Define The Relationship

Protected: Vol 2 DTR 여섯째 주 – TUẦN THỨ 6 (2)


1 năm

trướctiếp

Mỉm cười như thể không có chuyện gì xảy ra, Ash lùi về phía sau. Karlyle khẽ gật đầu đồng thời hướng tầm mắt xuống. Bước vào phòng ngủ, Ash cởi bỏ chiếc áo cardigan rồi áo sơ mi trắng. Pheromone của hai Alpha, khác biệt mặc dù có mùi sữa tắm tương tự nhau, ngập tràn trong căn phòng. Theo một cách nào đó đây lại là một mùi hương hỗn hợp. Điều này quá kích thích, một cảm giác khao khát trỗi dậy.

[Lược bớt cảnh play, trong lúc đang high, anh Ash có lỡ nói một câu khiến Karlyle tức giận. Cảnh này là phản ứng của Karlyle và những việc tiếp diễn sau đó.]

Cố gắng gượng cơ thể gần như kiệt sức, Karlyle gỡ tay Ash ra. Cảm giác ngứa ngáy ở khoé mắt dần tăng lên, và rồi có chút ẩm ướt. Karlyle dồn sức đẩy Ash ra khỏi thân mình. Hít một hơi thật sâu, Karlyle lẳng lặng bước xuống khỏi giường.

“Karlyle?”

Ash vươn người ra, gọi tên Karlyle trong sự ngạc nhiên. Mắt dường như hơi đau. Với cặp mắt đỏ hoe, Karlyle nhẹ nhàng cất tiếng, tuyệt nhiên không quay lại nhìn Ash.

“-… Có lẽ tôi phải đi đây.”

“Anh nói vậy là sao?”

Karlyle im lặng. Có gì đó bên trong cặp mắt đỏ hoe của anh ấy. Karlyle nhanh chóng bước xuống trước khi một thứ gì đó dần tích tụ trên đôi mắt của mình. Chất lỏng nóng ấm bị kẹt lại ở phần thân trên chảy dọc xuống đùi và bắp chân.

Rùng mình trước những vết tích đầy ngại ngùng đang chảy dần xuống mắt cá chân, Karlyle cố gắng gượng bước đi. Tuy nhiên ngay khi Karlyle vừa định rời khỏi phòng, Ash đã tóm lấy cánh tay anh ấy.

“Karlyle, anh ổn đấy chứ?”

Không ổn chút nào. Cảm tưởng như chẳng thể nhìn thẳng vào đối phương mà mình rất thích. Đến trẻ con còn chẳng có hành vi thế này, những gì mà anh ấy đã làm…, Ash vẫn tiếp tục…

“-Anh buông tôi ra đi.”     

Karlyle hất tay Ash. Hàm răng nghiến lại, anh ấy vẫn cương quyết quay lưng đi. Lúc này Karlyle không có đủ tự tin để nhìn mặt Ash. Anh ấy không muốn nhìn. Anh ấy không chịu đựng nổi khi nhìn thấy hình ảnh của mình nhục nhã đến mức nào.

Không, thực ra ngay từ đầu Karlyle thậm chí còn không nghĩ là mình sẽ để tâm đến chuyện đó. Chỉ là nỗi buồn cứ thế ập đến. Anh ấy quá tức giận và đau lòng. Karlyle căm ghét chính mình vì đã không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

“Karlyle, nhìn tôi đi.”

Tuy nhiên Ash nhất quyết không để anh ấy đi. Lần này hai bên vai Karlyle bị giữ chặt. Ash đi rất nhanh lên phía trước. Karlyle im lặng và quay mặt đi. Ash, đứng trước mặt Karlyle, nhìn thẳng vào mặt anh ấy và bất chợt mở to mắt.

“… Karlyle, bây giờ… anh đang khóc sao?”

Vô cùng kinh ngạc, Ash vươn tay ra. Karlyle quay mặt đi hướng khác để né tránh. Bàn tay Ash vẫn nhẹ nhàng giữ lấy má Karlyle và dần hướng mặt anh ấy nhìn ra phía mình.

Gương mặt đầy ướt át của Ash dần chuyển về trạng thái dịu dàng như mọi lần, và rồi nhanh chóng trở thành một biểu cảm không biết nên làm gì. Ash xoa lấy bên má, gương mặt cực kì bối rối.

“Karlyle à? Anh nhìn tôi đi mà. Được không?”

Ash đang nài nỉ. Hít nhẹ một hơi, Karlyle lại quay đi. Ý nghĩ thôi thúc mãnh liệt phải rời khỏi nơi này ngay lập tức dịu xuống một chút khi Ash gọi tên anh ấy.

“Tôi đã sai rồi.”
Ash nói lời xin lỗi. Vỗ về bên má đang cứng đờ của Karlyle, hàng lông mày của Ash chùng xuống. Giọt nước mắt dường như đã tới giới hạn cuối cùng, lăn dài trên má. Chỉ tới lúc đó Karlyle mới nhận ra anh ấy đang khóc.

Kí ức về việc rơi nước mắt quả thực rất xa lạ. Từ lúc một mình chập chững biết đi hay kể cả đang bi bô tập nói, Karlyle hầu như không có lúc nào khóc lóc. Thậm chí từ lúc còn là một cậu bé bị ngã gãy xương khi học cưỡi ngựa, Karlyle tuyệt nhiên không nhỏ một giọt nước mắt. Mọi thứ luôn như vậy từ khi còn nhỏ, Karlyle luôn muốn thể hiện một hình ảnh chín chắn trước mặt cha mẹ vì vậy anh ấy hoàn toàn không có chút kí ức nào về việc rơi nước mắt sau khi đã trở thành người trưởng thành.  

Khóc vì cái quái gì kia chứ, riêng việc mọi khía cạnh xấu xí nhất bị phơi bày trước mặt Ash đã đủ vô vọng rồi. Thể hiện hình ảnh quá đỗi dơ bẩn trước mắt đối phương, và giờ lại còn là gương mặt khóc lóc một cách thiếu kiểm soát. Thực ra việc Ash nhắc đến Alpha khác cũng không hẳn là quá khó hiểu. Không được, Karlyle vẫn không tài nào hiểu được.

Tại sao Ash cứ luôn miệng nhắc tới một Alpha nào đó khác? Thực tình Karlyle đã nghĩ rằng mọi thứ có chút tiến triển so với lúc trước, rõ ràng có gì đó tốt hơn. Anh ấy vẫn nung nấu hi vọng như vậy cho dù tự biết rằng đó có thể chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Nhưng xem ra chuyện đó đúng là sự ảo tưởng. Ash chỉ xem anh ấy như một người mà sau này đằng nào cũng chẳng gặp lại nữa.

“…… Tôi không thể nhìn mặt anh được. Anh buông ra đi.”

Không thể hất mạnh tay Ash như ban nãy, Karlyle đề nghị với giọng nói yếu ớt. Anh ấy chỉ muốn đi vào phòng tắm rồi nhanh chóng ra về. Cảm giác phấn khích vì được gặp lại Ash sau một khoảng thời gian khiến Karlyle cảm thấy bản thân lúc này thật tội nghiệp.

“Tôi không biết là anh ghét chuyện đó đến vậy. Tôi xin lỗi.”

Ash nhẹ nhàng cất lời với giọng nói rất buồn bã, nhưng tay vẫn không buông. Karlyle cúi xuống. Lấy lại nhịp thở, sự chú ý của anh ấy lại dồn vào bàn chân và mắt cá chân đẹp đẽ của Ash. Tâm trạng phức tạp lại dấy lên. Thực ra thì có một lí do chủ yếu cho tình cảnh này, sự thật là… 

“Tôi đã sai rồi, Karlyle. Anh tha thứ cho tôi được không?”

Ash vừa nói vừa giữ lấy cánh tay Karlyle. Cánh môi chạm nhẹ lên trán.

Hơi ấm trên trán, giọng nói nhẹ nhàng, và hơn cả là gương mặt thành thật hối lỗi dần dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong tim Karlyle. Thay vào đó, những giọt nước mắt kì lạ lại rơi xuống.

“-… Tại sao, cứ liên tục…”

Mặc dù Karlyle đã nghĩ rằng mình không nên nói ra, nhưng câu hỏi cứ nghẹn lại trong cổ họng rốt cuộc cũng bật ra. Anh ấy đã rất buồn.

“-Alpha… khác…”

Với giọng nói đứt gãy như bị khoá chặt, Karlyle nói ra từng từ. Ash chăm chú lắng nghe từng âm thanh nhỏ bật ra.  

“-Alpha… khác mà anh nhắc đến, tôi không hiểu được.”

Karlyle thực sự rất đau lòng. Sự hiện diện của anh ấy không lẽ vô nghĩa đến vậy hay sao. Ash chớp mắt liên hồi khi nghe từng lời Karlyle nói. Dứt lời, Karlyle lập tức tách người ra khỏi Ash. 

Phải chăng tuổi tác cũng là một phần vấn đề, thật khó để khiến bản thân phải chịu đựng rồi lại thốt ra những lời vô nghĩa. Chắc sẽ chẳng còn lúc nào bản thân lại xuất hiện với một diện mạo rối bời khó coi như thế này. Cảm giác mệt mỏi ùa đến. Ash đi theo Karlyle vào phòng tắm. Nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau, Ash lên tiếng.

“Karlyle, nghe tôi nói đã, chỉ 1 giây thôi.”

“-…… Tôi muốn đi tắm.”
“Anh ghét chuyện tôi nhắc đến Alpha khác sao?”

Karlyle dừng lại. Ash xoay người Karlyle lại và nhìn thẳng vào mắt. Karlyle vẫn cúi xuống né tránh ánh nhìn.

Trong một vài khoảnh khắc, Karlyle biết rằng anh ấy vẫn luôn giữ một khoảng cách nào đó trước mặt Ash. Bản thân Karlyle cũng cảm thấy không hề dễ dàng gì để kiểm soát được mọi thứ, tuy nhiên trong một góc sâu thẳm của trái tim, vẫn có một sự khao khát dù rất mong manh, anh ấy thực sự không muốn hành xử như vậy.

Trong tình cảnh này, rốt cuộc Karlyle cũng lên tiếng. Mặc dù sẽ khôn ngoan hơn nếu cứ thế bước đi và không nói bất cứ lời nào, anh ấy vẫn quyết định làm như vậy.

“…… Tôi ghét chuyện đó.”

Bàn tay của Ash lại vươn ra. Ngón tay nhẹ nhàng chỉnh lại lọn tóc rối trên trán, rồi chạm xuống cằm và nâng lên. Ash nhìn thẳng vào mắt Karlyle. Ánh mắt vô cùng bối rối.

“Tôi không hề có ý gì khi nói như vậy đâu.”

Karlyle chớp mắt. Những giọt nước mắt đã khô lại, khoé mắt hơi rát. Cố nén lại nhịp thở hỗn độn, Karlyle nhìn thẳng vào Ash.

“-Nếu vậy …”

Ash nhẹ nhàng thở hắt ra, nở nụ cười khe khẽ và lắc đầu.

“Cái đó giống như câu chuyện bên gối* vậy.”

*Tác giả dùng “bed talk”, thực ra “pillow talk” phổ biến hơn, tự google nhé.

Ánh mắt Karlyle trở nên khó hiểu. Ash nhẹ nhàng xoa trán Karlyle với gương mặt rất bình thản. Trước đụng chạm thân mật, trái tim lại dịu xuống một chút.

“Một số người có thể trở nên hưng phấn khi nói những lời kiểu như vậy. Thực ra cũng có lúc bản thân đang phấn khích mà chính mình không nhận ra… Tôi không biết Karlyle sẽ phản ứng như thế nào nên tôi mới nói như vậy.” 

Ngón tay của Ash khẽ chạm vào hàng lông mi còn ươn ướt.

“Tôi không hề có ý gì hết. Anh hãy tin tôi được không?”

Trước ánh nhìn đầy khó hiểu, Ash đứng im và chăm chú nhìn Karlyle. Lời nói không có ý gì hết dường như khiến cho tâm trạng đang căng như dây đàn nới lỏng thêm một chút. Cảm giác ngượng ngùng bắt đầu ập đến. Ánh mắt nóng bỏng của Ash dường như đang len lỏi vào từng góc nhỏ trên gương mặt Karlyle. Hướng tầm mắt xuống một chút, nhìn vào bàn tay đang chạm vào gương mặt, Karlyle cất lời.

“-…… Tôi hiểu rồi.”

“Nếu Karlyle ghét chuyện đó, tôi sẽ không làm như vậy nữa. Tôi hứa.”

Ash quả quyết. Một vài giây tĩnh lặng. Có chút nhẹ nhõm. Có điều câu hỏi đặt ra là giờ nên phản ứng như thế nào. Hơn nữa, có một thực tế kinh hoàng đó là Karlyle đã tiểu tiện ngay trước mặt Ash, chuyện đó làm sao có thể xoá bỏ.

“-……Tôi cũng xin lỗi anh.”

Ash nhìn anh ấy đầy hiếu kì trước lời xin lỗi.

“Vì cái gì?”

“-……”

Bặm môi thật chặt, Karlyle lại quay đi. Anh ấy muốn đi tắm. Kể cả sau này có ngồi nói chuyện lại với nhau, tốt hơn hết là vẫn nên đi tắm cho xong rồi nhanh chóng ra về.

“Anh nói đi mà, được không?”

Ash lại bám theo Karlyle. Bình thường thì cứ thế mà đi, có điều Ash, người đang gặp chút rắc rối ngày hôm nay, đang vô cùng ngại ngùng, thực sự thì Karlyle cũng không thấy ghét chuyện này chút nào. Trong bụng dấy lên cảm giác ngứa râm ran. Có một nụ cười kì cục nào đó chỉ chực chờ muốn lộ ra.

Karlyle, mặc dù vẫn rất do dự, vẫn quyết định lên tiếng. Mắc lỗi rồi né tránh một lúc lâu, đó không phải là chuyện mà một người trưởng thành nên làm. 

“-Trên giường…… xin lỗi……”
Karlyle không tài nào ráp lại thành một câu hoàn chỉnh được. Thực sự là quá nhục nhã. Ash chớp mắt liên hồi, dường như anh ấy không nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng nở nụ cười, Ash ôm lấy Karlyle. Cơ thể ướt át bị khoá chặt. Chắc hẳn thân người đang bẩn lắm nhưng Ash nhất định không buông. Làn da trở nên nóng bừng. 

“Tại sao anh lại xin lỗi về chuyện đó?”

“-…… Tôi xin lỗi vì đã làm bẩn ga trải giường.”

“Không có bẩn chút nào hết, Karlyle.”

Đương nhiên Ash cực kì lịch thiệp, nhưng nói dối thế này thì thật trắng trợn. Karlyle không thể giả vờ bị lừa trước lời nói dối này được.

Nước tiểu làm sao mà có thể không bẩn cho được? Chỉ riêng việc sinh hoạt giường chiếu cũng đã thực hiện ở những chỗ chẳng được vệ sinh cho lắm rồi, có điều…

“Vì phấn khích quá nên chuyện đó mới xảy ra.”

Tuy vậy Ash nói cứ như thể đó là chuyện đương nhiên. Nụ hôn lại được đặt lên má một cách đầy đáng yêu, Ash khẽ mỉm cười.

“Karlyle thực sự quá gợi cảm, tôi đã cảm nhận được điều đó nhiều lắm.”

Karlyle vẫn im lặng. Trước hết, có lẽ anh ấy cần trả lời những gì mình biết.

“-…… Là như vậy sao?”

“Anh không tin tôi à?”

Ash nhanh chóng nắm bắt vấn đề. Karlyle lại đổi chủ đề.

“-…… Giờ thì tôi không sao cả, anh cứ buông ra đi, tôi sẽ đi tắm rồi ra về.”

“Anh định đi sao?”

Karlyle ngừng lại. Ngay khi vừa tới nhà Ash, việc đầu tiên anh ấy làm lại là làm tình, đã từ hai tiếng trước rồi. Lên giường cùng Ash vậy mà cũng đã nhẹ nhàng trôi mất hai tiếng. Thời điểm tới nhà cũng đã quá giờ ăn tối, giờ thì ngoài trời cũng rất tối rồi.

“Giờ cũng trễ lắm rồi. Chẳng phải đến lúc nên nghỉ ngơi rồi sao?”

Ash lặng lẽ nhìn Karlyle rồi lắc đầu.

“Anh ngủ lại đi, Karlyle.”

Karlyle chớp mắt. Không thể tưởng tượng nổi, Karlyle mím môi.

“-…… Xin lỗi nhưng mà anh có thể nhắc lại được không?”

“Anh khóc thế này rồi lại còn định đi đâu nữa? Tôi sẽ bận tâm lắm nên tôi không thể để cho anh đi được.”

Giọng điệu của Ash rất nghiêm túc. Gương mặt còn nghiêm trọng hơn, Ash lại hôn lên trán Karlyle một lần nữa. Nhịp tim lại đập nhanh hơn chút nữa.

“-Bây giờ, ngủ lại…… Là vậy sao?”

“Nếu Karlyle có thể, anh ngủ lại đây đi. Như vậy tốt hơn.”

Dứt lời, Ash nắm lấy tay Karlyle dắt vào phòng tắm. Ash mở vòi nước. Dòng nước bắt đầu chảy xuống bồn tắm nằm sát cạnh khung cửa sổ nhỏ, làn gió đêm thổi nhè nhẹ. Nước dần dâng lên trong chiếc bồn tắm hình tròn lớn màu trắng. 

“Tại tôi mà Karlyle khóc, giờ cho tôi cơ hội chuộc lỗi được không?”

Ash lại xoa má với giọng điệu hối lỗi. Cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập thình thịch, Karlyle gật đầu sau một một vài giây do dự. Thực tế thì ngay từ lúc Ash đề nghị, câu trả lời đã có rồi. 

“-… Được.”

Nghe vậy, Ash đảo mắt và mỉm cười.

Bồn tắm đủ lớn cho hai người đàn ông trưởng thành với cơ thể cường tráng. Karlyle ngâm mình trong làn nước ấm, Ash bước tới với rượu vang trong tay. Tiếng nhạc êm dịu vọng vào từ cửa phòng tắm đang mở. 

Trên tay cầm hai chiếc ly cùng chai rượu vang, Ash tiến vào đặt lên một vị trí khô ráo gần bồn tắm.

“Giờ anh thấy ổn chứ?”

Ngồi trên thành bồn tắm, Ash cúi xuống hỏi. Thường thì với người vừa mới làm chuyện đáng xấu hổ như ban nãy, Karlyle sẽ cảm thấy ngượng ngập trước sự quan tâm chân thành của Ash. Tuy vậy cảm giác rất tuyệt. Suy cho cùng, Ash thực sự lo lắng cho anh ấy. Đó mới là vấn đề quan trọng.

“-Anh không cần lo lắng đâu.”

“Uhm, chuyện đó thì khó đấy.”

Ash khép hờ mắt mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy mũi Karlyle rồi thả ra *ủa xì mũi hay gì, khúc này hơi lag nhẹ*.Karlyle ngập ngừng, hơi nín thở trước đụng chạm thân mật. Làn da ửng đỏ trong làn hơi nóng. Thực sự rất nóng.

“Mà chúng ta, cũng chưa ăn tối nữa.”

Cũng không đói bụng đến vậy, nhưng Karlyle lại lo lắng cho Ash, giọng điệu có chút nghiêm trọng. 

“-Nếu anh cần mua đồ, tôi sẽ gọi người…”

“Ahaha, không cần làm vậy đâu.”

Ash xua tay, rồi nhẹ nhàng vươn tay mở nắp chai rượu, lần lượt rót vào từng ly. Karlyle ngồi yên lặng quan sát ly rượu vang đỏ đang dần đầy lên. Trong lòng cứ như đang dậy sóng vậy, trước đó còn yên ả dịu xuống, giờ thì bên trong cảm thấy thật hỗn độn với nhiều loại xúc cảm khác nhau. Bản thân có thể dễ bị dao động về cảm xúc như vậy khiến anh ấy cảm thấy bất ngờ. Ash thì cứ mân mê vẽ những đường song song khiến cho mặt nước dềnh lên dập xuống.

“Cũng hơi trễ rồi, làm pasta đơn giản có được không?”

“-Anh không cần phải làm đến vậy đâu.”

“Tôi làm cho Karlyle mà, không có gì nặng nhọc đâu.”

Lời nói có cần ngọt ngào đến vậy không, Ash nói chuyện rất dịu dàng. Rót rượu xong, Ash chậm rãi bước vào bồn tắm với Karlyle. Mặt nước dập dềnh. Dưới làn nước trong suốt, Ash vòng tay quanh eo Karlyle.
Ánh mắt của Ash hướng xuống đùi. Karlyle có chút do dự. Cũng không phải là đang làm tình, nhưng ngồi như thế này cũng không quen chút nào. Có khác gì lúc đang làm chuyện đó đâu.

“Nhích lên chút nào.”

Ash vừa nói vừa kéo bờ eo còn đang lưỡng lự của Karlyle. Làn da trắng muốt dần có chút nhiễu loạn. Phần hông Karlyle đang chạm vào bên đùi rắn chắc. Tim lại đập loạn nhịp. Bối rối tóm vào vai Ash, Karlyle bị kéo xích gần lại, Ash tựa lưng vào bồn tắm.

“Sáng mai tôi sẽ làm một bữa sáng thật ngon miệng nhé.”

Ash dụi dụi khoé mắt. Trước hành động chạm vào mắt đặc biệt khác thường trước giờ, Karlyle xoa nhẹ lông mi. Thật khó mà tìm được vị trí nào để hướng tầm mắt vào. Đột nhiên, Karlyle cảm thấy có gì đó thật kì lạ và quay mặt đi trong giây lát.

“Sao thế?”

“……”

Lông mày Karlyle khẽ nhướn lên trong sự ngượng ngùng. Thứ đó của Ash đang căng cứng. Nãy giờ còn đang tự hỏi có cái gì cứng cứng đang chạm bên dưới, hoá ra là thứ đó của Ash.

“Ah.” 

Ash bật cười. Tiếng cười trầm thấp pha chút rắc rối, ngón tay lại chạm vào mắt Karlyle.

“Cứ kệ nó đi.”

Ash nói một cách thản nhiên. Dẫu vậy cái kích thước đó thì cũng khó mà cứ thể bỏ qua. Trong lúc tìm cách để ngồi, cơ thể cứ nóng dần lên, giờ Karlyle cũng không biết nên ngồi như thế nào. 

“-… Nếu anh muốn thì cứ làm cũng không sao.”

“Không sao đâu. Lúc Karlyle khóc thực sự rất đẹp, nhưng sẽ khó chịu lắm, bỏ qua đi.”

Giọng nói của Ash lướt qua nhẹ nhàng cứ như thể đang nói về thời tiết. Karlyle phân vân một lát trước những lời vừa nghe.

“-… bây giờ …?”

“Ah, ý tôi không phải nói là thích việc Karlyle khóc đâu.”

Tay Ash lại chạm vào má Karlyle. Môi chạm vào mí mắt. Khẽ nhắm hờ mắt lại, Karlyle chà tay vào vai Ash. Tâm trạng thật khác thường. Vừa thấy vui, cũng vừa thấy ngượng nữa. 

“Nhưng mà, gương mặt đang khóc của anh thật sự rất đẹp.”

Cứ mặc kệ đi. Vừa nói Ash vừa đặt ly rượu vào tay Karlyle.

“-Cảm ơn anh.”

Đến cuối cùng thì Karlyle cố nhìn vào ly rượu và nói cảm ơn. Cảm ơn vì đã đưa cho tôi ly rượu, ý của anh ấy là vậy. Nhưng hình như Ash có cách diễn giải khác. Nở nụ cười tinh nghịch, Ash hôn lên má.

“Anh chấp nhận lời khen của tôi rồi này, ngoan lắm.”

…… Tôi không có ý cảm ơn anh vì đã khen gương mặt khóc lóc của tôi đẹp đâu.

Karlyle hướng mắt đi chỗ khác rồi nhấp môi vào ly rượu. Là rượu vang mà anh ấy đã mua. Nếm rượu xong, Karlyle muốn đổi chủ đề nên cố tìm một câu chuyện khác. Karlyle, đảo mắt nhìn quanh rồi chọn đại một chủ đề.

“-… Bản nhạc đang bật là bài hát yêu thích của anh à?”

Nhìn Karlyle như thể đã biết hết mọi chuyện, Ash hạ tay khỏi mặt anh ấy và nâng ly rượu lên.

“Đúng vậy. Là một bài hát của Julie London. Mẹ tôi thường nghe bài này rất nhiều, vậy nên tôi cũng dần thích luôn.”

Nghĩ lại thì trong gia đình Ash thường xuyên nhắc tới mẹ anh ấy. Có phải anh ấy từng nói lí do thích món đùi vịt om là vì mẹ anh ấy hay nấu món này không? 

“-Anh học nấu ăn từ mẹ anh à?”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ là tôi thừa hưởng nhiều từ sở thích của mẹ tôi lắm.”

Tâm trạng cảm thấy tốt hơn một chút. Mỗi khi biết thêm một chút về Ash và những điều quan trọng về anh ấy, Karlyle cảm thấy mọi thứ dần trở nên gần gũi hơn.

Cảm xúc và tâm trạng của Karlyle lúc này hoàn toàn dao động vì Ash, như thể một người đàn ông đang bị cuốn đi bởi dòng nước xoáy. Dẫu biết vậy, Karlyle vẫn không đủ tự tin để cứu rỗi hình bóng đáng thương ấy.  

“-Người ấy có lẽ rất đáng mến.”

Karlyle, người trước giờ không quá hứng thú với việc khen ngợi trừ khi là chuyện xã giao liên quan đến công việc, đã bất giác nói ra. Ash khẽ nghiêng đầu nhìn Karlyle, đặt ly rượu xuống và xoa nhẹ sau lưng Karlyle.

“Cảm ơn anh.”

Một sự im lặng đến bình yên. Mùi hương của những đêm mùa hè lướt qua khung cửa sổ, làn gió nhẹ, làn nước ấm và âm thanh ngọt ngào từ bài hát của Julie London…… Mùi vị ngọt ngào của ly rượu vương vấn trên đầu lưỡi, tan chảy một cách dễ chịu trong cơ thể. Hạnh phúc trào dâng từ mọi ngóc ngách trên cơ thể đang tiếp xúc với Ash.  

“Vì đã nói như vậy.”
Bàn tay đang vỗ về sau lưng nhẹ nhàng kéo Karlyle về phía mình. Karlyle hiểu được ý nghĩa của cử chỉ này, đầu khẽ cúi xuống. Giọt nước lăn dài trên má Ash. Cánh môi ẩm ướt dần chạm nhau.

Cảm giác thật nhẹ nhàng và mềm mại. Nụ hôn quá đỗi ngọt ngào. Karlyle cảm tưởng lưỡi mình đang dần trở nên quấn quít, một cách chậm rãi. Sẽ hạnh phúc đến mức nào nếu được hẹn hò với Ash kia chứ.

Dù chỉ là trong suy nghĩ nhưng cũng thật quá khó để tưởng tượng, cử chỉ của Ash quá dịu dàng, một thứ gì đó cứ dần hoà quyện vào bên trong Karlyle. Như vị ngọt lan toả nơi đầu lưỡi, anh ấy như dần chìm đắm trong cảm giác ngây ngất.

Từng khoảnh khắc sau đó đều hoàn hảo. Karlyle không hề biết rằng một người cũng có thể hạnh phúc đến nhường này. Dường như đây là lần đầu tiên trong đời, anh ấy hiểu được từ hạnh phúc là như thế nào. 

Nói là bữa tối đơn giản, thực tế Ash đã nấu pasta hải sản với sốt kem đậm đặc cực kì ngon miệng. Rót ly rượu vang đỏ Syrah không có vị ngọt đưa cho Karlyle, anh ấy rất thành thục lấy nĩa cuộn lấy một ít pasta và đưa trước mặt Karlyle.

Trước hành động đầy ngại ngùng, Karlyle lịch sự từ chối, nhẹ nhàng đảo mắt nhìn sang hướng khác, nhưng rồi cũng không thắng nổi Ash, người dỗ dành Karlyle quá đỗi dịu dàng với đôi mắt như đang cười.

Ash đưa nĩa cuộn pasta vào khuôn miệng đang hé mặc dù vẫn còn có chút do dự. Phía sau gáy nóng bừng, cả cơ thể như hoá đá, Karlyle nhai một cách chậm rãi và nuốt xuống. 

Hẳn là cảm thấy có lỗi vì đã làm Karlyle khóc, Ash cực kì chú ý tới Karlyle kể từ lúc đó đến giờ. Ánh mắt hoàn toàn không rời đi nơi khác. Bình thường thì Ash vẫn luôn là một người rất ân cần và chu đáo, nhưng đêm nay Ash hành động như thể trong mắt anh ấy chỉ có mỗi Karlyle.

Dùng bữa xong, Ash gợi ý xem phim. Sau khi dùng bữa trong bếp ở lầu 1, Ash tắt bớt đèn ở phòng khách nằm cạnh phòng bếp và để Karlyle chọn phim. Có rất nhiều phim Karlyle chưa từng xem.

“Anh chọn được chưa?”

Ash vừa hỏi vừa ôm Karlyle từ phía sau, người đang mải mê nhìn vào dàn Blu-ray và DVD được xếp ngay ngắn trên kệ kính. Bờ môi khẽ chạm vào cổ. Nhiệt độ cơ thể tăng vọt từ sau nụ hôn trong phòng tắm đến giờ vẫn chưa nguôi đi chút nào. Tim lại đập liên hồi, cường độ này đúng là cũng chẳng thể so với thường ngày nữa rồi. Cứ như thể, thực sự cứ như người yêu vậy.

“-Cái nào mà Ash muốn xem.”

“Chọn cái nào Karlyle chưa xem ấy.”

“-Tôi cũng không khó tính lắm.”

“Anh ghét phim zombie mà.”

Ash mỉm cười, bờ môi lại trêu chọc sau gáy Karlyle. Cũng một thời gian rồi, vậy mà Ash vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện ở South Bank. Niềm vui và sự phấn khích cùng lúc dâng lên. Mới chỉ vài giờ trước đó còn trưng ra hình ảnh xấu xí tệ hại trong lúc “lăn lộn”, giờ không lẽ lại tiếp tục.  

Karlyle cố gắng tập trung vào bộ sưu tập phim của Ash. Thực sự là không có cái nào thú vị hết. Dù vậy, vẫn có một thứ mà anh ấy muốn xem.

“-… Tôi muốn xem bộ phim yêu thích của anh.”

Ash mỉm cười nhẹ nhàng trước lời nói thay đổi.

“Vậy sao?”

Karlyle muốn xem bộ phim yêu thích của Ash. Ash thích cái gì, thường tận hưởng cái gì, anh ấy muốn biết nhiều hơn nữa. Ash nheo mắt lại, vẫn nhìn Karlyle với nụ cười trên môi, một tay ôm chắc từ phía sau, tay còn lại vươn ra đặt lên kệ trưng bày.

“Anh có thích phim buồn không?”

Không thành vấn đề. Mục đích chính là xem Ash thích cái gì mà.

“-Tôi cũng không ghét thể loại đó.”

Thành thật một chút, kể cả xem những bộ phim như vậy, tôi cũng không thể cảm thấy đồng cảm được. Những bộ phim khơi gợi cảm xúc con người, kể cả tình yêu, dường như là chuyện của người khác. Đằng nào thì trong cuộc đời của anh ấy cũng sẽ không xuất hiện những thứ như vậy đâu.

“Vậy xem cái này nhé.”

Dứt lời, Ash xem ra đã chọn được cái gì đó.

Bộ phim là câu chuyện về một người đàn ông đã mất đi người yêu trong một vụ tai nạn và những nỗ lực để bảo vệ cô ấy thông qua vòng lặp thời gian. Thẳng lưng ngồi sát cạnh Ash đang vùi mình trên ghế sofa, Karlyle lặng lẽ xem phim. Không giống như lúc ở rạp BFI, Ash im lặng và rất tập trung.

Karlyle chốc chốc lại quay ra nhìn góc nghiêng của Ash. Trong bóng tối khi mà đèn đã tắt hết, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ máy chiếu đang chiếu lên gương mặt của Ash. Hai bên đùi chạm nhau.
Karlyle thấy căng thẳng trước bầu không khí không mấy quen thuộc nhưng cũng đầy phấn khích đang bao phủ xung quanh. Có một sự thật, đó là Karlyle đang dành cả một buổi tối như thế này tại nhà của Ash, mặc áo của Ash với phần vai hơi rộng hơn một chút so với Karlyle. 

Dành thời gian cùng với ai đó một cách thản nhiên như không, với Karlyle đây là lần đầu tiên. Có người mình thích, lại còn dành cả buổi tối ở bên người ấy. Nếu thử đưa cốt truyện của bộ phim vào đầu, Karlyle không cách nào xua tan được hình ảnh hai người họ lúc này sẽ được khắc hoạ như thế nào. 

Cũng vừa vặn lúc đó. Có cái gì đó đụng vào vai anh ấy. Karlyle nhìn xuống đầy bất ngờ. Là mái tóc mềm mại của Ash. Ash hơi ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt.

“Tôi hơi buồn ngủ.”

Giọng nói có chút uể oải. Ash tựa đầu lên vai Karlyle. Trước cử chỉ thân mật và dễ thương, đầu ngón tay lại ngứa râm ran.

“-… Anh muốn đi ngủ sao?”

“Cứ để hết phim đã. Có một cảnh tôi thích lắm, cảnh cuối ấy.”

Nghe vậy, Karlyle cố hướng ánh mắt đi chỗ khác. Thật không thể tin được, dĩ nhiên ngắm nhìn cảnh tượng Ash tựa đầu lên vai thế này thú vị hơn nhiều, ngược lại nếu là Karlyle làm chuyện này chắc sẽ khó coi lắm. Hơn nữa, sự chú ý của anh ấy cũng hơi dồn một chút vào cảnh phim mà Ash thích nữa.  

Cách dàn dựng và chất liệu của bộ phim đều không tệ chút nào. Tuy vậy Karlyle vẫn cảm thấy không hợp lí cho lắm. Cảnh kết phim nam chính hi sinh bản thân và chết thay cho người yêu. Ngồi cạnh Karlyle nãy giờ vẫn đang xem với gương mặt không cảm xúc, Ash khẽ cất tiếng. 

“Karlyle này.”

Giọng nói của Ash hơi nghẹn lại, dường như đang có tâm tư nào đó.

“Anh sẽ làm thế nào nếu ở trong tình huống đó?”

Mắt dõi theo những dòng chữ trắng đang chạy trên màn hình màu đen, Karlyle xác nhận lại câu hỏi.

“-Ý anh là cảnh khi người yêu chết phải không?”

“Đúng vậy, chính xác thì là tình huống nếu có ai đó buộc phải tiếp tục sống.”

Trong giây lát Karlyle tạm không nghĩ được điều gì. Trước hết thì nên suy nghĩ ở khía cạnh lý trí. Nếu vẫn còn gia đình để chu cấp và chịu trách nhiệm, người còn lại hẳn là phải sống rồi. Thế rồi, hình ảnh của Ash và gia đình của anh ấy hiện ra trong tâm trí.

Câu trả lời bật ra nhanh một cách bất ngờ.

“-Tôi nghĩ là tôi sẽ hành động giống như nam chính.”

Thực sự Karlyle không hề đồng cảm với nam chính trong phim chút nào. Dù sao thì, Karlyle vẫn nghĩ như vậy. Nếu cảnh tượng đó là Ash, ngay trước mắt anh ấy…

Karlyle mím chặt môi. Anh ấy chẳng thể đưa ra giả định được nữa. Những chuyện như vậy hiển nhiên là không thể xảy ra.

“Anh nghĩ vậy sao?”

“-… Đúng vậy.”

Chỉ là tưởng tượng mà thôi. Karlyle có thể đưa ra được kết luận. Nếu Karlyle chết, cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến thế giới cả. Về lí thuyết thì là vậy. Thay vì là Karlyle, một thế giới có Ash tồn tại sẽ đẹp đẽ hơn nhiều.

Hiện tại giữa họ chẳng có quan hệ gì hết, tuy vậy Karlyle cũng không chắc nếu như Ash chết đi, liệu rằng anh ấy có thể tiếp tục sống như trước đây hay không. Ash, mặt khác, thì sẽ khác với anh ấy. Karlyle không quan trọng đến vậy đối với Ash. 

Là như vậy, Ash vẫn ổn thôi dù không có Karlyle. Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng dịu đi một chút. Dù sao đó vẫn là sự thật mà.

“Tôi không biết nữa.”

Ash đứng dậy. Sự im lặng bao trùm. So với không khí tĩnh lặng trong phòng tắm, bầu không khí lúc này còn có chút yên lặng hơn nữa. Cứ như đang nằm mơ vậy. 

“Nếu mất đi người mà mình yêu thương và phải sống một mình.”

Ash ngẩng đầu về phía trước, nhìn thẳng về phía Karlyle. Bàn tay hướng về ghế sofa chạm vào đùi Karlyle.

“Tôi muốn chết cùng với người ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp