Tần Ngũ cũng chính là cha Tần Mộc, là bạn chơi cùng từ nhỏ của cha Liễu, khi còn bé hai người thường cùng nhau chơi đùa.
Chờ cha Liễu lớn hơn một chút, vào huyện thành đi học. Tuy hai người không còn chơi đùa với nhau mỗi ngày như khi còn nhỏ nhưng mỗi khi cha Liễu được nghỉ về nhà, Tần Ngũ đều sẽ tới tìm cha Liễu, nói cho hắn nghe trong thôn có chuyện gì mới xảy ra.
Tần Ngũ luôn nói đọc sách tổn hại đầu óc, vô cùng vất vả. Cho nên mỗi lần hắn đều bấm ngón tay tính ngày cha Liễu về nhà, sau đó vào núi bắt gà rừng thỏ hoang gì đó nói phải bồi bổ cho cha Liễu.
Mà mỗi lần cha Liễu trở về, chỉ cần nhìn thấy sẽ dạy Tần Ngũ học chữ. Tần Ngũ thích chơi đùa, không muốn học chữ, luôn tìm cớ trốn mất. Nhưng lần nào cũng bị cha Liễu túm chặt, bắt hắn phải học.
Cha Liễu nói biết chữ chắc chắn sẽ có lợi, không chỉ có thể hiểu lý lẽ, nếu có việc gì hoặc muốn vào thành làm việc cũng không đến mức để bị lừa gạt. Tần Ngũ biết cha Liễu vì muốn tốt cho mình nên đành căng da đầu đi theo học mấy chữ.
Dần dần, cả hai trưởng thành, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình bằng hữu của hai người. Bọn họ vẫn giống như khi còn nhỏ là bạn thân có gì giấu diếm.
Sau đó trưởng bối Tần gia lần lượt mất đi, tinh thần Tần Ngũ sa sút một thời gian. Khi đó cha Liễu thường xuyên làm bạn bên cạnh Tần Ngũ.
Lúc Liễu tổ phụ qua đời, cùng có Tần Ngũ giúp đỡ bận rộn trong ngoài.
Sau đó, hai người đều cưới vợ, sinh con, thậm chí bọn họ còn từng cùng nhau tưởng tượng tương lai sau này. Bọn họ nghĩ, chờ đến trăm năm về sau, con cháu bọn họ đông đủ, mà hai người già bọn họ có thể nghỉ ngơi, không có việc gì làm có thể tới cây hòe đầu thôn đánh cờ trò chuyện.
Nhưng ông trời luôn phụ lòng người.
Năm Tần Mộc hai tuổi, Tần Ngũ qua đời ngoài ý muốn.
Cha Liễu đã từng nói với tấm bia của Tần Ngũ, sẽ chăm sóc thê nhi thay hắn để hắn yên tâm đi đầu thai.
Kỳ thật mấy năm trước, cha Liễu đúng là thường đến giúp Lưu thị làm việc đồng áng, thỉnh thoảng còn gửi một chút lương thực. Mẫu tử Tần gia cũng có thể sống tiếp được.
Nhưng trước cửa quả phụ nhiều thị phi, huống chi cha Liễu cũng là người góa vợ. Thời gian dài, mấy lời đồn linh tinh bắt đầu xuất hiện.
Khi đó, hắn thấy nhà Tần gia đã ở nhiều năm xiêu vẹo, đổ nát còn dự định tu sửa lại nhà Tần gia. Nhưng trước ngày đó một ngày, lời đồn đại trong thôn nổi lên, cái gì cũng có thể nói được.”
Cha Liễu là người đọc sách không nói lại mấy người đàn bà đanh đá, chua ngoa kia. Nhưng lời đồn đáng sợ, cho dù hắn có muốn thanh giả tự thanh nhưng cũng không thể không màng đến thanh danh của đôi mẫu tử.
Cũng từ đó về sau, cha Liễu dần trở nên xa cách Tần gia. Tận cho đến khi nhà Tần gia sập, Lưu thị bỏ mạng, Tần Mộc không còn nơi nương tựa.
Cha Liễu hối hận, tự trách. Hắn hận bản thân mình uổng là người đọc sách lại mắc kẹt bên trong thế tục, để Lưu thị bỏ mạng vô ích.
Nhưng tất cả đều đã muộn.
Chuyện hắn có thể làm chính là mua một cái quan tài cho Lưu thị, để nàng ra đi đàng hoàng một chút.
Nghe xong chuyện xưa của cha Liễu, Liễu Nha Nhi cũng mềm lòng. Nhà họ Tần tuy không có quan hệ họ hàng với họ nhưng cũng có thể coi như có tình nghĩa cũ. Nàng nghĩ nếu cha không thực hiện được tâm nguyện, có lẽ cả đời này của cha nàng để bị lương tâm cắn rứt.
“Cha, tiền này người cầm đi!” Liễu Nha Nhi mở tay ra.
“Nha nhi! Ngươi……”
“Không có tiền, chúng ta có thể kiếm! Như cha đã nói người chết là lớn nhất, để Tần thẩm ra đi có thể diện cũng coi như một phần tâm ý của Liễu gia chúng ta. Nếu Tần Ngũ thúc còn sống, con còn phải gọi một tiếng thúc thúc.” Liễu Nha Nhi sợ cha nàng chìm sâu vào trong tự trách, cố gắng ép bản thân mỉm cười, để cha nàng bớt lo lắng.
Còn không biết lúc này trên mặt nàng dính nước mắt, sau đó cong môi cười nhạt, thật đúng là muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Không phải nàng không muốn cười, nhưng nghĩ tới hai lượng bạc vào tay còn chưa được hai ngày đã lập tức bay mất, nàng liền cảm giác như có người đang xẻo thịt mình. Nàng đau đớn chảy nước mắt, sao còn có thể cười ra được.
“Cha, người mau đi đi!” Liễu Nha Nhi sợ liếc mắt nhìn số bạc kia thêm lần nữa, nàng lại không nhịn được cướp về.
“Ai! Ngươi và ca ca ở nhà ngoan ngoãn nghe lời nãi nãi nói. Cha bận việc không biết tới khi nào. Thanh Nhi, ngươi phải chăm sóc muội muội cẩn thận có hiểu không?”
“Vâng, cha yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho Nha Nhi và nãi nãi thật tốt!” Liễu Đông Thanh kiên định gật đầu, tựa như nam tử chân chính.
Cứ như vậy, Liễu cha cầm theo một lượng bạc ra khỏi nhà. Đến khi trở về đã là ba ngày sau.
( truyện trên app T𝕪T )
Chẳng qua chỉ ba ngày ngắn ngủi mà thoạt nhìn cha Liễu đã gầy đi rất nhiều, toàn thân không có sức lực, râu ria xồm xoàm, quanh mắt là một màu xanh đen.
Tiền thị nhìn thấy vô cùng đau lòng, nhanh chóng đi nấu nước nóng đên nhi tử tắm rồi ngủ thoải mái một giấc. Ba đoán có lẽ hai ngày này con trai đều không được chớp mắt.
Một giấc này, cha Liễu ngủ tới khi trời tối.
Đến bữa cơm tối, cha Liễu bưng một chén cơm đầy để Liễu Đông Thanh đưa đến cho Tần Mộc trước. Liễu Nha Nhi muốn đi theo lại bị Tiền thị ngăn lại. Nói Liễu Liễu Đông Thanh là nam hài tử lại là đồng tử, hỏa khí lớn. Nhưng Liễu Nha Nhi thể nhược, Tiền thị không cho nàng đi tới đó.
Ăn cơm xong, cha Liễu mới nói đến những tính toán sau này.
“Hôm nay ta nói Mộc Nhi về nhà cùng ta, hắn lại không chịu. Nói trên người mang chữ hiếu, chờ Lưu thị qua bảy bảy bốn mươi chín sẽ dọn tới đây. Đứa nhỏ này hiểu chuyện, nhưng lều thô sơ kia gió thổi liền đổ, sao có thể ở được. Ta nghĩ chờ Lưu thị qua thất để Mộc Nhi dọn lại đây. Sau này mỗi thất hắn tới mộ Lưu thị lễ bái là được cũng không nhất thiết phải chờ bốn chín ngày.
“Ngươi nhìn mà sắp xếp là được! Mấy ngày hôm trước ngươi cầm đi một lượng bạc, hiện tại ta trong tay ta còn 600 văn tiền. Năm nay chỉ sợ lúa mạch không thu hoạch được, ngày mai ngươi lấy tiền này mua chút lương thực về, đề phòng trước. Tránh cho đến lúc đám thương nhân lòng dạ hiểm độc kia nhân lúc thiên tai tăng giá lương!” Trong nhà tăng thêm một miệng ăn, Tiền thị cũng bắt đầu suy nghĩ chu đáo trước.
“Nương, con hiểu!” Cha Liễu ăn nốt miếng cơm cuối cùng, định đi đến túp lều ở Tần gia.
Tần Mộc còn nhỏ, túp lều đơn sơ đến cả cái chắn gió cũng không có, hắn sợ đứa nhỏ ở một mình ban đêm sẽ sợ hãi, cho nên trước khi Tần Mộc chuyển đến đây, cha Liễu định chuyển đến ngủ cùng hắn.
Cuối cùng cũng qua thất đầu của Lưu thị, cha Liễu giúp hắn thu dọn mấy thứ, nắm tay Tần Mộc trở về.
Đó là lần đầu tiên Liễu Nha Nhi nhìn thấy Tần Mộc. Rõ ràng là người cùng một thôn, nhưng trong ký ức lại chưa từng gặp nhau.
Tần Mộc lớn hơn Liễu Nha Nhi hai tuổi, bé hơn Liễu Đông Thanh một tuổi, chiều cao lại thấp hơn một cái đầu so với Liễu Đông Thanh. Có lẽ do suy dinh dưỡng đã lâu, sắc mặt vàng như nến, nhưng không đến mức là da bọc xương.
Liễu Nha Nhi đã từng gặp Lưu thị, diện mạo Tần Mộc giống mẹ hắn, rất đẹp.
“Mộc Nhi, đây là Nha Nhi, đây là Thanh Nhi. Sau này ngươi ngủ cùng một phòng với Thanh Nhi, có chuyện gì phải nói với ta và Tiền nãi nãi biết không?” Cha Liễu nắm tay, dẫn hắn đi làm quen.
“Vâng!” Tần Mộc mím môi, ậm ừ một tiếng, đứng lẳng lặng bên cạnh cha Liễu, không nói một lời.
“Nha Nhi, Thanh Nhi, sau này Mộc Nhi sẽ ở nhà chúng ta, các ngươi phải đối xử với hắn như huynh đệ mình, không được bắt nạt hắn, hiểu chưa?”
Cha Liễu sợ trong nhà đột nhiên có thêm một người, còn vì mẫu thân người này mà tiêu hết một lượng bạc của bọn họ. Hắn sợ hai đứa nhỏ sẽ hận Mộc Nhi, sau này sẽ bắt nạt hắn.
“Đã biết, cha!” Huynh muội Liễu gia đồng thanh trả lời.
Thấy chuyện nên nói đã nói xong, cha Liễu để Liễu Đông Thanh đưa Tần Mộc về phòng.
Cứ như vậy, Tần Mộc ở lại Liễu gia chính thức trở thành một phần tử của Liễu gia.
Con nhà nghèo sớm hiểu chuyện, lời này tuy không chính xác hoàn toàn, nhưng chuyện này với đa phần con nhà nghèo đều rất thực tế.
Tần Mộc chính là một trong số đó.
Có lẽ là bởi vì nhà nghèo, từ nhỏ lại không có cha. Tần Mộc mười một tuổi đã trưởng thành hơn đám trẻ cùng tuổi rất nhiều. Hắn biết rõ mình ăn nhờ ở đậu nhà người ta, có được miếng ăn từ tay người khác khó đến mức nào, cho nên việc ở Liễu gia bất luận là việc trong nhà hay việc nhà nôn, Tần Mộc đều tranh làm.
Hắn không muốn bị người ta nói là chỉ biết ăn mà không làm.
Tần Mộc không nói nhiều, ngày thường luôn đi theo sau Liễu Đông Thanh, thỉnh thoảng sẽ nói mấy với Liễu Đông Thanh vài câu.
Liễu Nha Nhi nghĩ, có lẽ do hai người bọn họ ở cùng một phòng, tuổi cũng xấp xỉ, tương đối nhiều đề tài nói chuyện.
Từ hôm mưa đá đã hơn mười ngày. Mặc dù lúc trước đã đỡ nâng lúa mạch lên, nhưng lúa mạch vẫn bị hư hại.
Lúc này đang trong thời kỳ lúa mì làm đòng*, trải qua chuyện này sản lượng lúa mì năm nay sẽ giảm ít nhất một nửa.
(Làm đòng: Khi cây lúa đã có lúa non lộ ra khỏi trồi chính, chuẩn bị kết hạt.”
Lúc rảnh rỗi, cha Liễu luôn nhìn trời thở dài.
Liễu Nha Nhi biết, cha nàng đang lo lắng cho cuộc sống trong nhà sau này. Xảy ra thiên tai cho dù con người không cam lòng đến mức nào, cũng chỉ có thể chấp nhận.Dù sao người nông dân ở thời cổ đại đều dựa miếng cơm ông trời ban cho.
Thời tiết có thể có vụ mùa bội thu. Gặp thiên tai, cũng chỉ có thể cắn răng nhận, không có cách nào cứu chữa.
Nếu ở thời hiện đại thì còn may, nếu lúa mì bị thương thì bón thúc cứu chữa một chút, nhưng ở thời cổ đại, phân đạm lấy đâu ra? Liễu Nha Nhi không có bản lĩnh có thể làm ra phân bón.
Đột nhiên, Liễu Nha Nhi nghĩ đến kiếp trước, mẹ nàng mỗi năm đều phơi khô thân cây lúa mì và thân cải dầu đốt lửa cho cháy hết, sau đó rải tro cháy trên ruộng, nói là phân bón.
Không có rơm rạ, vậy dưới chân núi sau không phải có đống lá mục sao? Tuy rằng không phải phân đạm, nhưng cũng là phân bón, có thể khắc phục được chút nào hay chút đó có đúng không?
Liễu Nha Nhi kích động vỗ đùi, kết quả lại đau đớn vì dùng quá lực.
“Nha Nhi, muội làm sao vậy?” Mấy người đang hái rau, Liễu Đông Thanh và Tần Mộc hái rất nghiêm túc, bị động tác bất ngờ của Liễu Nha Nhi làm cho hoảng sợ.
"Ca ca, muội đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước đọc sách nông có viếtcây thối lá cây đốt đi rắc xuống đất, có thể dùng làm phân bón. Lúa mạch nhà ta có thể rải một hít, không chừng có thể tốt lên!”
Vừa nghe đến lúa mạch có thể làm đòng, không chỉ Liễu Đông Thanh, ngay cả Tiền thị đều mở to hai mắt nhìn, vội vàng nhìn về phía Liễu Nha Nhi.
“Thật sự?” Tổ tôn hai đồng thời hỏi
“Trong sách nói như vậy, không biết có chắc chắn hay không!” Liễu Nha Nhi chỉ biết phân đạm có ích, còn phân tro này thế nào nàng không xác định được.
“Trong sách đã viết như vậy, khẳng định là thật. Ăn cơm xong, chúng ta ra sau núi đi gom lá cây!” Liễu Đông Thanh dường như nhìn thấy ánh sáng hy vọng, tốc độ hái rau càng nhanh hơn.
Tần Mộc nãy giờ vẫn không thay đổi, ngước mắt nhìn thoáng qua Liễu Nha Nhi, sau đó lại cúi đầu, yên lặng hái rau.