Liễu Nha Nhi và Hạ Mai đi đường nhỏ xuống núi, tới chân núi lại nhìn xung quanh một lần nữa, sau khi bảo đảm không có ai hai người mới mang giỏ nấm về nhà.

Cũng may hai nhà gần sát chân núi, không cần đi một vòng quanh thôn.

Liễu Nha Nhi vừa bước vào sân liền ngửi thấy một mùi thơm đã lâu không thấy.

Là cháo gạo kê!

“Nha Nhi đã về rồi sao?” Một phụ nhân nghe tiếng động, từ trong bếp đi ra.

Phụ nhân tuổi không tính là lớn, nhìn không đến bốn mươi tuổi. Khăn trùm quấn quanh đầu, áo vải thô đã giặt nhiều đến bạc màu.

Có lẽ do huyết mạch tương liên, Liễu Nha Nhi nhìn phụ nhân trước mắt không cần phải nhớ lại, mấy chữ đại cô đã buột miệng thốt ra.

“Ai da, Nha Nhi nhà chúng ta đã cao hơn rồi, tới đây để đại cô ôm một cái.” Phụ nhân vừa nói vừa đi tới ôm Liễu Nha Nhi.

Liễu Nha Nhi đột nhiên đỏ mặt, có hơi thẹn thùng, nhưng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Kiếp trước ba nàng có bốn anh trai không có chị em. Nhóm chú bác sau khi kết hôn cũng không quá thân cận với thế hệ sau. Nàng chưa bao giờ biết có cô làm cảm giác như thế nào.

“Nghe nói ngươi rơi xuống nước, cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay không? Liễu Thị dùng tay lau mồ hôi trên trán cháu gái, vô cùng đau lòng.

Nha đầu này từ nhỏ đã không có mẹ, vốn đã rất khó khăn, còn bị mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt. Đặc biệt là Phì Nha trời đánh kia, lại dám đẩy Nha Nhi nhà mình xuống sông.

Liễu Nha Nhi khẽ đặt cằm lên vai Liễu thị, nhẹ nhàng cọ cọ, nhẹ nhàng nói: “Không có chỗ nào không thoải mái, tất cả đều tốt.”

Vừa mới dứt lời, Liễu Nha Nhi ngửi thấy mùi thơm, bụng không biết cố gắng mà kêu lên.

“Đi, đại cô nấu cháo gạo kê, sắp được rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Cô chất hai người đang muốn đi vào nhà bếp, Liễu cha ra ruộng cũng đã về.

“Đại tỷ, sao tỷ lai tới đây?”

Liễu thị quay đầu lại nhìn đệ đệ khiêng cuốc mặt đầy phong sương, trong lòng đau xót, sống mũi cay cay.

Cuối cùng là do ông trời không có mắt!

Liễu thị trộm lau nước mắt, nói: “Ta nghe nói Nha Nhi bị người ta đẩy xuống sông, tới đây xem một chút! Sao vậy, không có chuyện ta không thể về đây được sao?”

Cha Liễu bỏ cuốc xuống, vội giải thích: “Đại tỷ thật là, ta thế nào tỷ còn không biết sao? Tỷ biết rõ ta không có ý đó mà.”

Liễu thị sao có thể không hiểu đệ đệ nhà mình? Khi này ấy còn là cô nương chưa xuất giá, có tình cảm tốt nhất với đệ đệ. Nhìn dáng vẻ đệ đệ vội vàng lại không đành lòng trêu chọc hắn, vội nói: “Được rồi được rồi, nhanh đi rửa tay đi để ăn cơm.”

Cha Liễu đang chuẩn bị đi rửa tay, đột nhiên thoáng nhìn qua nấm mối trong rổ, hỏi: “Nha Nhi cái này là ngươi hái sao? Cái này không thể ăn được, có thể có độc gây chết người, lần sau đừng hái nữa, đợi buổi chiều cha đi đào cỏ tranh về cho ngươi ăn.”

Nhìn Liễu cha muốn mang rổ kê tùng ném đi, Liễu Nha Nhi vội vàng chạy tớ đoạt lấy.

“Cha, cái này có thể ăn được!”

“Nha Nhi ngoan, nghe lời cha nói có được không?”

Nhìn dáng vẻ kiên trì của Liễu Nha Nhi khiếu Liễu cha nhìn thấy vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng. Nhìn cuộc sống này xem, Nha Nhi nhà hắn không ngờ lại phải nhặt nấm độc để ăn.

Là hắn không có bản lĩnh, để nương cùng hai đứa nhỏ chịu khổ.

Nhưng cho dù đói khổ đến đâu, thứ độc hại này sao có thể bỏ vào miệng? Nhanh chóng vứt bỏ mới phải.

Liễu Nha Nhi sao có thể chịu được? Nắm chặt cái giỏ, nhất quyết không chịu buông ra.

Tiền thị cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Nha Nhi, cô ngươi có mang theo trứng gà tới đây, nãi nãi đi nấu canh trứng cho ngươi, chúng ta ăn canh trứng có được không? Nấm này có độc, không thể ăn được.”

“Cha, nãi nãi!” Giọng Liễu Nha Nhi gấp gáp lo lắng như mang theo tiếng khóc.

Những ngày giáp hạt này, một giỏ nấm ít nhất có thể no bụng được mấy ngày, như vậy sao có thể ném đi được.

“Cha, nấm này không có độc, có thể ăn được! Lúc trước không phải cha từng mua sách nông sao, trong đó có viết cái này là nấm mối, không độc, có thể ăn được. Còn có nấm linh chi, nấm gan ngỗng, rất nhiều loại nấm có thể ăn được.”

“Thật sao?” Liễu cha nửa tin nửa ngờ, thật ra trong lòng đã khẳng định mười phần..

Hắn không giỏi trồng trọt, vì thế đặc biệt mua một quyển sách nhà nông. Chỉ là lý luận và thực tiễn vẫn có chênh lệch, nên Liễu cha không xem sách, mà tự mình mày mò.

Hơn nữa Nha Nhi nhà hắn từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện, không đến mức chỉ vì một giỏ nấm mà lừa gạt mình.

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở nhà bên cạnh, Hạ Mai cũng bảo vệ chặt chẽ lấy giỏ nấm, thề tốt nói tú tài nhà bên đã xem trong sách nói loại nấm này có thể ăn được.

Cuối cùng, nấm của hai tiểu cô nương đều được giữ lại

Trò khôi hài kết thúc, Liễu thị gọi mọi người vào ăn cơm, bận rộn một buổi sáng ngực đã sớm dán vào lưng.

Bàn vuông không nguyên vẹn đặt bốn chén cháo gạo kê nóng hổi bốc khói.

Liễu Nha Nhi nhìn thấy, không nhịn được nuốt nước miếng.

“Tới đây, Nha Nhi chúng ta có canh trứng ăn!” Tiền thị dùng giẻ lau chén nhỏ, trong chén là canh trứng.

Tiền thị đưa canh trứng đặt trước mặt Nha Nhi, để nữ nhi tới đây ăn cơm.

Liễu Nha Nhi dùng cái muỗng múc một miếng đưa đến bên miệng Tiền thị.

“Nãi nãi không ăn, ta không thích ăn trứng cây. Nha Nhi là đang là lúc lớn, ăn trứng gà có thể cao hơn.” Tiền Thị nhìn một muỗng canh trứng đưa tới, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Nha Nhi nhà bọn họ rõ ràng hiểu chuyện như vậy, nhưng ông trời cố tình muốn bọn họ chịu khổ. Tiểu cô nương chín tuổi lại gầy yếu như đứa trẻ bảy tám tuổi.

Rốt cuộc đời trước bà đã làm cái nghiệt gì, ông trời lại đối xử với cháu trai, cháu gái bà như vậy.

Nghĩ đến tôn tử, trong mắt Tiền thị chứa đầy nước mắt.

Tôn tử bà mới mười hai tuổi, vì cái nhà này tới mỏ đá bên cạnh đi làm công, nửa tháng mới nhà một chuyến.

“Nãi nãi, ăn nhiều mới có thể sống lâu trăm tuổi! Nếu nãi nãi không ăn, ta cũng không ăn.” Bây giờ Liễu Nha Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, nàng liền dùng giọng điệu của đứa trẻ để nói chuyện.

Liễu thị nhìn thấy liền chua xót, cũng đau lòng nói: “Mẫu thân người ăn đi, đây là hiếu tâm của Nha Ni.”

Lúc này Tiền thị mới ăn canh trứng Liễu Nha Nhi đút.

Tiền uống xong, Liễu Nha Nhi lại đưa muỗng tới bên miệng cha Liễu. Liễu cha lại không từ chối, hắn biết, nếu hắn nói không ăn, Nha Nhi nhất định sẽ đối xử với nãi nãi như đối với hắn.

Tiếp theo, lại là Liễu thị.

Liễu thị cười ăn canh trứng, nói: “Sau này không biết là tiểu tử nhà ai có phúc khí mới có thể cưới được cô nương hiểu chuyện như Nha Nhi nhà chúng ta. Chỉ có một chén canh trứng, nếu đổi lại là đứa trẻ nhà khác đã sớm ăn hết rồi, chỉ sợ bị có người khác đoạt đi mất. Đâu giống Nha Nhi nhà chúng ta, biết thương cha và nãi nãi, ngay cả ta làm cô cô cũng được chia một ngụm.”

Liễu thị cười xong lại khóc.

Liễu Nha Nhi ăn canh trứng, nước mắt lạch cạch rơi vào trong chén.

Nàng khóc không phải bởi vì đai cô thương nàng, nàng khóc là bởi vì canh trứng quá ngon.

Rõ ràng nàng mới xuyên qua đây được mấy ngày, cũng đã đói bụng mấy ngày. Một khắc đưa miếng canh trứng vào miệng đó, dường như nàng cảm thấy mình đã đói bụng nhiều năm.

Đột nhiên nàng có chút phân biệt không rõ, nàng là Liễu Nha Nhi hiện đại hay là Liễu Nha Nhi cổ đại.

“Được rồi, ăn cơm đi!” Tiền thị lên tiếng.

Liễu cha uống lên một chén cháo nhỏ, trong lòng tràn đầy suy nghĩ. Đã rất lâu rồi không được ăn cháo dẻo như vậy.

“Liên Nhi, lần sau ngươi tới thì tới đừng mang đồ theo nưa. Thời buổi này cuộc sống của nhà nào cũng khó khăn, ngươi mang gạo kê lại có cả trứng gà tới đây, con rể và bà bà không nói gì sao?”Tiền thị đau lòng khuê nữ..

Liễu thị nghe xong, đặt đũa xuống bàn, nói: “Nương, con gả đến Từ gia sinh trai dạy nữ chăm sóc già trẻ biết bao nhiêu năm. Hiện tại chất nữ nhà mình rơi xuống nước, con chỉ lấy một tí gạo kê và mấy cái trứng gà về nhà mẹ đẻ hỏi thăm, chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt của bọn họ hay sao? Con là con dâu Từ gia là thật nhưng cũng là khuê nữ của Liễu gia! Nếu cả chuyện này còn không thể làm chủ được vậy con không xứng làm nữ nhi Liễu gia. Hơn nữa từ lúc con xuất gia tới giờ, của hồi môn của cha nương cho mấy năm nay đều cho Từ gia dùng, bọn họ có tư cách gì mà nói con?”

“Ngươi đó, không phải ta đang xót cho ngươi sao?” Tiền thị đau lòng cho khuê nữ là thật, nhưng nghe xong lời này trong lòng vẫn được an ủi hơn phần nào.

Đều nói con gái gả ra ngòai như bát nước hắt đi, nữ nhi mình nuôi dưỡng mười sáu năm đã sớm xuất giá thành người của nhà khác.

Cũng may ngày lễ ngày tết vẫn có thể được về nhà một lần. Về phần chuyện không tốt, thật sự là do mấy năm cũng không thấy được một lần.

Liễu Nha Nhi vốn đang chảy nước mắt nghe đại cô nói như vậy, ngẩng đầu giơ một dựng một ngón tay cái lên với đại cô.

“Quỷ nha đầu, lại nghe hiểu được sao? Nhanh ăn cơm đi!” Liễu thị buồn cười.

Chất nữ này của mình, trước kia im lặng, ít nói thấy người cũng chỉ khẽ kêu một tiếng, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu.

Hôm nay nhìn thấy tiểu nha đầu có vẻ hoạt bát, vui vẻ hơn.

Nghĩ tới có lẽ là do càng lớn tính cách càng trở nên hướng ngoại.

Buổi chiều, Liễu Thị vẫn chưa về nhà chồng, lúc nàng ấy tới đây đã nói với nam nhân nhà mình muốn ngủ lại ở nhà mẹ đẻ một đêm. ( truyện trên app T𝕪T )

Liễu cha cũng hiếm khi không thấy ra ruộng, đại tỷ khó có cơ hội được về nhà, hắn muốn nói chuyện cùng tỷ ấy.

Sau giờ ngọ trông tiểu viện của mấy nhà nông, mẹ con ba người vừa nói chuyện vừa bóc vỏ độc phộng.

Liễu Nha Nhi cũng không nhàn rỗi, để Liễu cha gánh nước vào bồn gõ, một mình nàng rửa sạch nấm mối.

Mặt trời đã lặn về Tây, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời. Khói bếp ở Tiểu Vương Trang bắt đầu bốc lên.

Cơm chiều của Liễu gia là cháo gạo kê còn thừa lại từ giữa trưa, chỉ cần thêm một nước vào nấu lại là được.

Nấm trong rổ đã sớm rửa sạch để ráo nước, Liễu Nha Nhi tới hậu viện ôm củi, giúp đỡ Tiền thị nấu cơm.

Lấp đầy bụng đã là vấn đề đáng lo mỗi ngày, thức ăn cũng không quá chủ ý sắc hương vị đầy đủ gì đó nữa. Nấu một nồi nước sôi lên, bỏ nấm vào nồi, rắc thêm chút muối. Tiền thị nghĩ gì lại lấy đũa quét một ít mỡ heo trong bình gốm bỏ vào nồi canh nấm.

Chỉ trong nháy mắt, một mảng váng mỡ nổi lên bên trên kê tùng nóng hổi.

Liễu Nha Nhi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dập tắt lửa trong bếp, chạy vào vườn lấy một nắm hành lá, mang xuống giếng rửa sạch, sau đó vội vàng vào bếp cắt lá hành rắc lên canh kê tùng.

“Như vậy đã chín rồi sao?”

Liễu Nha Nhi nghe mùi thơm đã không rảnh trả lời, liều mạng gật đầu.

Tiện thị mang một cái nồi bốc khói cùng một nồi nước đặt trên bàn. Ai muốn uống bao nhiêu thì tự mình múc.

Liễu Nha Nhi múc cho mình một chén đầy, nàng phải là người thí nghiệm chứng minh cho mọi người thấy nấm này không có độc. Nàng biết trong lòng bọn họ ít nhiều cũng không hoàn toàn tin lời mình nói.

Liễu Nha Nhi mới vừa bưng chén lên, con chưa kịp uống đã bị Liễu cha giành lấy.

Nhà Nhi từ trước đến giờ không nói dối, hắn tin lời Nha Nhi nói chỉ là vẫn sọ sẽ sẽ xảy ra sai lầm. Nếu Nha Nhi đã khẳng định nấm này không có độc, không bằng cứ để hắn thử trước.

Trong núi có hàng trăm hàng ngàn loại nấm, đa số nấm có độc tính khá nhẹ. Nếu ăn nhầm, nhiều lắm là thượng thỏ hạ tả mấy ngày, tuy khiến người khó chịu nhưng cũng không đến mức mất mạng. Nói thế nào hắn cũng là người lớn, nếu nấm này có độc, hắn vẫn có thể chịu được được.

Liễu cha cũng không dám uống nhiều, chỉ uống một ngụm liền đặt chén xuống. Chờ thêm một hồi lâu, ngoại trừ cảm thấy hương vị tươi ngon ra cũng không thấy có chút phản ứng khác thường gì khác. Lúc này mới để cả nhà uống canh Kê Tùng.

Rõ ràng đây là cách làm nguyên thủy đơn giản nhất, nhưng lại có hương vị tươi ngon khó tả, không nói nên lời. Uống hết một ngụm canh nóng, Liễu Nha Nhi híp mắt, vẻ mặt say mê.

Liễu thị cũng uống một ngụm, canh này đúng là không uống không biết, uống một ngụm thật sự là líu cả lưỡi.

“Canh này thật sự rất ngon!”

Tiền thị cùng Liễu cha cũng nâng chén lên uống canh.

“Trời ạ, đúng là! Canh này sao lại ngon như vậy? Trước đây lên núi đã từng thấy loại nấm này vài lần, đều cho rằng có độc không thể ăn được, vô cớ bỏ qua.”

Liễu thị uống hết một chén lại lấy thêm một chén nửa, thổi thổi lại uống một miếng nói: “Nha Nhi nhà ta đúng là có kiến thức.”

Liễu Nha Nhi bị khen đến đỏ mặt, đột nhiên nghĩ đến cha vốn không xem sách nông kia, không bằng để nàng giữ, sau này may mắn có gặp thứ gì cô nhân không biết nhưng có thể ăn nàng lại lấy sách này ra làm cớ cũng được.

Dù sao cha nàng cũng không thích xem sách nông, lại vô cùng tin tưởng nàng. Nàng cảm thấy nàng nói trong sách viết gì cha cũng không đến mức bắt nàng chỉ ra cái đó ghi trong trang nào, hàng nào.

“Cha, người cho con cuốn sách nông ấy đi!”

“Được!” Liễu cha đồng ý, khuê nữ thích đọc sách là chuyện tốt. Hơn nữa hắn có thể nghiên cứu thi thư, nhưng sách nông lại rất mơ hồ, nếu Nha Nhi đã thích vậy cho Nha Nhi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play