Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, trong phòng Tiền thị thắp đèn dầu, hai chiếc bóng lớn đung đưa trên bức tường đất loang lổ.

Tiền thị thu dọn hành lý cho Liễu Thị, Liễu Thị ở bên cạnh giúp đỡ nói tới chuyện ngày thường.

Nói là hành lý, thật ra cũng chỉ là một bộ y phục để thay mà thôi.

“Ngươi phải cẩn thận, nếu gặp chuyện gì nhớ gọi người mang thư tới. Liễu gia tuy không có gì nhưng bộ xương già này vẫn còn ở đây, còn có đệ đệ, cháu trai, cháu gái có hiểu không?”

Liễu thị nhận lấy tay nải trong tay mẫu thân, cười sang sảng: “Nương không cần lo lắng, tính tình của con người còn không biết sao? Chẳng lẽ còn người nào dám khinh thường con sao? Nhưng mẫu thân đó, người phải tự chăm sóc mình cho tốt!”

Tiền thị xua tay, nói đã đến giờ rồi lại thúc giục Liễu Thị nhanh chóng lên đường.

Liễu Nha Nhi ngủ một giấc rất sâu, mặt trời lên cao mới duỗi cái eo lười biếng bò dậy.

Gọi nãi nãi không có người trả lời, nghĩ tới có lẽ nãi nãi đã đi theo cha ra ruộng rồi.

Đi đến tiền viện đánh răng rửa mặt, phát hiện trên bàn đặt một chén cháo gạo kê, cùng một quả trứng gà luộc.

Liễu Nha Nhi nuốt một ngụm nước miếng, vừa chuẩn bị cầm chén đi rửa, đã thấy Hạ Mai cười đi vào.

“Giờ này ngươi mới dậy sao, lúc trước ta tới nãi nãi ngươi nói ngươi còn đang ngủ. Mặt trời cũng đã lên cao rồi cơ thể ngươi không thoải mái chỗ nào sao?”

Đứa trẻ nhà nông, bất kể có việc gì làm hay không, đều không có thói quen ngủ nướng. Buồi sáng nàng ấy đã tới một lần, nghe Nha Nhi còn đang ngủ, nàng ấy nghĩ liệu có phải Nha Nhi bị rơi xuống nước nên cơ thể không khỏe hay không.

Liễu Nha Nhi lắc mạnh bát đĩa đã rửa và nói: “Để Hạ Mai tỷ lo lắng rồi, ta đó mà chỉ tham ngủ một chút thôi.”

“Vậy là tốt rồi, ta sợ ngươi không khỏe. Đúng rồi, nấm hôm qua ăn rất ngon, mẹ ta nấu một nồi canh nấm, ta đã uống hết hai chén lớn. Đã rất lâu rồi ta không được ăn no như vậy, bằng không hôm nay chúng ta đi hái nữa đi?”

“Được.” Liễu Nha Nhi cầm giỏ, khóa cửa lớn cẩn thận, đi theo Hạ Mai lên núi.

Một khi lên quan đến miếng ăn sẽ có thêm động lực hơn nhiều. Hai người không màng đường núi gập ghềnh cây cỏ mọc um tùm, vừa đi vừa tìm nấm, tiếng nói cười vang vọng khắp núi rừng.

Cũng may dân bản xứ không biết thứ này có thể ăn được, mới có thể để nấm mối sinh trưởng để hai người may mắn hái được một giỏ lớn.

Hôm nay hai người cố ý mang giỏ lớn đi.

Nhìn thành quả chiến đấu cả buồi, hai tiểu cô nương nhìn nhau cười, những thứ này đủ để các nàng ăn được mấy ngày liền.

Liễu Nha Nhi bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, dáng người thấp bé gầy yếu, không có mấy sức. Tuy nói nấm không tính là nặng nhưng mang theo một giỏ lớn xuống núi cũng có hơi quá sức.

Hạ Mai nhìn thấy cảnh này, vội đi tới, tay phải cầm giỏ của mình, tay trái nâng nửa giỏ bên kia với Liễu Nha Nhi, lúc này mới từ từ đi xuống núi.

“Cảm ơn Hạ Mai tỷ!”

“Ngươi nói cảm ơn với ta làm gì? Muốn cảm ơn cũng là ta cảm ơn ngươi, nếu không phải có ngươi ta cũng không biết những thứ này có thể ăn được, cũng không thể được ăn no.”

“Đáng tiếc, nấm này không phải ngày nào cũng có. Chỉ có thể chờ trời mua mới có thể đi tìm, tìm có được hay không còn phải xem vận may!” Liễu Nha Nhi khẽ than, cớ hơi khó chịu.

Chờ đến ngày thu hoạch lương thực ít nhất cũng phải mất ba tháng, vậy ba tháng này phải sống như thế nào?

Nàng thật sự không thể chịu nổi cảnh mỗi ngày đều ăn bữa nay lo bữa mai.

“Ngươi đừng khó chịu! Chỉ mong năm nay thời tiết thuận lợi, qua ba tháng nữa thu hoạch ngũ cốc, có thể chống đỡ được qua năm.”

“Ừ!” Liễu Nha Nhi nhẹ nhàng trả lời.

Đúng vậy, ngoại trừ nấu còn có thể làm gì khác được đây?

Nấu đi.

Lúc nàng về đến nhà Tiền thị vã Liễu cha còn chưa quay về.

Múc nước rửa sạch một phần nấm mối, phần còn lại cho vào sọt bùn. Như vậy có thể giữ được lâu hơn một chút.

Rửa xong, Liễu Nha Nhi lại đóng cửa lại, đi tới phía sau chân núi nhặt cành cây khô làm củi đốt.

Tuy nàng là người xuyên qua nhưng lúc còn nhỏ nàng đã sớm làm quen việc nhà nông. Có thể nói, khả năng thích ứng với cuộc sống ở nông thôn của nàng rất tốt.

Liễu Nha Nhi sức nhỏ, một lần không ôm được quá nhiều. Nàng chia những cành khô đã nhặt về thành từng bó nhỏ, sau đó ôm từng bó trở về.

Chờ đến khi Tiền Thị về nấu cơm, phát hiện đã có không ít cành khô đã chất đống trong sân.

Mà Liễu Nha Nhi cũng ôm bó củi cuối cùng chật vật đi vào trong sân.

“Con ta, thân thể cháu còn chưa khôi phục hoàn toàn còn muốn làm cái gì? Để nãi nãi đi nhặt là được rồi, cháu đi nghỉ ngơi đi.” Tiền Thị vô cùng đau lòng, vội vàng nhận lấy bó củi trong ngực Liễu Nha Nhi.

“Nãi nãi, cháu khỏe rồi! Nấm cháu đã rửa cong, trưa nay chúng ta ăn canh nấm đi!”

“Được, được!”

Liễu Nha Nhi nhóm lửa ở phía dưới, nước trong nồi cũng bắt đầu sủi bọt, Tiền thị ở bên cạnh thái hành lá.

Nhìn lưng Tiền thị đã còng xuống, nàng liền nghĩ tới kiếp trước.

Lúc đó nàng cũng thường xuyên như vậy, giúp bà nội nhóm lửa.

“Nha Nhi, sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao? Sao lại khóc?” Tiền thị thái xong hành lá, nhìn nước trong nồi chuẩn bị bỏ nấm vào. Quay đầu lại, liền nhìn thấy trên mặt cháu gái có nước mắt, lập tức hoảng sợ.

“Không, cháu không khóc, chỉ là bị khói làm cho cay mắt mà thôi!” Liễu Nha Nhi dùng tay áo lau khô nước mắt, tìm cái cớ để giải thích.

“Vậy đừng nấu nữa, đi tới sân trước cho thoáng, canh sắp được rồi!”

Liễu Nha Nhi ngoan ngoãn đồng ý, đứng dậy vỗ tro bụi trên người xuống, sau đó đi khỏi nhà bếp.

Cuối tháng ba, thời tiết bắt đầu nóng lên, rời khỏi nhà bếp Liễu Nha Nhi mới phát hiện, trên trán mình đã có một tầng mồ hôi mịn. ( truyện trên app T𝕪T )

Áo khoác cũ nát đã có hơi cứng, Liễu Nha Nhi muốn cởi ra, trời này mặc một cái áo mỏng cũng không đến mức cảm lạnh.

“Nha Nhi, đang làm gì vậy? Cảm lạnh thì phải làm sao? Mau mặc áo khoác vào!”

Hóa ra không biết cha Liễu ra ruộng đã về nhà từ khi nào.

“Nha Nhi ngoan, nghe lời, mặc áo khoác vào đi. Nếu không cẩn thận nhiễm phong hàn thì phải làm sao!”

Liễu Nha Nhi muốn phản bác, nhưng nhìn ánh mắt của cha quan tâm tâm, yêu thương mình, nàng vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác lại.

Thời tiết này lúc nóng lúc lạnh, nếu thật sự cảm mạo chỉ sợ đến tiền xem bệnh nhà bọn họ cũng không có.

Người sống trên đời này, không có tiền thật sự khó đi được một bước.

Liễu Nha Nhi sinh ra suy nghĩ, nàng nghĩ, nên tìm ra cách kiếm lấy ít tiền. Nàng chọn ở lại thế giới này, dù sao cũng phải làm cho cuộc sống của mình tốt hơn, để lão thái thái giống ý hệt bà nội kiếp trước của mình có cuộc sống tốt hơn.

Coi như để làm tròn chữ hiếu kiếp trước nàng chưa kịp làm đi!

Nhưng phải làm thế nào mới có thể kiếm được tiền, nàng vẫn chưa nghĩ ra..

Thứ nhất thân thể nàng tuổi nhỏ sức yếu, thứ hai nàng không có tài năng gì cả.

Ai! Liễu Nha Nhi thở dài một tiếng. Hóa ra không chỉ kiếp trước khó kiếm tiền mà bất kể thế giới nào đều rất khó”

Ngay khi Liễu Nha Nhi còn đang vì chuyện kiếm tiền mà đau đầu suy nghĩ, đột nhiên có một thiếu niên đi vào sân. Mặt xám mày tro, một bên ống quần thiếu mất một đoạn.

“Thanh Nhi! Sao con lại quay về?”

Nghe thấy giọng của cha Liễu, lúc này Liễu Nha nhi mới phản ứng lại, hoa ra thiếu niên trước mắt này là ca ca của nguyên chủ, Liễu Đông Thanh.

“Buổi sáng lúc bắt đầu làm việc nghe Nhị Tráng nói hai ngày trước Phì Nha đẩy Nha Nhi xuống sông. Cũng đã mấy ngày con không nhân được thư, trong lòng sốt ruột, nên xin phép trở về. Nha Nhi không sao chứ?” Liễu Đông Thanh vội vàng hỏi vừa kéo canh tay Liễu Nha Nhi nhìn thật kỹ từ đầu đến chân. . đọc truyện trên app tyt

“Muội rất tốt, ca xem!” Liễu Nha Nhi vừa nói vừa xoay vài vòng để Liễu Đông Thanh nhìn kỹ một chút.

Thấy muội muội thật sự không sao, lúc này Liễu Đông Thanh mới yên lòng.

Mẹ hắn mất sớm, từ lúc hắn hiểu chuyện cho đến nay, hắn vẫn luôn âm thầm thề sẽ chăm sóc tốt cho muội muội, để mẫu thân ở nơi chín suối có thể an tâm.

Tiền thị làm xong cơm đang dọn cạnh lên bàn, đảo mắt nhìn người trong sân một cái, mắt lập tức đỏ hoe.

Cháu trai bà vốn đã gầy yếu, đi tới mỏ đá chỉ mới mười ngày, người đã gầy đi một vòng. Dường như gió chỉ cần thổi mạnh thêm một chút là có thể thổi bay người đi mất.

“Thanh Nhi của ta!” Tiền thị chạy ra sân, ôm lấy Liễu Đông Thanh, lớn tiếng gào khóc.

Bà đã làm ra cái nghiệt gì nên ông trời muốn trừng phạt, để cháu gái cháu trai nhà bà khổ như vậy.

.

“Nãi nãi đừng khóc cháu không sao! Hít ~” Liễu Đông Thanh vốn định an ui nãi nãi, không ngờ cánh tay Tiền thị ôm quá chặt đụng vào miệng vết thương trên vai. Không nhịn được đau đớn kêu thành tiếng.

“Thanh Nhi, bị thương ở đâu?” Tiền thị đau lòng cho cháu trai, muốn cởi áo ngắn của Liễu Đông Thanh ra nhìn xem.

Liễu Đông Thanh cắn răng nói không sao, tránh tay Tiền thị đi.

Nhưng hắn lại quên mất cha mình còn đứng ngay bên cạnh.

Liễu cha kéo áo nhi tử lên, làn da non nớt trên vai đã sớm bị bào mòn, lộ ra thịt đỏ dính máu, mờ hồ nhìn đến hoảng sợ.

Liễu Nha Nhi che kín miệng, Tiền thị thấy thiếu chút nữa không thở được, suýt thì ngất đi.

Cha Liễu vốn ôn hòa cũng cắn chặt răng, trong mắt ngập tràn lệ nóng.

Con hắn mới mười hai tuổi, vốn là tuổi đọc sách học hành lại vì cái nhà này mà gánh tội lớn.

“Không được đi, không được tới mỏ đá. Chúng ta khổ cũng đã khổ rồi, ăn cơm ít một chút cũng được, tóm lại cũng không chết đói. Ta chỉ có một tôn tử, nếu ngươi xảy ra chuyện bất trắc gì, ta cũng không sống nổi.” Tiền thị ôm tôn tử khóc lớn, cho dù bà có chết đói cũng không muốn để tôn tử đi làm việc đó nữa.

“Nãi nãi, người đừng khóc! Tôn nhi không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Mặc dù làm việc có hơi mệt một chút, nhưng sẽ có tiền công. Trước khi cháu về đây đã nói đốc công trả mười ngày công. Nãi nãi, người xem!” Liễu Đông Thanh nói xong, móc ra một nắm tiền đồng từ trong ngực ra đưa cho Tiền Thị.

Nhìn tôn tử, lại nhìn tiền trong tay. Tiền thị chỉ cảm thấy có người cầm cái dùi đâm mạnh vào tìm mình.

“Từ hôm nay trở đi đừng tới mỏ đá nữa, ở nhà theo ta ra ruộng! Cho dù ta nhịn ăn cũng không để ngươi và Nha Nhi chết đói. Hơn nữa lúa mì ngoài đồng cũng sắp trổ bông, chống đỡ thêm ba tháng nữa sẽ có lương thực.”

Đối với nhi tử, cha Liễu không giỏi biểu đạt tình cảm của mình. Hắn dành tất cả dịu dàng, cưng chiều cho nữ nhi, nhưng không đồng nghĩa với việc không thương nhi tử của mình.

Bất luận là Liễu Đông Thanh hay là Liễu Nha Nhi đều là cốt nhục của Liễu Chi Hiền hắn, hắn sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia được.

Chỉ là nhi tử lớn hơn lại là nam tử, nên ngày thường hắn mới nghiêm khác hơn một chút.

Liễu Đông Thanh từ đầu đến cuối im lặng chịu đựng đau đớn nghe cha nói xong cuối cùng cũng không nhịn được rơi lệ.

Dù sao cha cũng thật sự quan tâm đến mình.

Hắn đột nhiên cảm thấy bả vai không quá đau đớn, cảm thấy mình không khổ như vậy nữa.

Mấy ngày nay hắn làm việc ở mỏ đã, vừa khổ vừa mệt. Mà lúc hắn trở về nhà còn có cha, có nãi nãi, có Nha Nhi yêu thương mình. Hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Cho nên nỗi đau thể xác cũng không còn quá lớn.

“Không sao đâu, cha, nhi tử có thể chịu khổ, mọi người không cần lo lắng cho con. Chờ con làm thêm ba tháng nữa, đến lúc thu họach con sẽ trở về làm ruộng cùng cha.” Tiền công ở mỏ đá là mười lăm văn một ngày, bởi vì hắn tuổi nhỏ sức yếu tiền công cũng ít hơn người khác năm văn.

Như vậy với hắn đã rất rất nhiều rồi.

Một ngày mười văn, một tháng chính là 300 văn. Đủ mua dầu muối cùng một ít lương thực còn có thể kéo dài hơn một tháng.

“Ta nói không đi là không đi, nếu ngươi có chuyện gì, sau này nằm xuống ta biết đi gặp mặt nương ngươi thế nào?” Giọng cha Liễu dần yếu đi.

Liễu Đông Thanh bướng bỉnh mím môi, không nói gì.

Liễu Nha Nhi đứng bên cạnh, đi tới nhẹ nhàng nói: “Ca, Nha nhi biết đào rau dại, còn phát hiện ra nấm có thể ăn được. Ca nghe lời cha và nãi nãi đi, đừng tới mỏ đá nữa!”

“Được!” Liễu Đông Thanh cuối cùng vẫn thỏa hiệp, hắn cũng không thể để cha và nãi nãi đau lòng vì mình được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play