Những năm trước không có thiên tai, mỗi mẫu lúa mạch có thể thu hoạch được gần ba trăm cân lúa.
Nhà bình thường đóng xong thuế, phần lúa mạch còn lại vẫn đủ để sống qua ngày.
Nhưng năm nay lúa mạch lên đòng lại dính phải trận mưa đá lớn bị tổn hại nghiêm trọng, mỗi mẫu đất thu hoạch còn chưa bằng một nửa năm ngoái. Liễu gia tốt hơn một chút, là lúc đó bón phân kịp.
Cứ như vậy, mỗi một mẫu lúa Liễu gia thu hoạch cũng chỉ được tầm một trăm bảy, trăm tám chục cân.
Cũng may cha Liễu có danh là tú tài, không cần phải nộp thuế, lại có thêm số bạc Liễu Nha Nhi bán bản vẽ, lúc này mới không đến mức ăn bữa hôm lo bữa mai.
Chờ đến ban đêm thu hết lúa mạch vào trong nhà kho, Liễu Nha Nhi mới chủ trì họp gia đình.
Ngọn lửa lay động nhảy múa, lúc sáng lúc tối.
Liễu Nha Nhi tựa như một người lớn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Bây giờ các nhà đều đã thu hoạch xong. Một mẫu lúa nhà chúng ta có thể thu được nhiều hơn nhà khác năm, sáu mươi cân lại không cần nộp thuế. Con sợ đến lúc đó có người biết cha tốt bụng, muốn tới nhà ta mượn lương.”
Không đợi Cha Liễu nói chuyện, Liễu Nha Nhi lại nói: “Con biết cha có lòng tốt, thà để bản thân mình bị đói cũng muốn giúp đỡ người khác. Chỉ là cha có từng nghĩ tới, nếu Trương Tam tới mượn lương, người mềm lòng cho mượn. Lại có thêm Lý Tứ tới mượn, vậy người có cho mượn hay không? Người cùng một thôn ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy. Người không thể nào cho Trương Tam mượn mà lại không cho Lý Tứ được, phía sau Trương Tam Lý Tử còn có Vương Ngũ, Trần Lục, thậm chỉ toàn bộ Tiểu Vương Trang. Đến lúc đó tất cả bọn họ đều kéo đến trước mặt người, vậy người có cho mượn hay không?”
“Cha, làm việc thiện là chuyện tốt, nhưng cũng phải trong khả năng của mình. Nếu chúng ta là địa chủ giàu có, gặp phải chuyện thiên tai như năm nay, đừng nói là mượn, cho dù cha muốn cho bá tánh nghèo khổ lương thực con cũng ủng hộ cha. Nhưng bây giờ cả nhà chúng ta tổng cộng chỉ có mấy trăm cân lúa mạch, một nhà năm người đều cần phải ăn cơm. Lúa nước còn chưa lên bông, sau này có thể thu hoạch được gì cũng không biết, nhà ta tất cả chỉ dựa vào mấy trăm cân lúa mạch này mà sống. Cho nên lúc đó, người không thể mềm lòng. Một khi người cho mượn lương, chỉ sợ đến lúc đó cũng không thể nào thu lại được.” Liễu Nha Nhi nói đến miệng đắng lưỡi khô, bưng chén trà trong tay lên một hơi cạn sạch.
Cha Liễu muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả chỉ gật đầu.
Thật ra trước đó, hắn thật sự đã nghĩ sẽ chủ động đưa một ít lúa mạch cho mấy nhà khó khăn nhất trong thôn. Trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh chuyện mẫu thân Tần Mộc qua đời. Hắn cảm thấy nếu giúp nhà Tần Mộc sửa nhà ở, nương Tần Mộc sẽ không phải chết. Giống như vậy những người nghèo khổ không có lượng thực nói không chừng cũng có thể đang sống sờ sờ mà bị đói chết. Nếu hắn cho mượn không chừng có thể cứu thêm được một người.
Nhưng Nha Nhi nói cũng có lý, nếu ai tới mượn lương thực hắn cũng cho vậy mẹ già cùng nhi nữ của mình phải ăn cái gì?
Liễu Nha Nhi thấy cha Liễu cau mày, nghĩ đến có lẽ trong lòng cha có tâm sự, vì thế lại nói thiếp: “Cha, trên đời này có câu người không vì mình trời tru đất diệt. Người một lòng suy nghĩ cho người khác, nhưng người ta có nghĩ đến người sao? Nếu bọn họ thật sự nhớ đến việc tốt người làm trước đây, lúc trước đã không náo loạn chuyện của cha và thẩm thẩm Tần gia. Cha, người quá mềm lòng, lại dễ nói chuyện. Cho nên lúc người ta có chuyện gì cầu xin mới hạ thấp đầu, đến lúc không có chuyện cần người, vậy người không là gì cả.”
“Tuy lời này của con rất khó nghe, nhưng đó chính là sự thật! Nãi nãi, người nói có phải hay không?”
Tiền thị đã sớm bị mấy lời nói của cháu gái thuyết phục, bà cảm thấy Nha Nhi nói đúng, quả thật đúng là chân lý. Cũng do đứa con này của bà quá ngốc, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến người khác, chỉ là những người đó lại không nhớ đến những việc mà hắn đã làm.
Tần Mộc nâng mắt nhìn Liễu Nha Nhi một hồi, sau đó lại cúi đầu. Hắn chưa từng nghe người ta giảng đạo lý như vậy, nhưng hắn cảm thấy Nha Nhi nói rất đúng. Rõ ràng Nha Nhi nhỏ tuổi hơn hắn một tuổi, nhưng Nha Nhi lại hành động như người lớn cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.
Lúc này Liễu Đông Thanh cũng nhìn chằm chằm muội muội, trong mắt ngập tràn ánh sao lấp lánh. Lúc muội muội mình nói đạo lý chỉ sợ còn lợi hại hơn cả tiên sinh dạy ở trường.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ đi! Sáng sớm ngày mai Nha Nhi không phải muốn cùng nãi nãi đến thăm nhà bà cô sao? Nhanh đi tắm rồi ngủ đi, đừng để sáng mai dậy không được.” Cha Liễu đứng dậy, sờ đầu khuê nữ.
Liễu Nha Nhi cọ cọ đầu trong lòng bàn tay của cha Liễu, làm nũng: “Cha người đừng khó chịu. Ý của con không phải muốn cha làm người xấu, chỉ là bây giờ là thời kỳ đặc biệt, chúng ta chỉ có thể đối xử đặc biệt. Chờ đến sau này chúng ta phát tài có tiền, sẽ đưa những người trong thôn cùng nhau làm giàu. Đương nhiên nếu người đó có ý xấu, thì không cho đi theo.”
“Cha không khó chịu, mau đi tắm đi!”
Tiếng ếch kêu, côn trùng kêu vang vọng, một đêm yên ổn!
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Tiền thị đã dậy từ sớm, hấp một nồi bánh bao ngũ cốc.
Chờ đến khi ăn xong cơm sáng, cha Liễu lấy ra một phần lúa mạch, Tiền thị cũng chuẩn bị xong tay nải, nắm tay Liễu Nha Nhi đi vào trong huyện. Thuê xe bò đến huyện lân cận mất một trăm lượng bạc, Tiền thị không nỡ bỏ ra.
Hôm qua Tiền thị đã hỏi thăm, ngày mùng ba mỗi tháng, tiệm vải ở huyện lân cận sẽ đến Hoài Dương đưa hàng, lúc quay về xe trống sẽ chở thêm người, hai mươi văn một người.
Cho nên Tiền thị tính toán đi tới cửa thành trong huyện chờ xe bò quay về.
Trên đường gặp người quen, đều chào hỏi một lần. Có người nhiệt tình, còn hỏi: “Lão tẩu tử vào huyện làm gì? Không phải nhà các người không cần nộp thuế sao?”
Tiền thị thả chậm bước chân, đáp lại: “Nộp thuế ở đâu chứ? Ta đến cửa hàng bán ít lương thực đổi chút dầu muối mà thôi! Vại muối trong nhà đã trống không nửa tháng nay rồi.”
“Ai nha, các ngươi còn có thể lấy lương thực đổi chút dầu muối. Chúng ta còn phải nộp thuế, phần còn lại cũng không ăn được mấy bữa. Những ngày tháng sau này cũng không biết nên vượt qua như thế nào.” Một đại nương đang nhỏ cỏ, thổ cuốc xuống thở dài.
Tiền thị cũng thở dài một tiếng, nói tiếp: “Ai, tuy nhà ta không cần nộp thuế nhưng cũng không có bao nhiêu lương thực, không đủ lấp đầy bụng. Nhưng ba đứa bé tuổi còn nhỏ, đúng là tuổi ăn tuổi lớn, cũng không thể không có dầu muối. Không còn cách nào khác ta cũng chỉ có thể lấy ra một ít lương thực đi bán.”
“Ngươi cứ bận việc tiếp đi, ta vào huyện!”
Lúc này mấy người mới tiếp tục lên đường.
Thật ra gánh lúa mạch này không phải mang đi bán, mà là đưa đến nhà bà cô của Liễu Nha Nhi.
Người ta đều nói có tiền không nên lộ ra ngoài, mặc kệ ngươi có tiền hay không, vừa nhìn thấy ngươi mang một trăm cân lương thực đi tặng cho người ta, trong lòng bọn họ nhất định cho là ngươi kiếm được tiền phi nghĩa. Đến lúc đó muốn tới cửa cầu xin, đúng là không dễ bỏ qua.
Cho nên, Tiền thị mới nói dối.
Đi tới cửa thành, thời gian vẫn còn sớm. Đã có mấy người đứng ven đường đợi xe bò đi tới.
Tiền thị để cha Liễu về trước, nói là xe bò tới để bà tự mình nâng lên xe là được.
Cha Liễu đương nhiên không đồng ý, nếu không phải không thể đi được, hắn cũng muốn đưa tổ tôn hai người đến huyện lân cận.
Đây chính là lần đầu tiên lão nương và khuê nữ đi xa nhà, sao hắn có thể yên tâm được.
Cứ như vậy ba người đứng ở ven đường, đợi một khắc, cuối cùng cũng chờ được xe bò chậm rãi đi tới.
Cha Liễu nâng lúa mạch lên xe bò, lại dặn dò một hồi, mới lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt khuê nữ và mẫu thân.
Đường đất nông thôn gập ghềnh khó đi, mặc dù xe bò chạy rất chậm, Liễu Nha Nhi bị xóc cho hoa mắt chóng mặt, suýt nữa nôn ra ngoài.
“Tiểu nha đầu lần đầu tiên xa nhà sao?”
Người đánh xe quất một nhẹ một roi vào người con bò già, hỏi: “Tiểu nha đầu, lần đầu tiên xa nhà sao?”
“Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên ta đi khỏi Hoài Dương, uệ ……” Liễu Nha Nhi vừa nói xong, liên ôm xe bò muốn nôn.
Người đánh xe lấy hai quả mận còn hơi xanh trong túi ra đưa cho Liễu Nha Nhi, nói: “Cầm đi, ăn một quả, có thể đỡ cơn buồn nôn.”
Qủa mận này là khi ông tới giao hàng, ông chủ tiệm vải hái được mấy quả trong viện, để ông mang về cho tiểu tôn tử ăn. Tuy có chút luyến tiếc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiểu cô nương khó chịu, cuối cùng cũng không đành lòng.
Liễu Nha Nhi thật sự vô cùng khó chịu, nhận lấy một quả từ tay người đánh xe, lại đẩy quả còn lại về. ( truyện trên app T𝕪T )
“Cảm ơn gia gia!”
Thấy Liễu Nha Nhi không muốn lấy thêm, ông lại cất một quả còn lại vào túi, cười nói với Tiền thị: “Cháu gái này của người rất ngoan, hiểu chuyện lại biệt nói ngọt.”
Tiền thị cười nói nào có tốt như vậy, nhưng trong lòng lại thầm vui vẻ vì người khác khen cháu gái mình. Lại hỏi tới con cháu của đối phương như thế nào, hỏi xong lại khen ngợi một hồi. Thỉnh thoảng còn cười thành tiếng.
Liễu Nha Nhi vừa nghe nãi nãi và người đánh xe nói chuyện thổi phồng lẫn nhau, vừa cầm lấy quả mận xoa xoa trên quần áo, sau đó cắn một miếng, vì chua ngập tràn muốn chết tại chỗ.
Quả mận non hay chua, Liễu Nha Nhi cũng biết chuyện đó. Chỉ là nàng không nghĩ tới, quả mận này có thể chua đến mức nước mắt và nước miếng cùng nhau chảy ra ngoài.
Người đánh xe nhìn khuôn mặt Liễu Nha Nhi nhăn thành một cục, cười ha ha: “Cũng do thời buổi này không tốt, cuộc sống quá khó khăn, mấy đứa trẻ đều không được nuôi đầy đủ. Miễn là có thể ăn tốt một chút, khuôn mặt tròn trịa hơn một chút là tốt, cháu gái này của ngươi, bất kể dáng vẻ hay khí chất trên người đều không thua kém những tiểu thư nhà giàu kia.”
“Nói đến thời buổi này, không biết lão ca ca có biết Trần Đại Ngưu ở Tiểu An thôn hay không?”
Trần Đại Ngưu trong miệng Tiền thị chính là nhi tử của đại tỷ cũng là cháu ngoại nhà mẹ đẻ của bà.
Người đánh xe vừa nghe hỏi đến Đại Ngưu, còn cho là trùng hợp, nói: “Sao vậy? Đại muội tử có quen Đại Ngưu sao? Ta là người Tiểu An thôn sao có thể không quen biết?”
Tiền thị vừa nghe hai người cùng thôn, vui vẻ vỗ tay một cái, nói: “Đại Ngưu là cháu ngoại nhà mẹ đẻ của ta! Lần này ta tới đây là đến tìm nhà Đại Ngưu, cũng không biết tỷ tỷ của ta mấy năm nay trải qua thế nào?”
“Ngươi chính là muội muội của Trần tẩu tử sao?”
Tiền thị nghi ngờ, lão ca ca này sao có thể từng nghe về mình, hỏi: “Lão ca ca đã từng nghe nói đến ta sao?”
“Còn không phải sao? Cả thôn chúng ta đều biết, muội muội của Trần gia lão tẩu tử mỗi năm đều gửi lương thực tới đây, nhà khác không có thân thích tốt như vậy.”
Người đánh xe nói xong lại nói: “Trần gia lão tẩu tử cũng là người mệnh khổ, ai cũng biết bà ấy từ Hoài Dương gả tới đây. Nói dễ nghe một chút là gả đến Tiểu An thôn chúng ta, nói khó nghe chính là do Trần què mua về.”
“Lão ca ca, tỷ tỷ của ta, bà ấy……Bà ấy mấy năm nay có tốt không?” Nghe mã phu nói đến đại tỷ, mũi Tiền thị không nhịn được cảm giác chua xót, nước mắt lập tức chảy ra.
Lão nhân là người mềm lòng, không muốn nhìn người khác rơi lệ. Tiền thị vừa khóc, ông ấy cũng khó chịu, than nhẹ một tiếng nói: “Thời buổi này, nhà nào cũng không tốt. Chỉ là tỷ tỷ kia của ngươi khó khăn hơn một chút. Lúc Trần què và mẫu thân hắn còn sống, quanh năm suốt tháng đều uống thuốc, đã sớm đào cạn của cải trong nhà. Cứ như vậy, Nhi Ngưu năm nay đã ba mươi một vẫn chưa đón dâu.”
Tiền thị không nghĩ tới đại tỷ lại khó khăn như vậy, nhưng đại tỷ lại không nói cho bà biết. cũng do bà ngần ấy nắm, lại phải đợi đến hôm nay mới có thể tới xem.