Việt Ký Vọng nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, "Đệ nghĩ đi đâu vậy? Sư tôn đã vào hóa thần kỳ, cần gì ngủ cả ngày? Ngồi thiền tĩnh tọa đương nhiên là có, nhưng tụi mình mới vào đây mấy ngày, không thấy là thường thôi."
Minh Tu Nghệ xoa mày, cũng cảm thấy mình đã suy diễn hơi nhiều, vô duyên vô cớ tại sao lại nghĩ về vấn đề đó chứ.
Tùy Tương Phùng lon ton chạy đi, tỏ vẻ ngưỡng mộ nhìn Cung Ngô Đồng và nói: "Sư tôn! Người múa đẹp quá à!"
Cung Ngô Đồng nhảy rát cả chân, vừa cười vừa đến bên hồ ngồi xuống, thả đôi chân trần trắng nõn của mình vào nước và nói: "Mấy đứa quét thang cũng vui ha."
Lúc Tùy Tương Phùng quét thang núi vẫn rất hùng hổ, có đệ tử nào đi ngang lén nhìn đều bị cậu trừng mắt nhìn lại, kẻ không biết còn tưởng quét thang là công việc vinh dự đến mức nào.
Nhưng giờ đây khi Cung Ngô Đồng vừa nhắc, Tùy Tương Phùng lập tức cúi gằm đầu xuống, nhỏ giọng đáp: "Quê chết được."
Cung Ngô Đồng đá chân nghịch nước, cười nghiêng ngả và nói: "Thôi được rồi, về nghỉ đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT