Phó Hạ bắt đầu thuận lại câu chuyện của mình.
Vốn là một người sinh ra đã có mệnh xui, từ nhà cho tới trường học hay xã hội cô vẫn mãi chẳng được ai yêu thích tôn trọng, gia đình thì coi cô là kẻ xa lạ gặp thoáng qua không hơn không kém, do có ảnh hưởng lớn từ cách đối xử của bố mẹ nên Phó Hạ sinh ra cho mình một cảm giác khó gần, ai ai nhìn cô cũng nghĩ cô là kẻ khó ưa lạnh lùng nên chẳng ai dám tới gần.
Những năm học luôn sống một mình trong sự im lặng bất duyệt của cô đơn, nhiều lúc Nhâm Phó Hạ bị trầm cảm nặng nề, luôn cầu xin có ai đó thương yêu tới bên cho cô sự ấm áp chân thành, vì thế sau khi gặp được Hoàng Giả Ninh.
Một cậu trai với gương mặt rất phong lưu, giống một người đàn ông trưởng thành.
Có một lần tự nhiên lại nhớ tới mình không có ai bên cạnh cô đã núp ở một góc trường khóc lóc, không may bị Hoàng Giả Ninh phát hiện.
Cậu ta dùng bộ mặt của người đàn ông trưởng thành an ủi Phó Hạ và đã thành công cho cô cảm giác quan tâm lưu luyến.
Vì một hành động tùy ý đó mà cô bắt đầu chú ý tới cậu ta, hai người bắt đầu thân thiết, Nhâm Phó Hạ thì ngày càng nhận được sự ấm áp yêu thương từ Hoàng Giả Ninh nên cô đã sinh lòng mà mở tình.
Trùng hợp thay, Hoàng Giả Ninh cũng có tình cảm với cô.
Quãng thời gian cuối cấp ba đó Hoàng Giả Ninh cứ như là vị cứu tinh của Phó Hạ, cậu ta mang bao nhiêu là ấm áp của ánh ban mai tới cho cô, cho cô chút tình thương của một con người, Phó Hạ rất thèm khát tình thương, vì thế Hoàng Giả Ninh cho cô bao nhiêu cô nhận bấy nhiêu.
Thế nhưng bên nhau có mấy tháng Phó Hạ bắt đầu thấy Hoàng Giả Ninh lộ ra tính cách thật, trẻ con, ấu trĩ, bắt đầu cần tiền nhiều hơn.
Vì cậu ta là ánh ban mai, nên Phó Hạ quyết định sẽ không từ chối bất kì thứ gì mà cậu ta đưa ra, cô tận tụy cố gắng đáp ứng tất cả những lần hắn yêu cầu.
Thế nhưng cô cũng có giới hạn riêng của mình, mà Hoàng Giả Ninh ngày càng không còn giống người sẽ cho cô bờ vai như xưa nữa.
Vì chút tình mà Hoàng Giả Ninh cho cô, Phó Hạ đã tận tình cho hắn rất nhiều.
Cảm giác được trao tình thương năm đó Nhâm Phó Hạ vẫn nhớ được, nó rất thích, thích tới mức tâm xao xuyến hạnh phúc như muốn nghẹn lại.
Đó là lần đầu cô nhận được sự quan tâm hay tình thường của một người.
“Thế nhưng bây giờ cũng thật tốt, bên cạnh con đã có Chung Ngụy.
Anh ấy không chỉ mang chút ấm áp của ánh ban mai tới cho con, mà anh ấy đang mang tất cả ấm áp của thế gian cho con.”
“Con bây giờ rất hạnh phúc, không còn hay buồn bã nữa mẹ ạ.”
Dứt lời, bầu khoảng không im lặng.
Nhâm Phó Hạ hoang mang ngẩng đầu lên, vừa hay thấy mẹ đang ôm mặt rơi từng giọt nước mắt lã chã hai bàn tay cũng không giấu nổi.
Nhâm phu nhân không nhịn được nữa, bà thả tay ra, gương mặt dính đầy nước mắt vẫn liên tục rơi xuống, tiếng khóc kìm nén cũng rõ ràng.
Bà đứng dậy rời khỏi ghế rồi bước vài bước tới ôm lấy Phó Hạ.
Gương mặt của Phó Hạ được áp sát vào lồ ng ngực mẹ, cô ngỡ ngàng không dám chớp mắt.
Nhâm phu nhân khóc ùi ùi rất lớn, hai tay bà ôm lấy đầu cổ Phó Hạ như muốn ôm thật chắc, nhưng bà lại sợ Phó Hạ đau nên phải kìm nén.
“Tiểu Hạ mẹ xin lỗi con, mẹ thật đáng trách, thật đáng trách, quá đáng trách rồi.”
“Mẹ lại quá vô tâm, cả gia đình đã quá vô tâm với con...!xin lỗi con, mẹ sai quá sai rồi...!mẹ xin lỗi...!xin lỗi con, xin lỗi con, xin lỗi con.”
“Xin...!lỗi...!con...!huh...”
Chưa dừng lại, Nhâm phú nhân vừa khóc lớn vừa nói lời xin lỗi không ngừng.
Nhâm Phó Hạ thấy sợ hãi trước sự kích động của mẹ, cô quay mặt qua nhìn Chung Ngụy, thấy anh chỉ cười nhẹ.
“Mẹ...!mẹ khóc...!làm con sợ...!hức hức...”
Dứt lời Nhâm Phó Hạ lại oà khóc lên theo tiếng khóc của mẹ, căn nhà bỗng chốc trở nên ồn ào thấy lạ.
Nhâm phu nhân thấy Phó Hạ khóc bà liền ngừng nói lời xin lỗi, không oà khóc nữa mà thả tay ra nhìn Phó Hạ khóc lóc dưới thân bà như đứa trẻ.
Ngay lúc này bà cảm thấy trong lòng có vị chua xót và vị hạnh phúc.
Tại sao trước đây bà lại ít để tâm để ý tới cô con gái út này thế chứ?
“Tiểu Hạ đừng khóc nữa, mẹ xin lỗi.”
Phó Hạ vẫn khóc, đơn giản vì cô sợ.
Tự nhiên mẹ lại ôm cô khóc nên thành ra doạ Phó Hạ sợ khóc theo.
“Tiểu Hạ lớn rồi mà khóc vẫn như đứa bé nhỏ.” Nhâm phu nhân cười rạng rỡ trong khoé mắt còn nước mắt.
Bà dịu dàng xoa bàn tay lên đầu Phó Hạ, vuốt v e một cách trìu mến hết sức, điều mà trước đây bà chưa bao giờ làm cho Phó Hạ.
Nhận được cái xoa dịu dàng của người mẹ trong suốt chục năm qua, Nhâm Phó Hạ đờ người ra ngưng khóc ngay tích tắc.
Thấy cô im lặng rồi Nhâm phu nhân mới lấy cổ tay áo lau đi những giọt nước mắt ngưng đọc trên má với mắt.
“Mẹ...”
Phó Hạ nhẹ giọng gọi.
Ngay lập tức Nhâm phu nhân cười rạng hơn.
“Ừm.”
“Con...!con thấy không quen lắm.”
Nghe thấy vậy Nhâm phu nhân liền rút tay lại, thẹn thùng không dám nhìn Phó Hạ.
Bà tự hiểu, đối với một người như Phó Hạ chưa từng nhận được sự quan tâm nào của bà, sao có thể quen được khi bà đột nhiên có hành động quan tâm như vậy chứ.
Đây đối với Phó Hạ không quen cũng đúng, ngay cả bà cũng thấy vậy mà.
Cảm giác xa lạ, nhưng bà bắt đầu muốn thân hơn với đứa con gái này mà bà đứt ruột đẻ ra.
“Mẹ xin lỗi...!mẹ kích động quá rồi! Hai người chúng ta trước nay chưa từng thân thiết như vậy, con thấy không quen là đúng.” Bà buồn bã nói rồi quay về ghế ngồi.
Nghe vậy Nhâm Phó Hạ cảm thấy hơi cuống cuồng lên.
“Không phải...!không quen lắm nhưng...!con rất thích ạ.” Phó Hạ ngượng ngùng nóng bừng đôi tai nói.
Nghe xong Nhâm phu nhân lộ ra nụ cười đơn giản là rạng rỡ, là hạnh phúc.