Trời cũng không còn sáng nữa, cũng đến thời gian tan làm.
Nhâm Phó Hạ một thân buồn bã đứng dậy rời khỏi chỗ làm, đây là lần đầy tiên cô đứng dậy trước tất cả những người khác.
Kì thực để mà nói cái tâm trạng thật sự của Nhâm Phó Hạ thì thật khó tả, nó đang tổn thương và dai dẳng những điều đau đớn không ngừng.
Cô cảm thấy bản thân lại cô độc một cách đến đáng thương, mạnh mẽ một cách đáng cười châm chọc.
Thật chất cô chẳng mạnh mẽ gì, vẻ ngoài vô thường vô cảm của cô chỉ là vỏ bọc, nó dường như là một loại cảm xúc của cô, thực chất bên trong con người cô chỉ là nhánh hoa mỏng manh, một chút gió nhẹ sẽ làm lung lay.
Cũng như những lời nói vô tình của người khác sẽ gây thương tổn cho Phó Hạ.
Lần đầu tiên đi làm cô thấy thật phức tạp, chẳng có bao nhiêu hứng.
“Trời, trưởng nhóm phòng nào mà buồn thế đây? Bị bỏ rơi nên mới làm ra bộ mặt đáng thương thế cơ à?”
Là Đào Nhi Vị, cô ta sao lại châm biếm Phó Hạ? Hai người thường gặp nhau thì cũng chẳng nói gì, sao bây giờ cô ta lại ra vẻ đúng lúc cô buồn như vậy?
Phó Hạ không vui hứng tức cũng chẳng lên, cô lờ đi cô ta.
“Đáng thương thật, lời trước đây kêu tôi không có kinh nghiệm nên không làm được trưởng nhó, bây giờ bị ngược lại rồi à! Xem ai đã gài bẫy cô kìa, chậc chậc...!hết tháng này không biết có bị cướp mất vị trí không nữa.”
“Nếu vậy chắc có người gây sự lắm đây.”
Nhâm Phó Hạ vẫn không nói gì, bởi cô không có tâm trạng.
Định xoay người đi nhưng đằng sau vang tiếng quen thuộc cô liền chạy thục mạng rời khổ khu hành lang đó.
Đằng sau là Lục Hoàng Thiệu đang vào trong phòng phác thảo, không đoán chắc cũng biết là định tìm Phó Hạ.
Bởi vì mấy ngày nay anh ta cứ tầm vào khung giờ này là chạy tới văn phòng cứ nói muốn làm anh trai, rồi còn đề cử các cuộc thi, phân tích tỉ lệ cơ thể gương mặt.
Nhâm Phó Hạ thấy mà sợ, cũng may hôm nay cô không có tâm trạng nên tan làm sớm mới tránh được anh ta lần này.
...
Bên ngoài gió thu nhẹ nhàng, khu đô thị cũng đã sáng đèn bởi màng đêm đã bao phủ, Nhâm Phó Hạ vừa rời cửa tiến gần tới ngoài đường cô đã thấy một chiếc xe trắng rất giống của Chung Ngụy, đoán không nhầm thì lại chắc chắn là anh ta rồi.
Quả nhiên.
“Hạ Hạ, em hôm nay muốn ăn ngoài hay ăn ở nhà?”
Chung Ngụy rời khỏi xe chạy tới bên Phó Hạ, gương mặt cho tới lời nói, tính cách anh đều rất bình thường, nhưng không hiểu sao Nhâm Phó Hạ lại thấy dáng vẻ tới gần của anh có chút miên man cuốn người.
Tuy nhiên cô không tận hưởng nổi, đưa mắt vô độ nhìn sang Chung Ngụy một cái rồi lạnh nhạt đưa ra câu trả lời: “Ở đâu cũng được.”
Nói xong cô tùy tiện ngồi vào hàng ghế sau, thấy vậy Chung Ngụy lấy làm buồn, thế nhưng anh không dám thể hiện ra ngoài.
Có vẻ hôm nay cô gặp chuyện không vui, anh cũng không nên quấy nhiễu.
Chung Ngụy chỉ im lặng lái xe.
Chẳng đi được bao nhiêu phút rồi Nhâm Phó Hạ mới lên tiếng.
“Những tên bắt cóc vẫn chưa tóm được ai sao?”
Nghe xong Chung Ngụy hơi bất ngờ mà đưa mắt nhìn lên gương tới Phó Hạ.
“Không thấy tin tức gì.”
“Hôm nay tôi nghe tin tức vụ này đã bắt đầu từ nửa tháng nay, tính đến giờ cũng hơn chục đứa trẻ mất tích và trong đó có một em tử vong đuocwj biết.”
“Ừ...”
Đôi mắt cô vô thần vẫn nhìn phía trước.
“Hôm nay tôi có nghe lén được một thứ, không chắc hiểu họ nói gì nhưng tôi thấy tên đàn ông chạy thoát tối hôm trước và một người khác nói về tim của mấy đứa trẻ.
Có khi nào những đứa trẻ khác đó...!đã không còn rồi không?”
Nhâm Phó Hạ lộ ra biểu cảm đau buồn nhìn sang Chung Ngụy một cái.
Anh nghe cô nói xong liền hiểu ý, nhìn sang một cái mới thấy cả người cô hình như đang phát ra toàn khí khổ sở.
Gương mặt buồn bã như thảy cô đang cảm nhận được những nỗi đau.
“Em có chắc không?”
Nhâm Phó Hạ gật đầu trả lời: “Không sai được đâu, chính tai mắt tôi đã nghe thấy rất rõ ràng, chỉ là tôi không thấy mặt người ra lệnh đó...!à, hình như...!ông ta được gọi là ngài Quỳ...”
Nhâm Phó Hạ mới sực nhớ tới phần trò chuyện đó nên cô liền nhắc ra, thế nhưng chỉ bằng một cái họ...!thì làm gì chứ?
Những đứa trẻ đó giờ ra sao? Họ còn sống không?
“Phó Hạ...”
Giọng nói của Chung Ngụy hơi cứng cáp cất lên.
Nhâm Phó Hạ liền quay mặt lại, đồng thời cô cũng cảm nhận được chiếc xe đang di chuyển chậm.
Gương mặt anh quay lại, dáng vẻ buồn bã như đang bất lực.
Chung Ngụy khẽ nói: “Em cứ gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy! Anh lại không theo em từng giây từng phút được, anh bây giờ chẳng còn yên tâm gì nữa.”
Từng câu từng lời nói ra của Chung Ngụy hình như là giới hạn cuối cùng.
Nhâm Phó Hạ bỗng sao bất động nhìn anh không rời mắt hơn vài giây, choó cùng vẫn là quay mặt đi.
“Cũng kì thật, không hiểu sao tôi lại gặp phải mấy chuyện này nữa.
Chứ thật ra tôi cũng không muốn quan tâm đâu...!nhưng...!nhưng những đứa trẻ ngày một bị bắt cóc nhiều, tôi thấy khó chịu lắm.”
“Tại sao thế giới đã đẹp đẽ như vậy rồi mà con người lại đang cố phá nó vậy?”
Nhâm Phó Hạ bĩu môi gần như mếu máo nói, nhận thấy vậy cô liền im lặng, cúi mặt không nói để không phải lộ điều cô cảm thấy đáng xấu hổ này trước mặt Chung Ngụy.
Chung Ngụy thở hơi nhẹ nhàng, cơ thể cũng nhẹ nhõm mà vươn người qua dùng cánh tay ôm lấy đầu Phó Hạ, chất giọng mềm mại của người đàn ông trưởng thành cất lên.
“Em đừng giấu gì với anh.
Đã chấp nhận làm người yêu anh vì thế...!trước mặt anh, em không cần phải nhịn mà hãy thành thật với bản thân.”
Tâm trạng của Nhâm Phó Hạ đã như dầu sôi giờ lại thêm lửa, gần như đã phải rơi nước mắt, nhưng cô lại định mượn tình ấm áp này của anh ta nữa sao? Cô không muốn mình lại bị lún sâu, thế là Phó Hạ đẩy Chung Ngụy ra, cô chùi đi cặp mắt rồi vô tình nghoảnh mặt nhìn ra đường.
Nhạt giọng thốt một câu: “Anh không cần phải vậy đâu.
Tôi cũng chẳng phải là người yếu đuối.”.