Vừa kết thúc cuộc điện thoại đúng 1 phút 50 giây với Chung Ngụy.
Nhâm Phó Hạ thở dài rời khỏi toà công ty, vừa xuống tới đã gặp Diệp Thư Cát Ly, đồng thời cũng thấy hình dáng quen thuộc của tên đầu có vấn đề nào đó.
Lục Hoàng Thiệu, tuy anh ta mặc kín, bịt mặt.
Nhưng Nhâm Phó Hạ vẫn nhìn nhận ra là hắn.
“Hạ Hạ, chúng ta cùng đi hẹn hò thôi!”
Nói rồi cô ta liền tới ôm cánh tay của Phó Hạ.
Đồng thời lúc này tên Lục Hoàng Thiệu cũng tới.
“Đi ăn phở không em gái.”
Diệp Thư Cát Ly thấy người lạ, tưởng là người không tốt nên trừng mắt.
“Tôi với cậu ấy phải đi hẹn hò rồi, bộ anh không thấy sao?”
Nói rồi Cát Ly liền đan tay Phó Hạ mà giơ lên nở một nụ cười đắc ý.
Tuy nhiên Lục Hoàng Thiệu không chú ý tới cô ta lắm mà chỉ nhìn tới Phó Hạ.
“Hay là chúng ta đi ăn phở đi, lâu rồi không ăn tớ thèm quá.”
“Hả, thôi được! Nhưng cậu định đi với tên có ý đồ bất chính này sao?”
Diệp Thư Cát Ly nói thẳng.
Nghe vậy Lục Hoàng Thiệu như bị mũi tên bắn vào đầu một tiếng oan.
Anh thoát khẩu trang ra một cái cho Cát Ly xem.
“Mặt tôi sáng sủa như vậy chỗ nào có ý đồ bất chính chứ?”
Thấy gương mặt này Diệp Thư Cát Ly bất ngờ ôm miệng bật lùi lại.
“Anh anh anh...!anh Lục, Lục ca...”
“Đi nào, tối rồi tớ rất đói đấy! Đứng đó mê trai không no được đâu.”
“Ha Ha, vậy lên xe anh nha.
Anh chở.”
Nhâm Phó Hạ nhìn tới, bằng con xe sang trọng bóng loáng hơn chục tỷ kia á? Cô từ chối.
“Tôi có xe.”
...
“Mới xuống xe đã nghe thấy mùi thơm.”
“Vâng, đúng rồi đó Lục ca! Vì thế anh cho em xin năm cái chữ ký và một vài tấm ảnh nha.”
Cát Ly nịnh bợ nói.
“Không được, chữ ký của tôi sao lại có người dễ dàng lấy được?”
Nhìn dáng vẻ không chú ý của Lục Hoàng Thiệu, Diệp Thư Cát Ly tức cắn chặt răng liền xoay qua nhìn Phó Hạ.
“Hạ Hạ, cậu với anh ta rất thân! Cậu giúp tớ lấy chữ ký của thần tượng đi, tớ mong mỏi héo mòn rồi!”
Cạn lực với cô bạn thân, Nhâm Phó Hạ thản nhiên đồng ý rồi bước vào.
Chỗ này sao lại có bàn lớn, ghế cao rồi?
Nhìn Lục Hoàng Thiệu tự nhiên đi vào ngồi, Nhâm Phó Hạ cũng nhom nhem bước theo.
Lại nhìn hắn thành thục gọi đồ, cô không kìm được mà liên tục theo dõi hắn.
Rồi bị hắn bắt gặp luôn.
“Sao vậy Tiểu Hạ Thảo, cái bàn sắt này là anh đầu tư cho cô Tuyền đấy.
Ngồi xuống không còn khó khăn như mấy cái ghế nhỏ kia đúng không.”
Hắn cười ha hả nói.
“Chẳng lẽ, ngày nào anh cũng tới đây?”
“Không có, ngày hôm qua bận quá nên phải bỏ mất một buổi tới.
Tiếc quá không ăn phở được.” Nói xong Lục Hoàng Thiệu còn rưng rưng vài từ.
Phó Hạ thấy người bạn này của Chung Ngụy có chút không bình thường, lớn người tuổi như vậy nhưng vẫn cứ có tính trẻ con.
Cô lắc nhẹ đầu.
Tuy nhiên hình như cô quên gì đó thì phải, Phó Hạ thử nhớ lại, chưa kịp đã bị Diệp Thư Cát Ly lay gọi.
“Giúp tớ đi, thần tượng anh ấy không cho tớ! Nhờ cậu mà.”
Nhâm Phó Hạ gật đầu liền quên thứ mình muốn nhớ, thay vào đó cô hỏi xin chữ ký giúp cô bạn thân.
Nhìn thấy đôi mắt long lanh của Lục Hoàng Thiệu, Nhâm Phó Hạ không khỏi hoang mang.
“Chỉ cần em muốn, anh trai sẽ ký một đống cho em! Còn chụp ảnh nữa, chờ anh ký nha.”
Nói rồi anh ta liền phát cuồng mà lấy bút, giấy từ tay Diệp Thư Cát Ly mà ký liên tục.
Dáng vẻ này của anh ta khiến Phó Hạ thấy hoảng không thôi.
Cô với anh ta đâu thân tới mức có thể khiến anh ta điên khùng như vậy? Với lại anh ta cứ liên tục muốn cô làm em gái, rốt cuộc Lục Hoàng Thiệu có chủ đích gì, anh ta ngu, hay thật sự muốn có một đứa em gái?
Cũng có thể, vì cô và Chung Ngụy có quan hệ nên những người bạn của anh ta mới đối tốt với cô.
Tuy nhiên Nhâm Phó Hạ không quen.
Bát phở nóng hổi đặt xuống bàn, Nhâm Phó Hạ mới cứng người ra.
Thứ cô nhớ mãi không nổi lại là hành, sao đầu óc lại mê mụi không nhớ vậy.
Nhớ lại có Chung Ngụy nhạt hành trong bát ra, Nhâm Phó Hạ lại muốn có anh bên cạnh.
Cô cũng hơi nhớ anh ta.
Không biết anh ta giờ sao rồi.
“Lục ca, anh ký nhiều nhiều nha.”
Bàn tay dừng lại, Lục Hoàng Thiệu đặt bút xuống.
“Mệt quá, không ký nữa! Tiểu Hạ Thảo, em có hài lòng không?”
Lục Hoàng Thiệu cúi người ra bàn hơn, nụ cười lộ rõ sự mê hoặc.
Tuy nhiên hắn lại không được Phó Hạ nhìn lấy một cái.
Nhìn thấy cô nhặt từng lá hành nhỏ ra, hắn im lặng.
“Ấy trời Hạ Hạ, tớ cũng quên dặn cô rồi! Cậu lại phải khổ sở nhặt từng lá hành ra.”
“Ừm, ai bảo cái đồ ham hố nhà cậu mãi không biết đủ chứ?”
Cát Ly cười nhẹ để tập giấy vào trong túi xách sau đó là bê tô phở của Phó Hạ sang.
“Để tớ hộ cậu nhặt.”
Nhâm Phó Hạ cảm động không thôi.
Bên cạnh cô không có ai quá thân cả.
Chỉ có riêng Diệp Thư Cát Ly, mỗi lần đi ăn chung với nhau là cậu ấy lại ân cần như vậy.
“Em không thích ăn hành?”
“Ừm.”
“Lần nào cũng phải nhặt, anh nghĩ mỗi lần em đi ăn là cần một cái bảng to đùng mới được, trong đó viết chữ "hành", muốn quên cũng không quên được.”
“Cảm ơn chủ ý của anh, tôi sẽ cân nhắc.”