Nền trời dần chuyển sang màu trắng bạc như bụng cá, phía đông như bốc lửa nhuộm đỏ bừng cả chân trời.

Đường ở nông thôn không lớn, hai bên đường là ruộng lúa mạch. Một cơn gió thổi qua, sóng lúa xanh biếc vỗ theo từng đợt.

Trên đường nhỏ một nữ oa tuổi không lớn đi phía trước, phía sau là một nam nhân trung niên không nhanh không chậm đi theo. Mặc dù chỉ nhìn từ phiá sau cũng không khó nhận ra hắn là một phụ thân yêu thương nữ nhi hết mực.

Liễu Nha Nhi đi đường cũng không thành thật, dọc theo đường đi hết nhìn đông lại nhìn tây, chaLiễu thương con gái sợ nàng đi đường mệt mỏi, vài lần đề nghị muốn cõng Liễu Nha Nhi đều bị Liễu Nha Nhi từ chối.

Đi một đoạn đường mà thôi, chút khổ cực này nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Liễu Nha Nhi nhặt một cọng cỏ đuôi chó ở ven đường ngậm vào miệng, suy nghĩ một lúc mới nói: “Cha, người muốn bán hạt ngọc trai này ở đâu?”

“Hiệu cầm đồ!”

“Mấy ngày gần đây sau khi con làm xong việc nhà có đọc sách của cha, bên trong có ghi một số chuyện vặt . Con đọc sách nói hiệu cầm đồ là nơi làm ăn cầm cố thế chấp, giá cả sẽ thấp hơn thị trường rất nhiều.” Liễu Nha Nhi đảo mắt một vòng, bày ra dáng vẻ như mình cũng không chắc lắm muốn hỏi ý kiến của cha Liễu .

“Vậy không bán ở hiệu cầm đồ, chúng ta nên bán ở đâu?”

“Cha, chúng ta tới cửa hàng trang sức hỏi một chút đi! Trên sách kia nói, các quý nhân nhà giàu đều thích đi cửa hàng trang sức đặt làm trang sức, còn thích khảm đá quý gì đó lên vàng bạc, ngọc trai cũng là một loại trong đó. Chúng ta tới cửa hàng trang sức, nghĩ tới giá cả bọn họ mua không biết bao nhiêu nhưng chắc hẳn không khác với giá thị trường. Thật ra hạt ngọc này vốn dĩ dùng để làm trang sức, giá của cửa hàng trang sức cao cấp hẳn chính là giá thị trường.”

Cha Liễu nghe Liễu Nha Nhi nói xong đột nhiên bừng tỉnh, sau đó ngồi xổm người xuống, vuốt ve đầu nữ nhi, vẻ mặt vui mừng nói: “Nha Nhi nhà ta thật giỏi, tạp ký kia là quà tặng năm đó một người bạn tốt cùng trường tặng cho ta lúc ta còn đi học, chỉ là ta không thích xem, vẫn luôn đặt ở đó. Không nghĩ tới một quyển tạp ký nho nhỏ còn có thể viết nhiều như vậy.”

Cha Liễu khen nữ nhi xong, trong lòng lại thầm tiếc hận.

Đáng tiếc Nha Nhi nhà hắn là nữ nhi, nếu là nam nhi tương lai nhất định có thể làm nên thành tựu.

Trong lòng có suy nghĩ, sau khi cha con hai người vào thành không cần hỏi han gì đi thẳng đến chợ Tây.

Cửa hàng đầu tiền ở giao lộ chợ Tây chính là cửa hàng trang sức nổi tiếng khắp huyện Hoài Dương, Trân Bảo Các.

Năm đó cha Liễu ở trong huyện học tập cũng từng nghe đến tên Trân Bảo Các, cho nên trực tiếp mang nữ nhi tới chợ phía Tây.

Có lẽ bởi vì còn sớm, cửa hàng cũng vừa mới mở cửa, trong tiệm chưa có mấy khách.

Tiểu nhị Trân Bảo Các đang lau quầy, thấy cha con hai người đi vào, vội vàng buông giẻ lau, tươi cười đi lên: “Hai vị muốn mua trang sức gì? Hay giá tiền bao nhiêu để ta giới thiệu.”

Liễu Nha Nhi cúi đầu nhìn y phục trên người, vẫn là quần áo chắp đầy miếng vá. Lại nhìn giày dưới chân, buổi sáng sương sớm ướt đẫm trên dày còn dính rất nhiều bùn. - ủng hộ truyện trên tyt

Nhưng tiểu nhị này không hề ghét bỏ, còn ân cần tiếp đãi bọn họ.

Lại nghĩ tới tiểu nhị ở Túy Tiên Lâu, trong lòng Liễu Nha Nhi thầm mắng: “Phi, tiểu nhị Túy Tiên Lâu kia là cái thá gì chứ.”

Liễu cha cũng bị nhiệt tình của tiểu nhị làm cho hoảng sợ, có chút ngượng ngùng nói: “Chúng ta không tới mua đồ, nhưng lại có thứ muốn bán, có thể gặp chưởng quầy của các ngươi được không?”

“Được, ngài đợt một lát, để ta đi mời người!” Tiểu Nhị nói xong liền đi vào phòng trong.

Không lâu sau, một nam tử trung niên phúc hậu từ bên trong đi ra, không cần đoán cũng biết đây hẳn là chưởng quầy của Trân Bảo Các.

“Không biết tiên sinh có gì muốn bán?” Chưởng quầy cười dò hỏi.

Nghe chưởng quầy gọi Liễu cha nhà mình là tiên sinh, trong lòng Liễu Nha Nhi thầm khen chưởng quầy này đúng là người có nhanh nhạy, có mắt nhìn.

Nghĩ đến cũng đúng, một cửa hàng có thể buôn bán lớn đến mức này có thể không là người thông minh sao? Người có thân phận gì, chỉ cần một bộ trang phục, một câu nói hay một động tác, bọn họ cũng có thể đoán ra được.

Mà chưởng quầy thật sự như suy nghĩ của Liễu Nha Nhi, cũng đã đoán được tám chín phần thân phận của Liễu cha.Từ khi hắn ra đây nhìn thấy cha con hai người, đã thầm đánh giá từ trên xuống dưới.

Tuy nói nam tử kia mặc y phục cũ nát, khuôn mặt cũng như đang làm việc ngoài ruộng. Nhưng khí chất của người đọc sách lại không cách nào che giấu được.

Cha Liễu cũng không quá để ý đến cách xưng hô của chưởng quầy, lấy ngọc trai cất trong ngực ra đưa cho chưởng quầy xem.

Chưởng quầy nhìn thấy ngọc trai liền dẫn người đến quầy, nhận lấy hạt ngọc trong tay cha Liễu , giơ trước mắt quan sát cẩn thận.

“Tiên sinh, ngọc trai này phẩm tướng không tệ, hình dạng cũng tốt, nhưng đầu hơi nhỏ, chỉ có thể khảm lên trâm cài tóc. Nếu tiên sinh thật sự muốn bán, ta đưa ra giá thật cho ngài, hai lượng bạc.”

Cha Liễu không hiểu châu báu, càng không hiểu giá cả châu báu. Hắn biết ngọc trai này có giá trị, nhưng không nghĩ tới có thể bán được hai lượng bạc. Hắn vốn còn nghĩ bán được một quan tiền đã rất tốt rồi.

Mà Liễu Nha Nhi lại thất vọng, nàng vốn tưởng viên ngọc trai này ít nhất có thể bán được hai mươi lượng. ( truyện trên app T𝕪T )

“Ngọc trai chính là châu báu quý hiếm, lại có phẩm tướng tốt như vậy, chỉ có giá hai lượng thôi sao?” Liễu Nha Nhi vẫn là không cam lòng, vẫn mơ tưởng có thể một đêm phất lên.

Chưởng quầy nghe lời nghi ngờ của Liễu Nha Nhi, cũng không giận, cười nói: “Tiểu cô nương đúng là rất nhìn hàng! Lúc trước ta nói ngọc trai này phẩm tướng rất tốt, chỉ là nó quả nhỏ, không thể lấy làm mặt dây chuyền, càng không nói tới hoa tai. Ta thấy cha ngươi là người đọc sách nên không muốn ép giá. Đừng nói huyện Hoài Dương, cho dù ngươi có lên phủ thành đi hỏi, hai lượng đã là giá cao ngất trời.”

Viên ngọc trai này đúng là khá nhỏ, huyện Hoài Dương cách phủ thành trăm dặm đường, nếu thật sự chỉ vì một hạt ngọc trai này mà đi tới phủ thành thì đúng là không đáng.

“Ta tin chưởng quầy, vậy hai lượng đi!” Liễu cha không biết cò kè mặc cả, cái giá hai lượng này hắn đã rất vừa lòng.

Nếu Liễu cha đã đồng ý, Liễu Nha Nhi cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Cuối cùng chưởng quầy lấy hai lượng bạc vụn giao cho Liễu cha.

Rời khỏi Trân Bảo Các, tay Liễu cha cầm bạc có hơi run rẩy. Hắn đã rất lâu không nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Có tiền, chuyện đầu tiên Liễu cha làm là đưa Liễu Nha Nhi đến quán mì bên cạnh, gọi một chén mì Dương Xuân đẩy đến trước mặt Liễu Nha Nhi.

Nha Nhi nhà hắn còn chưa được ăn mì Dương Xuân bao giờ.

Một chén mì Dương Xuân có giá ba văn tiền, nhưng cha Liễu vừa nhận được tiền lại không bỏ dám bỏ ra gọi cho mình một chén.

“Bá bá, có thể cho một cái chén nhỏ được không?” Liễu Nha Nhi lanh lảnh gọi.

“Được!”

Liễu Nha Nhi múc một ít mì vào chén nhỏ, lại đổ một ít nước canh, sau đó đem phần còn lại đẩy đến trước mặt cha Liễu.

“Người con nhỏ không ăn hết nhiều như vậy, cha ăn đi, đừng để lãng phí.”

Suy nghĩ của nữ nhi sao hắn có thể không hiểu? Đang là tuổi lớn, một chén mì này có bao nhiêu, sao có thể ăn không hết.

“Cha không đói bụng!Nha Nhi ăn đi!”

“Nếu cha không ăn vậy Nha Nhi cũng không ăn!” Liễu Nha Nhi dẩu cái miệng nhỏ, đẩy bát nhỏ đến giữa bàn.

“Được được được, cha ăn, Nha Nhi cũng ăn đi!”

Lúc này Liễu Nha Nhi mới mỉm cười, ăn một miếng mì lại uống một ngụm nước canh.

Thoải mái!

Sau khi ăn xong, cha Liễu lại đưa Liễu Nha Nhi tới chợ thức ăn.

Liễu Nha Nhi vốn định mua một ít nội tạng và xương heo về nhà. Kiếp trước nàng đọc truyện xuyên không, nội tạng heo và xương heo đều không ai ăn, hơn nữa giá còn rất giẻ, cho nên nàng cũng muốn nhặt được của hời.

Nhưng chờ đến khi bọn họ đến quán thịt lại không thấy có ai bán nội tạng heo.

Liễu Nha Nhi đoán nếu người ở đây không biết ăn lại ném đi, vậy đúng là lãng phí.

“Ông chủ, không bán nội tạng heo sao?” Liễu Nha Nhi cảm thấy có lẽ do bán không dễ nên lười bày ra, cho nên không cam lòng hỏi một câu.

“Nội tạng heo đã sớm bán hết rồi! Nếu ngươi muốn mua phải đến thật nhanh!”

???

Thứ này ở cổ đại không phải không ai ăn sao?

Cha Liễu vốn không định mua nội tạng heo, để ông chủ cắt một cân thịt nhiều mỡ một chút.

Thanh toán tiền xong, cha Liễu lại nắm tay Liễu Nha Nhi rời khỏi chợ thức ăn.

Trên đường đi, Liễu Nha Nhi hỏi cha Liễu về chuyện nội tạng heo.

Cha Liễu cảm thán nữ nhi vẫn còn là con nít, còn rất ngây thơ không biết việc đời vất vả.

“Thời buổi này đói đến mức ngay cả vỏ cây cũng bị bóc ra gặm, còn ai ghét bỏ mùi hôi của nội tạng heo chứ? Nó có hôi thì tốt xấu cũng là đồ ăn mặn, xuống bụng vẫn tốt hơn vỏ cây. Nội tạng heo rất rẻ chỉ có hai văn tiền một cân, tuy bị người giàu ghét bỏ nhưng đối với gia đình nghèo khổ mà nói đó chính là thịt! Nếu không phải nhà chúng ta xa chợ không thể tranh được, ta cũng muốn mua một ít cho Nha Nhi làm đồ ăn.”

“Ồ!” Liễu Nha Nhi hiểu ra.

Đúng vậy ngay cả vỏ cây cũng ăn, có ai còn ghét bỏ nội tạng heo được ơ chứ.

Hai cha con nói chuyện lại đi đến phố lương thực.

Cha Liễu mua mười cân gạo, năm cân cao lương, năm cân lúa mì, tính toán có thể ăn được ba tháng.

Mua xong lương thực, cha Liễu lại đưa Liễu Nha Nhi đến tiệm vải cắt hai miếng vải. Mảnh có màu sắc, hoa văn cho Liễu Nha Nhi, còn mảnh màu chàm kia là cho Tiền thị cùng Liễu Đông Thanh làm xiêm y.

“Cha, sao người không mua thêm một phần cho mình?”

“Ngày nào ta cũng làm việc ngoài đồng, mặc quần áo mới không phải quá lãng phí sao?”

Liễu Nha Nhi muốn cha chọn thêm một miếng vải, nhưng nàng biết cha nàng có lẽ không chịu. Nói đến đồ ăn, Liễu Nhi có thể chơi trò uy hiếp, cha Liễu có lẽ sẽ đồng ý. Nhưng nếu muốn cha Liễu tiêu tốn mấy chục văn tiền mua quần áo có lẽ không thực tế.

Dựa vào tình tình này của cha nhất định không thể bỏ được!

“Cha, chờ sau này Nha Nhi kiếm được tiền, sẽ mua tơ lụa gấm vóc cho người mặc.”

“Được! Nha Nhi nhà ta có bản lĩnh như vậy mà! Vậy cha chờ đến khi Nha Nhi có thể kiếm tiền mua gấm vóc tơ lụa cho cha mặc.” Trong lòng cha Liễu ấm áp, tuy nói chỉ là lời nói của đứa trẻ nhưng đó chính là lòng hiếu thảo của nữ nhi.”

“Cha, người yên tâm, con nói được sẽ làm được, người cứ chờ xem!”

“Được được được, cha chờ!” Cha liễu cười vui vẻ đi đến quầy tính tiền.

Liễu Nha Nhi tinh mắt nhìn thấy thấy sau cửa có một đống vải vụn, Liễu Nha Nhi cười tươi xin chủ tiệm cho một ít.

Chưởng quầy tiệm vải cũng là người dễ nói chuyện, cầm một nắm vải lẻ đưa cho Liễu Nha Nhi, nói với cha Liễu: “Khuê nữ này của ngươi thật ngoan, biết nói ngọt lại còn rất hiếu thảo. Lúc trước người khác xin, ta cũng không cho. Vải vụn này ghép lại cũng có thể làm được một đôi đế giày hoặc làm mặt giày.”

“Cảm tạ chưởng quầy, tiểu nữ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, mong chưởng quầy chớ trách tội!”

“Ngươi đó, chớ khiêm tốn! Nữ nhi này nhà ngươi, không hiểu chuyện chỗ nào? Ta thấy nàng rất hiểu chuyện, vừa rồi nàng nói mua tơ lụa cho ngươi mặc, ta đều nghe thấy. Nha đầu này, không chỉ biết nới ngọt có lòng hiếu thảo, mà còn biết mặc cả.’ Chưởng quầy nói xong cười ha ha.

Hắn rất thích nha đầu này, linh hoạt tinh quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play