Define The Relationship

Protected: Vol 2 DTR 여섯째 주 – TUẦN THỨ 6 (1)


1 năm

trướctiếp

Bối cảnh: Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt với ông ngoại và cả cuộc nói chuyện ngắn với Kyle, Karlyle bắt đầu nhắn tin cho Ash.

***

Rút điện thoại và đọc lại tin nhắn của Ash, Karlyle lướt ngón tay. Anh ấy muốn nói rằng tôi nhớ anh. Sự thật là anh ấy nhớ Ash rất nhiều. Mặc dù cũng chưa đến mức lâu đến vậy, nhưng gương mặt ấy được khắc hoạ một cách đầy trìu mến cứ như thể đã một năm rồi họ chưa được gặp nhau. 

Mặc dù anh ấy biết có thể sẽ thấy hối hận, thật ngượng ngùng, cũng có vẻ thật thiếu chín chắn, Karlyle không kháng cự lại được sự thôi thúc và viết ra vài dòng. 

[Thật tốt nếu có thể được gặp anh sớm.]

Còn lưỡng lự một lúc lâu và chưa thể bấm gửi ngay, cuối cùng Karlyle cũng bấm nút, giống như lúc mà anh ấy ngồi trên xe. Phía sau gáy chợt nóng bừng lên một cách mãnh liệt. Lòng bàn tay che lại điện thoại một cách vội vàng. Ash vẫn chưa tan làm, nên có thể hồi âm chậm. Tuy vậy ngay tại thời điểm suy nghĩ ấy lướt qua đầu, điện thoại chợt rung lên. Tiếng rung cứ ngỡ là sẽ kết thúc sau khi rung lên một lần, lại tiếp tục rung lên liên hồi. Karlyle chớp mắt, vội vàng kiểm tra màn hình điện thoại. Là một cuộc gọi đến. Người gọi là Ash Jones. 

Không thể tin được, cứ như là đang mơ vậy, Karlyle nhấc máy một cách đầy ngỡ ngàng. Anh ấy còn lo lắng giọng nói phát ra không được rõ ràng.

“Karlyle?”

“-… Ash? Không phải anh đang bận sao?”

“Anh gọi tôi là Ash rồi này, Karlyle.”

Giọng nói trầm ấm mềm mại khẽ bật lên tiếng cười. Trước âm thanh ngọt ngào, Karlyle cắn môi. Lông mày hơi cụp xuống không biết nên làm gì. 

“-… anh nói… tôi nên gọi như vậy mà…”

“Tốt lắm.”

Chuyện đó có gì thú vị mà khiến Ash cười mãi vậy. 

Karlyle đi bộ bên dưới tán cây, điện thoại cầm chắc trong tay. 

“-Anh đã ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa. Chắc một lát nữa tôi sẽ tan làm. Cảm ơn anh vì đã nghe máy cuộc gọi bất chợt này của tôi, Karlyle.”

“-Tôi mới cần xin lỗi vì lại gửi tin nhắn đột ngột cho anh.”

“Không đâu. Tôi vẫn đang đợi anh mà.”

Cơ thể cứ như đang lâng lâng vậy. Sao Ash lại nói như vậy nhỉ?

Thôi nào, thôi nào…

“Trong đầu tôi cứ nghĩ đến tin nhắn của Karlyle.”

Không phải là lại gây ra hiểu lầm gì rồi chứ.

“-… Tôi lại mắc lỗi gì sao?”

“Anh có muốn nhìn thấy tôi không, Karlyle?”

Tôi nhớ anh. Tất nhiên là tôi nhớ anh rất nhiều, đến mức anh mà gọi tôi có thể chạy đến bên anh ngay lập tức.

“-Tôi xin lỗi.”

Thay vì phủ nhận câu hỏi của Ash, Karlyle lại xin lỗi. Anh ấy thấy ngượng ngùng nếu phải thể hiện ra mặt thiếu sót của bản thân, tuy nhiên việc nhớ nhung là sự thật.

Ash cười nhẹ trước hành động xin lỗi thay vì đưa ra một câu trả lời thành thật. Cứ như thể anh ấy biết Karlyle định nói gì vậy.

“Đừng xin lỗi, anh nói đi mà.”
Có vẻ như Ash buộc Karlyle phải tự chính miệng mình nói ra. Anh ấy tự khơi ra những lời đó và bắt Karlyle phải xác nhận lại sự thật. Trước mặt Ash dường như Karlyle đã trở thành con người quá mức dễ dãi.

Không thể chối từ lời nói của Ash được, Karlyle không biết nên làm gì.

“-…Tôi muốn nhìn thấy anh.”

Chẳng có cách nào để nói lời khước từ với người mà mình thích cả. Tất cả đều là bài học đầu tiên. Dù đã học rất nhiều thứ từ khi còn nhỏ, trong mối quan hệ với Ash, mọi thứ với Karlyle dường như đều là thứ mà anh ấy không biết.

“Nếu vậy anh đến gặp tôi đi.”

Ash lại nói cái gì đó không thể tin nổi. Karlyle trợn tròn mắt. Bàn tay đang cầm điện thoại như được tiếp thêm sức mạnh. Mạch máu như đang chạy loạn lên.

“Vậy chúng ta gặp nhau sau nhé?”

Ash thì thầm một cách ngọt ngào, lời đề nghị sao có thể chối từ. Chính Karlyle cũng không thể nhận ra nữa. Sự trầm tĩnh mà anh ấy cố gắng duy trì, sợi dây cương mà anh ấy luôn cố giữ lấy để không mắc phải bất cứ sai lầm ngu ngốc nào, dường như đang dần nới lỏng. Ash tiếp tục kéo lấy sợi dây khơi dậy mong muốn của Karlyle. Nhẹ nhàng chẳng tốn lấy chút sức lực. Dẫu sao Karlyle cũng đã bị kéo đi rất dễ dàng. 

“-… Anh nói về bữa tối hôm nay đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tiếng nói của nhiều người khác vọng vào lẫn với tiếng của Ash. Rất nhiều người đang gọi anh ấy. Trong bầu không khí ồn ào và náo nhiệt như vậy, Ash giống như người sống ở một thế giới hoàn toàn khác biệt. So với khoảng cách hai tiếng, khoảng cách thực sự dường như còn xa hơn nữa. Cảm giác sốt sắng dâng lên một cách khó hiểu. Kế hoạch đã được lên lịch lướt qua đầu Karlyle. Chỉ một lát nữa thôi anh ấy sẽ phải tham gia vào bữa tiệc để gặp gỡ và nói chuyện với những ứng cử viên cho vị trí hôn phu của mình.

“-Tôi… vậy có được không?”

Nhưng Karlyle không muốn. Anh ấy thực sự không muốn đến bữa tiệc đó chút nào. Nơi Karlyle muốn đi tới là chỗ của Ash, người đã nói là hãy tới gặp anh ấy đi.

“Nếu anh tới gặp tôi hôm nay.”

Tiếng cười của Ash phát ra một cách mềm mại.

“Xem như là phần thưởng vậy, tôi sẽ cho Karlyle ăn món mà anh thích.” 
Karlyle đảo mắt xuống và khẽ cắn môi. Nếu suy nghĩ ở góc độ lí trí, dĩ nhiên là cần phải nói không. Thực tế thì Karlyle đã có lịch trình được định sẵn từ trước, anh ấy lại đang ở Bath, có quay về lại London cũng mất 2 tiếng 20 phút. Nếu chỉ dành một tiếng ở tại nơi đây rồi quay về thì thực sự không hiệu suất cho lắm nếu xét về mặt thời gian. Chính xác là một việc ngốc nghếch. 

“-Nếu là thứ mà tôi thích…”

Tuy vậy thay vì nói không, Karlyle lại vẫn tiếp tục nói. Kì vọng bắt đầu tăng lên. Cảnh tượng gặp Ash trong vài tiếng nữa đã được phác hoạ ra trong đầu.

“Anh nghĩ sẽ là cái gì nào?”

Ash đang nói về món ăn, nhưng trước câu hỏi anh thích cái gì, Karlyle lại nghĩ đến chính đối phương là Ash. Vành tai trở nên nóng bừng.

“-…… Tôi không biết nữa.”

“Thứ mà Karlyle thích ấy, anh không biết sao? Vậy xem ra tôi phải cho anh gợi ý mới được.”

Từ gợi ý nghe thật dễ thương, đôi mắt Karlyle cong lên một cách mơ hồ. Như diễn giải của Kyle lúc ở trong xe, là một nụ cười. 

“-Vậy anh nói đi.”

“Trước hết, nó rất dài.”

Karlyle yên lặng nghĩ tới một món ăn nào đó có hình dáng dài. Nếu buộc phải nghĩ, có lẽ là một món bánh tráng miệng như Éclair chăng, anh ấy cũng không nhớ mình đã từng nói với Ash hay chưa. 

“-Nếu dữ kiện chỉ có vậy thì tôi cũng không chắc lắm.”

“Xem ra là vậy rồi.”

Ash cười phá lên như thể đã đoán trước điều gì đó. Tiếng cười không quá lớn, nhưng rất cuốn hút vì thanh âm trầm và có chiều sâu. Tiếng cười của Ash có rất nhiều sắc thái khác nhau. Lần gần nhất cười như thế này là khi anh ấy nói Karlyle thật ngây thơ. Khoé mắt cụp xuống khi cười nhìn rất thú vị. 

“Chẳng còn cách nào khác nữa rồi, anh phải tới và tự mình kiểm tra mới được.”

Trước câu nói gợi ý về cuộc gặp mặt, lí trí muốn tìm về với vị trí vốn có bỗng chùn bước.  

“Địa chỉ, để tôi gửi cho anh…”

Quên hít thở trong chốc lát, mắt Karlyle khẽ chớp lên.

“Anh tới nhà tôi nhé.”

Được không? Giọng nói của Ash thì thầm một cách đầy ngọt ngào và dễ thương.

“Lát nữa gặp anh nhé, Karlyle.”

Lời nói trước lúc cúp máy cứ như đang nói với người yêu. Dù cho cuộc gọi đã kết thúc được vài giây, điện thoại vẫn dính chặt trên tai Karlyle. Hơi thở cố kìm nén từ nãy đến giờ mà chính Karlyle cũng không nhận ra dần hắt ra từ kẽ môi. Nhẹ nhàng đưa tay xuống, Karlyle đưa mắt nhìn vào danh mục cuộc gọi, thời lượng cuộc nói chuyện vừa rồi là 10 phút. Mặc dù biểu cảm nhìn rất khó để diễn giải, ánh mắt Karlyle, cũng giống như ban nãy, phảng phất một nét cười mơ hồ.

Ngôi nhà của Ash nằm ở Notting Hill. Lần thứ hai mà họ gặp nhau, chính là lần thứ hai gặp Ash, Karlyle chợt nhớ ra cũng là ở Notting Hill. Một cảm giác hồi hộp dâng lên đầy khó tả. Do tình trạng tắc nghẽn ở khu vực ngoại thành London, Karlyle mất đến 2 tiếng rưỡi để đến được Notting Hill. 

Dĩ nhiên sau cuộc trò chuyện với Ash – người đang mong ngóng một cuộc hẹn với mình – Karlyle chẳng còn bất cứ chút hứng thú nào với bữa tiệc buổi tối chuẩn bị diễn ra. Bình thường những lịch trình giao lưu như thế này là vai trò & nghĩa vụ của Karlyle, tuy nhiên xét từ vị trí buộc phải lựa chọn đối tượng để đính hôn, ít nhất là trong ngày hôm nay, Karlyle hoàn toàn không có tâm trạng.

Đây là lần đầu tiên anh ấy hành xử như vậy. Kể từ khi vướng vào vòng xoay với Ash, cảm tưởng như mọi thứ đều trở thành lần đầu tiên và đều sẽ có ngoại lệ, giống như luật bất thành văn vậy. Nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ. Để né tránh bữa tiệc tối, lần đầu tiên trong cuộc đời Karlyle phải tìm cách nói dối để đưa ra một lời biện minh cho sự vắng mặt.

[Karlyle đã nói chuyện với Kyle, lí do đưa ra là “cuộc họp khẩn” =))). Mặc dù cũng đấu tranh nội tâm một chút vì lần đầu trong đời trốn tránh nghĩa vụ nhưng rồi vẫn quyết tâm đi gặp ai đó.]

Trên con đường tĩnh lặng, có rất nhiều bức tường sơn và nhà làm từ gạch. Tới trước địa chỉ Ash đã nhắn, Karlyle dừng trước cửa và tâm trạng có chút lo lắng. Sự thật là Ash đã mời Karlyle tới nhà của anh ấy, trên suốt quãng đường quay về London, Karlyle đã nghĩ nên mang theo thứ gì tới. Lúc nào cũng là anh ấy nhận cái gì đó từ Ash, thậm chí Ash cũng đã từng mang hoa tới nhà Karlyle.

Thật là khó để mà chọn được một món quà khiêm tốn. Tính cách của Ash không phải là kiểu người sẽ chấp nhận những món đồ quá đắt tiền. Vì vậy danh mục quà tặng cần được giản lược bớt thành những món đồ không có giá trị quá lớn. Đương nhiên thứ mà Karlyle muốn mua thì nhiều vô kể. Đồng hồ, ví tiền, ô tô, bất kể cái gì Ash muốn cũng được… Mà nghĩ lại thì, Ash chưa bao giờ tỏ ra trầm trồ hay kinh ngạc trước sự giàu có của Karlyle. Thế này thì lại càng rối trí hơn nữa. Nghĩ đi nghĩ lại sau vô số lần cân nhắc, Karlyle quyết định nhờ người chuẩn bị bó hoa và một chai rượu vang. Anh ấy đã ghé qua để lấy khi trên đường tới nhà Ash. Cúi xuống nhìn bó hoa màu tím trên tay một lần, vì nhiều lí do, khi nghĩ về Ash, Karlyle nghĩ tới màu tím. Bó hoa gồm hoa hồng Dolcetto, hoa tử đinh hương, hoa Caspia, hoa hải quỳ, đều là những loài hoa có mùi hương tinh tế. 

Cũng không biết là Ash có thích không, trong lòng có chút lo lắng. Karlyle hít nhẹ một hơi và gõ cửa. Bầu không gian đầy tĩnh lặng, vài giây trôi qua và cánh cửa được mở ra.

“Anh tới rồi à?”
Như thể đã đợi sẵn từ trước, Ash cùng lúc mở cửa và cất tiếng nói. Trước cử động nhỏ, Karlyle vẫn đứng thẳng, dồn sức vào cánh tay đang ôm bó hoa. Thực sự thì anh ấy đang rất căng thẳng. Bởi lẽ vẻ ngoài của Ash như đang nói dường như anh ấy đã đợi Karlyle khá lâu rồi. Ash mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác ngoài là một chiếc áo cardigan mỏng màu xám. Mái tóc rủ xuống trên gương mặt có vẻ như vẫn còn ướt. Ánh mắt cong lên vô cùng dịu dàng, ẩn sau mái tóc ướt dường như còn mang màu sắc kì lạ. 

“-… Buổi tối tốt lành.”

“Buổi tối tốt lành, Karlyle.”

Vừa nói Ash vừa cúi xuống nhìn vào cánh tay của Karlyle. Đôi mắt mở to, nở nụ cười như muốn tan chảy.

“Cái này, là dành cho tôi phải không?”

Đầu ngón tay nóng ran. Karlyle kiềm chế hơi thở đang trào dâng lên, cố gắng giữ nguyên gương mặt không cảm xúc, chậm rãi đưa bó hoa về phía trước. Ash nhận lấy một cách từ tốn và lịch sự rồi ôm bó hoa trên tay. Thế rồi anh ấy cúi đầu xuống và hít lấy mùi hương.

“Đẹp quá.”

Sống mũi chạy dọc xuống từ vầng trán đang cúi nhẹ nhìn tựa như tác phẩm điêu khắc vậy. Chóp mũi nhọn hoàn hảo đang giấu mình phía sau những bông hoa màu tím. Bờ mi khẽ rung lên, trong giây lát Ash ngẩng đầu, bờ môi cong lên.  

“Giống như Karlyle vậy.”

Dứt lời, Ash vươn tay ra và chạm lấy Karlyle. Cúi xuống nhìn những ngón tay đã được nắm lấy, Karlyle thận trọng đan tay và bước vào ngôi nhà.

[Đoạn này miêu tả nhà anh Ash, tả sơ sơ: nhà rộng rãi, ngăn nắp, nhìn rất thanh lịch, có 3 tầng bao gồm cả tầng hầm, không quá to với nhiều phòng như dinh thự của Carlyle, nhưng nhà rất rộng, có không gian vườn nhỏ phía ngoài. Ash dẫn Karlyle vào phòng bếp rồi lấy bình thuỷ tinh ra để cắm hoa.]

“Càng nhìn tôi lại càng thấy thích. Mấy bông hoa này nhìn giống như Karlyle vậy.”

“-Tôi… Tôi nghĩ là màu này nhìn rất hợp với anh Jones.”

Trước cái tên anh Jones, Ash đứng nhìn Karlyle bất động. Karlyle lưỡng lự rồi đính chính lại.

“-……Ash.”

“Phải vậy chứ.”

Tỏ rõ sự hài lòng, Ash rút ra một bông hoa. Là một bông hồng Dolcetto.

“Đây là lần đầu tiên có người nói tôi hợp với màu tím đấy. Thường thì hay nói về màu hồng phớt nhiều hơn.”

Vậy là Karlyle không phải là người đầu tiên tặng hoa cho Ash. Cũng là chuyện rất bình thường, nhưng có gì đó hơi tiếc nuối, Karlyle dần hướng tầm mắt xuống. Tuy nhiên ngay khi 

Ash đặt bông hồng lên má Karlyle, anh ấy khẽ ngẩng đầu lên. 

“Anh có hứng thú với ngôn ngữ của những loài hoa không?”

“-Tôi biết những điều cần phải biết, nhưng không có hứng thú.”

Karlyle biết về ngôn ngữ của những loài hoa nổi tiếng thường hay được sử dụng trong các chất liệu văn học. Tuy nhiên Karlyle chưa bao giờ hứng thú với ngôn ngữ loài hoa, anh ấy cho rằng những điều ấy có gì đó thật cảm tính.

“Tôi thì lại thích tìm hiểu lắm.”

Nghĩ lại thì đúng là Ash đã từng nói anh ấy thích những điều lãng mạn.

“Nếu xét về ý nghĩa, tất cả những loại hoa Karlyle đã chọn đều ổn.”

Bông hồng được nhấc lên. Ánh mắt Karlyle dõi theo bông hoa. Bằng một cử chỉ tinh tế, bông hồng được cắm lại vào bình với những bông hoa khác, Ash lại nắm lấy tay Karlyle.

“Cái này có phải cũng là dành cho tôi không?”

Có vẻ là chai rượu đang nằm ở bàn tay còn lại. Karlyle gật đầu. Thật tốt là anh ấy đã nhận ra, bầu không khí dần trở nên thật ngượng ngùng.

“-Anh thích đồ ngọt nên là… tôi đã chuẩn bị nó.”

“Hôm nay cứ như là sinh nhật của tôi vậy.”
Ash nói một cách bông đùa và cúi đầu xuống. Bờ môi dịu dàng chạm vào má Karlyle. Mặc dù đây chỉ là một cử chỉ rất tự nhiên mỗi khi gặp Ash, trái tim dường như lúc nào cũng lỡ nhịp trước hành động này. Karlyle xoay đầu một cách yếu ớt, chìm đắm trong sự ngượng ngùng. 

Nếu là một người dễ đỏ mặt hay không thể quản lý biểu cảm gương mặt, hẳn là từ đầu đến giờ Karlyle đã có nhiều biểu hiện vô cùng khó coi. Cứ nghĩ đến chuyện đó trong lòng anh ấy lại thấy sôi sục. Thậm chí ngay lúc này Karlyle đã bộc lộ quá nhiều khía cạnh thiếu chín chắn trước mặt Ash. 

“-Cảm ơn anh đã mời tôi tới nhà.”

Ash nghiêng đầu và nhìn thẳng vào Karlyle. Nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên mặt.

“Anh có thích việc gặp gỡ tôi không?”

Karlyle ngừng lại trước câu hỏi đầy bất ngờ. Cặp mắt hai màu xanh xám đang nhìn thẳng vào Karlyle. Dồn sức vào bàn tay đang cầm chai rượu, Karlyle cố kiềm chế để không lùi lại trong vô thức. Khuôn miệng khẽ mở ra. Ánh mắt không biết nên làm gì, Karlyle quay mặt đi. Anh ấy cố gắng đổi chủ đề. 

“-Anh ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa, bởi vì Karlyle nói là muốn gặp tôi nên tôi chưa ăn gì cả và ngồi đợi anh.”

Cánh tay rắn chắc đầy vững chãi vươn ra ôm lấy eo của người đối diện. Cơ thể bị khoá chặt như thể ngăn cản không cho anh ấy chạy trốn. Ash tiến đến, nhẹ nhàng rút lấy chai rượu từ tay Karlyle. Thành thục đặt chai rượu và bình hoa lên kệ, Ash thì thầm.

“Anh không định trả lời tôi à?”

Tại sao anh cứ nhất định phải nghe điều này chứ? Cảm giác cứ như đang bị trêu đùa vậy. Cũng không phải là tôi ghét điều này, chỉ là hơi bối rối thôi. Bị khoá chặt trong vòng tay, Karlyle đặt tay lên ngực Ash. Trước cảm giác tiếp xúc với một thứ rắn chắc dưới lòng bàn tay, cơ thể nóng bừng lên. Ash cúi xuống nhìn vào lực đẩy yếu ớt, nở nụ cười tinh nghịch giống như ban nãy. 

“Cứ mỗi một giây chậm trễ…”

Bàn tay đưa lên chạm vào eo rồi hạ dần xuống thắt lưng. Ash hướng tầm mắt xuống. Môi dần ghé sát lại.

“Tôi sẽ hôn anh.”

Giọng nói gằn lên như thể đang trừng phạt, cùng với gương mặt đang mỉm cười, thế rồi bờ môi mềm mại cứ thế hoà vào làm một. Ash mút vào cánh môi phía trên đang khẽ mở ra. Trước mẫn cảm mãnh liệt đang quấn quít nơi đầu môi, Karlyle có chút giật mình. 

“Ba giây đã trôi qua.”

Ash thì thầm hạ giọng, cắn vào môi dưới của Karlyle. 

Khoái cảm trào dâng đến ớn lạnh. Ngay khi lưỡi của Ash vừa tiến vào, Karlyle thở hắt một hơi thật nhẹ đầy ướt át với đôi mắt khép hờ, tưởng như có thứ gì đó đang len lỏi giữa hai cánh môi. Từ khoảnh khắc hôn nhau lần đầu tiên, Karlyle luôn bị động trong việc phối hợp để theo kịp với Ash, tuy nhiên lần này lưỡi của anh ấy đã dần tương tác qua lại với Ash. Cùng lúc, bàn tay của Ash nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Karlyle. Bàn tay đó, đi tới đi lui giữa lớp ngoài của bộ âu phục, từ từ hạ xuống. Karlyle bị tan chảy đến mức dường như cảm giác mình đã hoàn toàn mất trí. Trong khi đó, bàn tay tiếp tục đưa xuống cuối cùng cũng mò sâu vào bên trong bộ âu phục.

“-Hmm, umm…”

Mùi pheromone dịu nhẹ của Ash dần dần khóa chặt Karlyle. Hai phần thân dưới căng cứng cọ xát vào nhau. Mùi vị ngọt ngào chậm rãi hòa lẫn cùng hơi thở hắt ra. Ash kéo áo sơ mi của Karlyle ra, đưa tay vào trong và bắt đầu đụng chạm lên làn da trần. Cơ thể nhạy cảm phản ứng một cách hoảng loạn trước sự kích thích âm ỉ từ phía sau. Nắm lấy vạt áo cardigan của Ash, Karlyle nghiêng cằm.

“-Ash, áo, chỉ là…”

“Cái nào đây?”

Lòng bàn tay cọ vào phía sau thắt lưng, lần này xâm nhập vào bên trong quần âu. Bàn tay đang mắc kẹt trên hông của Karlyle. Thậm chí bàn tay còn lại còn chạm sâu xuống đáy quần. Pheromone của Karlyle, dày đặc như Ash, toả ra dữ dội. Ash mỉm cười đầy bí ẩn.

“Hay là cái này?”

Bàn tay đang giữ lấy hông chuyển động nhẹ nhàng. Môi Ash chạm vào tai Karlyle.

“Có một thứ tôi muốn ăn trước bữa tối …”

Anh sẽ cho tôi ăn chứ? Sau một vài giây, Karlyle lặng lẽ gật đầu như một lời hồi đáp cho câu hỏi. Phòng của Ash ở lầu trên. Nắm tay và đi lên cầu thang, Karlyle gắng gượng để thư giãn bản thân.

Đã không lên giường với Ash kể từ sau lần phát tình, đây sẽ là lần làm tình đầu tiên sau hai tuần. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên của hai người họ, tuy vậy khi nhắc nhở bản thân về tình huống xấu xí trong lần phát tình trước đó, tâm trí Karlyle trở nên trống rỗng. Anh ấy cần phải chôn chặt những gì đã xảy ra, ấy vậy mà khi nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Ash, Karlyle không tài nào thoát khỏi dòng suy nghĩ về những gì đã trải qua ngày hôm đó.

“Chúng ta tắm cùng nhau được không?”

“-Anh chắc hẳn đã tắm rồi, tôi không sao.”

Carlyle lịch sự từ chối đề nghị của Ash. Hồi tưởng lại những gì diễn ra trong phòng tắm lần trước, Karlyle hồi hộp không biết mình sẽ lại làm gì trong phòng tắm. Tưởng như đã chấp nhận lời đề nghị của Ash … không, Karlyle vẫn cần thời gian để ổn định lại suy nghĩ của mình, anh ấy không tự tin đến như vậy.

“Tôi có thể tắm lại mà. Vẫn không được sao?”
 Đôi mắt của Ash mang đến cảm giác cực kì tội nghiệp, Karlyle cảm tưởng mình như trở thành một người chủ nhẫn tâm đang chối bỏ chú chó lớn đáng yêu của mình. Thật đau lòng!

“-Nếu không phiền, anh có thể cho tôi mượn khăn tắm được không?”

Dù sao, Karlyle vẫn nhất quyết yêu cầu một thứ gì đó khác, anh ấy nhất định không thể để lộ thêm bất kỳ biểu hiện xấu xí nào trước mặt Ash nữa.

“-Urg.”

Một vết cắn đầy châm chích xuất hiện trên gáy Karlyle. Ash rời môi khỏi cổ Karlyle và giao tiếp bằng ánh mắt. Anh ấy cười một cách đầy tinh nghịch.

“Khăn nằm ở trên giá. Anh có thể dùng bao nhiêu cũng được.”

Ash, người vừa cắn vào cổ Karlyle như một hình phạt, lùi lại. Karlyle bước vào phòng tắm và từ từ cởi quần áo. Những thứ trong phòng tắm đột nhiên thu hút sự chú ý của anh ấy. Cho dù trước giờ đã nhìn thấy biết bao nhiêu ngôi biệt thự lộng lẫy và tuyệt vời, không hiểu vì sao, Karlyle rất để tâm đến mọi ngóc ngách trong ngôi nhà của Ash. Đây là nơi Ash sinh sống, cũng là nơi lưu lại dấu vết của Ash, anh ấy muốn tận mắt ghi lại mọi thứ. Nhỡ đâu đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng đến nhà Ash. Có lẽ là như vậy thì sao.

Ngâm mình trong làn nước ấm, Karlyle vò lấy mái tóc. Sữa tắm, dầu gội và dầu xả nằm trong buồng tắm, ngồi nhà của Ash có quá nhiều thứ lọt vào tầm mắt của Karlyle. Cảm nhận được mùi hương của Ash từ những đồ vật trong cuộc sống hàng ngày như thế này, vừa thú vị mà cũng vừa kích thích. Thoa lên người lớp sữa tắm có lẫn mùi cam chanh dịu nhẹ, Karlyle nhớ lại hình ảnh của Ash khi mở cửa ra vào. Ash cũng có mùi như thế này. Sau khi tắm xong, mùi của anh ấy cũng sẽ giống mùi của Ash. Càng nghĩ về điều này, Karlyle càng cảm thấy phấn khích. Anh ấy cần phải bình tĩnh.

Bàn tay đang gột rửa toàn bộ cơ thể, đột nhiên dừng lại phía sau, “chỗ đó”. Kể từ sau khi gặp Ash, nơi này đã trở thành một khu vực kì lạ mỗi khi Karlyle đi tắm. Ngón tay ngập ngừng từ từ thăm dò vào bên trong khe hở. Điều này thật khó diễn tả, một ngón tay tiến sâu vào bên trong. Khẽ nhíu mày, Karlyle cắn môi rồi từ từ đẩy tiếp ngón tay vào. Bên trong chật hẹp vừa nóng vừa ẩm ướt. Hít nhẹ một hơi, Karlyle dựa trán vào tường phòng tắm. Ngón tay dần dần lần mò sâu & sâu hơn. Sau khi làm tình với Ash, anh ấy vẫn thường tắm theo cách này mặc dù thực tế là anh ấy vẫn chưa hề quen với nó.

“Karlyle.”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói. Karlyle mở to mắt và vội vàng rút ngón tay ra. Cánh cửa được mở nhẹ, Ash dường như đang bước vào trong.

“Tôi nghĩ là anh có thể cần áo choàng tắm, nên tôi mới vào.”

Với bức tường kính ngăn ở giữa, Ash lặng lẽ mỉm cười và nhìn chằm chằm vào Karlyle. Nhận thấy khuôn mặt thất thần của Karlyle, Ash nhướn mày.

“Anh đang vui vẻ một mình sao?” *ý là tự sướng đó*

Ý anh là gì, VUI VẺ? Đây hẳn là một sự ngượng ngùng đến tột độ.

“-Lời nói của anh nghe thật hư hỏng.”

“Nếu không, sao anh lại chạm vào phía sau thế?”

Chúa ơi, Karlyle muốn chết, chỉ trong chốc lát cũng được. Thật là một khoảnh khắc đáng xấu hổ. Ash bật cười.

“Tôi nói vậy thôi mà.”

Karlyle cảm thấy mình như thể một tên ngốc đáng thương nhất trên thế giới này. Mở hẳn cửa và bước vào, Ash kéo Karlyle và khóa chặt cơ thể ướt đẫm trong vòng tay, bất chấp việc quần áo của anh ấy cũng có thể bị ướt.

“Anh mà cứ đáng yêu như thế này, tôi biết làm gì đây?”

“-Anh buông tôi ra đi.”

“Anh ngượng à?”

“Tôi hư hỏng mà nên không sao cả.”

Ash vừa nói vừa mút dái tai của Karlyle. Tiếp xúc giữa lớp áo cardigan và làn da trần thật kỳ lạ. Cảm giác vừa tốt lại vừa gợi cảm.

“Dù sao thì … Phía sau của anh, để tôi làm cho.”

Những ngón tay của Ash xâm nhập vào lối vào ẩm ướt. Karlyle thở hổn hển trước cảm giác ngưa ngứa đang từ từ xuất hiện. Khu vực kín đáo này vốn đã nằm bất động một hồi lâu, giờ nhanh chóng to lên và cương cứng. Karlyle tóm chặt lấy quần áo của Ash.

“Chúng ta ra ngoài nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp