Cung Ngô Đồng nhoẻn miệng cười, hoa kiếm lên một cái biến nó thành tiêu ngọc rồi từ tốn nói: "Ngươi từng thay hắn khâu vá thần hồn?"
Phùng Phong vẫn còn đang choáng váng, chẳng hiểu nổi mình để lộ thông tin cho y biết từ lúc nào, hắn phải mất một lúc thật lâu mới ấp úng nói: "Chắc là có... Hay là chưa, chưa bao giờ nhỉ... Tôi, tôi cũng không nhớ nữa."
Cung Ngô Đồng chẳng buồn để tâm đến lời nói dối đầy lỗ hổng của hắn. Y quay về bàn ngồi xuống, bắt chéo chân hệt như dáng ngồi của đại gia và hất cằm một cái, "Nếu ngươi đã từng gặp hắn, vậy đạo lữ của hắn chết như thế nào chắc ngươi cũng biết. Mau nói ta hay."
Phùng Phong mím môi, sợ Cung Ngô Đồng lại gài bẫy dụ mình nói ra nên nhất quyết không hé răng thêm nửa lời, chỉ cúi gằm mặt xuống đất trông rất đáng thương.
Trông hắn có vẻ không tình nguyện hợp tác, Cung Ngô Đồng tặc lưỡi một tiếng rồi nói: "Nếu ta đã biết tên của hắn thì đương nhiên là có quen biết với hắn. Ngươi cũng đã không giấu được nữa rồi, nói ít vài câu hay thêm vài câu lại chẳng như nhau cả ư?"
Phùng Phong lắc đầu, cũng không biết là hắn có ý gì, nhưng tóm lại hắn không muốn tiếp tục trò chuyện với Cung Ngô Đồng nữa.
Thấy khó mà hỏi tiếp được nữa, Cung Ngô Đồng tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói: "Ngẩng đầu lên, nhìn ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT