Di Nguyệt chỉ cần nghe tới hai chữ “danh dự” là đã hiểu ra.
Thanh Ân là muốn nhắc nhở nàng muốn làm gì cũng cần chú ý tới thể diện của hoàng tộc.
Nếu nàng muốn vạch mặt Hiền phi trong lúc có văn võ bá quan ở đó, mặc dù có thể thành công hạ nhục Hiền phi, chặt đứt con đường thăng tiến của Tam hoàng tử, làm nhà ngoại của nàng ta lao đao nhưng lại chẳng khác nào vả thẳng một bạt tai vào mặt phụ hoàng nàng.
Phi tử gian díu với người khác, đội cho hoàng đế một cái mũ xanh, hơn nữa chuyện này còn bị công chúa mà hoàng đế yêu thương nhất vạch trần trước mặt mọi người.
Nghĩ thế nào cũng không tốt cho cả phụ hoàng và nàng.
“Muội hiểu rồi.
Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.” Di Nguyệt mỉm cười.
Thanh Ân biết nàng đã hiểu nên cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò thêm đôi ba câu rồi cũng quay về cung của mình.
Di Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói với Xuân Thi: “Gọi Hạ Hạ tới gặp ta.”
Sau khi về Dạ Tinh cung, Hạ Hạ tới gặp nàng.
Di Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Dạo này A Kiều có còn đem thư đưa cho em không? Có tiến triển gì mới không?”
“Bẩm công chúa.
Tình lang của Hiền phi gửi thư nhiều lần nói muốn gặp ái nữ trước khi phải đi xa một thời gian, Hiền phi có vẻ lưỡng lự nhưng chắc là sắp đồng ý đấy ạ.”
“Nói với A Kiều thúc giục nàng ta một chút, sau đó báo ngày giờ hẹn cho ta biết.” Di Nguyệt dặn dò.
Hạ Uyển hiểu rõ sau đó nhanh chóng đi làm ngay.
Chỉ hai ngày sau, nàng liền có được kết quả mình muốn.
“Bẩm công chúa, ngay hai ngày trước tiệc đầy tháng của Thập công chúa, Tự Đằng (tên nhân tình của Hiền Phi) sẽ trà trộn vào nhóm nữ quyến nhà ngoại của nương nương để vào cung.
Họ sẽ gặp nhau ở Vong Xuyên cung nằm gần lãnh cung.
Hiền phi sẽ cho người bế Thập công chúa ra gặp.”
“Thật là to gan.” Di Nguyệt thở dài, thầm than.
Hiền phi ơi là Hiền phi, sao ngươi lại khờ như thế? Những ngày cận lễ tiệc, việc canh phòng đặc biệt cẩn mật.
Gần lãnh cung thì sao? Cứ độ một thời gian là lại có tuần binh đi ngang qua.
Ấy là chưa kể đến mấy đôi nô tỳ, thị vệ thường xuyên chọn nơi vắng vẻ để tình tứ.
Nàng ta to gan tới thế ư?
“Công chúa, vậy tiếp theo ta làm thế nào?” Hạ Uyển hỏi.
“Em thu thập hết toàn bộ thư từ giao cho ta.
Còn Xuân Thi, chuyện ở thái y viện cũng tìm ra nha hoàn đó đi.” Di Nguyệt phân phó.
Mọi thứ đã sẵn sàng, giờ việc còn lại là chuẩn bị và chờ đợi.
Muốn để Quang Thuận đế theo ý nàng, trước hết phải tạo thêm lòng nghi ngờ.
Mà để tránh đánh rắn động cỏ, thời gian nàng ở riêng cùng phụ hoàng và mẫu hậu là thời gian thích hợp nhất.
Tối hôm đó, Di Nguyệt ở lại Trường Xuân cung chứ không về Dạ Tinh cung.
Sau giờ ăn, nàng vừa tập viết vừa nói chuyện với Quang Thuận đế: “Phụ hoàng, quỳ thủy bút là gì?”
Cả hai người không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.
Lý hoàng hậu ho nhẹ, nhắc nhở: “Nguyệt nhi, việc này con không thể hỏi phụ hoàng đâu.”
“Sao Nguyệt nhi lại biết từ này? Trẫm tưởng con còn khá nhỏ để biết.” Quang Thuận đế không mấy quan tâm lễ nghi lễ tiết này nọ.
Dẫu sao đó cũng là một chuyện rất đỗi bình thường.
“Con nghe nha hoàn bàn tán với nhau.
Họ nói nha hoàn của Hiền phi nương nương lén đến Nội vụ phủ lấy đồ cho quỳ thủy, còn có thuốc ở Thái y viện.
Phụ hoàng, vì sao phải giấu a? Có phải là nó rất xấu không?”
“Nguyệt nhi, nó không xấu, là chuyện rất bình thường với nữ tử.
Khi lớn lên con sẽ biết.
Nhưng mà…” Lý hoàng hậu mỉm cười trấn an nàng.
Tuy nhiên, lời nói của nàng lại làm hai người nghi ngờ.
Hiền phi vừa sinh hạ mới có hơn ba tuần, hơn nữa còn đích thân chăm hài tử, về cơ bản là chưa thể có quỳ thủy trở lại.
Hơn nữa, nếu có thì quang minh chính đại cũng đã làm sao? Vì sao phải lén lút?
“Là nha hoàn nào không biết điều để ái nữ của trẫm nghe mấy lời này?” Quang Thuận đế hỏi, thực chất là muốn tìm ra chút manh mối gì đó.
Dường như, thân phận của Thập công chúa vốn đã mập mờ, nay lại càng đáng nghi.
“Phụ hoàng, phụ hoàng đừng phạt các nàng! Các nàng không biết con đang ở gần nên mới nói.
Hơn nữa, các nàng nói việc này đã xảy ra lâu rồi ạ.
Hình như là khoảng chín tháng trước.” Di Nguyệt đáp ngay, còn buông bút xuống, dùng tay phụ họa.
Quang Thuận đế trầm ngâm, Lý hoàng hậu hỏi: “Sẽ không phạt, chỉ dặn dò các nàng đôi câu, có được không?”
“… Vâng… Là Hạ Hạ bên người con và một nha hoàn của Liễu Hòa cung, con không biết tên nàng.” Di Nguyệt đáp, còn hé mắt dè chừng: “Phụ hoàng mẫu hậu đừng phạt Hạ Hạ nhé, nàng ấy hầu hạ con rất tốt.”
“Ừm, mẫu hậu biết rồi.” Lý hoàng hậu đứng lên, nhún người nói với Quang Thuận đế: “Thần thiếp sẽ điều tra rõ việc này, bệ hạ chớ bận tâm.”
“Ừm, trẫm giao lại cho ái phi.” Quang Thuận đế gật đầu, Lý hoàng hậu lui ra.
Nhìn bóng mẫu hậu xa dần, Di Nguyệt nở nụ cười.
Rất tốt, chỉ vài ngày nữa thôi….