Một bữa cơm Tết Đoan Ngọ, cả nhà ai nấy đều ăn tới mức mồm miếng bóng loáng.
Liễu Nha Nhi vuốt cái bụng tròn vo của mình dựa vào lưng ghế, nấc to lại thở dài một tiếng, đây mới là những ngày tháng đáng sống chứ.
“Nha Nhi hay muội đến nhà ta chơi mấy ngày đi?” Từ Dao kéo tay Liễu Nha Nhi hỏi.
Liễu Nha Nhi lắc đầu, nói chuẩn bị cắt lúa, trong nhà có mấy mẫu đất nàng muốn ở nhà giúp đỡ một chút.
Từ Dao cúi đầu, có chút thất vọng. Nàng ấy thật sự rất thích biểu muội này, nương nàng cũng thích.
“Biểu tỷ, chờ chuyện ngoài ruộng làm xong nếu rảnh rỗi muội sẽ lập tức tới tìm tỷ chơi, đến lúc đó tỷ nhất định phải chiêu đãi muội thật tốt đó.”
“Được!” Từ Dao nghe thấy biểu muội sẽ đến tìm mình, gật đầu thật mạnh.
“Dao Nhi, đi gọi ca ca ngươi về thôi, cũng không biết cùng Thanh Nhi chạy đi đâu chơi rồi. Mau một chút, chúng ta còn phải về nhà.”
Từ Dao nghe mẫu thân nói vội vàng chạy ra sân. Nàng ấy biết ca ca mình đi theo Đông Thanh ca đến bờ sông đi xem lồng lươn rồi.
Tiền thị kéo Liễu thị vào phòng, Liễu Nha Nhi không đi theo. Nàng nghĩ mẹ con hai người nhất định có chuyện gì đó muốn nói riêng với nhau.
Trong phòng tối, Tiền thị lấy một chiếc túi vải từ tráp trong đầu giường ra. Hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng lấy ra hai nén bạc vụn nhét vào tay Liễu thị.
Liễu thị kinh hãi, vội vàng từ chối, nói: “Nương người làm gì vậy? Hơn nữa, người lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”
Tiền thị đẩy tiền lại về phía con gái, mỉm cười gói số bạc còn lại rồi đặt trong tráp mới nói cho Liễu thị biết số tiền này từ đâu mà có.
Liễu thị nghe xong ngạc nhiên không thôi, tặc lưỡi nói: “Lúc trước con chỉ nghĩ con bé rơi xuống nước bị làm cho hoảng sợ nên Nha Nhi mới muốn hoạt bát lanh lợi hơn một chút, không nghĩ tới lại trở nên tài giỏi như vậy. Con thấy sau này nương nhất định có thể hưởng phúc của Nha Nhi.”
“Có được hưởng phúc hay không cũng không sao cả, bộ xương già này của ta chỉ mong một điều đơn giản là con cháu được bình an mà thôi.”
Tiền thị vừa nói lời này, hai mắt Liễu thị lập tức đỏ lên, nói: “Là do con không có bản lĩnh, không thể hiếu kính với người còn để người phải nhọc lòng. Còn có số bạc này, con không cần. Bây giờ cuộc sống của nhà nào cũng khó khăn, tiền này người cứ giữ lại mua lương thực tích trữ. Hơn nữa đây là tiền Nha Nhi kiếm được, người lén cho con không phải làm tổn thường Nha Nhi hay sao?”
“Bảo ngươi cầm thì cầm đi, tiền này là do Nha Nhi bảo ta đưa cho ngươi.” Tiền thị giận dỗi nói.
Nói xong, Tiền thị nhớ tới mấy lời Nha Nhi nói với mình trên đường trở về, vui vẻ nói: “Hôm nay ăn tết, lúc đầu ta vốn định mua một cân đường cùng một cân thịt để ngươi mang về. Nhưng Nha Nhi lại nói nếu ngươi mang thịt về, sợ là đến lúc đó mấy mẹ con các ngươi đến ngay cả nước canh cũng không được uống. Cho nên bữa trưa cố tình nấu thêm nhiều thịt, để các ngươi ăn thoải mái ở đây. Nhà chồng nhà ngươi vẫn chưa phân nhà, đừng nói là không kiếm được tiền, xem như có kiếm được cuối cùng đều giao cho bà bà ngươi, còn bản thân mình lại chẳng có một đồng. Nếu không cẩn thận gặp phải chuyện gì, không phải chẳng thể làm được gì sao?”
Tiền thị nói xong lại nói: “Cho nên Nha Nhi nói ta ta lấy một lượng bạc cho ngươi. Nhưng chuyện này nhất định không thể để bà bà ngươi biết, phải cất giấu cho cẩn thận. Một lượng bạc này tuy không quá nhiều nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn có thể ứng phó khẩn cấp.”
Liễu thị vốn đang đỏ mắt muốn khóc, nghe xong lời mẹ già nói lại đột nhiên bật cười, nói : “Người ta đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ tri kỷ, lời này không sai chút nào. Nha Nhi nhà chúng ta thật đúng là người tốt, còn nghĩ tới cả đại cô đã gả ra ngoài mười mấy năm như con. Tâm ý của Nha Nhi con nhận, nhưng tiền này nhất định không thể nhận được.”
“Ngươi đó! Nha nhi nhớ tới ngày đó con bé rơi xuống nước, ngươi mang trứng gà và gạo kê tới. Nha Nhi biết ngươi thương con bé nên lúc nào cũng nhớ tới ngươi. Nếu ngươi không nhận tiền vậy không phải đang làm tổn thương con bé sao? Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, chờ sau này có dư lại mua đồ ăn cho Nha Nhi chúng ta là được.” Tiền thị tận tình khuyên bảo một hồi, Liễu thị là đứa con bà mang thai mười tháng, là miếng thịt trên người rơi xuống, xem như có gả tới Từ gia mấy năm vậy cũng là nữ nhi ruột của mình.
Bà cũng đau lòng cho nữ nhi trải qua ngày tháng không tốt, đặc biệt là lần này, con rể còn không đi theo về, bà lại càng lo lắng.
Liễu thị thấy thật sự không thể lay chuyển được mẫu thân nên đành miễn cưỡng nhận tiền.
Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Liễu Nha Nhi như người lớn đứng chắp tay sau lưng, đứng ở trong sân giải thích về nguyên lý hoạt động của lồng lươn cho biểu ca, biểu tỷ nghe.
Nếu không nhìn dáng người nhỏ bé mà chỉ nhìn tổng thể phong thái, trật tự nói chuyện, nói Liễu Nha Nhi là người trưởng thành cũng không quá.
“Nha Nhi của ta thật tốt quá!” Liễu thị kéo người ôm vào ngực, vừa ôm lại vừa hôn, tựa như có yêu thường bao nhiêu cũng không đủ.
Liễu Nha Nhi bị sự nhiệt tình của đại cô làm cho không biết làm sao, suy nghĩ một lát, trong lòng lập tức sáng tỏ. Nghĩ tới hẳn bởi chuyện một lượng bạc này.
Liễu Nha Nhi được đại cô ôm chặt, xấu hổ vặn vẹo.
Liễu thị cảm giác được người trong lòng ngực cựa quậy, liền buông người ra, cười vui vẻ nói: “Chờ thu hoạch lúa mạch xong có rảnh, Nha Nhi đến nhà đại cô ở vài ngày có được không?”
“Vâng!” Liễu Nha Nhi dứt khoát đáp lại, mặc kệ sau này có đi hay không, đây cũng là tâm ý của đại cô, nàng phải nhận.
Liễu thị vuốt ve đầu Liễu Nha Nhi lại khen ngợi thêm một hội mới miễn cưỡng rời đi trong sự thúc giục của Tiền thị.
Trước khi đi, Từ Dao kéo tay Liễu Nha Nhi dặn nàng có rảnh nhất định phải đến nhà mình làm khách.
Liễu Nha Nhi tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý.
Tiền thị dựa vào khung cửa, nhìn hai tỷ muội lưu luyến không muốn rời, khẽ nở nụ cười. Nhưng Tiền thị vừa cười, hai mắt lại rưng rưng.
Bà nhớ tới đại tỷ của mình.
Nhà bà có ba huynh đệ tỷ muội, bên trên có một đại tỷ hơn bà bảy tuổi cùng một đại ca hơn ba tuổi.
Khi còn nhỏ đại tỷ thương bà nhất, mỗi lần đi đánh có heo, đại tỷ cắt xong phần của mình lại cắt cho bà. Bà cũng thích đi theo đại tỷ nhất, có chuyện gì cũng nói cho đại tỷ biết.
Chỉ tiếc năm đó bà tám tuổi, đại tỷ vì cuộc sống trong nhà gả tới huyện lân cận, cách Hoài Dương suốt bảy tám chục dặm đường.
Có lẽ bởi vì đường xá xa xôi, hoặc bởi vì hận cha mẹ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau khi đại tỷ xuất giá, tổng cộng chỉ về nhà bốn lần.
Lần đầu tiên là ngày tân nương lại mặt về nhà, lần thứ là cha bà qua đời, lần thứ ba là nương qua đời.
Một lần cuối cùng là năm bà mười lăm tuổi, tẩu tử muốn bán bà cho một nhà giàu trong thành làm tiểu thiếp. Không biết đại tỷ nghe được tin này từ đâu lập tức trở về nháo một trận với ca ca tẩu tử, cuối cùng làm chủ để Liễu tổ phụ bỏ năm lượng bạc sính lễ, mua đứt quan hệ với ca ca và tẩu tử.
Cũng trong năm đó, đại tỷ và bà chưa từng mẹ đẻ.
Bà và Liễu tổ phụ thành hôn năm thứ hai, Liễu tổ phụ đặc biệt thuê xe bò mang đại lễ tới huyện bên cạnh thăm đại tỷ.
Sau đó lại thêm một năm cha Liễu đậu tú tài, đại tỷ dẫn hai người con trai tới Tiểu Vương Trang. Còn mang theo hai con gà mái già và ba mươi cái trứng gà.
Bà biết, có lẽ đó là tất cả tài sản của đại tỷ.
Bà còn nhớ rõ bàn tay đại tỷ đầy vết chai nắm chặt lấy tay mình, hai mắt đẫm lệ nói: “
Nàng còn nhớ rõ đại tỷ kia tràn đầy vết chai tay gắt gao nắm nàng, hai mắt đẫm lệ đối nàng nói: “Tiểu muội, cuối cùng muội cũng hết khổ, sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn.”
Chỉ là ông trời mắt mù, các bà không ai hết khổ.
Lần cuối cùng bà nhìn thấy đại tỷ là ngày tắm ba ngày của Nha Nhi.
Lúc đó lưng đại tỷ đã hơi còng, nhưng bà ấy còn chưa tới năm mươi tuổi.
Từ lần đó về sau đã suốt chín năm chưa từng nhìn thấy đại tỷ.
Bà cũng muốn đi gặp đại tỷ, nhưng bà có tâm nhưng vô lực. Hai đứa cháu trong nhà còn quá nhỏ, không thích hợp lăn lộn đường xa cùng bà. Nếu một mình đi, hai đứa nhỏ lại không có ai chăm sóc, bà căn bản không thể đi được. Cho nên mấy năm trước có vài lần bà nhờ người đưa lương thực qua.
Bà nghỉ, đại tỷ cũng muốn đến thăm mình. Bà nghĩ có lẽ đại tỷ cũng sợ nhìn thấy cuộc sống cùng của mình không tốt.
Đại tỷ sợ bà lo lắng.
“Nãi nãi, người đừng đau lòng. Nhà đại cô cách nhà chúng ta không xa, chờ lúc nào rảnh rỗi, cháu và người cùng đến nhà đại cô.” Liễu Nha Nhi cho rằng nãi nãi không nỡ rời xa đại cô, mới trộm lau nước mắt.
Nghe thấy cháu gái nói, Tiền thị vốn còn đang đau lòng lại đột nhiên cười nói: “Ai luyến tiếc chứ? Nãi nãi đang nhớ bà cô ngươi, đã bao nhiêu năm cũng không biết thân thể của đại tỷ còn khỏe không?”
“A, bà cô? Cháu còn có bà cô sao?”
Liễu Nha Nhi chưa từng biết mình còn có một bà cô. Nàng chỉ biết gia gia nàng là cô nhi, còn mẫu thân là một người lưu lạc tới đây. Nàng vẫn luôn cho rằng người thân của nhà mình cũng chỉ có một mình đại cô ở thôn khác mà thôi.
Từ trước đến Liễu Nha Nhi cũng không biết, nãi nãi mình vẫn còn người thân.
“Lúc ngươi tắm ba ngày, bà cô còn từng ôm ngươi đó. Chỉ là cách quá xa, đời này không biết còn có thể gặp nhau thêm một lần nữa hay không.” Tiền thị nói, đôi mắt lại đỏ lên, hai hàng lệ chảy xuống.
“Xa là bao nhiêu?” Liễu Nha Nhi nghiêng đầu hỏi.
Tiền thị thở dài một tiếng: “Bảy tám chục dặm! Ai!”
Thời hiện đại, bảy tám chục dặm chỉ mất nửa giờ lái xe. Điều kiện giao thông ở cổ đại không tốt, lại quanh co lòng vòng, bảy tám chục dặm có lẽ cũng phải mất một ngày.
Cũng may, không phải là quá xa!
“Nãi nãi, chờ thu hoạch lúa mạch xong, chúng ta đi thăm bà cô đi. Cháu còn chưa từng nhìn thấy bà cô, cũng chưa tuwfg đi khỏi Hoài Dương.”
“Được!”
Trong lòng Tiền thị vẫn luôn lo lắng cho đại tỷ, đặc biệt là năm trước còn có nạn châu chấu, năm may còn gặp mưa đá.
Năm trước bà không có cách nào, đến nhà mình còn ăn không đủ no, cũng không có cách nào tiếp tế cho đại tỷ.
Thấy năm nay lại là một năm khó khăn nữa, nếu bà không đi nhìn tận mắt, thật sự không yên lòng.
Bà đã tới tuổi này, thật sự là nhìn một lần lại bớt đi một lần.
Ánh nắng tươi sáng, trời rộng mênh mông.
Ngọn gió đầu hạ khẽ lướt qua, lúa mạch trên cánh đồng đong đưa sóng vàng.
Tiền thị đội khăn che đầu, tay vươn ra kéo mấy hạt lúa mạch nghiền nát trong lòng bàn tay, hạt lúa bị nghiền nát lộ ra phấn trắng. Tiền thị ra lệnh một tiếng, thu hoạch.
Một nhà năm người, toàn thể bắt đầu làm việc, ngay ngay cả Liễu Nha Nhi cũng cầm lưỡi liềm đi theo sau cắt lúa mạch.
Chờ đến khi gần trưa, Liễu Nha Nhi về nhà nấu cơm lại mang đồ ăn đã nấu xong vào nồi đất mang ra ruộng.
Mấy mẫu lúa mạch cắt xong lại mang về, mất hơn ba ngày.
Thông thường trong thôn sẽ có một sân lớn để phơi lúa, sau đó chia thành từng phân nhỏ phân phát cho từng nhà, để phơi.
Liễu gia ở dưới chân núi có nhiều đất, cho nên năm đó Liễu tổ phụ trực tiếp san phẳng một miếng đất làm sân phơi, đặc biệt dùng để phơi lúa.
Cứ như vậy không cần đến sân lúa tâp trung để phơi lúa.
Không phải nói Liễu Nha Nhi bụng dạ hẹp hòi, mà bởi thời buổi này lương thực thật sự quá khan hiếm, Liễu Nha Nhi sợ lúa mạch nhà mình sẽ bị người ta trộm mất.