Define The Relationship

Protected: Vol 2 DTR 넷째 주 – TUẦN THỨ 4 (2)


1 năm

trướctiếp

Không cần xem thời gian thì cũng đoán được. Cảm thấy xấu hổ, Karlyle nâng người dậy. Từ khi còn nhỏ, Karlyle đã xây dựng cho mình thói quen hàng ngày. Anh ấy làm theo tất cả những gì đã được dạy dỗ mà không cần ai phải nhắc nhở. Chính vì vậy việc ngủ dậy trễ như thế này có gì đó không quen thuộc chút nào.

Đáng ngạc nhiên là tình trạng cơ thể không hề tệ chút nào. Nói một cách chính xác, nó cũng giống như lần trước. Chưa thể tỉnh táo lại ngay, cơ thể có một chút nhiễu loạn. Karlyle quay đầu lại. Anh ấy đã nhận ra cảm giác ngần ngại một cách kì lạ ngay khi vừa mới thức dậy.

Chỗ nằm bên cạnh trên giường trống trải.

Chỉ có một mình Karlyle ở trong căn phòng. Nhưng nơi mà anh ấy tỉnh giấc thì không phải là phòng của mình. Đó là phòng dành cho khách ở cùng tầng với phòng của Karlyle. Trên chiếc giường lớn chỉ có dấu vết của một mình Karlyle. Nhanh chóng nhìn xung quanh, Karlyle không thể tìm thấy bất cứ hành lý hay quần áo nào của Ash để lại.

Cảm giác thất vọng lại dần dâng lên như cơn thuỷ triều. Ngón tay nhẹ nhàng bấu lấy ga giường và buông ra. Cái cảm giác thoả mản một cách kì lạ mà anh đấy đã cảm nhận được trước khi chìm vào giấc ngủ, hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể của Ash ôm lấy anh ấy, chẳng lẽ chỉ là ảo tưởng sao?

Karlyle rời khỏi giường. Bàn chân trần chạm xuống nền gạch đá lạnh toát khiến anh ấy sởn da gà. Bụng vẫn đang rất đau. Bỗng nhiên anh ấy cúi xuống và nhìn xuống dưới thân mình, phần thân trên trước đó dính đầy tinh dịch giờ đã sạch sẽ. Karlyle vẫn nhìn một lúc rồi lặng lẽ quay trở về phòng.

Có lẽ Ash đã bế Karlyle đi trong lúc ngủ, phòng của anh ấy rất ngăn nắp.

Mayam, người mà anh ấy gặp còn nhiều hơn cả mẹ ruột mình Alice, Karlyle không bao giờ để bà ấy dọn dẹp những dấu vết như thế này, cảm thấy có chút khó hiểu. Vậy ai là người đã dọn phòng? Bước vào phòng tắm, Karlyle hít một hơi thật sâu, pheromone của Ash vẫn còn vương lại trong căn phòng này.

Bắt đầu với câu hỏi liệu Ash có lau người cho anh ấy không, anh ấy đã ở bên cạnh trong bao lâu, liệu rằng anh ấy có biến mất ngay khi Karlyle chìm vào giấc ngủ hay không, có quá nhiều câu hỏi đang tồn đọng. Kết luận cho mỗi câu hỏi dường như còn mang đầy sự tiếc nuối. 

“Ở bên… Giá như anh có thể ở bên cạnh tôi.”

Có lẽ đòi hỏi thế này thì hơi quá. Tuy nhiên, khi trải qua kì phát tình, Karlyle thường ở lại cùng với đối phương Omega cho tới sáng hôm sau, chỉ khi đối phương đã rời đi, anh ấy mới quay lại với lịch trình thường ngày. Cho dù là ra ngoài vì công việc, nhưng anh ấy cảm thấy vẫn phải nói lời tạm biệt. Đòi hỏi như vậy liệu có quá đáng không?

