của ngươi sẽ được làm xong, chúng ta lại hoàn thành nốt văn khế để ngươi khỏi có cửa nuốt lời." Minh Tu Nghệ lẩm bẩm lặp lại: "Bản mệnh bài..." Chỉ có đệ tử nhập môn của tông môn mới có linh bài bản mệnh. Tức là ban nãy khi Cung Ngô Đồng bảo mình quỳ xuống... Không phải là sỉ nhục, mà đang muốn mình bái sư?! Minh Tu Nghệ ngơ ngác hỏi: "Tiểu thánh tôn mạo hiểm cứu tôi, chỉ để..." Chỉ để nhận tôi làm đồ đệ? Tam giới đồn rằng tiểu thánh tôn tính tình quái gở chẳng phải không có cơ sở, Cung Ngô Đồng vô cùng thích hợp với hình tượng phản diện đang thịnh hành, làm bất cứ việc gì cũng khiến người ta không ưa cho nỗi - Dù là đang cứu người khỏi biển lửa. Nếu không nhờ có người cha là thánh tôn, y chắc chắn đã bị trùm bao bố tẩn cho không biết bao nhiêu lần. Cung Ngô Đồng đang tự rót rượu cho mình, lười biếng hừ một tiếng rồi đưa ly rượu cho Minh Tu Nghệ, hất cằm như muốn nói: "Quỳ xuống đi, hành lễ được rồi đấy." Minh Tu Nghệ: "..." Minh Tu Nghệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim chợt đánh thót một cái, cả người cứ thấy bức bối thế nào. Cậu tự thấy may mắn vì Cung Ngô Đồng không phải loại tiểu nhân thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, nhưng cũng không thể nào hiểu nỗi tính cách quái đản nói năng vòng vo của y, vừa mừng vừa lo khiến tâm trạng cậu rối như tơ vò. Hệt như khi đang tuyệt vọng sống dưới vực thẳm cuộc đời lại được một sợi dây quấn lấy từ từ kéo lên, Minh Tu Nghệ bị tổn thương quá nhiều lần, dần quen thuộc với đau đớn, trong chốc lát không dám vươn tay nhận lấy bất kỳ tia hy vọng nào. Cuối cùng, ấn tượng do cái liếc mắt vội vã năm xưa giữa lúc hơi thở mùa xuân làm tan chảy băng tuyết vẫn khiến Minh Tu Nghệ tình nguyện thử vươn tay ra bắt lấy tia hy vọng cuối cùng. Minh Tu Nghệ nhận lấy ly rượu, mặc kệ cơn đau trong người mà hít sâu vào một hơi rồi cung kính quỳ xuống hành lễ bái sư. Minh Tịch đã quy tiên, Minh Hiệp Đảo toàn là lang sói, cậu một thân một mình trở về chắc chắn chết không toàn thây. Nếu đã là một thân một mình, Cung Ngô Đồng lại cứu cậu, còn đồng ý truyền dạy cho cậu, đây chính là vận may từ trên trời rơi xuống. Nếu cậu từ chối chính là quá không biết điều. "Đệ tử Minh Tu Nghệ, xin hứa sau này sẽ tôn sư trọng đạo, không phụ ân cứu mạng và truyền dạy của người." Cung Ngô Đồng thầm nhủ: "Ối! Đồ nhi! Thật ra con không cần phải tôn sư trọng đạo đâu!" Hành lễ xong, Minh Tu Nghệ dâng rượu đến trước mặt Cung Ngô Đồng. Cung Ngô Đồng ngồi bắt chéo chân, nhận lễ bái sư của Minh Tu Nghệ xong vẫn tỏ vẻ hờ hững, trong lòng lại tự nhủ: "Bị ta trêu cả buổi cũng không thèm hờn giận oán trách nửa lời đã quỳ xuống bái sư? Chậc chậc, mới tí tuổi đầu mà lòng dạ đã thâm sâu như vậy." Loại đồ đệ hung ác nham hiểm trong các vở kịch đều y như thế này, sau khi bị giày vò sỉ nhục sẽ cố gắng nhẫn nhịn, không khoe tài mà chỉ âm thầm học nghề, cuối cùng thăng cấp thành đại ma đầu khi sư diệt tổ. Cung Ngô Đồng vô cùng xem trọng đồ đệ này nên hào hứng khen tới tấp: "Căn cốt của con thuộc loại thượng đẳng trời ban, chưa đầy mười năm ắt có thành tựu." Minh Tu Nghệ từ nhỏ đến lớn luôn được tôn xưng là con cưng của trời, sớm đã quen với những lời tán dương, nhưng lời khen đường mật này của Cung Ngô Đồng lại khiến cậu có cảm giác như trở về thuở còn thơ, lần đầu tiên được khen ngợi. Minh Tu Nghệ hơi xấu hổ, rũ mắt nhìn xuống ly rượu trong tay, bấy giờ mới chợt nhận ra thứ trong ly là rượu, "Tiểu thánh tôn, làm lễ bái sư phải dâng trà mới đúng ạ..." Cung Ngô Đồng "chậc" một tiếng, giật lấy ly rượu rồi cạn sạch. Minh Tu Nghệ lại nói: "Thế này không đúng quy tắc cho lắm." "Bớt nói nhảm." Cung Ngô Đồng ném trả lại ly rượu cho cậu, lười nhác nói: "Được rồi, về sau ta chính là sư tôn của con, nếu bị ăn hiếp cứ báo tên ta ra, bao con hoành hành khắp tam giới." Minh Tu Nghệ đã quen dần với tính cách ngông cuồng ngạo mạn của Cung Ngô Đồng, cậu cầm ly rượu đứng lên đáp: "Dạ." Cuối cùng cũng thành công thu được đệ tử, đang định tám nhảm thêm vài câu với cậu thì tiếng của Minh Đăng từ bên ngoài vọng vào. "Tiểu thánh tôn, hai đứa bé kia tới rồi." Cung Ngô Đồng: "Ừ, cho vào." "Vâng." Một người đàn ông mặc áo đen dẫn hai cậu thiếu niên áo xanh bước vào. Người đàn ông áo đen là con rối đặc chế của Cửu Phương Tông, được điều khiển bởi linh lực. Con rối nhanh chóng vào trong, cung kính hành lễ và dâng lên một chiếc hộp gỗ lim màu tím. "Tiểu thánh tôn." Cung Ngô Đồng không buồn nhìn con rối, chỉ gật đầu một cái, vì ánh mắt của y đang dán vào hai cậu bé sau lưng con rối đầy hứng thú. Hai cậu bé được Cung Ngô Đồng cứu về từ ma tộc trông khá yếu ớt như mới qua khỏi cơn bạo bệnh, trong mắt tràn ngập cảm xúc lạnh lùng và chán chường, đúng ngay chóc thể loại "hung ác tàn nhẫn" ưa thích của Cung Ngô Đồng. Nhìn hai phiên bản "đại nghịch bất đạo" khác, Cung Ngô Đồng đắc ý chống cằm cười như cáo già, chẳng biết lại đang âm mưu chuyện gì. Con rối thấy y gật đầu thì mở hộp ra, để lộ một nụ hoa quỳnh tươi rói chưa nở. Cung Ngô Đồng nghiêng đầu để con rối cài hoa lên tóc y rồi hỏi: "Vết thương của chúng trị khỏi cả rồi?" Con rối cài hoa xong thì lùi lại, cung tay đáp: "Đã khỏi." Hai thiếu niên nọ từ lúc vào trong tới giờ đều chỉ cúi đầu, chẳng buồn liếc Cung Ngô Đồng lấy một lần, cứ như trước mặt dù là tiểu thánh tôn hay ma tu cũng không khác gì nhau là mấy. Cung Ngô Đồng phất tay lệnh cho con rối lui xuống rồi biếng nhác nói: "Ngẩng đầu lên." Hai người này khác với Minh Tu Nghệ, chúng lưu lạc trong ma tộc tam vực lâu hơn nhiều, một đứa bị bắt làm kẻ hiến tế cho kiếm, một bị lấy thử độc thử thuốc, chẳng còn bao nhiêu khát vọng được sống. Vết thương trên cơ thể có được chữa khỏi thì vết thương trong lòng vẫn không có cách nào lành lại được. Dù nghe thấy lời của Cung Ngô Đồng nhưng hai cậu bé vẫn cúi gằm mặt xuống tỏ vẻ hờ hững. Cung Ngô Đồng xưa giờ chưa bao giờ bị kẻ khác phớt lờ, ngón tay y đè nhẹ xuống bàn, dịu giọng nói: "Ngẩng đầu lên." Lời này tuy hiền hòa nhưng ẩn chứa linh lực của hóa thần kỳ, hai cậu thiếu niên không khống chế được cơ thể phải ngẩng đầu lên, nhưng khớp hàm ghì chặt, trong mắt đầy vẻ không phục. Minh Tu Nghệ không kịp đề phòng nên bị vạ lây, đầu thiếu điều ngưỡng hẳn ra sau. Thấy người ta rốt cuộc cũng phải nhìn mình, Cung Ngô Đồng bấy giờ mới cười tít mắt xoay quạt, mấy chú bướm mực từ trong quạt vỗ cánh bay ra. "Chìa tay ra nhận lấy này." Thái độ của Cung Ngô Đồng với hai đứa bé này khác với khi đối xử với Minh Tu Nghệ, y chả buồn vòng vo trêu cợt mà thằng thừng mở văn khế đệ tử ra, "Ta thấy hai người các ngươi cốt cách tinh kỳ, căn cốt thượng đẳng, chưa đầy mười năm ắt có thành tựu. Có muốn bái ta làm thầy không?" Hai thiếu niên ngẩn ngơ, mắt đầy chấm hỏi nhìn chú bướm mực trước mặt. Minh Tu Nghệ: "..." Rốt cuộc người định thu bao nhiêu đứa đồ đệ có căn cốt thượng đẳng?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT