Liễu Nha Nhi bị đói tỉnh lại suy nghĩ miên man một hồi, lại mơ màng ngủ đi.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng rõ.
Trong viện Liễu gia hình như có người đang cãi nhau.
Liễu Nha Nhi nghe xong vội vàng xoay người xuống giường, nhìn đôi giày cũ nát đã có vài lỗ thủng, rối rắm tới rố rắm lui một hồi cuối cùng vẫn đi vào.
“Nhìn đi, nhìn đi! Ngày thường im im còn tưởng là người tốt, không nghĩ tới lúc cào người lại như con chó điên, nhìn Phì Nha nhà ta xem, nếu như bị vết sẹo phá tướng, sau này biết gả chồng như thế nào?” Một phụ nhân trung niên da đen, túm cánh tay một nha đầu đầu nói với Tiền Thị.
Liễu Nha Nhi vừa nghe mấy lời này đã lập tức bốc hỏa, nắm lấy cây chổi cạnh cửa vọt vào tiền viện.
Rõ ràng nàng bị đói mà ngất đi, nhưng lúc này không biết lấy sức từ đâu, chân bước đi dường như cũng có thể sinh ra gió.
Phụ nhân béo kia họ Trương, nhìn Liễu Nha Nhịt đột nhiên cầm chổi xông tới, lập tức đề phòng, phụ nhân béo khôi phục lại khí thế vừa rồi: : “A, đứa trẻ không có mẹ dạy đúng là không có giáo dưỡng, làm bị thương Phì nha đầu nhà ta còn trừng mắt nhìn lại. Trừng cái gì mà trừng? Bồi thường tiền! Ta nói cho ngươi biết Tiền bà bà, nếu hôm nay không bồi thường tiền, ta nhất đinh sẽ không để yên việc này.”
Ha ha, Liễu Nha Nhi tức đến bật cười.
Hôm trước chính là Phì nha đầu này bắt nạt nguyên chủ, mắng nàng không mẹ, nguyên chủ tức giận mới đẩy lại một cái. Kết quả Phì nha đầu liền cào nguyên chủ, còn mắng nguyên chủ là khắc tinh, khắc chết mẹ mình. Này còn chưa đủ, còn mắng cha của nguyên chủ, nói cha nguyên chủ khắc chết tổ phục nàng.
Tuy bình thường nguyên chủ yếu đuối không nói gì, nhưng Phì nha đầu lại mắng người cha nàng yên thương nhất, nàng thật sự không thể nhịn được nữa nên cào lại vào mặt Phì nha đầu.
Phì nha đầu bị đau, tức giận liền đẩy nguyên chủ xuống sông.
Cũng chính vì nguyên nhân này Liễu Nha Nhi mới xuyên vào thân thể nguyên chủ.
Rõ ràng là bọn họ hại người mất đi tính mạng, bây giờ lại dám da mặt dày đến đây đòi bồi thường.
Liễu Nha Nhi bị bọn họ chọc cho tức giận: “Từ lúc sinh ra mẹ ta đã đi, nên không có mẹ dạy. Không giống như Phì Nha, mẹ vẫn còn sống sờ sờ ở đó lại không biết dạy khuê nữ nên làm người như thế nào.”
“Tiểu tiện nhân, ngươi nói cái gì?” Trương thị buông cánh tay nữ nhi ra, vén tay áo lên định lao tới đánh Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi sao có thể chịu thua đợc?
Ngay khi Trương thị muốn đánh tới, nàng nâng cây chổi lên vung vẩy, vừa hô to: “Khó trách Phì nha đầu không có gia giáo, hóa ra người sinh ra nàng là một người mẹ không có gia giáo! Còn dám bắt nạt trẻ con, thật đúng là không biết xấu hổ.”
“Ngươi là tiểu tiện nhân, ta đánh chết ngươi!” Trương thị nổi điên lên, ở Tiểu Vương Trang có ai dám mắng bà ta như thế?
Hôm nay thì hay lắm, không ngờ lại bị một nha đầu còn chưa được mấy sợi tóc cưỡi lên đầu. Bà ta nhất định phải xét nát cái miệng của Liễu Nha Nhi kia.
Người Liễu Nha Nhi nhỏ, lẩn tránh nhanh nhẹn, Trương thị rất nhiều lần không bắt được.
Tiền thị nhìn cháu gái bị người ta bắt nạt, xoay người vào nhà cầm đòn gánh bảo vệ phía trước Liễu Nha Nhi: “Ả đàn bà đanh đá lòng dạ xấu xa nhà người lại dám bắt nạt cả một đứa trẻ. Hôm nay ngươi dám động đến Nha Nhi nhà ta một cái thử xem?”
“Ngươi là bà già xui xẻo, bản thân mình khắc phu thì thôi đi sinh ra đứa con trai lại có mệnh khắc thê! Làm con dâu nhà ngươi thật đúng là vận xui tám kiếp, ta nhìn cái nhà này sớm muộn cũng bị các ngươi khắc hết.”
Tiền thị thấy Trương thị nhắc tới vong phu cùng con dâu đã chết, còn mắng nhi nhi tử nhà mình, tức đến mức thiếu chút nữa đứng không vững, ngã đập đầu xuống đất.
Liễu Nha Nhi thấy thế, bờm sư tử dựng ngược lên. Bà già chết tiệt này bắt nạt nãi nãi nàng, thật đúng là đáng chết, nàng chỉ hận không thể xé xác Trương thị ra ngay lập tức.
Nhưng tuổi nàng còn quá nhỏ, Tiền Thị lại tuổi già sức yếu, nhất định không thể chiến thắng bằng vũ lực.
Vừa lúc lúc này nàng nghe thấy có người đi tới bên này, đoán chừng là người trong thôn nghe ầm ĩ chạy tới đây xem. Liễu Nha Nhi vội vàng ném cây chổi trong tay đi, sau đó lấy tro bụi trên đất bôi lên mặt, ngồi xuống khóc lớn: ““Ô ô ô, cứu mạng, cứu mạng a! Trương đại thẩm đánh người rồi!”
Trương thị bị một loạt thao tác của Liễu Nha Nhi làm cho kinh ngạc? Bà ta còn chưa chạm vào một cọng tóc của Liễu Nha Nhi có được không, sao lại thành giết người rồi?
Tiền thị nhìn hành động của cháu gái, lập tức phản ứng lại cũng ngồi xuống đất khóc theo: “Trương Thị nhân lúc nhi tử và cháu trai ta không có ở nhà chạy tới đây bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta, còn chạy tới đây đánh người. Ông trời ơi sao không đánh Trương thị lòng dạ hiểm ác này đi.”
“Làm sao vậy?” Thôn dân tới chạy tới đây, có người lên tiếng hỏi.
“Hồ gia gia, hôm trước Phì nha đầu mắng ta không có giáo dưỡng, nói ta khắc chết mẹ mình, còn nói cha ta khắc chết gia gia. Ta nói không phải, nàng liền đánh ta. Ta không phải kẻ ngốc, sao có thể đứng im cho nàng đánh mình được? Cho nên ta cào lại nàng một cái, kết quả nàng liền đẩy ta xuống sông. Ô Ô Ô, nếu không phải đúng lúc nãi nãi tới tìm ta, có lẽ ta đã chết đuối rồi. Ô…Ôooo.. Nếu không phải nãi nãi tới kịp, ta đã …Ta đã không còn được gặp lại cha và nãi nãi nữa rồi. ô..” Liễu Nha Nhi vừa khóc vừa nói còn thở hổn hển.
Quần chúng vây xem có ai không thấy đau lòng, đứa trẻ này từ nhỏ đã không có mẹ lại còn bị người ta bắt nạt tới mức này.
Liễu Nha Nhi thấy không khí đã ổn định, lại nói: “Năm trước xảy ra nạn châu chấu, cuộc sống của mọi người đều vô cùng khó khăn, cha ta nói cũng may ta không xảy ra chuyện gì lớn nên không tìm Trương đại thẩm đòi bồi thường. Kết quả thì ngược lại Trương đại thẩm nhân lúc cha ta không có nhà đi ra ruộng làm việc, liền tới tìm nãi nãi ta đòi bồi thường, nói ta cào nát mặt Phì nha đầu. Ta nói là Phì nha đầu bắt nạt ta trước, còn đẩy ta xuống sông, Trương đại thẩm liền đánh ta còn mắng nãi nãi và cha ta, còn nguyền rủa cả nhà ta đều bị khắc chết.”
“Quá đáng!Thật đúng là quá đáng!”
Trong đám người có một lão nhân râu hoa râm đi tới. Người này Liễu Nha Nhi biết, là thôn trưởng Tiểu Vương Trang.
“Tú tài công không muốn chấp nhặt với ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu chạy tới đây gây chuyện, nếu để người ngoài biết không phải mặt mũi người Tiểu Vương Trang mất hết rồi sao? Trương lão nhị, nhanh dẫn người nhà ngươi về! Nếu tức phụ này nhà ngươi còn khóc lóc, quấy phá suốt ngày, lão tử sẽ hưu thê cho ngươi.” ( truyện trên app T𝕪T )
Trương lão nhị bị điểm danh đỏ mặt đi tới kéo người đi, trước khi đi còn nói một câu với thôn trưởng: “Do ta quản không nghiêm, nếu Trương thị còn tiếp tục không biết thu liễm, vậy nhờ nhị thúc hưu thê dùm ta.”
