Liễu Nha Nhi ra vườn rau, muốn cắt một ít về làm cơm trưa.
Mùa này ngoài vườn cũng không có nhiều rau, chỉ có rau diếp, rau hẹ, rau cải xanh cùng hoa tỏi non, mà vườn rau Liễu gia còn không có rau diếp.
Hái một nắm rau cải xanh cùng một ít hoa tỏi, trong nhà vẫn còn hai cây rau diếp vợ trưởng thôn cho, có lẽ đã đủ rồi.
Rửa sạch thịt heo để ráo nước, tách mỡ và nạc riêng từng phần.
Hai phần ba thịt mỡ để làm dầu, cho dầu đã nấu xong vào bình gốm.
Nồi nấu dầu nấu xong không cần rửa, cũng không cần bỏ thêm dầu, trực tiếp bỏ rau xanh vào xào là được, lại bỏ thêm mấy cục tóp mỡ, nháy mắt mùi thơm đã lan rộng khắp nhà bếp.
Một cân thịt cắt mỡ cũng chỉ còn lại một cục thịt nạc nhỏ, nấu thịt kho tàu nhất định không thể, dựa vào điều kiện hiện tại của nhà bọn họ không có khả năng ăn thịt thoải mái được.
Phần thịt mỡ nhỏ còn lại chia thành hai, thịt nạc cũng vậy cũng cắt thành từng miếng nhỏ, lần lượt xào với tỏi và rau diếp thái nhỏ cũng coi như món ăn mặn.
Những miếng thịt thái dài nửa đốt tay còn lại, Liễu Nha Nhi đem đi ướp muối, chờ lần sau xào rau lại lấy ra dùng.
Món chính bữa trưa không phải cháo, Liễu Nha Nhi múc một chén gạo nhỏ, lại thêm nửa chén cao lương, xa xỉ nấu một nồi cơm khô.
Không chỉ trong nhà bếp ngay cả đứng ngoài sân cũng có thể ngửi thấy mùi gạo thơm, có hơi cháy nhẹ.
Lửa đã tắt, lại dọn dẹp nhà bếp từ trong ra ngoài, tổ tôn ba người Liễu gia ra ruộng cũng xách ống quần về nhà.
“Nha Nhi nấu cơm rất ngon!” Trong miệng Liễu Đông Thanh nhét đầy cơm, vừa nhai cơm lại không quên khen muội muội.
Tiền thị gắp một miếng thịt héo trong đĩa thức ăn, đặt vào chén Liễu Nha Nhi, cười nói: “Ai nói không phải? Ta đã nói trước tay nghề cửa Nha Nhi rất tốt, nhưng Nha Nhi nhà chúng ta khiêm tốn mà thôi.”
Liễu Nha Nhi chia thịt vụn trong chén cho Tiền thị và Liễu cha.
Ai, tổng cộng chỉ có vài miếng thịt vụn, nãi nãi nàng còn đặc biệt lấy hết cho nàng, thật là.
“Nãi nãi già rồi, răng không tốt, không nhai được, Nha Nhi ăn đi.” Tiền thị lại kẹp thịt bỏ lại chén của Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi cầm chén, sống mũi chua xót.
Lão thái thái này thật sự giống y hệt như bà nội kiếp trước của nàng.
“Nãi nãi, chờ đến khi cháu trưởng thành kiếm được tiền, sẽ mua thật nhiều thịt, hầm nhừ cho nãi nãi ăn. Đến lúc đó nãi nãi sẽ không còn sợ không nhai được nữa.”
“Được được, ta chờ! Nha Nhi nhà chúng ta thật hiếu thuận!”
“Nãi nãi, cháu cũng sẽ mua thịt cho người, còn mua y phục mới cho người nữa. Cũng mua luôn cho cả cha và Nha Nhi.” Liễu Đông Thanh nuốt cơm trong miệng xuống, vội vàng nói.
“Được được được, mua hết, mua hết!” Tiền thị nhìn cháu trai cháu gái, nếp nhăn trên khuôn mặt tươi cười giãn ra.
Cha Liễu nhìn nhi tử và nữ nhi cũng nở một nụ cười an ủi.
Đột nhiên hắn cảm thấy cuộc sống không còn quá khó khăn, cũng bắt đầu có chút chờ mong với tương lai.
