Xe bò đi chậm, lúc đi đến huyện bên cạnh đã sớm qua buổi trưa.

Lúc đi qua thị trấn gần Tiểu An thôn, Tiền thị để xe bò dừng lại ở giao lộ, bà muốn vào trấn mua vài thứ.

Liễu Nha Nhi muốn đi cùng, Tiền thị cũng không nói gì.

Tiền thị nghĩ cả một đoạn đường xóc nảy từ sáng đến giờ, tiểu nha đầu đã sớm héo rũ, để nàng đi xuống lượn một vòng cũng tốt.

Lại hỏi đường tìm đến quán thịt ở trong trấn, cắt hai cân thịt ba chỉ thêm hai cân xương sườn. Mua thịt xong lại đi đến cửa hàng bên cạnh mua một cân đường đỏ.

Tiền thị suy nghĩ một lát lại nắm tay Liễu Nha Nhi tới tiệm vải, cắt mấy thước vải màu xanh đen. Lúc cuối cùng ra khỏi phố lại mua thêm mấy phần điểm tâm.

Từ khi xuyên qua cho đến nay, Liễu Như phát hiện ra một chuyện, Tiền thị là người đối với mình vô cùng keo kiệt. Nhưng đối với người mình để ý, bà lại không bủn xỉn chút nào, cái gì cũng có thể bỏ ra được.

Mua đồ xong, tổ tôn hai người không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, lập tức đi đến giao lộ.

Người đánh xe thấy Tiền thị xách theo bao lớn, bao nhỏ, lúc đi đường thỉnh thoảng còn lảo đảo, nhanh chóng xuống xe tớ nâng đỡ một ít, cười nói: “Cái mà đại muội tử gọi là vài thứ đây sao?”

Nói xong trong lòng lại chậc lưỡi, nhìn y phục trên người đại muội tử này không giống lão thái thái nhà giàu có. Đi tới nhà người thân bên này, ngoại trừ một gánh lúa mạch còn mua thêm đồ, thật đúng là xa hoa.

Tiền thị cảm kích đối phương giúp đỡ, nói: “Cũng không có đồ gì, chúng ta mười năm mới được gặp một lần, tới tay không cũng kỳ lạ.”

Nói xong lại lấy ra một bọc điểm tâm cho người đánh xe: “Lão ca ca cầm về cho tôn tử ăn, cái này không đáng bao nhiêu xem như để ngọt miệng.”

Mã phu không ngờ đến mình cũng được một phần điểm tậm, vội vàng từ chối: “Không được, đại muội tử đang làm gì vậy? Sao ta có thể nhận điểm tâm của ngươi, ngươi mau lấy về đi, mang cho mấy đứa trẻ nhà Đại Ngưu ăn.”

Đây chính là điểm tâm, bên trong có đường, rất đắt!

Mấy năm nay bởi vì thiên tai, ngày lễ ngày tết bọn họ không thể bỏ tiền ra mua được một phần cho đám trẻ trong nhà, ba điểm tâm này sao ông ấy có thể nhận được?

Tiền thị không quan tâm đối phương từ chối, chỉ nhét điểm tâm vào tay người đánh xe, nói: “Lão ca ca, nói cầm ngươi cứ cầm đi. Cái ta mua cũng chỉ là điểm tâm bình thường, không đáng bao nhiêu tiền. Lúc trước cháu gái ta buồn nôn khó chịu, ngươi chỉ có hai quả mận không phải vẫn đưa cho nàng ăn sao? Cầm đi, ngươi lại là người cùng một thôn với Đại Ngưu, ta còn cần làm phiền ngươi đưa chúng ta đến nhà Đại Ngưu, cũng đỡ cho ta một đoạn đường.”

Người đánh xe không còn cách nào từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy, ngại ngùng nói: “Cho dù đại muội tử ngươi không nói, ta cũng sẽ đưa các ngươi đến cửa nhà Đại Ngưu.”

Đợi tổ tôn hai ngươi ngồi lại cẩn thận trên xe bò, người đánh xe lại nhanh chóng đánh một cái vào người bò già, chạy tới hướng Tiểu An thôn.

Từ trấn trên đến Tiểu An thôn, còn khoảng bảy dặm được chạy hơn nửa canh giờ.

Đường nhỏ đầy đất vàng ngày càng hẹp, càng ngày càng gập ghềnh. Liễu Nha Nhi ôm chặt lấy sọt lúa mạch. Chỉ sợ xe bò nảy một cái người mình sẽ bay xuống xe.

Mã phu nhìn dáng vẻ buồn cười của Liễu Nha Nhi, lên tiếng trêu ghẹo: “Nhịn một chút, rất nhanh sẽ đến nơi. Chỉ là tiểu nha đầu yên tâm, ta đánh xe hơn nửa đời người nhất định sẽ không để ngươi ngã đâu.”

Xe bò quanh co lòng vòng hơn hai khắc, cuối cùng đã tới Tiểu An Thôn.

Liễu Nha Nhi nhìn thôn xóm đổ nát, rốt cuộc cũng thả lòng một chút. Nàng sợ còn tiếp tục lắc lư một hồi như vậy, sẽ không nhịn được nôn ra ngoài.

Xe bò dừng trước cửa một căn nhà làm bằng đất đỏ, lão nhân nhảy xuống xe, vừa đỡ lúa mạch xuống, vừa gọi to vào trong nhà: “Lão tỷ tỷ, nhà mẹ đẻ ngươi tới.”

Lúc Trần què còn sống, người cùng thế hệ đều gọi Đại Tiền thị là Trầm tẩu tử. Sau khi Trần què mất đi, mọi người đều gọi Đại Tiền thị là lão tỷ tỷ, như vậy lại càng có vẻ thân cận hơn một chút.

Đại Tiền thị đang ở trong nhà quét rác, nghe thấy có người gọi lớn người nhè mẹ đẻ mình tới, nhất thời còn chưa phản ứng lại được.

Nhà mẹ đẻ? Bà đã sớm không còn nhà mẹ đẻ!

Đặt chổi lại cẩn thận, Đại Tiền thị lưng còng, run rẩy đi ra khỏi nhà, lớn tiếng nói: “Là ai đang gọi vậy?”

“Đại tỷ!” Tiền thị nhìn bà lão chậm rãi xuất hiện trước mặt mình, suýt nữa đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

Bà biết thời buổi này khó khăn, nhưng không nghĩ tới cuộc sống có thể tra tấn người ta thành bộ dạng này.

Đại Tiền thị lớn hơn bà bảy tuổi, bây giờ cùng lắm chỉ mới năm mươi tư. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của đại tỷ nói bảy mươi tuổi cũng có người tin.

Đại Tiền thị thấy đúng là có người tới, nâng mắt lên nhìn, lại phát hiện mình không nhìn rõ. Dùng sức xoa xoa đôi mắt, lại nhìn thêm vài lần, nghĩ tới người nọ vừa gọi mình là đại tỷ, mới hỏi: “Là tiểu muội muội Phương Nhi của ta sao?’

Phương Nhi, là khuê danh của Tiền thị. Đại danh của Tiền thị là Tiền Phương, lúc còn ở nhà, đại tỷ thường gọi bà là tiểu muội muội hay Phương Nhi.”

“Là muội! Đại tỷ, muội……Muội tới thăm tỷ!” Tiền thị nghẹn ngào, cố nén không cho mình khóc thành tiếng.

“Muội……Sao muội lại đến đây? Tiểu bảo, mau, ra ruộng gọi cha mẹ ngươi trở về. Tiểu nãi di của ngươi tới. Phương Nhi mau, vào trong nhà ngồi. Ta đi nấu nước trước, muội có đói bụng không? Đại tỷ hấp bánh bao cho muội.”

Tiểu bảo vẫn luôn trốn sau cánh cửa nghe nãi nãi gọi mình ra ruộng kêu cha mẹ về, dùng sức hít hít nước mũi, kéo quần, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đại Tiền thị thấy Tiền thị đến đây đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại vô cùng vui mừng. Chờ đến khi dẫn người vào trong phòng, mới lau ghế tiếp đón Tiền thị, lại muốn tới nhà bếp làm bánh bao cho Tiền thị.

Tiền thị nắm chặt tay cản người lại, nói: “Đại tỷ không cần làm, muội không đói bụng. Buổi sáng trước khi đi muội đã đặc biệt ăn mấy cái bánh. Buổi trưa trên đường còn ăn thêm mấy cái, bây giờ sao còn có thể ăn thêm được nữa?”

“Đại tỷ, đây là Nha Nhi, tỷ còn nhớ hay không? Lúc con bé tắm ba ngày, tỷ còn từng ôm nàng đó.” Tiền thị kéo Liễu Nha Nhi đến trước mặt, để tỷ tỷ nhìn cho thật kỹ.

Đại Tiền thị nhìn tiểu cô nương trước mặt, muốn duỗi tay sờ mặt nàng. Nhưng thoáng nhìn qua bàn tay phủ đầy vết chai thô ráp của mình, lại vô thức rụt tay lại, cuối cùng chỉ vuốt vai Liễu Nha Nhi nói: “Chỉ chớp mắt một cái Nha Nhi đã lớn như vậy rồi. Đời này trôi qua đúng là rất nhanh, bất tri bất giác đã đi qua mười năm. Nha Nhi, ngồi xuống đây cùng nãi nãi, bà cô đi hấp bánh bao cho Nha Nhi ăn. Bột mì trắng mới xay, hấp bánh bao rất mềm. Ngồi xuống đi, các ngươi nhanh ngồi đi.”

Đai Tiền thị nói xong lại muốn đi hấp bánh bao.

Tiền thị rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc lớn thành tiếng. Liễu Nhi Nhi cũng không cầm lòng được chảy nước mắt.

Trên đường đi bọn họ đã hỏi thăm qua người đánh xe, vụ lúa mạch ở Tiểu An thôn cũng gặp phải tai họa nghiêm trọng. Mấy nhà nộp thuế xong trong nhà cũng chi còn khoảng một trăm cân. Lúc bọn họ nghiền lúa mạch, cám mì cũng không được bỏ, trộn hết cùng bột mì để ăn.

Cám mì chính là lớp vỏ bên ngoài lúa mạch, thời hiện đại đều xay xát sạch lớp cám mì màu vàng này đi, chỉ lấy phần nhân trắng bên trong. Thời hiện đại, cám mì chỉ để cho heo ăn, dân quê gọi là trấu.

Thế giới này khó khăn, khó khăn đến mức phải ăn trấu. Nhưng Đại Tiền thị còn muốn làm bánh bao trắng cho bà.

“Bà cô, cháu không đói bụng! Người cùng nãi nãi cháu nói chuyện đi, nãi nãi rất nhớ người. Cho nên mới dẫn cháu tới đây thăm người.” Liễu Nha Nhi đỡ Đại Tiền thị ngỗi xuống, lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiền thị.

“Ai nha, Nha Nhi ngoan quá! Không sợ người lạ, cũng không giật mình! Không giống Tiểu Bảo nhà ta, nhát gan, gặp người khác chỉ biết trốn sau lưng cha me, tiểu tử này đúng là.”

“Tiểu Bảo là do tuổi còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ khác. Mấy năm trước Nha Nhi cũng vậy, rất nhát gan, thấy người lạ không dám hé răng. Tỷ nhìn hiện tại đi cũng rất được.” Vừa nói đến cháu gái nhà mình, Tiền thị lại không nhịn được tự hào từ sâu trong lòng.

Bà cảm thấy trên đời này, bất kể là năng lực hay hiếu thảo, thiên hạ này đều không có đứa trẻ nhà nào sánh được với Nha Nhi nhà mình.

Chằng qua lời này cũng chỉ giữ lại trong lòng, biểu hiện trên mặt vẫn vô cùng khiêm tốn.

Trong phòng tối tắm, hai tỷ muội nhiều năm không gặp lôi kéo trò chuyện. Từ chuyện tôn tử đến nhi tử lại nói đến chuyện đồng ruộng cùng thu hoạch nhà mình.

Liễu Nha Nhi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nghe các nàng nói chuyện phiếm.

Lúc tỷ muội hai người đang nói chuyện vui vẻ, nhi tử và con dâu Đại Tiền thị đã khiêng nông cụ về nhà.

Thật ra Đại Tiền thị sinh được bốn người con, chỉ là nhị nhi tử và tam nữ nhi đoản mệnh, chỉ còn lại Đại Ngưu và Đại Tráng.

Ngày Liễu tổ phụ mất và ngày Liễu Nha Nhi tắm ba ngày, hai vị biểu thúc này từng đến Liễu gia. Chỉ là khi đó nguyên chủ mới sinh ra, đương nhiên cũng không có ấn tượng gì.

“Tiểu dì! Người đến rồi sao? Sao không viết thư nói cháu biết trước, để cháu tới trấn trên đón người!” Đại Ngưu dẫn thê tử và con trai tới chào hỏi Tiền thị.

Đại Tráng cũng nói tiếp: “Đúng vậy, tiểu dì tới cũng không nói trước. Người nhìn đi, đến cả một miếng nước ấm cũng không có. Tiểu dì, người cứ ngồi đó nói chuyện với nương trước đi, cháu đi nấu nước.”

Lúc Tiền thị vừa mới thành thân, Liễu tổ phụ đưa Tiền thị tới Tiểu An Thôn. Khi đó Đại Tráng chỉ mới ba tuổi, bắt đầu có ý thức. Trong trí nhớ của tiểu dì vẫn luôn ôm hắn cùng chơi đùa còn mua điểm tâm cho hắn.

Cho nên mặc dù đã gần mười năm không gặp, lần này gặp lại Tiền Thị. Đại Tráng vẫn cảm thấy đặc biệt gần gũi.

Đại Tráng bây giờ đã ba mươi mốt, còn chưa đón dâu. Đại Ngưu cưới Lý thị thôn bên cạnh sinh được hai hi tử, phân biệt là Tiểu Bảo và Đại Bảo. Năm nay Đại Bảo đã mười ba, Tiểu Bảo cũng vừa sáu tuổi.

So với tính cách nhút nhát của Tiểu Bảo, Đại Vảo có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Trong nhà có khách tới, Đại Bảo nhìn thấy chào hỏi xong liền vội đi giúp tiểu thúc nấu nước nóng.

Con dâu cả Lý thị chào hỏi với Tiền thị xong, lôi kéo Đại Ngưu vào trong viện, nhỏ giọng thảo luận thì thầm với Đại Ngưu, để hắn lên trấn trên mua khối đậu hủ, còn mình đi tới mấy nhà trong thôn tìm nhà khác vay mấy cái trứng gà.

Đại Ngưu cầm mấy văn tiền mới đi được vài bước, lại bị Lý thị gọi lại.

“Sao vậy?”

Lý thị vội vàng che miệng Đại Ngưu lại, thấp giọng nói: “Cha nói nhỏ một chút! Ta nghĩ tiểu dì hiếm khi tới đây được một lần, cũng không thể để lão nhân gia ăn không ngon. Chàng lấy cái cơ mang mười cân lúa mạch lên trấn trên bán, lại mua môt ít thịt về đây.”

“Được!”

Đại Ngưu xoay người muốn đi lấy lúa mạch, lại nghe trong phòng truyền đến tiếng của Tiền thị.

“Tiểu dì, người gọi cháu sao?”

Tiền thị vỗ quần áo nói, đứng dậy nói: “Nói thê tử ngươi không cần bận rộn, ta biết nàng là người tốt, chúng ta là người trong nhà, không cần khách sáo như vậy. Gọi cả thê tử ngươi vào đi.”

Lúc Đại Ngưu dẫn Lý thị vào nhà, Tiền thị đã lấy thịt, đường và điểm tâm đặt trên bàn. Lại lấy ra một phần vải thô, nói: “Khối vải này có sáu thước, các ngươi cầm đi làm xiêm y cho đại tỷ cùng Đại Bảo, Tiểu Bảo đi. Vải ta cũng đã mua rồi, các ngươi đừng tiếc của để ở đáy hòm.”

“Bao đường này cho đại tỷ, hai phần điểm tâm này các ngươi cầm đi chia cho mấy đứa trẻ ăn đi. Không cần phải tiếc, hôm nay trời nóng, để lâu bị hỏng không ăn được, không phải lãng phí sao? Một trăm cân lúa mạch này, Đại Ngưu ngươi mang vào kho đi, để sọt lại cho ta, ta còn phải mang về.”

Tiền thị lại đưa thịt và xương sườn cho Lý Thị: “ Ngươi đó, cũng không cần đi mượn trứng gà gì đó trong thôn. Ta tới thăm tỷ tỷ của ta, không phải tới ăn ngon uống tốt. Thịt và xương sườn này ngươi cầm đi nấu cho bọn nhỏ ăn đi, phần còn lại đem đi đi muối. Chờ đến ngày mùa cũng có thể lấy ra nếm thử một chút.”

Thật ra vừa rồi Lý thị kéo Đại Ngưu đi, bà đã đoán được đôi phu thê này muốn làm chuyện gì.

Nhà đại tỷ nghèo, nghèo đến mức cưới tức phụ cho Đại Tráng còn không nổi, sao có thể lấy ra được món gì ngon chiêu đãi.

“Tiểu dì, người……” Đại Ngưu đỏ mắt, ngơ ngác không biết nói cái gì.

Cũng chính là mấy năm nay, nhà tiểu gì cũng không quá tốt , không gửi lương thực tới. Những năm trước mỗi năm tiểu dì đều nhờ người mang đến một trăm cân lương thực. Hắn vẫn luôn nhớ rõ ân tình này của tiểu dì

Nhưng tiểu dì hiếm khi tới dây được một lần, có lẽ đã đem toàn bộ gia sản đến đây. Ân tình này, Đại Ngưu hắn phải trả lại như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play