Tối nay gió nổi rất lạnh, từ biệt hai người kia Nhâm Phó Hạ tới cửa hàng tiện lợi.
Cô cần phải mua đồ, thức ăn cho mèo cưng của cô.
Không ngờ đêm rồi lại gặp được người thân ở bên ngoài cửa hàng, có nên chào hỏi chút không?
“Phó Hạ đấy à! Mua nhiều đồ như vậy chắc là Chung gia yêu quý em lắm!”
Nhâm Phó Hạ lại gần hơn, đơn giản đó là con đường để đi.
Nhâm Tư Tư thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Phó Hạ thì cô ta càng tức, nó y như một khúc uẩn chướng mắt Nhâm Tư Tư.
“Có chuyện gì à?”
Nhâm Tư Tư cắn chặt răng một cái, bày biện dáng vẻ không vui nhưng có chút vô tội.
“Gia đình dạo này khó khăn quá, em đã là dâu nhà giàu rồi! Được yêu thương...!có thể cho chị chút tiền để xây dựng công ty được không?”
Phó Hạ im lặng, sống ở Chung gia ngoài ăn của nhà đó Nhâm Phó Hạ dường như không hề tiêu sài gì hết.
Cuộc sống của cô cũng chẳng khá giả là bao, sao có tiền cho họ được chứ?
“Này, đừng nói! Với một người nhà như chị em không giúp đỡ đấy, công ty làm ăn ngày càng tụt xuống nên bố mẹ rất đau đầu! Em là người mà bố mẹ gửi tới Chung gia, giờ ăn sung mặc sướng định chạy đi phất lờ gia đình chúng ta sao? Em vong ơn bội nghĩa thế cơ à?”
Nhâm Phó Hạ cảm thấy thật khóc xử, gia đình mình gặp khó khăn không phải cô không muốn giúp.
Chỉ là...!cô thật sự không có tiền.
“Công ty giờ sao rồi?”
“Em cần biết làm gì, chỉ cần đưa tiền cho chị là được.”
Nhâm Tư Tư cười vui nói.
Nghe vậy Nhâm Phó Hạ hơi im lặng một chút, sao đó mới bẽn lén nói.
“Em hiện tại không có nhiều tiền.”
Nhâm Tư Tư tức giận cười, vẫn cố hỏi: “Chẳng phải em đã làm thiếu phu nhân rồi sao? Tại sao lại không có tiền.”
“Chị, em chưa tới mức làm thiếu phu nhân gì đó đâu.
Vì thế chị đừng mỉa mai, về chuyện công ty em sẽ gặp bố để tìm hiểu xem sao, em xin phép.”
Nói xong Nhâm Phó Hạ liền bước.
Từ lúc gặp Nhâm Tư Tư, Phó Hạ đã thấy rõ những thái độ cử chỉ không tốt cô ta dành cho mình.
Cứ như thể oán trách cô không bằng, Phó Hạ trước nay luôn là người lạnh nhạt, hễ có ai ghét mình, không thích hay tỏ thái độ thì cô cũng chẳng cung kính trọng lại.
Chỉ lướt qua, dù đó có là người thân.
Bởi vì họ không tôn trọng mình, cớ sao mình phải tôn trọng lại?
“Mày đừng có mà ra oai với tao.
Làm phu nhân nhà giàu rồi nên mày cố ý thể hiện cái "tôi" của mày ra cho tao coi chứ gì?”
“Nói với mày tao đéo ghen tị đâu.”
Nhâm Tư Tư kéo phần áo khoác của Phó Hạ, mạnh tay rút cô về chỗ đứng cũ.
Gương mặt không giấu nổi sự thù hận nữa.
“Một đứa như mày mãi không nhận được sự yêu thương của người nhà ruột thịt, thì cho dù có người yêu gì hay đi chăng nữa thì sau này vẫn bị bỏ rơi thôi! Bởi vì mày là đứa xấu số mà đúng không?”
“Tao khuyến khích mày đừng nên về nhà nữa, mày bây giờ đối với bố mẹ cũng chỉ là sự tồn tại như có như không thôi! Bố mẹ yêu thương tao, công ty sao này sẽ giao lại cho tao.
Nên mày đừng đắc ý khi có cái chức thiếu phu nhân và được gả vào nhà giàu, bố mẹ sẽ không giao công ty cho một đứa vô dụng như mày đâu.”
Nhâm Phó Hạ nghe những lời nói đầu của Nhâm Tư Tư khiến cô ngớ ngẩn mà chẳng hiểu gì, vòng vo cuối cùng hoá ra là nói về người thừa kế của công ty.
Trong lòng có chút muốn bật cười.
Dáng vẻ này của cô ta trông có giống kẻ ngốc không chứ!
Bây giờ đang cố gắng đẩy cô ra không cho cô về nhà, chỉ để việc kế thừa chuyển giao thành công.
“Chị sợ tôi về nhà sẽ cướp mất vị trí kế thừa mà chị cho rằng của mình sao?”
Nhâm Tư Tư cau mày.
“Vị trí đó vốn là của tao, không cho rằng gì hết.”
Nghe xong Nhâm Phó Hạ chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Chị quên...!mình chỉ là con nuôi thôi à?”
Nghe Phó Hạ nói tới đây tâm trí của Nhâm Tư Tư như bị sấm chớp đánh một cái giật hồn.
Đúng, cô ta là con nuôi! Nhưng mà Nhâm Bích Ngọc đã chết, cô lại là người được yêu thương thứ hai.
Vị trí đó sau cùng cũng là của cô, Nhâm Phó Hạ không tài, không được yêu thương chắc chắn sẽ không được chọn làm người kế thừa, cho dù cô ta có là con ruột đi chăng nữa.
Vậy thì còn gì phải sợ.
Nhâm Tư Tư miệng cười rộng ra.
“Con nuôi, nhưng tao được yêu thương.
Được giáo dục trong môi trường tốt, mày ruột? Thì sao chứ? Có được yêu thương đâu, có được giáo dục trong môi trường tốt đâu? Vị trí đó, vốn không phải của mày.”
“Nên đừng ảo tưởng.”
Sắc mặt Nhâm Phó Hạ trở nên khó coi, mồ hôi lạnh hiện ra.
Trông cô đang rất chật vật khổ sở, thấy biểu cảm đó Nhâm Tư Tư cười ha hả.
Cô ta đã chiến thắng.
“Quả nhiên đứa không được thương yêu như mày rất ngoan, biết sợ chùn bước.
Vì thế tao cũng không làm khó, tha mày lần này.”
Vừa nói vừa gẩy đuôi tóc của mình! Sự thê thảm của Nhâm Phó Hạ trước mặt mình khiến cho Nhâm Tư Tư sảng khoái dành vì dành được sự chiến thắng, cô ta vui vẻ xoay người lại rời đi.
Lúc này Nhâm Phó Hạ thấy cơ thể mình đang thao thao bất lực.
Cái lạnh và cơn đau từ dưới bụng truyền tới khiến cô không ngừng toát mồ hôi lạnh, cổ họng bắt đầu khô khan.
Sự khó chịu này cứ như muốn chèn ép cô tới chết vậy.
Bên dưới...!hình như đang tới?
Phó Hạ hoang mang cố dùng chút sức lực của mình, cô vừa khom người ôm bụng vừa chạy ra chỗ xe.