Có mong chờ sẽ có động lực, cha Liễu chuẩn bị đắp lại bờ ruộng. Nhưng vừa khiêng cuốc không kịp ra ngoài, trên trời đã có mưa đá.
Chỉ trong tích tắc, những hạt mưa đá to hơn hạt đậu nành đã ầm ầm rơi xuống.
Cha Liễu vỗ đùi, thầm nghĩ hỏng rồi. Lúa mì vừa trổ bông, một trận mưa đá lớn như vậy rơi xuống, nhất định lúa mì sẽ hư hại.
Mưa đá rơi càng lúc càng lớn, trong chốc lát đã rơi xuống đất một lớp.
Cha Liễu ngồi ở cửa, nhìn mưa đá trên đất, vẻ mặt u sầu.
“Thu hoạch năm nay, chỉ sợ không còn gì!” Cha Liễu nói rất nhỏ như đang nói chuyện với con gái, lại như đang lẩm bẩm nói với mình.
Liễu Nha Nhi có lòng muốn an ủi, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Đây là thiên tai lại đến rất nhanh không thể ngăn được. Nàng muốn nói có lẽ mưa đá không làm thương tổn lúa mạch, nói không chừng năm nay vẫn có thể được mùa.
Nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều biết chuyện này không có khả năng.
Gần đến giờ Thìn, bầu trời âm u mới dần sáng lên. Ánh sáng xuyên qua tầng mây phía tây, mấy con gà con đứng dưới mái hiên.
Mưa đá cuối cùng cũng ngừng.
Cha Liễu không quan tâm đến mưa đá trên đất còn chưa tan, cầm nông cụ đi ra đồng, Liễu Nha Nhi cũng đi theo.
Đột nhiên, cha Liễu đi phía trước đột nhiên ngừng lại, Liễu Nha Nhi thấy cơ thể hắn đang run lên.
Theo ánh mắt của cha Liễu, toàn bộ lúa mạch trong thôn vốn đã trổ bông đều ngã hết xuống đất, như không còn chút sức sống nào.
Đừng nói Liễu cha, chính Liễu Nha Nhi nhìn thấy cũng đau lòng như chảy máu. Nửa năm làm việc vất vả, lương thực một năm sau, cứ như vậy hóa thành hư ảo.
Hóa ra vừa rồi, toàn thân cha Liễu như đột nhiên bị rút cạn trống rỗng không còn gì, ngã thẳng xuống.
“Ông trời đúng là không muốn cho chúng ta một con đường đường sống……Phải sống tiếp thế nào đây!” Trên ruộng có phụ nhân ngồi dưới đất gào khóc.
“Quá đáng? Không qua được. Năm trước nạn châu chấu, năm nay mưa đá! Ông trời cố ý để dân chúng chúng ta phải chết! Ta thấy không cần sống nữa, tìm một cái cây mà treo cổ chết cho xong.” Trương lão nhị hận, hận ông trời không có mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Liễu Nha Nhi trấn an cha Liễu, cha Liễu cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng cha Liễu tỉnh lại, hai mắt hoàn toàn trống rỗng, như người mất hồn.
“Cha, người đừng khó chịu, việc đã đến nước này, chúng ta cũng không còn cách nào. Cũng may trong tay chúng ta có chút tiền, bằng không ngày mai chúng ta đi mua lương thực, vẫn có thể chống đỡ thêm một thời gian.”
“Khổ cho Nha Nhi của ta!” Cha Liễu cuối cùng cũng tỉnh áo lại, ôm Liễu Nha Nhi vào lòng, khóc lớn thành tiếng.
Trong kí ức của Liễu Nha Nhi đây là lần đầu tiên thấy cha Liễu khóc.
“Nha Nhi không khổ, cha, con không khổ!” Liễu Nha Nhi nói một hồi, cũng khóc theo.
Cha Liễu giải tỏa xong cảm xúc nói Liễu Nha Nhi về nhà trước, hắn muốn xuống ruộng dựng lại lúa mạch bị đổ.
Liễu Nha Nhi không muốn về, muốn đi theo đi đỡ lúa mạch, đúng lúc lúc Liễu Đông Thanh cùng Tiền thị cũng chạy tới.
Một mẫu lúa mạch, bốn người phải làm tới lúc trời tối mới xong.
Ban đêm vô cùng yên tĩnh, ngoài trừ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa trong làng.
Mọi người đi dựng lúa mì đều đã kiệt sức, sớm đi vào mộng đẹp. Ai cũng không nghĩ đến ngay trong đêm hôm ấy, một chuyện ngoài ý muốn lặng lẽ xảy ra.
Giờ Mẹo hai khắc vừa qua, bầu trời xám xịt chưa chuyển sang màu trắng. Một tiếng hét thấu trời vang lên, khiến toàn bộ dân làng hoảng sợ, ngay cả chó trong làng giật mình không ngừng sủa.
Nhà Tần gia bị sụp!
Nhưng đêm hôm qua không ai nghe thấy một chút động tĩnh.
Náo loạn một hồi, trời bắt đầu dần sáng, rất nhiều người tụ tập trước cửa nhà Tần gia, bắt đầu đào đất. Bởi vì Tần gia chỉ còn có một quả phụ ốm yếu cùng nhi tử. Tối hôm qua nhà sập, vậy mẫu tử hai người nhất định bị vùi lấp bên trong, không biết có chuyện gì không.
Sau khi đào khoảng nửa giờ, cuối cùng đã được đào được người ra. Đáng tiếc Lưu quả phụ đã dùng cả thân mình để che chở nhi tử, khi bị đào ra đã không còn thở.
Mà tiểu tử Tần gia cũng vô cùng yếu ớt, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Thôn trưởng để thanh niên trong thôn nhanh chóng tới thôn bên cạnh gọi đại phu, lão Tần gia chỉ có một mình Tần Mộc là độc đinh, không thể để hắn cứ như vậy đi theo.
Khi đại phu tới đây, Tần Mộc đang nằm trên bãi đất trống trước cửa nhà họ Tần, dưới người trải một chiếc chăn bông. Bị ép chặt gần như cả đêm, cũng không biết có bị thương nội tạng hay không nên dân làng không dám tùy tiện di chuyển.
Sau khi kiểm tra, lão đại phu nói may mắn Lưu quả phụ dùng thân thể che chở cho nhi tử, nên tiểu tử Tần gia này không bị thương. Hiện tại đang hôn mê, chỉ do hoảng sợ quá mức mà hôn mê bất tỉnh.
Tần Mộc cuối cùng cũng tỉnh.
Chỉ là sau khi Tàn Mộc tình dậy, nhìn thi thể Lưu quả phụ bên cạnh, khóc lớn gọi to một tiếng “Nương!”, Lại ngất đi.
Lão đại phu thấy tình hình như vậy vội vàng đi đến ấn vào huyệt nhân trung, khó khăn lắm mới có thể cứu người tình lại. Tần Mộc tỉnh dậy một lần nữa, đỏ mắt không khóc cũng không nháo, cứ như vậy nắm lấy tay Lưu quả phụ, cứng đời quỳ ở đó.
Thôn trưởng sợ Tần Mộc lại xảy ra chuyện, năn nỉ lão đại phu ở lâu thêm một lát, đề phòng có chuyện không may.
Lão đại phu gật đầu ứng. Tuy ông ấy đã nhìn quen sống chết đời người, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cha, hiện tại lại không có nương, ông ấy vẫn không nhịn được đau lòng.
Để lại lão đại phu nhìn Tần Mộc, thôn trưởng lại triệu tập người toàn thôn tới, thương lượng hậu sự của Lưu quả phụ. Dù sao Tần gia ngoại trừ Tần Mộc, đã không còn lại. Nhà mẹ đẻ của Lưu thị đã đi tha hương từ năm trước, bây giờ còn sống hay đã chết cũng chẳng ai biết.
Theo ý của trưởng thôn, tìm cái chiếu bọc Lưu thị lại, sau đó gọi mấy người cường tráng trong thôn đào một cái hố chôn người, cũng coi như xuống mồ. Bởi một chiếc quan tài tốn rất nhiều tiền, bọn họ không mua nổi.
Sau khi sắp xếp hậu sự cho Lưu quả phụ xong, lại thương lượng nơi ở sau này của Tần Mộc.
Thôn trưởng hắng giọng hỏi mọi người: "Đứa trẻ này bây giờ là cô nhi, nhà sập, ngay cả chỗ ở cũng không có! Thế nào, dù sao hắn cũng là người Tiểu Vương Trang chúng ta, chúng ta cũng không thể mặc kệ được. Các ngươi thương lượng xem có nhà nào thu nhận Tần tiểu tử? Nếu có, ta sẽ làm chủ, thời gian hắn ở nhà ai, đồng ruộng Tần gia đều thuộc về nhà đó. Coi như là đồ ăn của hắn.”
“Lời này ngài nói rất nhẹ nhàng nhưng tiểu tử mười một tuổi, không làm được việc nàng, còn ăn không ít. Đám người chúng ta đến bản thân mình còn nuôi không nổi, lấy đâu ra lương thực để thu nhận hắn? Hôm qua trời lại mưa đá, lúa mạch ngoài ruộng đều bị phá hỏng toàn bộ, sao có thể thu hoạch được? Cần mấy mẫu đất nhà hắn có tác dụng gì.”
“Đúng vậy mỗi ngày chúng ta thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, sao có thể nuôi thêm hắn?”
“Thôn trưởng ngài có lòng tốt, sao không để Tần tiểu tử ở nhà mình đi?”
“Ta nuôi! Ta sẽ lo tang sự của Lưu thị!”cha Liễu vẫn luôn im lặng không nói một lời, đột nhiên đứng dậy.
Mà Liễu Nha Nhi ở bên ngoài xem náo nhiệt nghe thấy lời cha mình nói, thiếu chút nữa không thở được.
Cha nàng bị ma quỷ bám thân sao, đến chính nhà mình còn không biết sống được mấy ngày, bản thân mình đã vô cùng khổ sợ còn rước thêm chuyện tốn công vô ích này vào người.
“Không hổ là tú tài công, có đại nghĩa! Sau này, vất vả cho tú tài công rồi!” Ánh mắt thôn trường nhìn cha Liễu có hơi phức tạp.
Quyết định xong chuyện nơi ổ sau này của Tần Mộc, đám người cũng đã tan đi gần một nửa. Cha Liễu cũng đi bộ về nhà, Liễu Nha Nhi lại bĩu môi đi theo sau.
Nàng oán, oán hành động thánh phụ của cha nàng.
Còn người có lòng tốt là chuyện tốt, như lấy chính mạng mình đánh đổi cho một người không thân chẳng quen, nàng không làm được.”
Cha Liễu về đến nhà lấy một lượng bạc còn dư lại ở chỗ Tiền thị, định mua một chiếc quan tài mỏng cho Lưu quả phụ.
Liễu Nha Nhi giật lấy tiền từ trong tay cha Liễu, mím môi bướng bỉnh, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Cha nàng muốn nhận nuôi Tần Mộc thì không sao, nhưng tại sao lại muốn dùng một lượng bạc duy nhất còn lại đi làm tang sự cho Lưu quả phụ? Số bạc này chính là phí sinh hoạt của bọn họ sau này.
“Nha Nhi, cha biết tiền này là do ngươi đi mò trai sông tìm được ngọc trai mà đổi được, coi như cho cha mượn dùng trước có được không?” Cha Liễu đỏ mắt cầu xin.
Liễu Nha Nhi chỉ rơi nước mắt, không trả lời, nắm thật chặt số bạc trong tay.
Nàng thừa nhận, nàng ích kỷ! Nàng không phải người đại nghĩa, rộng lượng, trước khi giúp đỡ người khác, nàng sẽ cân nhắc sống chết của mình trước! Để nàng dùng miếng ăn của mình đi đổi một cái quan tài cho người khác, nàng không làm được.
“Nha Nhi, ta và Tần Ngũ là bạn cũ. Ta từng nói sẽ chăm sóc thê nhi thay hắn, nhưng ta không làm được! Bây giờ Lưu thị đã đi, người chết lớn nhất, chúng ta để nàng ra đi có thể đàng hoàng một chút.” Giọng cha Liễu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng im lặng không nói, chìm vào từ trách thật sâu.
Mặc kệ cha nàng nói như thế nào, Liễu Nha Nhi vẫn không buông tay. Hậu sự của Lưu quả phụ có đàng hoàng hay không, có liên quan gì đến nàng?
Cuối cùng Tiền thị không nhìn được nữa, mới kể chuyện năm xưa của cha Liễu và Tẫn Ngũ cho huynh muội Liễu gia nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT