Trời quang mưa, dân chúng bắt đầu công cuộc khắc phục hậu quả mà trận mưa lớn để lại.

Theo sau mưa lớn thường có lũ lụt, bởi vậy công tác tu sửa đê điều đang rất được chú trọng.

Một nửa ngân khố được dùng cho việc này, chi tiêu trong cung cũng vì thế mà bị cắt xén ít nhiều.
“Nghe nói Hiền phi nương nương vì muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho Thập hoàng muội thật linh đình mà đã làm ầm ĩ với phủ nội vụ mấy ngày qua, đã nháo tới tai phụ hoàng rồi.” Ngũ công chúa nói.

Cũng lâu rồi ba nàng mới lại xôm tụ ở một chỗ, cũng có kha khá chuyện để nói.
“Tội nghiệp thập hoàng muội, mẫu thân có chút không biết điều, nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới tương lai sau này.” Lục công chúa nói.

Di Nguyệt không đáp, trong lòng cũng đang tính toán thiệt hơn.

Thật ra ngày đầy tháng càng náo nhiệt, càng đông người mới tốt.

Như vậy nàng mới có thể hả dạ mà lột mặt nạ của nàng ta ra, làm cho họ ngoại của nàng ta xấu mặt và tam hoàng tử vĩnh viễn cũng không thể mơ tới hoàng vị.
“A Nguyệt, muội có ý kiến gì không?” Tống Tuệ Nhi hỏi.

Di Nguyệt ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía xa xa.

Tạnh mưa nhưng sắc trời vẫn chưa thật sự tốt, nắng vẫn chưa đẹp như ngày trước.

Trên bầu trời vẫn là những quầng mây vẩn đục và trên mặt hồ sen vẫn đục màu bùn đất.

Trên mấy phiến lá sen còn có thể thấy được nước đọng lại chưa khô, vài bông hoa héo rũ chưa phục hồi sự sống.

Trong không khí thoáng một mùi ẩm mốc khó tả.
“Cái này… là do Hiền phi nương nương suy nghĩ không chu toàn.

Trong hoàn cảnh khó khăn hiện tại, muốn chi nhiều ngân khố cho tiệc đầy tháng của một đứa trẻ thật sự không phải ý kiến hay.

Huống hồ chi…”
Huống hồ chi đó cũng chỉ là một công chúa thứ xuất bị hoàng đế ghẻ lạnh.
Huống hồ chi nàng ta sinh ra còn mang theo tai ương giáng xuống nước Vệ.
Huống hồ chi… đó vốn còn chẳng phải hoàng tộc nước này, không phải công chúa thật sự.
Ngay cả chim sẻ còn không phải, vậy còn đòi làm khổng tước sao? Đúng là hoang đường!
“Huống hồ gì?” Tuệ Nhi hỏi.

Di Nguyệt lắc đầu không đáp.

Sau vài câu chuyện phiếm nữa, các nàng cũng tản ra, quay về cung của mình.

Tống Thanh Ân đi theo sau nàng, tới một đoạn khá vắng thì lên tiếng gọi: “A Nguyệt.”
“A? Lục tỷ tỷ?” Di Nguyệt quay người lại.

Thanh Ân đi lên vài bước, nhìn mấy nha hoàn xung quanh: “Các ngươi lui xuống, ta có chuyện cần nói với Cửu muội.”
“Vâng.” Mấy nha hoàn biết điều lui xuống.

Di Nguyệt cũng không có đề phòng với Thanh Ân, vui vẻ hỏi: “Lục tỷ có chuyện gì muốn nói riêng với muội sao?”
“A Nguyệt, muội định làm gì đúng không?” Thanh Ân nghiêm túc nói.

Hai thân ảnh, một hồng y rực rỡ tựa những đóa mẫu đơn kiêu sa, một bạch y thanh thuần như đóa hoa nhài thơm tho thánh khiết đang đứng giữa hoa viên, dường như là điểm sáng duy nhất giữa cái không khí âm u.
Một giọt nước nhỏ xuống nền gạch đá, Di Nguyệt chớp đôi mắt to tròn của mình, bật cười: “Lục tỷ nói gì thế? Muội đâu có định làm gì.”

“Đừng có ý định lừa gạt tỷ.

Rõ ràng là muội đang âm mưu gì đó.” Giọng nói của Thanh Ân vẫn đều đều, không hề có nửa điểm giận dữ.

“Muội chắc chắn sẽ không để Hiền phi vênh váo đắc ý như vậy.

Có phải… muội đang chờ ngày đầy tháng của thập hoàng muội để làm gì đó… đúng không?”
Trái tim Di Nguyệt hẫng một nhịp.

Nàng tưởng mình đã giấu rất kĩ rồi chứ? Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng không nghi ngờ gì kia mà?
“Tỷ đùa gì thế? Muội chỉ là đang ngoan ngoãn mà thôi.”
“Tỷ thấy nha hoàn của muội đi cùng nha hoàn bên cạnh Hiền phi.

Hơn nữa… ánh mắt muội nhìn mỗi khi nhắc tới mẫu tử nàng ta đều rất khác.

Chuyện này phụ hoàng và mẫu hậu đều để ý thấy, có thể chỉ là không muốn quản muội mà thôi.” Chuyện Quang Thuận đế sủng ái nàng vốn không phải chuyện ngày một ngày hai nữa.

Mà Lý hoàng hậu cũng sẽ không quản nổi nàng.
“Tỷ muốn ngăn muội sao?” Di Nguyệt đột ngột hỏi.

Thanh Ân còn đem chuyện này đi hỏi nàng, tức là trong thâm tâm vẫn đang thực lòng quan tâm nàng.

Vậy nàng cũng không ngại thẳng thắn với nàng ấy một chút.

“Tỷ không định ngăn muội.” Thanh Ân nói.

Nàng ấy đứng về phía Di Nguyệt, mặc kệ Di Nguyệt làm gì thì cũng sẽ đứng về phía nàng.

“Nhưng tỷ muốn nhắc nhở muội một chút.

A Nguyệt, hoàng tộc coi trọng những gì?”
“Quyền lực và danh vọng.” Di Nguyệt đáp ngay.

Thanh Ân lại hỏi: “Danh dự có quan trọng không?”
“Có ạ.” Di Nguyệt đáp, rồi chợt hiểu ra.

Thanh Ân nói tiếp: “Phía sau cửa cung, muội muốn nháo muốn nghịch thế nào cũng được, bởi đây là nhà của muội.

Nhưng nếu muội chọn ngày mà cửa cung mở ra để văn võ bá quan và người ngoài vào thì tuyệt đối không được làm bậy.

A Nguyệt, phụ hoàng sẽ không vui.”
Dẫu Quang Thuận đế có yêu thương Di Nguyệt tới đâu thì nếu danh dự và tôn nghiêm hoàng gia bị xúc phạm, khó tránh khỏi có liên lụy tới nàng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play