Define The Relationship

Protected: Vol 2 DTR 다섯째 주 – TUẦN THỨ 5 (1)


1 năm

trướctiếp

Bối cảnh: Đây là cảnh mở màn cho chương này tập trung vào dòng suy nghĩ của Karlyle trong mối quan hệ với Ash (có lược dịch bớt 2 trang đầu). Cuộc hẹn tiếp theo của hai người sau buổi hẹn của tuần trước. 

***

Karlyle thực sự muốn liên lạc với người ấy, nhìn điện thoại rồi đặt xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Cảm tưởng như chỉ cần có một khoảng trống len lỏi, nụ cười của Ash sẽ hiện lên trong tâm trí. Liệu rằng trong lòng anh ấy có nghĩ đến Karlyle dù chỉ một chút hay không, có nên là người liên lạc trước hay không, những suy nghĩ ấy cứ lấp đầy tâm tư của Karlyle. 

Chưa bao giờ chủ động liên lạc với ai vì lí do cá nhân, Karlyle đã rất kiềm chế vì thực tế giữa họ không tồn tại sự liên hệ như vậy. Mỗi ngày trôi qua mặc dù vô cùng bận rộn nhưng cảm giác lại dài đằng đẵng và vô cùng trống trải, thời gian đến ngày cuối tuần dường như quá lâu rồi. Chính vì vậy khi ngày cuối tuần cuối cùng cũng tới, Karlyle đã không thể kháng cự niềm vui đang ngập tràn trong tim. Anh ấy đã thức dậy sớm hơn một chút so với mọi ngày. 

Thức dậy trước 5h sáng, Karlyle hoàn thành bài khởi động buổi sáng và dùng bữa sáng nhẹ nhàng. Mayam, người đã tới vào lúc 6h sáng, nói rằng ngày cuối tuần lẽ ra anh ấy nên ngủ thêm một chút, dù vậy làm sao có thể ngủ được cơ chứ. 

Thời gian cho buổi hẹn hôm nay là vào lúc 2h chiều. Ash là người chủ động liên lạc. Ba ngày trước, Karlyle nhận được một tin nhắn từ Ash hỏi liệu anh ấy có thể ghé qua công ty ở Covent Garden hay không vì Ash có một dự án cần phải hoàn thành trong tuần này. 

Do có một cuộc họp, Karlyle chỉ có thể trả lời lại tin nhắn của Ash 2 tiếng sau đó. Chấp nhận đề nghị của Ash, Karlyle do dự một lúc rồi nhắn thêm là món ratatouille* anh ấy đã ăn rất ngon miệng. Ash rất vui vì Karlyle hài lòng với món ăn, đính kèm với tin nhắn thêm kí tự

[=D]

Anh ấy lại gửi tin nhắn có kí hiệu rồi. Karlyle chưa kịp hiểu kí tự này có ý nghĩa gì ngay lúc đó nên đã âm thầm kiểm tra lại trên điện thoại. Đó là biểu tượng gương mặt đang cười. 

[* ở chương trước, Ash đã chuẩn bị món ăn này cho Karlyle dùng bữa sau khi tỉnh dậy]

Càng nghĩ về nó thì lại càng thấy dễ thương, khi có thời gian Karlyle vẫn thường mở lại tin nhắn ra đọc. Dĩ nhiên gương mặt cười ấy chẳng giống người ấy chút nào, nhưng Karlyle vẫn thích vì nó mang lại cảm giác dễ chịu và khiến anh ấy nhớ đến Ash. 

Karlyle đọc lại tin nhắn một lần vào buổi sáng, và thêm một lần nữa vào thời điểm trước 2h chiều. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. 

Sau khi xem xong tin tức thời sự trong nước, rồi trao đổi về chuyến công tác tới Vancouver tuần trước với Kyle, cũng mới chỉ 12h trưa. Tuy nhiên Karlyle cảm thấy vội vã một cách khó hiểu, anh ấy đã xuất hiện ở Covent Garden sớm hơn 30 phút so với giờ hẹn.

Ash đã nói hãy đợi anh ấy ở ga tàu điện ngầm. Covent Garden vào mùa hè, đặc biệt là vào những bữa ăn trưa ngày thứ 7, vô cùng đông đúc. Dòng người ùn ùn đổ tới M&S* đối diện ga tàu rồi các cửa hàng bán quần áo, boot cao cổ, Apple Store.

[* viết tắt của Marks & Spencer, thương hiệu quần áo của UK]
Karlyle, người chưa bao giờ tới những nơi đông đúc như vậy, đứng đợi Ash ở một chỗ yên tĩnh với bờ môi mím chặt. Karlyle hơi do dự khi tiến vào bên trong vì anh ấy không biết Ash sẽ tới từ hướng nào. Nếu không nhìn thấy, anh ấy sẽ gọi điện nhưng Karlyle không thích như vậy. Anh ấy muốn tìm thấy Ash nhanh hơn một chút. 

Trong lúc đứng đợi và nhìn đồng hồ, đám đông đứng nói chuyện với nhau ồn ào tới mức khó chịu, Karlyle né tránh mọi sự phiền toái bằng ánh mắt bảo trì vô cảm & tĩnh lặng nhìn thẳng phía đối diện. Ba mươi phút quả thực rất dài.

Ash xuất hiện trước tầm mắt Karlyle vào đúng 2h chiều. Áo sơ mi xanh đậm với tay áo xắn lên lộ ra chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, đi kèm với quần dài màu vàng nhạt nổi bật. Dây lưng và giày đều cùng tông màu nâu đỏ trầm. Quả là một diện mạo thanh lịch.

Vào thời điểm Karlyle nhìn thấy Ash, ánh mắt của anh ấy cũng đang dõi theo Karlyle. Tuy nhiên biểu cảm của Ash có chút kì lạ so với mọi ngày. 

“Karlyle.”

Ash tiến về phía trước và gọi tên. Karlyle khẽ ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Niềm hạnh phúc không thể che giấu dâng trào, nhưng gương mặt của Ash, dường như đang bối rối. Một chút lo lắng thoáng gợn lên.

“-…… Anh ổn chứ?”

“À.”

Khom tay che nắng cho gương mặt của Karlyle vì anh ấy đứng đó mà không đeo kính râm, Ash cười nhẹ một cách hối lỗi. 

“Dễ thấy vậy sao?*”

“-Có vẻ như anh có chuyện gì đó.”

“Uhm, đúng vậy.”

Ash nhướn mày với biểu cảm khó hiểu.

“Có một việc khẩn cấp, tôi vừa mới rời khỏi công ty và nhận được một cuộc điện thoại…, có vẻ như hôm nay tôi khó mà sắp xếp được thời gian rồi.”

Tôi thực sự xin lỗi. Gương mặt hối lỗi của Ash đang mong chờ sự cảm thông. Ánh mắt Karlyle khẽ hướng xuống. Ngay khi nhìn thấy biểu hiện này của Ash, sự thật cho nỗi lo lắng trong lòng anh ấy đã được vén màn, có điều cảm giác thất vọng lại bao trùm.

Biểu hiện lộ liễu như vậy là không nên. Dĩ nhiên, chuyện này có thể xảy ra, buổi hẹn chỉ có thể tiến hành nếu lịch trình của hai người đều cho phép. 

“-Tôi có giúp gì được cho anh không, anh Jones?”

“Cảm ơn lời đề nghị của anh, có điều việc này không hẳn vậy.”

Ash mỉm cười và nắm lấy tay Karlyle rồi lại buông xuống. Trái tim đập liên hồi trước đụng chạm nhỏ rồi lại khẽ chậm lại khi bàn tay ấy buông ra. Chỉ còn lại cảm giác nuối tiếc.

“-Tôi xin lỗi vì không giúp gì được cho anh.”

“Không đâu, tôi mới nên là người xin lỗi. Anh đã đi cả quãng đường tới đây.”

Karlyle nghẹn lời. Câu tiếp theo sẽ là lời tạm biệt. Còn có thể nói gì nữa đây.

Karlyle đã nhớ Ash rất nhiều, chỉ nghĩ đến việc còn chưa đến 5 phút nữa sẽ phải rời xa Ash, điều ấy thật buồn và đau lòng đến mức nào. 

“Vậy, tôi đi nhé.”

Ash, vẫn với gương mặt hối lỗi, khẽ cúi đầu. Bờ môi chạm vào má rồi khẽ lướt đi. Trái tim đang chìm trong nỗi buồn, cứ thả lỏng rồi lại thắt chặt. Karlyle cố hé môi.

“-Anh đi cẩn thận nhé.”

Cảm ơn anh. Ash hồi đáp và lại cúi xuống nhìn Karlyle. Và rồi Ash quay lưng bước đi. Karlyle không di chuyển. Anh ấy chỉ muốn nhìn theo hình bóng của Ash đang dần khuất đi.

Thời gian khi nào gặp lại vẫn chưa được quyết định. Sẽ là ngày mai hay lại thêm một tuần dài đằng đẵng nữa. Kể ra thì cuộc hẹn bị lùi lại thế này cũng không phải quá tệ, như vậy thời gian có thể kéo dài hơn một chút trước khi tới ngày chia xa. Có điều nỗi buồn thì hiển nhiên vẫn còn ở đó. 

Không thể nhấc nổi chân… Karlyle vẫn đứng đó và nhìn theo bóng lưng của Ash. Bóng lưng bước đi không một chút do dự. Ash vẫn luôn như vậy. Hẳn rồi, anh ấy luôn rời đi trước, để lại Karlyle phía sau và chưa bao giờ quay lại. Hôm nay, cũng vậy…

Khoảnh khắc ấy, Karlyle đã nghĩ như vậy. Ash chợt dừng bước. Bóng lưng cao lớn, chợt đứng yên, xoay lưng lại, Ash đã quay lại nhìn về phía sau.

Ánh mắt chạm nhau.

Mặc dù khoảng cách không quá gần, Karlyle có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Ash. Đôi lông mày rậm và tinh tế hơi cong lên, Ash khẽ nhướn mày.

Ash đã hoàn toàn quay người lại, đưa tay vuốt ngược tóc về phía sau. Hình ảnh thật quen mắt, giờ thì Karlyle đã hiểu đây chính là thói quen của Ash. Với một biểu cảm khó xử, Ash khẽ cắn môi. Karlyle không thể rời mắt khỏi gương mặt của Ash, dường như quên mất việc phải hít thở, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào biểu cảm đang biến đổi.

Và rồi Ash cũng di chuyển. Không phải theo hướng anh ấy đang bước đi, là hướng về phía mà Karlyle đang đứng. Đôi chân dài đang sải bước dường như có một chút vội vã. 

Ash, bước đi với bờ môi mím chặt và gương mặt không nở nụ cười, nhanh chóng tiếp cận Karlyle. Ai đó đã bị giữ chặt lại. Thậm chí trước lúc Karlyle có thể hé miệng, Ash đã nắm lấy cổ tay anh ấy.

“Nhìn gương mặt anh thế này.”

Một giọng nói trầm ấm khẽ vang lên.

“Làm sao tôi nỡ để lại một mình chứ.”

Có chút lực trong bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Karlyle. Bàn tay to lớn đang bao phủ lấy một khung xương rắn chắc. Karlyle cảm thấy bối rối.

“-…… anh Jones?”

“Anh có lịch trình gì không?”
Ash vẫn hỏi với tông giọng nhẹ nhàng. Đôi mắt chớp lên. Cảm giác râm ran chạy khắp người dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Niềm vui sướng đang lan toả.

“-… Tôi không có.”

“Vậy sao?”

“-Đúng vậy”

“Nếu vậy, đi với tôi nào.”

Cổ tay hạ xuống. Karlyle vô thức nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị buông ra. Ngón tay khẽ chạm lấy ngón tay của Ash.

Không phải là nắm tay, cũng không hẳn là buông tay, các khớp xương trên tay chỉ là chạm vào nhau. Cảm giác ấm nóng và khô đang lan toả trên bề mặt da. Ash lặng lẽ đứng nhìn và nhẹ nhàng nắm lấy tay Karlyle. 

“Có lẽ là không làm được chuyện kia đâu, không sao chứ?”

Ash hỏi. Điều đó cũng có nghĩa là mục đích gặp mặt giữa Karlyle và Ash hôm nay không để làm gì. Nếu là Karlyle của trước đây, anh ấy sẽ né tránh mọi cuộc gặp mặt không cần thiết.

“-Không sao đâu.”

Nhưng Karlyle chỉ có một lựa chọn. Miễn là được cùng với Ash, chuyện gì cũng đều có thể.

“Có lẽ hơi khó đấy.”

Lời Ash nói thật mơ hồ, đầu hơi lắc nhẹ rồi lại thở dài. Thế rồi anh ấy bật cười.

“Tôi đã cảnh báo rồi đấy nhé.”

Cảnh báo gì cơ, Karlyle hơi nhíu mày. Ash vươn bàn tay kia còn lại và khẽ chạm vào trán Karlyle.

“Lát nữa dù anh có than phiền việc này khó quá cũng không có ích gì đâu.”

Sau khi nói ra những câu khiến Karlyle không tài nào hiểu được, chuyện khẩn cấp kia rốt cuộc là cái gì, Ash kéo anh ấy về phía trước. Karlyle di chuyển một cách dễ dàng dẫu cho lực kéo kia thật yếu ớt.   

Ash dẫn Karlyle tới ga Covent Garden chật hẹp. Karlyle hỏi Ash với giọng điệu khó hiểu.

“-Giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Chúng ta sẽ tới Knightsbridge*, với một ngày như hôm nay thì đi tàu điện ngầm là nhanh nhất. Là tuyến Piccadilly, sẽ tới nhanh thôi.”

[* cũng có cách viết khác là Knight’s Bridge, một khu vực nằm ở trung tâm London]

Dứt lời, Ash rút ví ra. Không giống như những ga tàu khác, lối đi ở Covent Garden rất hẹp, vì vậy dòng người cực kì đông đúc. Karlyle không hiểu chính xác thì chuyện gì đang xảy ra nữa.

“Karlyle có mang theo card Oyster không?”

Ash, chuẩn bị tiến vào cổng soát vé sau khi đã quét thẻ, dừng lại và hỏi. Nhìn Karlyle đứng bất động, Ash cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó rồi. 

Card Oyster. Karlyle biết đó là cái gì. Hầu hết mọi người đều sử dụng để đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt. Tất nhiên vẫn có thể trả bằng tiền mặt, nhưng thường thì người ta sẽ sử dụng card Oyster dùng một lần hoặc nạp tiền vào vé định kì.  

“-…… Uhm.”

“Tôi lại kéo anh vào chuyện rắc rối mất rồi.”

Đồng thời Ash dẫn Karlyle tới một cái máy.

“Tôi sẽ mua vé cho anh.”

“-Không cần đâu.”

Không đáng vậy chứ. Karlyle cương quyết từ chối. Mọi thứ vẫn ổn cho tới khi Karlyle đứng chắn trước mặt Ash và đối diện với cái máy. Khúc phía sau mới là vấn đề.

Karlyle lặng lẽ nhấc ngón tay. Trên màn hình màu xanh với một loạt cờ các nước bên dưới, sao mà lắm nút bấm thế này. Có vẻ như Karlyle cần phải mua card mới. Ngón tay do dự chậm rãi nhấn một nút.

“Karlyle.”

Ash, người đang lặng lẽ quan sát, ôm Karlyle từ phía sau và lên tiếng. Cánh tay anh ấy vòng quanh eo còn bàn tay thì chạm vào bụng. 

“Không lẽ…… anh chưa từng mua bao giờ, thật đấy chứ?”

Karlyle ngập ngừng trước hơi thở đang phả vào sau gáy. Hơi ấm nhè nhẹ lan khắp cơ thể. Vào cái lúc đang cần tập trung thế này lại bị Ash quấy nhiễu phơi bày ra chút thiếu sót của bản thân.

“-…… Tay, anh làm ơn bỏ tay ra thì tốt hơn đó.”

“Vậy bây giờ tay của Karlyle có rảnh không?”

Có một vài người đang đứng xếp hàng phía sau. Nói dứt lời, Ash quay lại nói mọi người đứng phía sau thông cảm. Ash nói rất nhẹ nhàng, với đôi mắt cười, chỉ đứng nhìn thôi cũng thấy ngọt ngào rồi. 

“Tôi xin lỗi nhưng làm ơn có thể đợi thêm một chút được không?”

Hai người phụ nữ châu Âu, có lẽ là khách du lịch, mắt mở to và nhanh chóng gật đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tâm trạng Karlyle dịu xuống một chút. Nguyện vọng mua card nhanh chóng biến mất. Chẳng phải đi taxi sẽ tốt hơn là đi cái phương tiện công cộng dưới lòng đất vừa chật hẹp vừa mất vệ sinh này hay sao. 

“-Nhất định phải đi cái này à?”

“Đúng là anh chưa đi bao giờ rồi, Karlyle.”

“-Chỉ là tôi không có việc cần đến thôi.”

Ash mỉm cười. Bàn tay ghì chặt bụng, bờ môi lướt nhẹ vào sau gáy.

“Anh chưa từng đi bao giờ sao? Ôi Chúa ơi.”

Dứt lời, Ash rút ví ra. Lấy ra thêm một cái card Oyster từ ví da màu đen, Ash đặt lên cây nạp tiền màu vàng.

“Tôi còn một cái nữa, nên tôi sẽ tặng cho anh.”

Ash nhanh chóng bấm nút để hoàn tất việc nạp tiền. Tâm trạng rối bời, Karlyle làm theo sự chỉ dẫn của Ash, ấn card tại cổng soát vé, rồi dừng lại trước thang máy nơi đám đông đang đứng đợi. Ash đặt một tấm card màu xanh vào tay Karlyle.

“Đây là món quà cho Karlyle để kỉ niệm chuyến tàu điện ngầm đầu tiên.”

Karlyle nhìn tấm card trong lòng bàn tay. Không giống những tấm card khác, có một vài thứ được vẽ trên này. Nhìn như nét vẽ tay vậy, có hình đội cận vệ hoàng gia rồi cả những con tàu đầy màu sắc. 

“Tôi thích cái này lắm đấy.”

Giọng nói của Ash đầy tinh nghịch.

“Là card Diamond Jubilee Oyster.”

“-…… Anh tặng cho tôi thứ này cũng được sao?”

Karlyle hỏi rất nghiêm túc khi Ash nói đây là thứ mà anh ấy trân trọng. Ash nhắm mắt lại rồi cười. Tiếng cười vui vẻ đầy chân thật, Ash gật đầu.
Lại nhận được thứ gì đó từ Ash, mặc dù lần này không cố tình. Thực tế thì Karlyle vẫn đang tìm kiếm bức tranh kia, nhưng bản năng thì cứ thôi thúc anh ấy muốn trao lại cái gì đó nhiều hơn thế nữa. 

“Karlyle thật là…… Nhiều khi anh ngây thơ thật.”

“-Trước đây tôi có nói rồi, hình như anh không có khiếu so sánh lắm thì phải.”

“Vậy sao?”

Lời Karlyle nói đều đúng. Ash vừa nói vừa cười một cách đầy thích thú. Karlyle quay mặt đi không nói thêm một lời nào. Anh ấy không hề nhận ra bờ môi đang khép chặt đã dần thả lỏng hơn.   

Tàu điện ngầm không phải là một phương tiện giao thông lý tưởng cho những người cao lớn như Karlyle hay Ash. Không giống như tuyến Jubilee hay Circle đều có tàu mới, tàu tại tuyến Piccadilly rất nhỏ và tù túng. 

Ash phải vừa đi vừa khom đầu xuống, Karlyle cũng không khác gì. Mặc dù thời gian di chuyển chỉ tầm 10 phút, nhưng mùi cơ thể không mấy dễ chịu và cả pheromone toả ra từ đám đông, khó mà có thể nói là không sao cho dù có là nói dối đi chăng nữa. 

Tuy vậy bên trong khoang tàu đang ùn ứ người, Ash đứng ở giữa như thể đang che chắn tách Karlyle khỏi đám đông và cúi xuống nhìn anh ấy. Đứng trong vòng tay của Ash, chẳng người lạ nào có thể tiếp cận Karlyle được nữa.

Đổi lại thì, cự ly tiếp xúc cơ thể của hai người thật gần. Karlyle lại cảm thấy căng thẳng một cách thiếu chín chắn. Có thể cảm nhận được mùi hương gỗ dịu nhẹ của Ash phảng phất ở cự ly này. Mùi hương dễ chịu đến mức chỉ muốn vùi mũi vào bờ ngực ấy để hít lấy. *ủa anh =)))*

Karlyle chăm chú quan sát đôi mắt hai màu của Ash cũng đang hướng ánh nhìn thẳng vào anh ấy. Thực tình thì không còn khoảng trống nào khác để nhìn cả, Karlyle cũng đâu có muốn nhìn chằm chằm vào Ash một cách mất phẩm giá như vậy. 

Trước bộ dạng của Karlyle, Ash mỉm cười, đôi mắt cong lên, khẽ thì thầm qua vành tai.

“Anh mà cứ nhìn thế này, tôi thấy ngượng đấy”

Giọng nói nghe chả có chút ngượng ngùng gì cứ khiến đôi tai trở nên bồn chồn. Karlyle bối rối. Gương mặt bảo trì vô cảm, nhưng ánh mắt đã hướng xuống một chút, anh ấy xin lỗi Ash. 

“-… Khiến anh cảm thấy bất tiện rồi. Tôi xin lỗi.”  

“Ai nói vậy chứ?”

Ash đưa tay khẽ nâng lấy má Karlyle khi anh ấy hướng tầm nhìn xuống. Trong một khoảnh khắc Karlyle đã nghĩ hành vi thế này ở nơi công cộng thật không phù hợp, có điều hình như chỉ đặt giới hạn là không hôn môi thôi, Karlyle nhận ra và câm nín. Vì không quen với việc này nên có chút bối rối, nhưng cũng không phải là không thích.  

“Tôi thích cảm giác ngượng ngùng ấy.”

Ash lại hướng tầm mắt trở lại và thì thầm một cách ngọt ngào.

“Anh cứ tiếp tục nhìn nữa đi.”

Hả? Trước câu hỏi ngược lại, Ash nghiêng đầu và mỉm cười. Đầu mũi như sắp chạm vào nhau, quá gần rồi. Gần đến nỗi nhìn cứ như thể họ đang hôn nhau vậy. Karlyle chớp mi liên hồi, không tài nào thở được.

Bàn tay còn đang lưỡng lự có nên đẩy Ash ra hay không bỗng nhiên chả có chút lực nào. Anh định hôn tôi sao?

Ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu. Đã sáu ngày rồi chưa được chạm vào Ash, đúng là Karlyle cũng mong muốn có một nụ hôn. Ash lại mỉm cười, ánh mắt dường như không hiểu rốt cuộc người kia đang nghĩ gì trong đầu vậy.

Đúng lúc đang cảm thấy nghẹt thở trước trạng thái căng thẳng, giọng nói của một người phụ nữ thông báo từ ga tàu vang lên. Trước âm thanh lặp lại tên trạm Knightsbridge hai lần, Ash đứng thẳng người.

“Chúng ta tới nơi rồi.”

Ash kéo bàn tay mà anh ấy vẫn đang nắm chặt. Rất thành thục len người ra khỏi đám đông, miệng thì xin người đứng trước thứ lỗi. 

Không ai có thể rời mắt trước gương mặt đang nói lời xin lỗi của Ash, tất nhiên Karlyle dễ dàng rời khỏi tàu mà không phải chạm vào bất cứ ai.

“Lần đầu đi tàu điện ngầm anh thấy thế nào?”

Ash vừa hỏi vừa bước lên cầu thang. Karlyle thầm nghĩ. Chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng thật tốt khi được đứng sát với Ash như vậy. 

“Đi thêm một lần nữa chắc không sao đâu nhỉ.”

… Với điều kiện là đi cùng với Ash cơ. Không hề biết tâm tư thầm kín của Karlyle, Ash buông nụ cười trẻ thơ trước lời đáp lại. 

[Lược bớt đoạn đi bộ nói về chuyện Ash bị thiên nga rượt. Sau đó cả hai đến nhà Natalie.]

“Natalie, có đó không vậy?”

Ánh mắt Karlyle hướng theo giọng nói. Một người phụ nữ tóc vàng chạy ra phía Ash với bước chân có vẻ vội vã.

“-Tới trễ quá vậy.”

“Xin lỗi. Có người cần phải hộ tống đi cùng nên mới tới trễ.”

“-Vậy à, ôi trời. Xin chào!”

Người phụ nữ tên Natalie với mái tóc vàng là một Alpha. Cặp mắt xanh đang mở rất to nhìn về phía Karlyle. Vóc dáng cao với vòng eo thon thả, đường nét cơ thể đẹp như người mẫu vậy. Vẻ đẹp quá đỗi nổi bật, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hình ảnh của Nicholas bỗng hiện lên trong tâm trí. Tim Karlyle đập hơi nhanh, các mạch máu lại chạy loạn lên rồi. Là mối quan hệ như thế nào vậy. Một vài suy nghĩ kích động thực sự ngu ngốc bắt đầu hiện ra.  

Là người yêu cũ sao?

Karlyle lịch sự đáp lại lời chào hỏi, tuy nhiên lại nắm lấy bàn tay Ash trong sự lo lắng.

“Tôi là Karlyle Frost.”

“-Quý ông đẹp trai này là ai vậy? Đối tượng hẹn hò sao?”

“Cũng kiểu vậy.”  
Ash nhìn Karlyle rồi nháy mắt. Nội tâm Karlyle lại càng trở nên hỗn độn. Cuộc đối thoại hiện tại nếu là với người yêu cũ thì cũng hơi kì lạ. 

“-Buổi hẹn hò với một người tuyệt như vậy thế mà lại bị cản trở rồi phải không? Xin lỗi nhé.”

“Không đâu. Việc khẩn cấp mà. Để đó cho em rồi đi tới bệnh viện nhanh đi.”

[Tất cả đều bước vào trong nhà, đoạn này miêu tả nhà của Natalie, Karlyle nhìn thấy một em bé chừng 5 tuổi đang ngồi ở phòng khách gọi mẹ, trạng thái có vẻ đang bị ốm. Natalie chạy ra bồng em bé trên tay rồi quay ra giới thiệu bản thân.]

“-Chào anh Frost, tôi là chị gái của Ash. Xin lỗi vì đã quấy rầy buổi hẹn hò của hai người. Con tôi đang ốm rất nặng cần phải đưa đến bệnh viện, mà ngoài Ash ra thì lại không có ai để trông đứa nhỏ còn lại.”

Karlyle hơi bất ngờ, quả thực nếu để nghĩ là chị em ruột thì trông họ thực sự không giống nhau lắm. 

[Ash hỏi thăm tình hình sức khoẻ của em bé. Đứa bé bị sốt cao và cần tới phòng cấp cứu. Karlyle nghe xong thì thấy có chút lo lắng vì thời gian đứng chờ để được khám ở các bệnh viện bên Anh thường rất lâu, cho dù có là đến phòng cấp cứu đi chăng nữa, khoa nhi cũng không ngoại lệ. Vậy nên Karlyle đã đề nghị giúp đỡ Natalie, cảnh này tuy phụ thôi mà anh Lyle chaebol vibe ngầu quá nên dịch ít thoại nha quý dzị =)))]

“Nếu không phiền, tôi có thể giúp đỡ một chút được không?”

“-Vâng?”

“Nếu tới bệnh viện Great Ormond thì có thể được điều trị ngay mà không cần phải đợi.”

Natalie mở to mắt đầy kinh ngạc. Ash cũng quay sang nhìn Karlyle.

“-Thật vậy sao? Nếu là Great Ormond thì quá tốt rồi, nhưng mà…”

“Tôi sẽ liên hệ giúp. Sau khi tới bệnh viện, hãy nói tên của tôi, sẽ có người hướng dẫn cụ thể cho cô.”

[Nói xong Karlyle rút điện thoại ra gọi điện cho Luther nhờ kết nối tới Middleton, là một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm ở bệnh viện Great Ormond, cũng là người cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khoẻ độc quyền cho nhà Kyle & Nick. Sau khi được Karlyle liên hệ giúp, Natalie cảm ơn rối rít và nhanh chóng rời đi.]

Karlyle kết thúc cuộc gọi. Ash, người đứng lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ, vòng tay quanh eo Karlyle với một biểu cảm đầy ân cần.

“Chẳng có chuyện gì mà Karlyle không làm được cả. Cảm ơn anh.”

“-Tôi hi vọng có thể giúp được một chút.”

Karlyle quay mặt đi một chút. Bờ môi của Ash khẽ lướt qua má. 

“Thực sự là giúp được nhiều lắm. Natalie là một người vô cùng trân quý với tôi. Cả cháu của tôi nữa. Vậy nên là, cảm ơn anh nhiều lắm.”

Ash lịch sự nói lời cảm ơn Karlyle. Đây là lần đầu tiên Karlyle có một trải nghiệm như vậy. Trong thế giới của Karlyle, ân huệ chỉ có thể được ban phát dựa trên mối quan hệ lợi ích được tích luỹ và giá trị đầu tư trong tương lai. Trong những mối quan hệ như vậy, cho dù có thể hiện lòng biết ơn, câu chuyện cũng sẽ chẳng đi đến đâu và không có được cảm giác thế này. 

“-… Là hân hạnh của tôi.”

Karlyle chật vật nói ra từng từ. Bờ môi quen thuộc lại chạm vào má anh ấy. Một lần, rồi hai lần, Ash cứ liên tiếp hôn vào má anh ấy và ôm Karlyle từ phía sau. Ash tựa cằm vào vai Karlyle.

“Vậy…… bây giờ anh đã sẵn sàng làm công việc khó khăn chưa?”   

Lời nói vừa dứt, tiếng khóc của em bé vang khắp tầng. Karlyle chớp mắt. Ash vừa cười vừa thở dài.

“Tới giờ trông trẻ rồi.” 

[Bé gái cháu của Ash tên Sarah, 6 tháng tuổi. Ash rất hoà hợp, bế và dỗ dành em bé rất chuyên nghiệp. Karlyle quan sát và lại suy nghĩ, muốn đặt nhiều câu hỏi, không biết Ash có muốn có con sau này không. Hiện giờ thì đúng là Ash chỉ hẹn hò với Alpha, nhưng nhỡ một ngày nào đó lại chuyển sang Omega rồi có con, rồi tâm trạng lại nặng trĩu. Ash nhận ra điều gì đó nên quay ra nói chuyện với Karlyle.]

“Biểu cảm của anh hình như có điều gì muốn nói.”

“-… Anh đang nói với tôi à?”

“Đúng vậy.”

Nói rồi Ash dẫn Karlyle tới ghế sofa. Họ đang ngồi giữa phòng khách chuẩn bị cho Sarah ăn.
“Hẳn là Karlyle đã nghe nói nhiều về gương mặt không thể hiện cảm xúc đúng không?”

Đó là cách mà Karlyle đã lớn lên, và nó nên là như vậy, như một lẽ tự nhiên.

“-Đúng vậy.”

“Cũng chính vì thế nên đôi lúc tôi không hiểu được Karlyle đang nghĩ gì.”

Vừa nói đầu gối của Ash vừa chạm vào đầu gối Karlyle.

“Nhưng giờ có vẻ như tôi hiểu thêm một chút rồi.”

Karlyle khẽ nhíu mày. Anh ấy chợt nhớ lại không biết mình đã từng hành xử không phải phép trước mặt Ash. Cũng có vẻ là như vậy. Người giống như Ash thực sự là lần đầu tiên, dĩ nhiên cảm giác ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện khi gặp bất cứ ai khác nữa.

“-… Anh có thể nói cho tôi biết đó là điều gì không?”

“Giống như bây giờ vậy, biểu cảm như đang che giấu chuyện gì đó…”

Đầu gối cọ vào nhau. Bứt rứt trước đụng chạm nhỏ, Karlyle cắn môi, hạ thấp tầm mắt.  

“Khi anh thấy thất vọng.”

Ash cúi đầu như thể đang nhìn vào Karlyle từ phía sau và tiếp tục.

“Cả khi anh cương cứng.”



“-Tôi mà như vậy sao?”

“Karlyle đã ăn cái gì vậy, tại sao lại khêu gợi như vậy?”

“-Cái đó, Ash, anh…”

Karlyle không hề như vậy. Là Ash khiến anh ấy thành ra như vậy. Từ ban đầu, Karlyle còn không biết mình có thể cảm nhận được những cảm giác ấy.  

[Ash đang nói chuyện nghiêm túc xong lại buông lời trêu chọc khiến Karlyle ngượng bốc hoả. Vừa vặn lại có tiếng khóc của Sarah nên màn trêu đùa của Ash kết thúc.]

“Nói thêm nữa chắc là tôi không chịu nổi đâu, vậy tôi chuyển chủ đề khác nhé.”

Karlyle đồng ý trong im lặng. Khi ở bên cạnh Ash, anh ấy cảm thấy dường như mình đã trở thành một con người không còn biết tiết chế bản thân.

“Nếu có câu hỏi gì thì anh cứ nói đi.”

Việc Ash đổi chủ đề nhắc Karlyle nhớ lại những mối bận tâm trong suy nghĩ của anh ấy. Đó là một câu hỏi cũng không nhất thiết phải trả lời. Nhưng Ash đang nhìn anh ấy như thể đang chờ đợi. Trước ánh nhìn thân thiện, cuối cùng Karlyle cũng lên tiếng.

“-Anh chắc là thích trẻ con lắm.”

“Đúng vậy, bọn trẻ rất đáng yêu.”

“-Sau này, nếu có tính đến chuyện kết hôn…… Anh có muốn có con không?”

Ash hmmm một tiếng rồi hơi nhướn mày. Sau đó anh ấy hỏi một cách tinh nghịch.

“Anh tò mò sao?”

[Karlyle thấy không thoải mái nên đứng dậy.]

“-Anh không cần phải trả lời đâu. Tôi đã hỏi một câu vô nghĩa rồi.”

“Karlyle.”

Ash gọi rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy cương quyết.

“Anh ngồi xuống đi mà.”

[Karlyle đang cảm thấy rất xấu hổ vì câu hỏi của mình, Ash vẫn thúc giục anh ấy ngồi xuống và rồi Karlyle cũng ngồi xuống.]

“Thật tốt vì Karlyle đã hỏi.”

“Tôi cũng không biết là mình có kết hôn không nữa. Nhưng nếu có, tôi cũng không muốn có con.” 

Thật bất ngờ, mới vừa nãy thôi Karlyle còn chứng kiến cảnh tượng Ash chăm sóc cho em bé. Không chờ Karlyle hỏi tiếp, Ash giải thích lí do.

“Tôi ước là chỉ có duy nhất một người mình yêu nhất trong cuộc đời này mà thôi.”



“Tôi muốn dành mọi thứ chỉ cho một người mình yêu duy nhất. Nếu có con thì sẽ không thể làm như vậy được.”

Dù rằng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng có vẻ Karlyle cũng tự khắc hoạ được. Với Karlyle, một đối tượng hẹn hò, à không, chỉ là bạn tình, anh ấy đã đối xử ngọt ngào như vậy. Nếu Ash có người mình yêu thương, không thể tưởng tượng được anh ấy sẽ còn dành tình cảm sâu sắc và tận tâm đến mức nào. 

Nỗi đau lại trào lên. Nghĩ tới một đối thủ trong tương lai một ngày nào đó sẽ chiếm lấy Ash, trái tim Karlyle như muốn vỡ vụn. Trong một khoảnh khắc, Karlyle cảm tưởng như mình sắp phát điên vì ghen tị với người sẽ được Ash yêu thương. Thật đau lòng.

“Vậy còn Karlyle thì sao?”

Karlyle không thể trả lời câu hỏi của Ash ngay lập tức. Bàn tay đang đặt trên đùi bấu chặt lấy đầu gối, buông thõng xuống.

“-Tôi…”

Chỉ có một tương lai duy nhất cho Karlyle. Kết hôn cùng với vị hôn phu theo sự sắp xếp của gia đình và sinh ra những đứa trẻ xuất chúng thừa kế dòng máu vĩ đại của gia tộc. Trái ngược hoàn toàn với tương lai của Ash, sẽ không có bất cứ điểm giao nhau nào trong cuộc đời của anh ấy, đó là tương lai được vẽ nên bởi những đường thẳng song song. 

“-Tôi không biết nữa.”

Thật đau đớn khi nghĩ đến tương lai đã được coi như điều hiển nhiên từ khi còn bé, Karlyle đã nói dối. Một cuộc đời mà có thể nói chuyện với những người trong xã hội như thể không có chuyện gì xảy ra, thật khó để mà nói được điều này với Ash.

“Vậy sao?”
“-Tôi có chút xấu hổ khi nói về nó.”

“Nếu Karlyle có thể tìm được một người tử tế thì thật tốt.”

Câu nói của Ash rất có thành ý. Nhưng cũng thật tàn nhẫn. Cứ như thể Karlyle không thể tận hưởng chính điều ấy với Ash vậy. 

Karlyle quyết định không nghĩ thêm nữa. Suy diễn lời nói của người khác không phải là chuyện nên làm. Bất kể Ash suy nghĩ như thế nào, anh ấy cũng không hề có lỗi. Cần phải tránh trả lời những câu hỏi mang tính riêng tư như vậy. Karlyle lặng lẽ nhìn vào bàn tay đang đặt trên đùi, đáp lại với một biểu cảm vô hồn.

“-Cảm ơn anh.”

Karlyle không thể đáp lại Ash lời chúc tương tự rằng anh ấy sẽ gặp được một người tử tế. Thật thiếu chín chắn, nhưng Karlyle chẳng có tâm trí nào để làm như vậy.

Ash vẫn mỉm cười và lặng lẽ nhìn Karlyle. Người đàn ông này vẫn luôn thật khó đoán. Nhưng đây là lần đầu tiên Ash cảm thấy thật khó để hiểu được anh ấy, giống như lúc này.  

[Sau đó Karlyle đề nghị giúp Ash bế Sarah, còn Ash đi nấu đồ ăn. Ash còn chỉnh lại tư thế bế em bé cho Karlyle sau đó trêu chọc khi Sarah tỏ ra thích thú vì được Karlyle bế, “Sarah chỉ thích những người đẹp trai thôi” – “Vậy thì cô bé thích anh Jones là phải rồi.” Sau đó Ash cúi xuống hôn vào môi Karlyle và nói “Vì anh ngây thơ quá đó.”, Karlyle hoá đá vài giây. Cảnh sau là Natalie từ bệnh viện về đến nhà.]

[** giải thích một chút, trong tiếng Hàn không có ngôi xưng anh-em, chị-em… nhiều sắc thái như tiếng Việt, trừ khi phải được đính kèm với các từ chỉ mối quan hệ như “hyung, dongsaeng, noona, eonni” hoặc các đại từ nhân xưng khác. Ash chỉ gọi mỗi tên của Natalie, không đi kèm từ chỉ mối quan hệ, ví dụ gọi Natalie noona thì rõ ràng rồi. Vậy nên khi thoạt nghe nó sẽ như “You-I” của tiếng Anh, Karlyle không thể đoán được mối quan hệ này là gì, xong lại thêm quả tóc vàng mắt xanh giống nam thần Nicholas =))))]

[Natalie trở về nhà một mình, đứa bé bị ốm được gửi lại ở nhà mẹ chồng. Trong lúc cho Sarah ăn bơ xay nhuyễn, áo của Ash đã bị dính bẩn nên Ash lên lầu thay áo. Còn lại Natalie và Karlyle ở dưới nói chuyện. Tâm trạng của Natalie rất tốt và vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của Karlyle. Cô ấy dẫn Karlyle vào bếp uống trà và mời Karlyle ở lại dùng bữa tối. Trong lúc hai người nói chuyện, Karlyle biết thêm được 2 chi tiết: 1 – tên gọi ở nhà chị gái dành cho Ash là Ashley, quan hệ của hai chị em cực kì thân thiết, 2 – đây là lần thứ hai Ash đưa đối tượng hẹn hò tới ra mắt chị gái do Natalie hiểu nhầm Karlyle và Ash đang hẹn hò]

[Lược bớt đoạn Ash thay đồ xong thì xuống nhà, kéo ghế ngồi cạnh, đặt tay lên đùi xong hôn má Karlyle. 3 người ngồi nói chuyện, trêu chọc nhau rất vui vẻ. Natalie trước đây là đầu bếp của khách sạn, sau đó mở nhà hàng riêng. Chồng của cô ấy tên là Clark, là 1 Omega, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Hiện cô ấy đang làm tình nguyện tại một trường học để tiện hơn cho việc chăm sóc con cái. Nói xong Natalie bắt tay vào việc nấu nướng, vẫn tiếp tục nói chuyện. Natalie đặc biệt có thiện cảm với Karlyle, cảnh này là Ash đang “nói xấu” Natalie với Karlyle.]

“-Tất cả nghe này. Anh Frost à, tên đó đúng là rất đẹp trai nhưng cũng cáo già lắm. Hay anh thử cân nhắc lại việc gặp gỡ tên đó đi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp