Chỉ qua chưa tới hai ngày, việc kia đã được xác minh.
Việc này làm lòng người hoài nghi song vẫn chưa xác định chính xác cụ thể được nên Quang Thuận đế lẫn Lý hoàng hậu đều chưa làm lớn chuyện.
Song, Quang Thuận đế lại cử thêm người giám sát Liễu Hòa cung.
Trước ngày diễn ra đầy tháng thập công chúa vài ngày, song trong cung lại chẳng có vẻ gì là sắp chuẩn bị một ngày lễ.
Nhóm người thân được nhập cung gặp Hiền phi không khỏi tò mò.
Sau một loạt nghi thức, mẹ Hiền phi rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Nương nương… cái kia… vì sao trong cung lại không có vẻ như chuẩn bị cho tiệc mừng của công chúa? Hay… hay là…?”
Hiền phi thở dài, đáp: “Nương, bản cung cũng không rõ ý chỉ của bệ hạ là như nào.
Mấy ngày trước nha hoàn của bản cung sang Nội vụ phủ hỏi chuyện thì người bên đó lại lờ đi, đuổi về, bảo sẽ chuẩn bị sau, không cần phải gấp.
Ngay chính bản cung đi hỏi cũng không nhận được câu trả lời.”
“Sao nương nương không hỏi Hoàng hậu nương nương.
Hay… hay là nương nương trực tiếp hỏi bệ hạ…?” Tỷ tỷ của Hiền phi dò hỏi.
Sắc mặt nàng ta lập tức ninh lại, lộ rõ vẻ không vui.
“Bản cung không thể.
Vẫn trong tháng cử, bản cung không thể ra khỏi Liễu Hòa cung.
Hoàng hậu còn không thể gặp, nói gì tới cửu ngũ chí tôn?”
“Không lẽ… bệ hạ… không ghé qua gặp tôn nữ lần nào sao…?”
Hiền phi mệt mỏi lắc đầu.
Thì ra lời đồn trong dân gian không phải chỉ là lời đồn, chuyện thập công chúa không nhận được sủng ái là thật.
“Vậy… Vậy…”
“Không sao, buổi lễ vẫn sẽ được diễn ra bình thường.
Dẫu sao bệ hạ vẫn phải nể mặt phụ thân, dẫu sao… dẫu sao… An nhi vẫn là công chúa…” Giọng Hiền phi nghe có vẻ bình tĩnh, song nội tâm nàng ta lại đang run rẩy.
Nhìn về phía một tỳ nữ hơi thô kệch đứng ở cuối hàng làm nàng ta run rẩy hơn, phải để nha hoàn dìu vào trong: “Sắp tới giờ An nhi thức rồi, bản cung phải chăm nàng, mẫu thân cùng các tỷ tỷ cứ đi theo nha hoàn phân phó nghỉ ngơi.
Rãnh rỗi bản cung sẽ tới tìm.”
Tối hôm đó.
Một nữ nhân lén lút mang theo một bọc nhỏ chạy từ cửa sau ra khỏi Liễu Hòa cung, theo sau nàng ta là một nha hoàn cầm đèn lồng.
Hai người lén lén lút lút trốn khỏi cung, sau đó hướng tới lãnh cung mà chạy.
Chờ khi tới nơi thì mặt trăng cũng đã treo ở giữa đỉnh đầu.
Khi tới cửa Vong Xuyên cung, nha hoàn giao lại 1 cái đèn lồng cho nữ nhân kia, còn mình thì chỉ ra ngoài, ý nói sẽ ở ngoài canh chừng.
Nữ nhân kia cũng gật đầu đồng ý rồi đi vào.
Không ai khác, người đó chính là Hiền phi.
“Bọc đồ” nhỏ kia chính là Thập công chúa đang say giấc và người vừa bỏ ra ngoài chính là A Kiều.
Khi đã hoàn toàn vào trong một viện khá sạch sẽ, có một ánh nến leo lét và cửa sổ mở để ánh trăng vào, Hiền phi sốt suột lên tiếng: “Huynh không sợ sao? Lại còn dám giả dạng tỳ nữ vào cung! Chuyện này mà bị phát hiện sẽ làm liên lụy cả dòng tộc đó, huynh biết không?”
“Ta biết nhưng ta không còn cách nào khác.
Ta muốn gặp nữ nhi một lần.
Nàng biết đó, ta sắp phải đi xa, có khi hai ba năm mới có thể trở về.
Lúc đó chắc gì dễ gặp được An nhi? Nào, đưa nữ nhi sang cho ta bế một chút, được không?” Nha hoàn thô kệch lúc chiều cột cao phần tóc lên.
Bây giờ nhìn hoàn toàn là một nam tử.
Người này là Đường Cận, là biểu ca và cũng là thanh mai trúc mã của Hiền phi.
Hắn có vẻ ngoài nho nhã thư sinh, da trắng không kém gì nữ tử, là một thương nhân có gia tài kếch xù.
Trước khi Hiền phi nhập cung, hai người tình ý nồng đậm, người ngoài còn tưởng là sẽ nên nghĩa phu thê.
Song phụ thân Hiền phi là quan to trong triều, mẫu thân là quý phu nhân không ít người ngưỡng mộ, họ làm sao có thể chấp nhận nữ nhi tài sắc vẹn toàn của mình gả cho một thương nhân tầm thường? Phụ mẫu nàng ta muốn nàng tiến cung, muốn con gái có được thánh tâm để gia tộc vinh hiển, con đường của phụ thân cũng rộng mở ra vài phần.
Bởi thế, Hiền phi vừa qua tuổi cập kê, Đường gia còn chưa kịp mang sính lễ sang dạm ngõ thì đã được tin Hiền phi được lập làm thứ phi cho Thái tử, người lúc đó đã có chính phi và cả trắc phi.
Nghĩ kĩ lại, nếu năm đó phụ mẫu Hiền phi không có quá nhiều tham vọng, thật tâm nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi thì đã không để nàng ta phải chịu khổ nơi thâm cung, mà để cho nàng ta êm ấm bên người yêu thương mình.
Nếu gả cho Đường Cận, có thể giờ Hiền phi đã có thể an nhàn ngồi ở vị trí chính thất, bao nhiêu yêu thương sủng nịnh đều có, nhi tử nhi nữ đều không phải chịu cảnh ghẻ lạnh, còn phải cạnh tranh khốc liệt để giành tình cảm của phụ thân.
“Nhưng huynh vẫn phải cẩn thận chứ! Lỡ đâu bị phát hiện thì sao? Sao lại làm ra trò này chứ?”
“Ta cũng không còn cách nào khác, gần đây cung phòng quá nghiêm ngặt, vệ binh đều được kiểm tra kĩ càng, ta không thể trà trộn vào bằng cách cũ được.” Đường Cận hôn nữ nhi mấy cái, tỏ rõ vẻ yêu thương, ôm ấp trong vòng tay như bảo bối.
Một tay khác hắn kéo Hiền phi, cười: “Nàng đừng tức giận, không phải không bị phát hiện sao?”
“Ai nói không bị phát hiện?”.