Bữa trưa vẫn là cháo rau như cũ, so với lúc mới xuyên qua đây cháo đã đặc hơn một chút. Chẳng qua cũng chỉ đặc hơn một chút thôi.

Mấy người ăn xong cũng vội không chờ nổi cầm giỏ cùng nhau tới chân núi gom lá cây.

Liễu Đông Thanh dùng cào gom cào lá cây rụng trên đất thành đống nhỏ, Liễu Nha Nho và Tần Mộc ôm lá cây vào giỏ. Mà Tiền thị cũng phụ trách gánh một gánh lá về sân.

Có lẽ do phân công công việc rõ ràng nên mấy người làm việc rất nhanh. Chỉ trong một buổi chiều, lá ngoài sân đã chất thành hai ngọn đồi.

Sau khi gom lá xong, mấy người nghe theo sự sắp xếp của Liễu Nha Nhi, quét sạch góc tường rong sân vào đè lá cây bên trên không cho lan ra xung quanh rồi châm lửa đốt.

Mấy người còn đang cảm thấy có phân bón nên đắc ý, lại nhìn thấy cha Liễu vội vàng chạy về, nhìn thấy người trong nhà bình yên vô sự đứng đó, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng có thể hạ xuống.

Nói đến chuyện này cũng trách bọn Liễu Nha Nhi, lúc trưa ăn cơm không nói gì tới chuyện đốt lá cây làm phân bón với cha Liễu. Cho nên hại cha Liễu đang làm việc ngoài ruộng, đột nhiên nhìn thấy nhà mình bốc khói dày đặc, còn tưởng nhà mình bị cháy, khiến hắn sợ hãi chạy vội về nhà, giày cũng thiếu mất một chiếc.

“Cha, thật xin lỗi, trách bọn con không nói trước với người, hại người lo lắng!” Liễu Nha Nhi giống như đứa trẻ làm sai chuyện, nhẹ nhàng thừa nhận sai lầm của mình.

“Sau này loại chuyện như vậy phải nói trước cho cha biết có hiểu không? Bằng không, cha ngươi nhất định sẽ bị các ngươi hù chết.” Cha Liễu cười vuốt ve đầu nữ nhi.

“Cha con hiểu rồi! Sau này có chuyện gì nhất định sẽ nói cho cha biết!”

“Nha Nhi nhà ta nghe lời nhất! Đúng rồi, vừa rồi Nha Nhi nói thứ này có thể làm phân bón, là thật sao?”

“Đương nhiên là sự thật, Nha Nhi nói trong sách nông có viết, còn có thể nói dối được sao?” Thấy Liễu cha đặt câu hỏi như vậy, Liễu Đông Thanh vội vàng trả lời trước, sao cha mình có thể không tin Nha Nhi được chứ?

Này……

Giống như lúc trước hắn từng hỏi muội muội chuyện này có phải là thật hay không.

“Đúng vậy, cha, trong sách có viết như vậy. Những thứ này đốt xong, rải tro xuống ruộng có thể làm phân bón.” Liễu Nha Nhi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

“Nha Nhi thật lợi hại, lại có thể tìm ra cách làm phân bón. Lửa còn đang cháy, mọi người phải cẩn thận quan sát, tránh để lửa đốt lan sang những thứ khác.” Cha Liễu thấy lão nương và các con không sao, chuẩn bị tiếp tục ra ruộng làm việc. Nhưng người còn chưa ra đến cửa, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã, xen lẫn giọng nói.

“Nhanh, nhanh, các ngươi nhanh lên!”

“Ầm!” Một thùng nước rơi xuống nước, phát ra tiếng vang thanh thúy, xoay tròn một vòng trên mặt đất.

“Ta nói Liễu tú tài, ngươi không có chuyện gì đốt nhiều lá cây như vậy làm gì? Lửa lớn như vậy, ta còn tưởng nhà ngươi cháy nữa.” Hồ Lão tam nhìn thùng nước rơi trên mặt đất, lại nhìn cả nhà Liễu gia xem như không có việc gì, cũng không biết là nên khóc hay nên cười!

Hoá ra không chỉ có cha Liễu, mà những người khác trong thôn thấy khói dày đặc trong sân Liễu gia, đều tưởng Liễu gia cháy nhà, nhanh chóng lấy thùng nước tới dập lửa cứu người.

Kết quả thì ngược lại, người ta vẫn còn lành lặn đứng đó vừa nói vừa cười.

“Là do ta sơ sẩy hại mọi người đi một chuyến đến đây, ta ở đây tạ lỗi với mọi người. Lá cây này đốt để làm phân bón. Sau núi lớn như vậy, có rất nhiều lá cây thối, mọi người không có việc gì cũng có thể làm thử.” Cha Liễu có chút xấu hổ, nhận lỗi xong lại nói với mọi người đốt lá cây để làm phân bón.

“Liễu tú tài, ngươi cũng đừng trách ta nói chuyện không dễ nghe. Ta thấy ngươi, đọc sách đến choáng váng rồi. Lá cây này nhóm lửa nấu cơm còn không tốt, còn có thể làm phân bón được sao?”

“Trong sách nông viết như vậy!” Cha Liễu cảm thấy lúa mạch gặp phải tai nạn, muốn để mọi người cùng bón phân nói không chừng có thể thu được một ít lương thực.

“Trong sách viết ngươi liền tin sao? Trong sách viết nhà bằng vàng gì đó, ngươi đọc sách nhiều năm đừng nói là vàng, ngay cả bạc cũng không nhìn thấy ngươi có mấy lượng, cũng đang ở ba phòng nhà đất.” Hồ Lão Tam này tâm không xấu. Nhà ai có chuyện gì, hắn đều giúp. Chỉ là cái miệng quá độc nhất định không tha cho người khác.

“Được rồi, ngoài ruộng còn có việc, mọi người đều về hết đi.” Hồ Lão Tam nhặt thùng nước trên đất lên trước, vung tay lên, mấy người lần lượt trở về nhà mình.

Cha Liễu dặn dò mấy đứa nhỏ thêm vài câu, cũng trở lại ruộng tiếp tục làm cỏ.

Cha Liễu đi rồi, Liễu Nha Nhi cũng kéo đại ca và Tần Mộc đi, thần thần bí bí nói vừa rồi khi cào lá, hình như nàng thoáng nhìn thấy một cây hòe đang nở hoa sau sườn núi.

“Có khi nào muội nhìn lầm rồi không? Hôm qua ta thấy cây hòe già đầu thân chỉ mới chớm nụ, còn hơi xanh. Cây hòa trên sườn núi kia sao có thể nở hoa sớm như vậy được?” Liễu Đông Thanh cảm thấy muội muội nhất định đã hoa mắt, nhìn lầm.

“Ca nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe được, bằng không chưa đến nửa canh giờ, cái cây cũng sẽ bị người ta hái trọc.” Liễu Nha Nhi hạ giọng, ra hiệu cho ca ca nói nhỏ.

“Nha Nhi muội thật sự nhìn thấy rõ ràng sao?” Liễu Đông Thanh học bộ dáng Liễu Nha Nhi, hạ giọng xuống thấp nhất, y như một tên trộm.

“Ta đây đi lấy gậy trúc, còn Nha Nhi đi lấy giỏ. Đi, chúng ta đi lấy hoa hòe. Tần Mộc, ngươi cũng lấy thêm một cái giỏ, chúng ta chuẩn bị nhiều một chút, tránh cho đến lúc đó bị người ta phát hiện, cũng không có gì để tranh.”

Ba người mỗi người lấy đồ của mình, chào hỏi với Tiền Thị xong liền đi tới sườn dốc sau núi.

Sườn dốc ở sau núi có rất ít người đi qua. Lúc trước bọn họ cào lá, cào gọn hết đống lá xung quanh lại, cũng vì thế Liễu Nha Nhi mới nhìn thấy cây hòe kia đang nở hoa trắng.

Mới đầu nàng cũng không chắc chắn, bời vì những cây hoa hòe khác đều chưa nở. Vì muốn biết rõ, nàng đã nhón chân duỗi cổ thật dài, mới có thể nhìn thấy rõ là cây hòe nở hoa.

Nàng nghĩ có thể do thổ nhưỡng và ánh mắt trời ở đây ảnh hưởng nên mới có thể khiến cây hòe này nở sớm hơn những nơi khác.

“Ca xem, muội không nói sai!” Liễu Nha Nhi một bên thở phì phò, một bên chỉ ngón tay vào cây hòe nói.

Liễu Đông Thanh mới vừa bò lên sườn núi liền ngồi bệt xuống đất, cũng thở hổn hển nói: “Đúng vậy, cây hòe này thơm quá!”

Tần Mộc cũng ngồi xuống đất gần Liễu Đông Thanh, tình hình cũng không khá hơn là bao.

Ba người làm việc một buổi trưa, đã sớm đói bụng, lúc này còn bò trên sườn núi, thể lực có hơi cạn kiệt.

Nghỉ ngơi một lát, ba người liền bắt đầu chọc hoa hòe.

Cây hòe có gai, vừa dài lại vừa sắc. Nếu trèo lên cây hái, tay chân rất dễ bị thương. Cho nên mấy người đứng dưới gốc cây, Liễu Đông Thanh gõ gậy trúc, Liễu Nha Nhi và Tần Mộc bưng giỏ đón hoa hòe từ trên cây rơi xuống.

Mấy đứa trẻ thấp lùn, sức lực lại nhỏ, chỉ hái được một tầng dưới, trên ngọn cây bọn họ không với tới, tính để hôm khác cha Liễu tới hái. Dù sao hiện tại cũng đã đủ cho bọn họ ăn rồi.

Liễu Nha Nhi ngước mắt lên, thấy chim chóc đã bắt đầu về tổ, mặt trời phía tây cũng đã vùi nửa thân mình xuống núi, lúc này nàng mới phát hiện, trời sắp tối rồi.

“Ca, Tần Mộc ca, chúng ta về nhà thôi!”

“Ai! Lập tức trở về!”

Lúc ba người mang hoa hòe về nhà, Tiền thị đã chuẩn bị xong cơm tối.

Xem ra, hoa hòe này chỉ có thể để ngày mai ăn vậy.

Lấy thêm ra một cái chậu, định mang tới Hạ gia bên cạnh một ít. Liễu Nha Nhi phát hiện, nàng có hơi nhớ Hạ Mai tỷ. Từ khi ngoại tổ Hạ Mai bị bệnh, Hạ Mai đã thay cha mẹ đi báo hiếu, lần này vừa đi đã qua mười ngày. ( truyện trên app T𝕪T )

Hoa hòe còn lại, Liễu Nha Nhi bảo Liễu Đông Thanh dùng dây thừng treo xuống giếng.

Nhiệt độ trong giếng thấp có thể giữ cho hoa hòe tươi lâu, cho dù có để hoa hòe qua một đêm vẫn có thể tươi mới, đầy đặn. Nếu đặt trong nhà qua đêm, đảm bảo ngày mai đều sẽ héo hết.

Ăn xong cơm chiều, cả nhà nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải dậy sớm bón phân

Sáng sớm hôm sau, trời vừa rạng sáng, cả nhà Liễu gia đã vội ăn rồi cùng nhau ra ruộng.

Cha Liễu và Tiền thị phụ trách đưa phân tro ra ruộng, ba đứa nhỏ mỗi người lấy một thùng nhỏ, đổ đầy phân tro, sau đó dùng tay rắc lên từng bụi lúa.

“Nha Nhi, ngươi trở về nấu cơm đi, còn lại để ta cùng cha và ca ca ngươi làm là được!” Tiền thị nhìn cánh đồng lúa mì phía sau, chỉ còn lại hơn một nửa chưa bón phân. Đã sắp đến giữa trưa, để Liễu Nha Nhi trở về nấu cơm, nhân tiện nghỉ ngơi một chút.

“Mộc Nhi, ngươi cùng Nha Nhi trở về đi, giúp con bé nhóm lửa.” Cha Liễu cũng ngẩng đầu lên.

Thời gian này, việc gì Tần Mộc cũng tranh làm, nói hắn nghỉ ngơi hắn cũng không nghe, chỉ nhìn thôi cũng đau lòng.

“Được!” Tần Mộc nhẹ nhàng đồng ý, vỗ tro bụi trên tay, đi theo Liễu Nha Nhi.

Hắn biết, Liễu thúc muốn cho hắn nghỉ một chút.

Đường nhỏ trên đồng hai bóng người nhỏ bé, một trước một sau không nhanh không chậm bước đi, cực kỳ giống hình ảnh trong phim hoạt hình của một đại sư nào đó thời hiện đại.

Về đến nhà, Liễu Nha Nhi kêu Tần Mộc tới giúp đỡ, hai người cùng nhau kéo hoa hòe dưới giếng lên. Mặc dù hoa hòe đã hái một đêm, nhưng lúc này vẫn còn tươi mới, mọng nước như cũ, lại rửa sạch sẽ, rải một tàng bột mì mỏng lên, lại dùng tay đảo qua đảo lại cho bột mì phủ đều.

Tần Mộc đi châm lửa, Liễu Nha Nhi trải một lớp vải gạc lên lồng hấp. Đợi nước sôi, lại đặt hoa hè đã chuẩn bị xong lên tấm vải. Sau đó mới xoay người làm nước chấm.

Liễu Nha Nhi vừa lột tỏi vừa lén nhìn trộm Tần Mộc, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ ở chung.

Giờ phút này, Tần Mộc đang ngơ ngác nhìn ngọn lửa trong bếp, ánh mắt không có tiêu cự, đây không phải là bộ dáng mà một đứa trẻ nên có.

Hắn mới mười một tuổi, vẫn là một đứa trẻ, suốt ngày suy nghĩ nặng nề như vậy, lâu ngày rất dễ bị áp lực, sinh ra bệnh tự kỷ.

Liễu Nha Nhi cảm thấy, nàng nên dẫn đường cho hắn đưa hắn đi khỏi bóng tối. Nhưng nàng lại không biết nên dẫn đường như thế nào, bình thường bọn họ không hay nói chuyện với nhau, ngay cả đề tàtrao đổi cũng không có.

“Tần Mộc ca có biết chữ không?” Liễu Nha Nhi tùy tiện tìm một cái cớ bắt chuyện.

Tần Mộc ngẩng đầu, cảm thấy rất kỳ quái. Bình thường Nha Nhi không hay nói chuyện với hắn, sao hôm nay lại hỏi hắn có biết chữ hay không?

“Biết được mấy chữ! Mỗi ngày Đông Thanh ca đều dạy ta nhận biết mấy chữ.”

“À!” Liễu Nha Nhi cảm thấy có hơi xấu hổ, nàng vốn định nói nếu hắn không biết chữ, nàng có thể dạy hắn, cũng có thể dời lực chú ý của hắn sang nơi khác. Không nghĩ tới lại bị ca ca nhà mình nhanh chân đến trước, đề tài nói chuyện cũng như vậy mà kết thúc.

Sau đó, chính là sự im lặng đến vô tận, nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

Tần Mộc nhìn Liễu Nha Nhi đột nhiên không nói gì, nghĩ trăm lần cũng không ra. Nha Nhi này thật kỳ lạ, hỏi hắn một câu không đầu không đuôi, lại không nói gì thêm.

“Nha Nhi có chuyện gì sao?”

“Không, chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi. Cha muội nói biết chữ vẫn có chỗ phải dùng đến.” Liễu Nha Nhi xấu hổ, rõ ràng nàng muốn an ủi người ta, kết quả thì ngược lại người bị động lại chính là nàng.

“Ừm, Đông Thanh ca cũng nói với ta như vậy, cho nên mỗi đêm hắn đều sẽ dạy ta."

“Vậy Tần Mộc ca và ca ca ta cố gắng chăm chỉ học tập, chờ đến khi chúng ta có tiền, để ca cùng ca ca ta sẽ đến trường học, đến lúc đó các ngươi thi được Trạng Nguyên, muội cũng có thể được thơm lây!” Liễu Nha Nhi đương nhiên không trông cậy vào bọn họ thật sự có thể thi được Trạng Nguyên, chẳng qua là nàng muốn cổ vũ Tần Mộc mà thôi.

Trường học, Trạng Nguyên? Tần Mộc nghe mấy chữ này, đôi mắt vốn không có tiêu cự đột nhiên sáng bừng, đồng thời hốc mắt mắt cũng đỏ lên.

Hắn nghĩ có lẽ đời trước mình đã tích được công đức rất lớn. Cho nên kiếp này, sau khi cha mẹ mất đi, mới có thể được cả nhà Lưu thúc thu nhận.

Đoạn thời gian này, Liễu thúc chưa bao giờ xem hắn như người ngoài, mà coi hắn như con ruột của mình. Tiền nãi nãi và Đông Thanh ca cũng đối với hắn rất tốt, ngay cả Nha Nhi muội muội ngày thường không nói nhiều, cũng nghĩ sau này sẽ cho hắn và Đông Thanh ca ca cùng nhau đi học.

Tần Mộc hắn, có tài đức gì……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play