Nói xong lại cúi đầu xin lỗi Tiền Thị: “Liễu đại nương, xin lỗi! Ngài đại nhân không nhớ tiểu nhận, tạm tha cho mẹ con họ lần này.”
Tiền thị không nói gì, Liễu Nha Nhi khinh thường hừ một tiếng.
Trương lão nhị chỉ hận không tìm được cái lỗ trên đất để chui vào.
“Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ đánh gãy chân chó của bà ta!”
Mọi người nghe tiếng, lần lượt quay người lại đứng sang một bên nhường đường.
Bởi vì chủ nhân của giọng nói chính là tú tài duy nhất trong thôn, cũng chính là cha của Liễu Nha Nhi.
“Nương người có bị thường hay không?” Liễu Chi Hiền thả cuốc xuống, đỡ mẫu thân dậy, quan tâm hỏi thăm.
“Ta không có việc gì, nhưng Nha Nhi, Nha Nha Nhi có bị thương hay không? Tiền Thị vội chạy tới ôm Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi có hơi xấu hổ, nàng sợ nãi nãi lo lắng muốn nói mình không sao, nhưng vừa rồi tiếng khó của nàng quá lớn, bây giờ những người vây xem vẫn còn ở đây, nàng cũng không muốn bại lộ.
Cũng may Liễu cha đuổi mọi người đi, lúc này Liễu Nha Nhi mới cười nói: “Con không sao”
Liễu cha cũng đi tới phủi tro bụi trên người nàng, vuốt mũi nàng, cưng chiều nói: “Qủy nha đầu.”
Liễu Nha Nhi đột nhiên đứng dậy, làm mặt quỷ với Liễu cha, sau đó cười chạy đi.
Mắt Liễu cha đột nhiên ướt đẫm, ngần ấy năm, Nha Nhi nhà mình luôn rụt rè, không thích nói chuyện, cũng rất ít cười.
Hắn biết, bởi vì mẹ con bé chết sớm, mấy đứa trẻ trong thôn bắt nàng nàng, cười nhạo nàng. Nàng chỉ có thể một mình chịu đựng, không nói cho người khác biết. Thời gian trôi qua, liền sinh ra tính khí sợ hãi.
Nói đến cùng cũng là do người làm cha như hắn vô năng không bảo vệ được nàng.
Chỉ là bây giờ Nha Nhi có thể chủ động trêu ghẹo mình, cười vô cùng vui vẻ. Thậm chí khi Trương Thị tới gây chuyện, nàng đã học được cách phản kháng, thậm chí còn cãi nhau vì mình.
Nha Nhi của hắn đã trưởng thành rồi.
Thật tốt!
Trò khôi hài lắng xuống,Liễu Nha Nhi uống một chén cháo loãng, tìm được một cái sọt hỏng đi tới nhà bên cạnh Hạ Mai, chuẩn bị xuống ruộng xem có rau dại gì có thể ăn được không, đào lên ăn thêm được một bữa.
“Đã khỏe hơn chưa?” Hạ Mai dắt tay Liễu Nha Nhi quan tâm hỏi.
“Ừ, đã tốt rồi!”
Nói đến Hạ Mai đó cũng là bằng hữu duy nhất của nguyên chủ. Trước kia nàng từng bị mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt, nếu để Hạ Mai nhìn thấy nhất định sẽ đi tới bảo vệ nàng.
Nàng muốn đào một ít rau dại, nhưng không quên địa hình nên gọi Hạ Mai đi cùng.
Hai người đi quan bờ ruộng, đừng nói rau dại ngay cả bóng dáng rau dại cũng không thấy.
“Ai, thời buổi nào chỉ cần là thứ có thể bỏ vào miệng, đã sớm bị nhỏ sạch. Xem như rau dại còn chưa ngoi đầu lên cũng đã bị đào tới ba tấc đất kéo hết gốc rễ ra ngoài. Chỉ là không sao, đi, chúng ta lên núi, đầu xuân dương xỉ mọc rất nhanh, chúng ta đi tìm, nói không chừng có thể tìm về trước được một ít.” Hạ Mai nhìn vẻ mặt mất mát của Liễu Nha Nhi lên tiếng an ủi nàng.
“Được! Đêm hôm qua trời mưa, nói không chừng sẽ có nấm.” Nghĩ đến nấm ngon, Liễu Nha Nhi xoa xoa bụng, khóe miệng chảy nước miếng.
“Nấm cũng không thể ăn bậy, không may một chút có thể mất mạng. Có thể ăn cũng chỉ có nấm Hoà bình, hay mộc nhĩ, cũng không biết bây giờ có hay không.”
Đều nói chỉ tiếc mệnh ngắn không lo nghèo!
Dù nghèo khổ thế nào, chỉ cần người còn sống vẫn sẽ có hy vọng.
Cho nên mặc dù người trong thôn đói đến mức muốn nổi điên, ngay cả cỏ tranh cũng bị nhổ sạch, nhưng bọn họ cũng không dám chạm vào các loại nấm mọc sau mưa.
No bụng sao với tính mạng, mạng vẫn quan trọng hơn.
Nhưng Liễu Nha Nhi nghe xong lời này lại vui vẻ không thôi. Ngoài trừ mộc nhĩ và nấm hòa bình, nàng nhận ra không ít loại nấm có thể ăn được.
Đặt vào hiện đại, giá của mấy cây nấm đó còn đắt hơn nhiều so với thịt, bởi vì nấm rất ngon.
Người ở đây không ăn, không phải để vui vẻ cho nàng hay sao?
Lưng chừng núi, cái đầu mềm ăn được của dương xỉ đã sớm bị hái hết, chỉ còn lại một nửa thân già không thể già hơn được nữa.
Hai người Liễu Nha Nhi và Hạ Mai không từ bỏ ý định, dọc theo đường núi nhỏ đi lục lọi những cây dương xỉ đã khô héo năm trước, kết quả bọn họ lại thất sự hái được một nắm nhỏ.
“Nha Nhi, thứ này không thể ăn được, nhanh ném đi, dính độc cũng không phải chuyện gì hay!” Hạ Mai thấy Liễu Nha Nhi cầm trong tay một cây nấm màu đen, bị dọa cho hoảng sợ.
Mùa thu năm trước có một người ở thôn bên cạnh bởi vì đói quá không chịu đựng được, liều mạng nhặt ít nấm về ăn, kết quả thượng thổ hạ tạ nói lời mê sảng, thiếu chút nữa không cứu được.
Cho nên mỗi lần các nàng ra ngoài đào rau dại, trưởng bối trong nhà luôn nhắc đi nhắc lại, thấy mấy loại nấm lạ nhất định không được nhặt.
Liễu Nha Nhi vốn đang nhặt kê tùng vui vẻ, bị tiếng hô của Hạ Mai làm cho giật mình.
Nhìn nấm mối trong tay, nhìn dáng vẻ Hạ Mai như muốn tránh xa ba tháng, Liễu Nha Nhi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Đây chính là món ngon núi rừng, là mỹ vị nhân gian, chẳng những không có độc còn vô cùng tươi ngon. Chỉ là nàng nên giải thích với Hạ Mai như thế nào?”
Có rồi!
“Hạ Mai tỷ, cha ta biết rất nhiều sách, tỷ biết có phải không?”
“Biết!” Hạ Mai gật đầu, cái này nàng ấy biết, Liễu thúc thúc là tú tài, trong nhà có rất nhiều sách. Cũng vì chuyện này, nàng ấy vô cùng hâm mộ Liễu Nha Nhi.
Liễu Nha Nhi bày ra vẻ nghiêm túc, hắng giọng, nói như lão thần: “Trong sách có nói trên đời này hàng trăm thậm chí hàng ngàn loại nấm. Ngoài trừ mộc nhĩ và nấm hòa bình, còn có rất nhiều loại nấm không có độc - có thể ăn được, tỷ như cái này, cái này là kê tùng, có thể ăn được. Hơn nữa trên sách còn nói nấm mối có thể ăn ngon hơn nấm bào ngư rất nhiều!”
Liễu Nha Nhi nói xong, giơ cây nấm trong tay lên.
“Thật sự?” Hạ Mai động tâm tư.
Nha Nhi đọc sách biết chữ nàng ấy đã biết, hơn nữa Nha Nhi là người trung thực nhất cũng sẽ không dỗ dành nàng.
“Hạ Mai tỷ, mau tới hái nấm đi, chúng ta phải vội vàng xuống núi ăn cơm trưa nữa.”
thải nấm, chúng ta còn phải vội vàng xuống núi ăn cơm trưa đâu!”
“Ha ha, được!”
Hai tiểu cô nương choai choai cứ như vậy vui vẻ hái nấm trong núi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.
Tận cho đến khi giỏ không còn bỏ được nữa, hai người mới xoay người xuống núi.
“Chúng ta đi đường nhỏ xuống núi đừng để người khác nhìn thấy! Nếu bọn họ biết những thứ này có thể ăn được, chỉ sợ sau này đến nấm cũng không có phần chúng ta.” Hạ Mai che giỏ, nhìn xung quanh, thần thần bí bí nói.
“Được!” Liễu Nha Nhi vô cùng đồng ý với lời này của Hạ Mai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT