Mặt trời ngả về tây, chim chóc về tổ. Tiểu An thôn cũng bắt đầu có mùi khói bếp.
Ở Trần gia, Liễu Nha Nhi là khách, tất nhiên không có đạo lý để nàng xuống bếp.
Cơm chiều là Lý thị nấu. Một khúc xương sườn chặt hầm canh, thịt cũng cắt thành miếng nhỏ nấu thành mấy món.
Lúc ăn cơm, rõ ràng là có thịt nhưng bất kể là người lớn hay đưa trẻ đều chỉ gặp mình rau.
Đại Tiền thị gặp một miếng thịt trong đĩa đặt vào chén Liễu Nha Nhi, thúc giục Liễu Nha Nhi ăn nhiều một chút.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, này bà cô và nãi nãi nàng rất giống nhau, không hổ là tỷ muội ruột.
Tiền thị liếc mắt nhìn qua, gặp thịt bỏ và trong chén từng người Trần gia, có chút tức giận nói: “Ta mua thịt tới là cho các ngươi ăn, các ngươi nhìn tới nhìn lui làm gì? Nha Nhi nhà chúng ta có rồi, các ngươi không cần để ý đến nàng.”
Liễu Nha Nhi vừa ăn cơm lại gật đầu nói: “Đúng vậy, bà cô, biểu thúc, biểu thẩm, mọi người cứ ăn đi, không cần phải gắp cho cháu. Năm nay cháu đã được ăn thịt mấy lần rồi.”
Liễu Nha Nhi nói xong, lại cầm chén thịt chia cho Đại Bảo cùng Tiểu Bảo, nói: “Đại bảo ca và tiểu bảo đang là tuổi lớn, phải ăn nhiều lên một chút!”
“Nha Nhi nhà ta thật hiểu chuyện!” Tiền thị sờ đầu Liễu Nha Nhi, vô cùng vui vẻ.
Đại iền thị khẽ thở dài, mới nói: “Ăn đi, đều ăn đi! Đây là tâm ý của tiểu dì các ngươi! Đại bảo, Tiểu bảo! Sau này các ngươi trưởng thành, phải hiếu kính với cả tiểu di nãi nãi có biết không?”
“Vâng! Cháu hiểu!”
Đại Bảo và Tiểu Bảo nghe vậy, mới dám gặp thịt trong chén.
Thịt ngon quá! trong lòng Tiểu Bảo nghĩ.
Tiểu Bảo đã rất lâu, rất lâu rồi chưa được ăn thịt, cũng đã quên mất thịt có hương vị gì.
Vừa rồi Nha Nhi tỷ nói, năm nay tỷ ấy đã được ăn thịt mấy lần. Nếu hắn có thể giống Nha Nhi tỷ tỷ thường xuyên có thịt ăn thì tốt rồi.
Liễu Nha Nhi không biết, nàng cảm thấy khổ không nói nổi, không ngờ lại có thể trở thành đối tượng để người khác hâm mộ.
Ban đêm, Tiền thị cùng Liễu Nha Nhi ngủ trong phòng Đại Tiền thị.
Giường không lớn, may mắn Liễu Nha Nhi người nhỏ, ba người vẫn cố nhét được.
Thổi tắt đèn dầu, nằm trên giường, tỷ muội hai người lại nói đến chuyện cũ lúc trước.
Đại Tiền thị nói, đời này của bà, thời gian hạnh phúc nhất là trước năm mười bốn tuổi. Khi đó tuy nhà nghèo ăn không đủ ăn, nhưng cha mẹ vẫn là cha mẹ mình, sẽ không xem mình là con gái nhà người khác.
Chỉ là cái gọi là cha mẹ kia cuối cùng vẫn bán bà cho Trần què. Bà oán, bà hận, nhưng oán hận đi qua bà vẫn phải ngồi trên cỗ kiệu kia.
Coi như trả lại ân tình sinh dưỡng cha mẹ cho mình đi.
Bởi vì có chuyện của mình lúc trước, cho nên sau khi biết đệ đệ muốn bán tiểu muội làm tiểu thiếp cho người khác, bà mới cố gắng ngăn cản, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Tiền gia.
Bà không thể để tiểu muội khổ cả đời giống mình được.
Bà bị bán cho người què, trượng phu và bà bà đều không xem bà là người. Huống chi tiểu muội còn bị bán cho người ta làm tiểu thiếp? Chinh thất kia có thể bao dung cho tiểu muội được sao? Chỉ sợ cho dù tiểu muội có bị đánh chết, các nàng cũng không thể nói một chữ.
Đại Tiền thị lại nói bà đã khổ hơn nửa đời người, chờ ngày nào đó ra đi cũng xem như được giải thoát.Nhưng bà không yên lòng chuyện của nhi tử, đã ba mươi mốt vẫn chưa có thê tử. Sau này già rồi, đến người bên cạnh quan tâm cũng không có.
Nói xong chuyện tiểu nhi tử, Đại Tiền thị lại nói đến cháu ngoại cũng chính là cha Liễu Nha Nhi.
Bà nói cha Liễu vốn là người có tiền đồ, nhưng ông trời cố tình trêu ngươi không muốn người ta được sống tốt, liên tục khiến Liễu gia gặp chuyện không may.
Đại Tiền thi lại nói thêm gì đó,nhưng Liễu Nha Nhi không thể hiểu hết. Bởi vì nàng nghe một hồi đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Tiền thị ở nhà tỷ tỷ hai ngày. Đại Tiền thị còn muốn giữ người, Tiền thị lại nói trong nhà không thể đi lâu, sau này rảnh rỗi lại đến nữa là được.
Tuy trong lòng Đại Tiền thị không nỡ, nhưng cũng thể miễn cưỡng người ở lại. Nói là lần tới gặp lại, nhưng hai người đã tới tuổi này, lần tới cũng không biết là khi nào. Thậm chí còn không biết có lần tới nữa hay không?
Trở về vẫn ngồi xe bò của lão nhân kia. Chỉ là lần này xe bò chất đầy vải vóc mang tới Hoài Dương, Tiền thị phải ngồi co lại một góc mà Liễu Nha Nhi ngồi trên đùi Tiền thị.
“Phương Nhi, muội về nhà cẩn thận, có chuyện gì nhớ viết thư gửi cho ta có biết không ?” Đại Tiền thị kéo tay Tiền thị, hai mắt đẫm lệ.
Tiền thị đỏ mặt, nói: “Muôi hiểu rồi, tỷ tỷ, tỷ về nhà đi, trời mới sáng còn rất lạnh. Về đi, về đi, lần sau muội lại đến nữa.”
Đại Tiền thị không đành lòng buông tay ra, môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Bò già lại đạp sương sớm quay lại đường về.
Tiền thị quay đầu lại nhìn thân hình đã còng xuống trong sân dần đi xa, nước mắt tựa như chuỗi ngọc chảy dài, không cách nào cản lại.
Lại đi thêm một ngày đường, cuối cùng cũng về tới huyện Hoài Dương. Lúc xe bò đi đến cửa thành, Tiền thị và Liễu Nha Nhi xuống xe, chuẩn bị trở về Tiểu Vương Trang.
Tiền thị trả tiền cho người đánh xe, ông ấy sống chết không chịu nhận. Nói ông ấy vốn dĩ cũng phải tới huyện Hoài Dương đưa vải, chỉ là tiện đường, sao còn thu tiền gì nữa. Người đánh xe chẳng những không thu tiền, đưa cho Tiền thị một bao đậu tằm mới, nói: Ta không có gì tốt cho ngươi, đây là đậu tằm mới thu hoạch năm nay, chờ đến lúc giáp hạt, xào một ít cũng thành một món lấp đầy bụng, đại muội tử ngươi đừng ghét bỏ.”
“Lão ca ca không cần phải khách khí như vậy, ngươi cầm về cho tiểu tôn tử ăn đi!”
“Đại muội tử đang ghét bỏ sao? Hôm đó ngươi đưa ta phần điểm tâm kia, tiểu tôn tử nhà ta được ăn vô cùng vui vẻ hai mắt đều cong hết lại. Một bao đậu tằm này không đáng là gì, đại muội tử đừng từ chối, ta còn phải vội đi đưa hàng.” Người đánh xe đưa đậu tằm cho Tiền thị, đánh một roi vào mông bò già, không quay đầu lại đi về hướng tiệm vải trong thành.
“Ai, thật là!” Tiền thị than một tiếng, bỏ đậu tằm vào sọt, khiêng đòn gánh trở về Tiểu Vương Trang.
Hai bên đường ngập tràn ánh vàng rực rỡ lúc đầu, bây giờ đã biến thành một vùng đất hoang đồi trọc.
Thời đại này, cây công nghiệp quá ít.
Liễu Nha Nhi nhớ rõ kiếp trước ở quê nhà mình, thu hoạch lúa mạch xong, bắp ngô cùng khoai lang đỏ cũng đã lên bông. Một năm bốn mùa, đồng ruộng luôn có hoa màu. Không giống ở đây, ngoại trừ lúa mạch và lúa nước, cũng chỉ có thể trồng thêm cây đậu. Nhưng ở nơi này cũng chỉ có lúa là quý nhất.
Từ trong huyện về đến Tiểu Vương Trang, ngoài trừ đi xuyên qua mấy con mương xuyên qua thôn làng, còn có một con sông lớn. Trước đây đi qua vài lần, mặt sống vẫn sáng bóng như mặt gương, phản chiếu núi non bên cạnh. Nhưng lần này đi qua, Liễu Nha Nhi lại phát hiện trên mặt sông nổi lên lá cây khiếm thực* to như cái chén.
(Khiếm thực còn có tên là kê đầu, khiếm thảo. Tên khoa học Euryale ferox Salisb; thuộc họ súng Nymphaeaceae. Là một loại cây mọc ở đầm ao, sống hàng năm, lá hình tròn rộng, nổi trên mặt nước, mặt trên màu xanh, mặt dưới màu tím. Mùa hạ, cành mang hoa trồi lên trên mặt nước, đầu cành có một hoa sáng nở chiều héo. Quả hình cầu, là chất xốp màu tím hồng bẩn, mặt ngoài có gai, đỉnh còn đài sót lại, hạt chắc, hình cầu, màu đen.
Ngoài công dụng làm thức ăn, trong Đông y, khiếm thực được coi là một vị thuốc bổ, làm săn (thu liễm), có tác dụng trấn tĩnh, dùng trong các bệnh đau nhức dây thần kinh, tê thấp, đau lưng, đau đầu gối. Nó còn có tác dụng chữa di tinh, tiểu nhiều, phụ nữ khí hư, bạch đới.) ( truyện trên app T𝕪T )
“Nãi nãi, khiếm thực này là nhà ai trồng cây?” Liễu Nha Nhi nhìn cây khiếm thực như suy tư gì đó.
Tiền thị cũng quay đầu liếc nhìn mặt sông, nói: “Là cây tự mọc hoang dã, có ai rảnh rỗi lại trồng thứ này đâu. Cũng chẳng có gì để ăn.”
Nghe ý này của nãi nãi là cây khiếm thực này vô chủ, hơn nữa người ở đây có vẻ như không ăn hạt cây này.
Liễu Nha Nhi lại hỏi tiếp: “Loại cây kê đầu này có thể ăn được, chẳng lẽ không có ai ăn sao ạ?”
“Thứ này sao có thể ăn được? Tất cả đều là gai, sao có thể bỏ vào miệng? Ngay cả mặt dưới lá cây cũng chỉ toàn là gai. Cũng chỉ có mấy đứa nhỏ thèm ăn, vớt mấy quả lấy hạt ăn vặt thôi. Hạt khiếm thảo chăng ăn được mấy miếng, lại vì thế mà bị thương, thật sự không đáng.”
“À……” Liễu Nha Nhi như đã hiểu ra, trong lòng lại thầm tính toán.
Hạt khiếm thảo tên khoa học là khiếm thực, quả chín mềm có thể ăn sống. Sau khi phơi khô, hầm mềm có tác dụng ích thận, cường tinh, đỡ đau xương khớp. Là một loại nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng.
Trước tiên không nói đến hạt khiếm thảo như thế nào, chỉ nói đến thân cây. Xé bỏ lớp vỏ gai trên bề mặt, lấy phần cọng non xào bên trong, vị giòn, ngọt tươi mới, là loại rau ngon hiếm có theo mùa..
Người hiện đại thường nói Thủy Lục Tiên, bên trong có cả món kê đầu này.
Tiền thị thấy cháu gái vẫn còn đứng bên bờ sông, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt sống, cho là nàng thèm hạt khiếm thảo, cười nói: “Nha Nhi muốn ăn vậy chờ đến khi kết quả, nãi nãi sẽ lấy cho ngươi mấy quả. Chỉ là hạt khiếm thảo này lại chẳng có hương vì gì.”
“Vẫn là nãi nãi thương cháu!” Liễu Nha Nhi mỉm cười, chạy chậm đuổi kịp Tiền thị.
Nàng cũng không thích vị của khiếm thực, hơn nữa chờ đến khi kết quả già, nhất định cũng không tới lượt nàng hái được. Cái nàng để ý là rau kê đầu.
Chờ tới khi về nhà lại phát hiện cửa viện khóa chặt.
Lúc này ngoài ruộng không có việc gì, cha Liễu nhất định không đi cùng với Liễu Đông Thanh và Tần Mộc, cũng không biết hai người đang chạy nhạy ở chỗ nào.
Liễu Nha Nhi xuống ruộng tìm cha Liễu lấy chìa khóa, vừa mở cửa nhà ra đã nhìn thấy Liễu Đông Thăng và Tần Mộc ủ rũ mặt xám mày tro.
“Ca, hai người đang làm gì vậy?”
“Ra sau núi đặt bẫy!”
Hóa ra mấy ngày nay, ngày nào hai người cũng chạy lên núi, muốn bẫy một ít thú hoang. Lúc trước chưởng quầy tửu lầu kia đã nói nếu có đồ gì cứ đưa đến chỗ bọn họ.
Không biết do vận may không tốt, hay là bởi thiên tai liên tục nên thú hoang trên núi ngày càng ít. Liên tục mấy ngày, đừng nói là gà rừng thỏ hoang mà ngay cả lông gà cũng không nhìn thấy một cái.
Liễu Đông Thanh vốn đang buồn bực, thấy muội muội trở về lại vui vẻ không thổi, vội vàng hỏi: “Nha Nhi, ở nhà bà cô chơi có vui không?”
Liễu Đông Thanh nhìn chằm chằm muội muội, vẻ mặt ngập tràn tò mò. Hắn lớn như vậy còn chưa từng đi khỏi đất Hoài Dương, cũng không biết bên ngoài Hoài Dương có hình dạng như thế nào.
Liễu Nha Nhi thầm nghĩ, chơi sao? Chơi ở chỗ nào? Tiểu An Thôn còn nghèo hơn cả Tiểu Vương Trang. Hơn nữa đường cũng không dễ đi, đường đi xóc này gập ghềnh nàng cũng sắp bị xóc cho tan thành mấy mảnh rồi.
“Cũng được, nhà bà cô cũng không khác gì lắm với thôn chúng ta!”
“À!” Liễu Đông Thanh có chút thất vọng. Hắn cảm thấy, bên ngoài Hoài Dương tất cả đều là mới lạ. Nhưng Nha Nhi nói thế giới bên ngoài cũng giống như thôn bọn họ mà thôi.
Không thú vị!
Liễu Nha Nhi nhìn thấu tâm tử của ca ca nhà mình, an ủi nói: “Nhà bà cô cách chỗ chúng ta không tính là quá xa, thuộc phạm vi quản hạt của cùng một phủ thành, đương nhiên sẽ giống nhau. Nếu đi đến phía Bắc hoặc phía Nam một chút, bất kể là cách nói chuyện hay đồ ăn đều khác biệt hoàn toàn với chúng ta.”
“Hơn nữa, ở nông thôn có cái gì mà vui? Chờ đến khi có tiền, chúng ta sẽ đến phủ thành chơi. Nghe nói phủ thành rất náo nhiệt, vật mới lạ gì cũng có.”
Liễu Đông Thanh vừa rồi còn đang mất mát lại lập tức hai mắt lấp lánh, hưng phấn nói: “Nha Nhi nói rất đúng! Chờ đến khi ta lớn hơn một chút, ta sẽ vào thành tìm việc làm, đến lúc đó tích cóp đủ tiền, ta sẽ mang nãi nãi và Nha Nhi tới phủ thành chơi. Nha Nhi đến lúc đó ca ca sẽ mua đồ ăn ngon cho muội.”
Liễu Đông Thanh nhìn Tần Mộc bên cạnh, lại nói: “Đến lúc đó Tần Mộc cũng cùng đi!”
“Ca không đưa cha đi cùng sao?”
“Sao có thể, nhất định cũng sẽ đưa cha cùng đi. Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng đi, đúng rồi, còn thêm cả đại cô nữa. Khi còn nhỏ đại cô còn mua cho ta rất nhiều kẹo.” Liễu Đông Thanh đã bắt đầu khát khao tương lai.
Tân Mộc vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ta…ta cũng giúp Đông Thanh ca cùng nhau tích cóp tiền.”
Hắn không chỉ muốn giúp Đông Thanh ca cùng nhau tiết kiệm tiền, hắn cũng muốn mua kẹo cho Nha Nhi ăn, còn phải mua xiêm ý mới cho Tiền nãi nãi và Liễu thúc thúc nữa.