Nhưng Ash đã trả lời cuộc gọi của Karlyle và tới đây. Anh ấy không thể nhớ chính xác mình đã nói gì, nhưng anh ấy không hề đề cập đến kì phát tình. Dẫu vậy, Ash vẫn ghé qua dinh thự và ở bên cạnh anh ấy, lo liệu xong rồi mới rời đi.

Trong bụng rối như tơ vò. Từ khi gặp Ash dường như anh ấy chẳng có lúc nào bình thản được nữa. Suy nghĩ của Ash về quan hệ bạn tình rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào, thật khó để suy đoán được.
Nếu là quan hệ trên đúng mặt chữ, Ash không cần thiết phải rộng lượng đến vậy với Karlyle. Anh ấy không cần phải cười như vậy. Ôm một cách dịu dàng, rồi lắng nghe yêu cầu, sau khi bị Karlyle nói những lời tổn thương như vậy, không cần thiết để chấp nhận Karlyle thêm một lần nữa.

Nhưng chẳng phải Ash từng nói rất rõ rằng anh ấy muốn đối xử thật tốt với bạn tình sao. Bởi vậy, mọi khía cạnh của Ash mà anh ấy đang trải qua cũng đều được chia sẻ với những người anh ấy đã từng gặp trong quá khứ.

Karlyle không phải là người đặc biệt với Ash.

Bụng lại nhói lên. Sự trống trải và bực bội đã giày vò anh ấy suốt bao nhiêu ngày. Lau sạch người bằng nước, khoác chiếc áo choàng tắm, Karlyle ngồi trên giường một lúc lâu. Thế rồi anh ấy quay ra và mở ngăn kéo tủ bên cạnh giường.

Các món đồ được sắp xếp ngay ngắn. Karlyle mở to mắt khi nhìn thấy phần đáy lộ ra của chai dầu bôi trơn.

Không phải là lúc này chứ, sao anh ấy lại cứ lãng phí thời gian để suy nghĩ linh tinh nhỉ. Nhanh chóng tỉnh táo lại và thay quần áo. Mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, Karlyle tìm điện thoại. Phòng trường hợp thôi, anh ấy kiểm tra màn hình thông báo trước, nhưng không có tin nhắn nào từ Ash.

Biểu cảm lắng xuống. Mặc dù mấy ý nghĩ tầm thường đang vẩn vơ trong đầu này thật trẻ con và vô dụng, dẫu biết là chẳng hợp lý chút nào, anh ấy vẫn để bản thân tuỳ tiện nghĩ vậy. Sau khi lau mặt khô ráo, Karlyle bước xuống cầu thang. Căn nhà vô cùng tĩnh lặng. Có lẽ chẳng có ai ở trong nhà hết.

“-Ồ, cậu thức dậy rồi sao?”

Là Mayam đứng trong bếp đang chào hỏi Karlyle.

“……May?”

“-Vâng, là May đây cậu chủ. Cậu đói bụng rồi phải không? Cậu vất vả quá rồi.”

Mayam, lúc nào cũng vậy, luôn bày tỏ rằng Karlyle đã rất vất vả sau mỗi kì phát tình. Là một Beta, có lẽ Mayam không hình dung được kì động dục này là như thế nào, nhưng cũng có thể bà ấy biết được vì mỗi khi đến thời điểm này, tâm trạng Karlyle thực sự rất tệ.

“Chẳng phải tôi đã nói không cần phải tới cho đến thứ 7 sao?”

“-Tôi cũng định làm vậy, nhưng tôi lo cậu chủ sẽ đói bụng khi tỉnh dậy, nên tôi ghé qua một lúc để chuẩn bị đồ ăn cho cậu.”

Nói rồi Mayam đi tới bàn nơi đặt khay thức ăn. Bàn tay nhăn nheo mở nắp khay lên. Là salad với hạt diêm mạch và bơ, có cả ratatouille.

Khi mùi thức ăn bay ra, theo phản xạ cảm thấy thật đói bụng. Mặc dù chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng nếu không ăn thêm một chút thì thật là ngốc nghếch.

Karlyle lặng lẽ bước tới chỗ ngồi. Mayam lấy chai nước có ga ra khỏi tủ lạnh chỉ chứa đồ uống. Ly được đặt ngay bên cạnh.

“Bà dùng bữa chưa, May?”

“-Tất nhiên rồi. Tôi đã ăn rồi. Lúc nấu nướng với cậu Jones, tôi đã ăn mỗi thứ một chút nên giờ bụng cũng no lắm.”

Vừa nhấc nĩa lên để định cắt thức ăn, Karlyle ngừng lại trước câu nói của Mayam, cậu Jones sao. Karlyle hỏi lại với vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“Bà nói vậy là sao?”

“-Vâng? Cậu không biết sao ạ? Cậu chủ đã ngủ thiếp đi gần một ngày, cậu ấy đã ở lại đây rồi rời đi trước. Tôi nghe nói là cậu ấy có công việc.”

Mayam giả bộ nhìn quanh rồi đưa tay lên che miệng, thì thầm như thể đang kể chuyện gì đó bí mật.

“-Người đó có vẻ là người rất tốt ạ?”

Karlyle ngừng lại. Anh ấy biết Mayam đang hiểu lầm chuyện gì rồi. Từ cái ngày đầu tiên Ash ghé thăm, bà ấy đã rùm beng lên vậy rồi nên cũng là chuyện dễ hiểu.

“-Chưa hết đâu, cậu ấy nấu nướng giỏi thật ấy, tôi ngạc nhiên lắm luôn. Tôi chỉ đứng giúp cậu Jones một chút thôi. Ai chà, trái tim cũng muốn thổn thức luôn.”

Mayam đặt tay lên ngực và nheo mắt lại.

“Vậy, cái này……”

“-Cậu Jones đã làm cho cậu chủ bằng tất cả tấm lòng đấy!”
Với giọng nói cực kì phấn khích, Mayam ngồi xuống bên cạnh Karlyle. Bà ý tỉ mỉ nói về từng món một rồi cái cách mà Ash đã nấu chúng như thế nào, Karlyle không nói gì và chỉ ngồi lắng nghe Mayam nói rất lâu.

Mở đầu câu chuyện là lời khen tôi không tài nào rời mắt khỏi cậu ấy được vì gương mặt đang cười của cậu ấy quá đẹp trai, rồi thì chắc hẳn cậu ấy được mến mộ nhiều lắm, tất cả các lời khen có cánh cứ thế tuôn ra, và rồi kết lại bằng một câu trọng điểm.

“-Có vẻ cậu chủ đã gặp được người rất tốt rồi, tôi hạnh phúc quá đi mất.”

Mayam biết về tình trạng của Karlyle, tuy vậy sự khác biệt giữa Alpha và Omega thì không thể nào biết được đâu. Trước lời nhận xét như thể giữa họ có mối quan hệ đặc biệt, Karlyle hơi ngập ngừng, cúi mắt xuống. Nhìn vào bàn tay đang cầm con dao, anh ấy mở miệng.

“Giữa tôi với anh Jones cũng không phải là như vậy.”

Giọng nói đang nói lên sự thật có chút kì lạ. Đúng là anh ấy đã buồn lòng nhưng trong bụng cảm thấy bồn chồn một cách khác lạ. Ash đã không hề bỏ Karlyle lại một mình. Họ đã cùng trải qua một đêm bên nhau. Hôm nay đã là thứ 7 rồi, nói cách khác thì anh ấy đã ở cạnh Karlyle gần hai ngày. Xin lỗi.

“Trái lại thì, tôi mới là kẻ đang đơn phương gây ra rắc rối.”

“-Cậu chủ ấy ạ?”

Mayam đáp lại với tông giọng không thể tin được. Mặc dù Karlyle không phải là con của Mayam, nhưng dù sao mối quan hệ cũng gần gần như vậy, trong mắt Mayam, hình ảnh của Karlyle luôn cực kì hoàn mỹ. Karlyle khẽ gật đầu.

“Đúng vậy. Anh Jones chỉ là đang tạm thời giúp đỡ tôi thôi.”

“-Nhưng mà cậu ấy rất quan tâm đến cậu chủ đúng không ạ?”

Dù biết là Ash sẽ làm như vậy với hầu hết tất cả mọi người, trong bụng Karlyle lại thấy ngứa ngáy. Vân vê nhẹ con dao trên tay, Karlyle lặng lẽ cắt miếng ratatouille.

“Anh Jones … là một người tốt.”

“-Hẳn là vậy rồi. Còn chuẩn bị cả bữa ăn thế này cho cậu chủ nữa.”

Mayam mở miệng dường như còn muốn nói thêm câu gì đó, nhưng rồi bà ấy đứng dậy và lắc đầu. Thay vào đó lại nói một câu khác.

“-Nếu cảm kích đến vậy, sao cậu chủ không thử bày tỏ sự cảm ơn nhỉ?”

Karlyle mở to mắt trước những lời nói của Mayam. Nếu để trả ơn, ngay từ đầu anh ấy đã gợi ý bằng việc giới thiệu những khách hàng lớn hoặc tiền bạc gì đó. Vấn đề là Ash đều từ chối. Anh ấy không phải là kiểu người dễ thoả hiệp với chuyện tiền nong.

Dĩ nhiên, vào ngày mà mối quan hệ này kết thúc, anh ấy đã có sự chuẩn bị để mang tới những thương vụ tốt cho studio của Ash theo một cách khác. Nhưng Mayam nói rất đúng. Anh ấy đã nhận quá nhiều. Hoa hồng, tiếng cười, những lời khen trìu mến, rồi cả bữa ăn ngày hôm nay, tất cả đều là nhận được từ Ash. Còn về phía Karlyle, anh ấy chẳng có cái gì để tặng lại hết.

“Tôi không biết nếu gửi tặng thì anh ấy có nhận không.”

“-Nếu là món quà từ sự chân thành, cậu ấy chắc chắn sẽ nhận thôi, cậu chủ.”

Vì cậu ấy là một người tốt. Mayam thêm vào. Karlyle trầm ngâm trong giây lát. Nên tặng cho Ash cái gì đây, anh ấy thực sự không biết. Nếu đã là quà tặng cho Ash, nhất định phải tặng cho anh ấy thứ gì có ý nghĩa.

“Ôi tôi đãng trí quá đi mất. Tôi đi đây ạ. Tối nay tôi định làm bánh táo với cháu gái tôi.”

Karlyle đứng dậy. Sau khi tiễn Mayam cứ liên tục vẫy tay ra cửa chính, cuối cùng chỉ còn lại anh ấy trong căn nhà tĩnh lặng. Chẳng có bất cứ một tiếng động nào. Trong sự tĩnh mịch đó, Karlyle lại cảm nhận được sự cô độc mà anh ấy đã quá quen thuộc. Cô độc và tĩnh mịch, trước đây anh ấy đã từng nghĩ đó là sự thoải mái, nhưng ngày hôm nay, cảm giác thật lạ lùng.

Chậm rãi quay về chỗ ngồi, Karlyle nhấc chén dĩa lên. Món ratatouille được trình bày một cách đẹp mắt với chuyển động mượt mà, từng miếng được cắt theo kích cỡ rất vừa miệng. Đầu khẽ cúi xuống, anh ấy đưa lên miệng. 

Thức ăn đang nhai vẫn còn ấm, nước sốt thì cực kì vừa miệng. Những lời Mayam nói rằng Ash đã chuẩn bị món ăn này, xuất hiện trong tâm trí. Anh ấy nhớ Ash. Anh ấy muốn làm cho Ash hạnh phúc.

Ash đã nói anh ấy không biết cái gì nhỉ?

Karlyle suy nghĩ một chút về những lời Ash đã nói. Cho dù anh ấy đã nói những lời rất tổn thương, Ash vẫn tới gặp anh ấy. Ash đã cùng trải qua kì phát tình với anh ấy, và nói Karlyle lần sau hãy nói năng nhẹ nhàng hơn. Khi anh ấy nói như vậy, Karlyle muốn biết liệu có cơ hội nào để mối quan hệ giữa hai người có chút chuyển biến, dù chỉ là nhỏ nhất hay không.

Dòng suy nghĩ cứ nối đuôi nhau, bất chợt ngưng lại, Karlyle nhớ lại những lời của Mayam về món quà. Mặc dù bây giờ cũng đã quá trễ để bù đắp, nhưng anh ấy cứ tự hình dung ra phản ứng của Ash khi nhận được món quà mà anh ấy yêu thích.

Ash sẽ cười như thế nào nhỉ, sẽ nói gì khi chạm vào anh ấy, liệu có cười nhiều hơn so với thường ngày không, hay là có hôn nhẹ lên má anh ấy như mọi lần hay không, từng chi tiết đều được hình dung một cách tỉ mỉ.

Trong bụng bắt đầu nóng dần lên. Hương vị của cà chua và rau củ vương vấn trên đầu lưỡi rất ngọt ngào. Sau khi nhai kĩ và nuốt một cách chậm rãi, Karlyle lẳng lặng ăn hết mà không để sót lại bất cứ cái gì.
Ngay khi vừa đặt chén dĩa trống trơn vào bồn, anh ấy nhớ lại câu chuyện xảy ra tuần trước đó. Ash đã nói về bức tranh của Philip Whitewood.

Chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, quần be lộ mắt cá chân, đôi giày màu nâu, mùi nước hoa dịu nhẹ cùng với pheromone, hơn cả là biểu cảm gương mặt rất nghiêm túc khi thưởng thức bức tranh.

Mọi chi tiết về Ash, Karlyle đều nhớ rõ mà không bỏ sót bất cứ điều gì. Có lẽ trí nhớ tốt là thứ duy nhất khiến anh ấy nổi bật. Thoạt nghĩ thì chuyện này cũng chẳng có gì thú vị đến vậy, nhưng lần này thì lại rất hữu ích.

“Khi nhìn bức tranh của Philip… tôi thực sự muốn yêu ai đó.”

Khi giải thích bức tranh của hoạ sĩ với dòng cảm xúc bay bổng, Ash khép hờ mắt. Khoé môi hơi nhếch lên nhìn có vẻ hạnh phúc, nhưng cũng có chút u buồn. Khi nhìn góc nghiêng của Ash, Karlyle chợt nghĩ đến một ai đó mà anh ấy chưa từng quen, anh ấy đã nghĩ như vậy.

Một tháng nữa lại trôi qua, cho tới lúc không cần thiết phải gặp lại nhau nữa, anh ấy tự hỏi có khi nào Ash sẽ nghĩ tới anh ấy dù chỉ một lần hay không.

Có lẽ hình ảnh của Karlyle sẽ được xoá nhoà sớm thôi. Chuyện đó thực sự rất buồn. Nhưng đến cuối cùng, nếu như anh ấy không thể níu kéo thêm mối quan hệ giữa hai người, ít nhất anh ấy vẫn muốn tặng Ash một thứ gì đó đáng nhớ.

Nếu làm như vậy, cho dù chỉ là một sự tồn tại ngẫu nhiên thoáng qua…

Có lẽ vẫn rất hạnh phúc.

Tâm trí hoàn toàn hướng về bức tranh. Anh ấy còn nhớ rằng Ash đã nói không cách nào tìm được bức tranh vì không biết ai đang là người sở hữu nó, việc này khiến anh ấy càng thêm quyết tâm. Karlyle lau đi bàn tay đang ướt. Đưa tay vào túi quần và nhìn vào lịch sử cuộc gọi với Ash, anh ấy đã gọi cho thư kí.

Vẫn còn một tháng nữa.

Vẫn đủ thời gian để tìm. Nghĩ đến một tương lai không có vẻ là sẽ xảy ra, nụ cười phơn phớt bất giác xuất hiện trên khuôn miệng.

Nụ cười cực kì mơ hồ và bình thản, đó là thứ phải mất một lúc lâu để có thể nhìn thấy, chính là nụ cười như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp