Sự xuất hiện của Minh Tu Nghệ khiến cả Hoang Châu Điện sục sôi, thậm chí cả đại ma đang mải gây sự cũng lộ ra vẻ hung tàn trong ánh mắt, lòng tham viết rõ lên mặt. Suy cho cùng nếu ăn được linh căn linh cốt thượng thừa thì tu vi nhất định sẽ có tiến bộ vượt bậc. Những được phép có mặt trong chủ điện của Hoang Châu Điện hôm nay đều là đại ma với tu vi mạnh mẽ, thường khi tu vi đã cao, nếu muốn tiến thêm một bước thì khó như muốn phi thăng lên trời. Căn cốt với thiên phú hàng thượng phẩm như Minh Tu Nghệ chính là thứ toàn bộ ma tu trong Quá Vân Giang muốn chiếm hữu. Ma tức xộc lên nồng nặc trong cả cung điện, không biết có bao nhiêu đôi mắt đỏ thẫm đang dán chặt vào Minh Tu Nghệ đứng ở trung tâm. Lầm đường vào hiện trường giành thức ăn của đám ma tu nhưng Cung Ngô Đồng vẫn chỉ biếng nhác gẩy mấy hạt phật châu ngồi xem kịch hay, ánh mắt của y như đang đánh giá Minh Tu Nghệ. Minh Đăng cúi người xuống, thấp giọng nói chuyện: "Số lượng ma tu đại năng ở Hoang Châu Điện khá đông, tu vi của tiểu thánh tôn mới vào hóa thần kỳ, chỉ một mình ngài sợ rằng khó có thể đưa Minh Tu Nghệ đi, ngược lại có nguy cơ bị bại lộ thân phận." "Lộ thì lộ thôi." Cung Ngô Đồng theo thói quen giơ tay lên mân mê sợi linh vũ khổng tước, đôi mắt màu tím của y mơ màng và bất giác toát ra vẻ phong tình, "Chẳng phải trong tam giới này kẻ nào cũng sợ cha ta như chuột sợ mèo sao? Hôm nay, tại Quá Vân Giang của ma tộc này, ai dám động vào ta?" Minh Đăng nghẹn lời. Tu sĩ chính đạo chú trọng nhất là tu dưỡng tâm tính, rất ít kẻ dám thẳng thừng dùng gia thế của mình để chèn ép người khác, phong cách của tiểu thánh tôn này đúng là không đụng hàng. Minh Đăng thử thăm dò: "Nhỡ ma tôn tới thì sao?" Cung Ngô Đồng: "..." Xưa nay Cung Ngô Đồng nói chuyện luôn được người khác a dua theo, lần này bị xỏ một câu như vậy khiến y tức đến thiếu điều giật luôn hoa tai linh vũ khổng tước xuống. Y trừng mắt với Minh Đăng: "Ông ấy dám động đến ta, ta gọi sư tôn đến bảo kê cho ta liền." Minh Đăng: "..." Không chỉ dựa dẫm vào cha mà còn dựa dẫm vào cả sư tôn. Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, tôn chủ của Hoang Châu Điện đã xuất hiện, dùng tu vi áp chế đám ma tu đang rục rịch và chỉ thốt ra một câu: "Quy tắc cũ." Các đại ma lập tức cao giọng gào ầm ĩ những con số, vì tranh một Minh Tu Nghệ mà tất cả đều đỏ mặt tía tai. Ban đầu Cung Ngô Đồng còn chưa hiểu quy tắc cũ là gì, nhưng thấy những con số càng ngày càng tăng thì hiểu ngay đây chẳng khác nào quy tắc đấu giá khi chính đạo muốn mua các loại linh dược quý hiếm. Kẻ trả giá cao nhất là mua được hàng. "Một vạn linh thạch!" "Một vạn rưỡi!" "Thối tha! Tên nào dám giành với ta?!"' "Hai vạn! Thêm một viên linh tủy châu!" Cung Ngô Đồng nghe mà trợn mắt há mồm, "Cái giá này..." Minh Đăng thầm tiếp lời, cái giá này hơi bị cao quá rồi! "Thấp quá vậy?" Cung Ngô Đồng tỏ vẻ mới được mở mang tầm mắt, "Số tiền ta thường thưởng cho tiên sinh kể chuyện còn hơn cả con số này, ma tộc ở Quá Vân Giang đúng quỷ nghèo rớt mồng tơi, nếu đổi sang tu quỷ đạo chắc chắn tên nào tên nấy đều đã mãn cấp phi thăng." Minh Đăng: "..." Thôi ngài thẳng thừng ra giá cho rồi. Cả đám quỷ nghèo... À không, cả đám ma tu tranh giành muốn sứt đầu mẻ trán, suýt chút nữa là xông vào đánh nhau, con số đã nhảy lên tận bảy vạn linh thạch. Minh Tu Nghệ hờ hững đứng giữa điện cứ như chẳng hề để ý đến những âm thanh chung quanh có thể quyết định sự sống chết của mình. Cảm xúc duy nhất đọng lại nơi đáy mắt chẳng khác nào lòng sông khô hạn, nứt nẻ như sắp vỡ tan. Tranh giành gần đến hồi kết chỉ còn lại hai đại ma đang nhích giá theo đơn vị ngàn, phỏng chừng số gia tài trong kho không còn bao nhiêu. Con số cuối cùng cũng nhảy lên đến tám vạn chín ngàn ngọc thạch, một trong hai đại ma đành phải nghiến răng bỏ tay xuống, không thể nào hét tiếp được nữa. Người đưa ra con số cao nhất tình cờ chính là đại ma đang gây phiền phức cho Cung Ngô Đồng ban nãy, thấy không còn ai kêu giá, gã cuối cùng cũng thở hắt ra đầy nhẹ nhõm. Tám vạn chín để mua một lô đỉnh thượng hạng không lỗ chút nào. Chẳng qua gã vừa mới thở ra một hơi xong thì lại có một giọng nói lười nhác vang lên. "Chín vạn." Đại ma: "..." Đại ma nhận ra đó là giọng nói đáng ghét của ai, gã trợn mắt nghiến răng nói: "Ngươi..." Cung Ngô Đồng lấy từ bên hông ra một chiếc quạt nhỏ bằng lòng bàn tay dệt bằng sợi vàng. Quạt được mở ra để lộ một đóa hoa quỳnh màu vàng, trông cợt nhả nhưng lại không thiếu đi phần văn nhã. "Kẻ hèn này chẳng có gì cả, chỉ mỗi ngọc thạch là nhiều." Y tít mắt cười, tự phe phẩy quạt quạt cho mình rồi trả lời một cách tao nhã: "Mời tôn giả tiếp tục trả giá." Đại ma nghiến răng ken két muốn rỉ cả máu, gã hít sâu vào một hơi rồi trầm giọng, "Thêm một viên linh tủy châu." Cung Ngô Đồng: "Ta thêm mười viên linh tủy châu." Đại ma: "..." Đại ma bị y chọc tức muốn ói máu, cuối cùng cũng từ bỏ ý định muốn song tu cùng Cung Ngô Đồng, gã cười lạnh và nói: "Một tên đạo tu như ngươi trà trộn vào ma tộc vốn đã là chuyện hết sức hoang đường, bây giờ còn có gan dám tranh giành lô đỉnh? Lẽ nào kẻ đứng sau xúi giục ngươi trà trộn vào ma tộc muốn ngươi dùng cách ngu ngốc này để mang Minh Tu Nghệ đi sao?" Lời gã vừa dứt, cả Hoang Châu Điện đều kinh hãi. Đạo tu trà trộn vào ma tộc? Khắp tam giới đều biết, ma tôn Hiềm Minh của Quá Vân Giang đời này căm hận nhất chính là đạo tu. Đạo tu chỉ cần đến gần biên giới Quá Vân Giang là sẽ bị hắn đánh cho nhừ xương. Tiếng ác của ma tôn đồn khắp tam giới, sao lại có đạo tu cả gan trà trộn vào Quá Vân Giang để tự đâm đầu tìm đường chết? Mọi người nhìn sang Minh Tu Nghệ lúc này vẫn chỉ tỏ vẻ vô cảm. Có điều... Nếu để cứu tên này thì đúng là đáng để mạo hiểm. Đám ma tu hoàn toàn tin vào lời của đại ma nọ, có vài kẻ đã không nhịn được lấy pháp khí ra. Giành không được Minh Tu Nghệ thì chộp lấy đạo tu khác gặm đỡ cũng không đến nỗi. Cảm giác được sát khí dâng trào bao phủ toàn Hoang Châu Điện, đại ma rất chi là đắc ý. Chỉ thấy Cung Ngô Đồng gấp quạt lại, sợi tua nơi cán quạt hoa lên, một ngón tay thon dài đã chỉ vào mặt gã, còn y thì tỏ vẻ không dám tin mình vừa bị vu khống. "Ngươi... Sao ngươi có thể làm ô uế thanh danh của người khác như vậy?!" Cung Ngô Đồng ôm tim, giận dữ quát: "Lẽ nào chỉ vì ta đẹp hơn ngươi, giàu hơn ngươi mà ngươi có thể tùy tiện vu khống ta là thứ đạo tu ngu si thích ra vẻ đạo mạo nghiêm trang kia?!" Đại ma: "..." Minh Đăng: "..." Tiểu thánh tôn, ngài đây... Hình như cũng là đạo tu. Lúc tiểu thánh tôn nổi tính tàn nhẫn thì cả chính bản thân cũng mắng: "Vừa nãy tôn chủ còn bảo cứ theo quy tắc cũ mà làm, ngươi so ngọc thạch với ta so không lại thì giở loại thủ đoạn bỉ ổi này ư?! Nếu ngươi muốn lô đỉnh này, ngươi chỉ việc cao giọng nói rằng mình là quỷ nghèo kiết xác, ta đây sẽ rộng lượng mà tặng cho ngươi là được chứ gì. Ngươi hà tất phải dùng trăm phương nghìn kế để hãm hại ta?" Chúng ma tu: "..." Đại ma: "..." Đại ma bị mắng cho đờ đẫn, thiếu chút nữa bị y dắt mũi dẫn đi, mất một lúc lâu mới kịp phản ứng. Gã giận dữ quát: "Ban nãy ngươi mới chính miệng thừa nhận mình là đạo tu!" Cung Ngô Đồng thầm nghĩ, ma tu đúng là chẳng có tên nào biết dùng cái đầu, những viên ngọc châu trên mạng che mặt của va vào nhau lanh lảnh, y nhướng mày, ngạo mạn hỏi: "Nếu ta không phải là đạo tu thì ngươi tính sao?" Đại ma nổi sung, đáp không cần nghĩ: "Ta mặc cho người xử lý!" Minh Đăng thấy càng quậy càng lớn chuyện thì cau mày, đang định khuyên can Cung Ngô Đồng, nào ngờ lại nghe Cung Ngô Đồng phát ra tiếng cười gợi đòn. Khóe miệng sau lớp mạng che của Cung Ngô Đồng nhếch lên, bất thình lình ở ngay trước mặt mọi người cởi phăng áo khoác lông cừu ra, sau đó nhấc tay vén mái tóc đen như mun lên, kéo hờ áo ngoài màu tím xuống để lộ ra hoa văn hình hoa quỳnh đặc trưng của mị ma. Hoa văn đỏ rực vắt ngang bờ vai, lan đến sau gáy và chạy dọc xuống tấm lưng trắng nõn. Đại ma đơ. Kẻ này... Là mị ma thật?! Ma tức trên người có thể là giả, nhưng hoa văn mị ma lại không thể nào giả được. Chúng ma tu thu hồi sát khí và đưa mắt nhìn nhau. Cả tôn chủ của Hoang Châu Điện cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhỡ mà để ma tôn Hiềm Minh biết được có đạo tu trà trộn vào Hoang Châu Điện thì tám phần mười sẽ bị lột da. Khoe hoa văn mị ma xong, Cung Ngô Đồng khoác lại quần áo, liếc gã đại ma kia một cái, "Thế nào? Rốt cuộc ta là đạo tu hay là mị ma tổ tông nhà ngươi, ngươi đã nhìn kỹ chưa?" Đại ma: "...Ngươi! Ta..." Minh Đăng bước lên trước khoác lại áo lông cừu chắn gió cho Cung Ngô Đồng, tiện thể che khuất hoa văn mị ma sau gáy của y. Áo khoác vừa phủ lên, những đường hoa văn đỏ rực dường như bạc màu dần, sau đó hệt như một con rắn màu đỏ trườn dọc theo sống lưng rồi lặn vào sau gáy Cung Ngô Đồng. Đóa hoa quỳnh giữa làn tóc y chợt nở rộ. Cung Ngô Đồng nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: "Ngươi cái gì ta cái gì? Miệng mồm phế rồi mắt bị mù rồi? Ngươi có biết đạo lý dám chơi dám chịu không đấy?" Đại ma: "..." Ma tu thích xem náo nhiệt, thấy hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng bèn cùng nhau hô hoán. "Dám chơi dám chịu!" "Hành lễ xin lỗi!" "Mau lên! Còn là đàn ông không hả?!" Đại ma tiến thoái lưỡng nan, mặt thoắt xanh thoắt đỏ, mất một hồi lâu mới nghiến răng nuốt cục tức xuống, mở miệng một cách khó khăn: "Là... Lỗi của ta." Cung Ngô Đồng ngạo mạn ngẩng đầu lên, để lộ ra những sợi dây tơ hồng đang quấn quanh cổ dưới lớp áo khoác, "Được thôi, thế ngươi xin lỗi đi." Đại ma ngây ra, "Xin lỗi... Bằng cách nào?" Minh Đăng đứng cạnh đó nghe họ trò chuyện mà toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ Cung Ngô Đồng lại phát ngôn thêm vài lời nhục mạ đối phương khiến cho đại ma thẹn quá hóa giận. May mà Cung Ngô Đồng vẫn nhớ tới chính sự, "Mua lô đỉnh kia rồi tặng cho ta, ta muốn nếm thử mùi vị của hắn." Đại ma: "..." Đại ma hận tới hai mắt đỏ ngầu, nhưng tôn chủ của Hoang Châu Điện vẫn đang đứng gần đó quan sát tình hình, gã không còn cách nào từ chối. Dù sao lời vu khống ma tu là đạo tu cũng nặng nề gần như chửi cả nhà người ta xong rồi còn đào mộ tổ tiên người ta. Thường thì ma tộc nếu trong lúc so chiêu bị thua, muốn giữ mạng đều phải hiến tặng đối phương linh khí, linh thú này nọ. Đại ma nuốt ngụm máu xuống, cúi đầu đáp: "Được..." Đại ma và Cung Ngô Đồng là hai người ra giá cao nhất, trong điện không còn ai kêu giá nữa, vậy Minh Tu Nghệ đương nhiên là thuộc về Cung Ngô Đồng. Đại ma lảo đảo bước ra trả ngọc thạch, gã vẫn còn mơ mơ hồ hồ, chẳng hiểu tại sao mình lại tới nông nỗi này. Dùng một màn kịch hay để đổi về một lô đỉnh xong xuôi, đôi mắt xinh đẹp của Cung Ngô Đồng chớp nhẹ rồi truyền âm cho Minh Đăng. "Đã bảo mà, ta chỉ cần ngoắc tay là tự nhiên sẽ có kẻ tặng quà cho ta." Minh Đăng: "..." Cung Ngô Đồng phe phẩy quạt nhỏ, thong dong sải bước về phía Minh Tu Nghệ đang đứng giữa điện. Chúng ma tu chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng mồi ngon lại không thể bỏ vào miệng, tất cả đều nóng nảy đến nỗi mắt hình viên đạn, nhưng quy tắc của Hoang Châu Điện thì không ai dám vi phạm. Màn kịch vừa rồi không hề ảnh hưởng gì tới Minh Tu Nghệ, Cung Ngô Đồng đứng cách cậu ba bước, ung dung đánh giá lô đỉnh này của mình, sau đó hớn hở đi vòng vòng quan sát cậu. Cậu thiếu niên mười sáu tuổi này vóc dáng cao gầy, cả người chìm trong cảm giác tuyệt vọng chán nản, gần như khớp với tạo hình của một ma tôn tính tình thất thường. Cung Ngô Đồng càng nhìn càng thấy vừa ý, hớn hở mà lại không thể khoe khoang, chỉ đành truyền âm với Minh Đăng: "Ngươi xem cậu ấy được đấy chứ?" "..." Khóe miệng Minh Đăng giật giật, "Được." "Ta nhận cậu ấy làm đồ đệ được không nhỉ?" Minh Đăng vội khuyên ngăn: "Thánh tôn sẽ không cho phép ngài thu đồ đệ đâu, xin tiểu thánh tôn hãy suy nghĩ lại." Cung Ngô Đồng vẫn hớn ha hớn hở nói: "Cha ta hai, ba năm chẳng về lấy một lần, dù ta có nhận đồ đệ ông ấy cũng đâu thể về ngay để đánh ta." Minh Đăng: "..." Cung Ngô Đồng nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó đánh giá Minh Tu Nghệ đang đứng như khúc gỗ. Y thong thả đến gần cậu, định bụng kiểm tra linh mạch cho cậu và áp chế mùi hương lan tỏa kia xuống. Nhưng tay y vừa đưa ra, Minh Tu Nghệ nãy giờ vẫn đứng như trời trồng đột nhiên nheo mắt, dùng chút linh lực còn sót lại hóa ra một sợi dây thừng từ giữa lòng bàn tay và nhắm thẳng đến cổ Cung Ngô Đồng rồi siết chặt. Cung Ngô Đồng cố gắng đè nén sự hớn hở trong lòng, y cười "ha" một tiếng và cung tay lên đỡ, dây thừng chạm phải tay y liền quấn chặt nhưng không cách nào trườn vào sâu hơn, chỉ có thể khe khẽ run lên. Cung Ngô Đồng sướng gần chết, tiểu đồ nhi còn chưa nhập môn mà đã muốn giết thầy?! Có triển vọng ghê nha! Này lại chẳng thú vị hơn đi nghe kể chuyện? Minh Tu Nghệ chẳng biết phải tích góp bao lâu mới để dành được bấy nhiêu linh lực, vốn định hạ gục tên ma tu trước mắt trong vòng một chiêu nhưng ngờ đâu lại bị hắn ta cản được. Chút ánh sáng cuối cùng trong mắt của cậu tắt hẳn. Cơ thể ốm yếu của cậu thiếu niên lảo đảo rồi khuỵu xuống, cố gắng dùng hết sức lực để thu dây về, chẳng thèm để ý cổ tay cổ đối phương cũng bị kéo theo. Cậu há miệng cắn thật mạnh vào cổ tay nọ. Mùi máu tươi xộc lên tới mũi, hình như có có hương hoa quỳnh đâu đó lẫn vào. Đòn phản kháng cuối cùng của Minh Tu Nghệ chẳng qua chỉ để lại một dấu răng không sâu trên mình kẻ sắp chà đạp tôn nghiêm của cậu. Hàng mi dài khép lại, nước mắt lăn xuống gương mặt tái nhợt của cậu bé và rơi trên cánh tay của ai kia. Đóa hoa quỳnh trên tóc Cung Ngô Đồng từ từ nở rộ, khẽ kéo tay áo lên để lộ thêm hai dấu răng còn chưa hết bầm. Cánh tay bé bỏng xui xẻo cuối cùng cũng sưu tầm đủ ba dấu răng. Thiên cơ, quả nhiên không hề lừa ta. Nhìn Cung Ngô Đồng vẫn đang ngoạm lấy tay mình, Cung Ngô Đồng tỏ vẻ hân hoan, còn quay sang bảo với Minh Đăng lúc này đã rút kiếm ra, "Thằng nhóc này rất can đảm, tiền đồ vô lượng nha." Minh Đăng: "..." Minh Đăng hoài nghi sâu sắc tiểu thánh tôn đã bị cắn cho ngu người luôn nên bắt đầu ăn nói hàm hồ. Hình tượng đại nghịch bất đạo của tiểu đồ nhi tương lai khiến Cung Ngô Đồng vô cùng hài lòng, nhưng bị cậu bé cắn đau đến giật cả mình, y bèn vung quạt gõ nhẹ lên cổ cậu bé một cái. Cả người Minh Tu Nghệ mềm nhũn, bên tai ông ông, đến khi tỉnh táo đã thấy cơ thể mình chẳng khác nào con rối bị người khác giật dây kéo đi. Cậu ngửi thấy mùi hoa quỳnh thoang thoảng đâu đây. Rõ ràng là đi về phía hương hoa thơm ngát khiến người khác mê mẩn nhưng với Minh Tu Nghệ, mỗi bước đều như đang xuống địa ngục. Tuyệt vọng, oán hận, lại không đủ khả năng phản kháng. Cung Ngô Đồng ngân nga một đoạn nhạc, năm ngón tay như đang gảy đàn mà truyền linh lực để kéo Minh Tu Nghệ theo y ra ngoài. Chẳng qua vừa bước tới cửa, sau gáy Cung Ngô Đồng bỗng nhiên thấy nhoi nhói cứ như có rắn nhỏ chui vào. Cung Ngô Đồng cau mày giữ lấy sau gáy, mất một lúc mới phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt của y thoáng chốc cứng đờ. "Minh Đăng, đi..." Minh Đăng: "Hả?" Cung Ngô Đồng cũng không nhiều lời, y thẳng tay ném Minh Tu Nghệ vào lòng Minh Đăng, hoàn toàn không còn dáng vẻ ung dung ban nãy mà chỉ lo cuống cuồng bỏ chạy. Cùng lúc đó, ngoài Hoang Châu Điện ập vào một luồng ma tức ồ ạt lạnh toát. Chúng ma tung trong Hoang Châu Điện ngẩn ra, sau đó liềm vội vàng quay sang hành lễ về phía cửa. Cung Ngô Đồng đang chạy ở phía trước nhất, vừa ra khỏi cửa là đụng phải một người mặc toàn đồ đen, mặt mày nghiêm nghị - Ma tôn Hiềm Minh. Cung Ngô Đồng: "..." Phiền phức cấp độ cao tới rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT