“Không phải vậy!” Dụ Thiền không nỡ thấy Trình Yển bị người khác hiểu lầm, lần đầu tiên phủ nhận cách nói của bạn bè: “Đàn anh Trình không phải loại người như vậy, anh ấy là người tốt nhất mà mình từng gặp qua, bất kể người có liên quan đến chuyện được kể là ai, chỉ cần vô tội anh ấy đều sẽ không khoanh tay ngồi im.”
Một tuyên bố đầy sự hùng hồn, sau khi nói xong biểu cảm của hai người bạn cùng phòng không hẹn mà cùng trở nên vi diệu.
“Các cậu…, biểu cảm này của các cậu là sao vậy?”
Dụ Thiền lùi về phía sau tăng khoảng cách với bọn họ ở trong video.
“Tiểu Thiền, không phải cậu nói, cậu không quen Trình Yển à? Sao bây giờ lại hiểu rõ anh ta đến vậy?”
Dụ Thiền ho khan mấy tiếng, bị ép phải nói thật: “Lúc trước mình và đàn anh Trình Yển học chung trường cấp ba, đã từng nghe qua rất nhiều chuyện về anh ấy vậy nên biết nhiều hơn một chút.”
Nhậm Đình Đình chưa hài lòng, vẫn muốn tiếp tục hỏi đến cùng: “Chỉ vậy thôi? Không còn gì nữa? Các cậu chưa từng gặp nhau ở trường cấp ba sao?”
Trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng chạy như bay dưới ánh mặt trời đó, biểu cảm của Dụ Thiền vẫn không thay đổi, lắc đầu: “Chưa từng gặp qua, thật đó.”
Giữ khuôn mặt quá mức ngoan ngoãn thì cho dù là nói dối cũng sẽ không có người nghi ngờ.
Nhậm Đình Đình và Trần Tri Vi không nghi ngờ nữa, bọn họ giận dỗi bất bình: “Nói như vậy, cậu mới là người quen biết sớm nhất với Trình Yển, cũng không biết Lâm Mông đắc ý cái quái gì ở kí túc, đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi!”
“Có lẽ là sự tự phụ của nữ sinh thôi, không phải không thể lý giải.”
Dụ Thiền vội vàng an ủi hai người.
Nhắc đến người này, Nhậm Đình Đình tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, phồng quai hàm: “Tiểu Thiền, cô ta căn bản không đáng để cậu nói đỡ, người đó chính là miệng chó không thể mọc ra ngà voi*. Tối hôm qua, mình và Vi Vi không dễ dàng mới đuổi được những người đến xem náo nhiệt, còn cô ta? Đã không giúp thì thôi còn kéo giường đệm của cậu vứt ra ngoài, nói cái gì mà không ở cùng với người thấp kém như cậu. Đây là lời mà con người nói sao? Uổng cho cậu kì quân sự giúp đỡ cô ta, cho cô cô ta mượn váy, đúng là súc vật. Nếu không phải Vi Vi ngăn lại mình phải đánh cho cô ta một trận.”
*Chú thích: “miệng chó không thể mọc ra ngà voi” ý chỉ người xấu thì không nói được những lời tử tế
Trần Tri Vi cũng nói thêm: “Đúng vậy, Thiền Thiền, cậu đừng quá không để tâm như vậy, Lâm Mông cô ta chính là một con rắn độc, nói không chừng lúc nào đó sẽ cắn cậu.” Biểu cảm của cô đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Đợi đã, Đình Đình, cậu vừa nói, Lâm Mông từng mượn quần áo của Dụ Thiền sao?”
“Đúng vậy, cái váy đó là món quà sinh nhật mà bạn thân của Tiểu Thiền ở nước ngoài tặng cậu ấy, phiên bản giới hạn. Sau khi Lâm Mông biết liền quấn mãi không buông nhất định phải mượn để mặc. Lúc đó cũng không thấy cô ta ghét bỏ đồ của Dụ Thiền như bây giờ nha!”
“Tại sao mình lại không biết chuyện này chứ?”
Nhậm Đình Đình vội vội vàng vàng lấy ipad ra, mở bài đăng bên trong có video của CCTV coi như bằng chứng xác thực, chặn bão bình luận, đưa cho Dụ Thiền xem.
Đó là CCTV của một đoạn phía sau tòa giảng đường, một nam một nữ đúng đối diện nhau dưới bóng cây loang lổ nhiều màu, mặt của nam sinh bị cành cây chắn mất nên nhìn không rõ dáng vẻ cụ thể chỉ có thể mơ hồ đoán ra là Trình Yển. Nhưng cô gái đối diện với anh lại bất ngờ giống hệt với khuôn mặt của Dụ Thiền.
Dụ Thiền không kìm được sự kinh hãi trong lòng, tiếp tục xem, hai người mới đầu vẫn là nói chuyện bình thường nhưng lúc sau biểu cảm của cô gái dần dần kích động, tiến lên phía trước ôm eo của nam sinh không buông tay, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Nam sinh dùng lực hất tay cô rời đi theo hướng ngược lại nhưng nữ sinh vẫn không từ bỏ tiếp tục đuổi theo.
Cho đến khi hai người biến mất hoàn toàn trong màn hình CCTV.
Xem xong video, Dụ Thiền hiểu rõ vì sao những người đó vô cùng thành tâm mà mắng cô đ* đ***, tiểu tam. Toàn bộ đoạn video quá chân thực, không thấy được một chút cắt ghép nào, ngay cả bản thân cô cũng hoài nghi có phải đã mộng du làm ra chuyện này hay không.
Sóng to gió lớn trong lòng mãi vẫn chưa thể bình ổn.
Trần Tri Vi thấy biểu cảm của Dụ Thiền, trong lòng vô cùng trống rỗng. Khiến cho người chịu tổn hại trực tiếp đối diện với thứ này, chẳng khác gì làm tổn thương cô lần thứ hai. Trần Tri Vi thở dài: “Tiểu Thiền, cậu xem người trong video này, đồ mặc trên người quen mắt không?”
Dụ Thiền buồn bã gật đầu, trong mắt có chút bi thương.
Thấy phản ứng này của cô, Trần Tri Vi liền biết bản thân đoán đúng rồi: “Trong trường không ít người đều đã từng thấy cậu mặc chiếc váy này trong video chào tân sinh viên, thêm vào đó lại là bản giới hạn ở nước ngoài, ở trong nước căn bản không mua được mấy cái vậy nên nó trở thành bằng chứng thép chỉ ra và xác nhận là cậu. Điều mà bọn họ không biết là chiếc váy này không chỉ có một mình cậu từng mặc qua.”
Vậy nên người thực sự ở trong video là Lâm Mông?
Nỗi đả kích bị người lạ hãm hại vĩnh viễn không thể lớn hơn bị người bên cạnh đâm một nhát dao sau lưng. Dụ Thiền chìm đắm trong nỗi sợ mà sự thật đem đến, rất lâu cũng chưa khôi phục được thần trí.
Nhậm Đình Đình đau lòng an ủi: “Tiểu Thiền, cậu đừng nhận hết tất cả trách nhiệm lên người mình, có một số người chính là rắn độc, động vật máu lạnh không thuần chủng được.”
Dụ Thiền lắc đầu: “Vô dụng thôi, đàn anh Trình nói với mình, mạng ở khuôn viên trường học đã bị tấn công, CCTV đều bị xóa sạch.”
“Vậy… chúng ta đi hỏi đàn anh Trình, anh ấy là nhân chứng khác trong video, nhất định có thể chứng minh. Hơn nữa, tiếng tăm của anh ấy ở trường như vậy, mọi người sẽ tin lời anh ấy nói thôi.”
Nhậm Đình Đình tán đồng nói: “Đúng vậy, chúng ta đi tìm Trình Yển giúp đỡ.”
Cửa truyền đến âm thanh, là tiếng mở cửa của Trình Yển.
Anh bước đôi chân dài xuất hiện từ hành lang, khí chất trên người khiến người ta vừa nhìn liền không cách nào rời mắt. Lần đầu tiên quan sát trai đẹp ở khoảng cách gần như vậy, Nhậm Đình Đình và Trần Tri Vi trong video call không kìm được ngây ra mấy giây.
Trên miệng Trình Yển mang theo nụ cười, trong tay cầm cốc đồ uống đưa cho Dụ Thiền: “Cà phê của em, cửa hàng cà phê đen này hương vị không tồi, ngon hơn của nhà tôi nhiều, thử đi!”
Thấy Trình Yển, đầu Dụ Thiền không ngừng hồi tưởng, tối qua dưới ánh đèn mờ tối, dáng vẻ nửa người trên của anh, còn có xúc cảm khi trán va phải cơ bắp ở ngực của anh…
Mức độ của cảnh tượng này quá lớn, người mà ngay cả nắm tay nam sinh cũng chưa từng như Dụ Thiền bị ngượng ngùng đến mức chân tay mềm nhũn, hơi nóng tuôn ra, lý trí một lần nữa đình công, bị nỗi hổ thẹn như sóng thần hung dữ tấn công toàn cơ thể, đến cả đầu ngón tay cũng có chút đỏ.
Trình Yển biết cô có lẽ là vì chuyện của tối qua nên đang ngại ngùng, cố tình thay đổi câu hỏi: “Trước đó các em đang gọi tên tôi à? Có chuyện gì cần giúp đỡ sao?”
Còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Trần Tri Vi nghiêm trong vang lên từ trong điện thoại: “Lâm Mông đăng trên diễn đàn rồi, tiêu đề là “Nhìn lại: Tôi đã vạch trần bạn cùng phòng thể nào — Bộ mặt thật của thủ khoa kì thi Đại học đầy hào quang”.”
5 giờ sáng, trời còn chưa sáng, tiểu thương bán đồ ăn sáng vất vả đạp chiếc xe ba gác, nhanh chóng đến sạp hàng cố định.
Làm nóng dầu sau đó chiên ra bánh quẩy màu vàng óng thơm nức, vỗ sạch bột mì trong lòng bàn tay, khua tay đuổi ruồi đậu trên làn thức ăn. Chuẩn bị xong sữa đậu nành và cháo bát bảo rồi đợi khách đến.
Rất nhanh đã đón được đợt khách đầu tiên.
Đoàn người này đi đứng loạng choạng, một nửa khuôn mặt đỏ ửng, lúc nói chuyện thì líu cả lưỡi , rõ ràng là sâu rượu còn đang khó chịu vì dư vị của thức uống có cồn để lại.
Tiểu thương bị mùi hôi của rượu trên người họ làm cho sặc đến mức hơi nhíu mày, trên mặt vẫn nở nụ cười, động tác nhanh nhẹn đưa cho họ sữa đậu nành nóng.
Trong lòng chỉ hy vọng mấy Bồ Tát này đừng gây chuyện, ăn xong rồi mau chóng đi đi, ngàn vạn lần đừng phá hoại chuyện làm ăn bình thường của mình.
Thẩm Đình Vĩ ợ hơi rượu vào mấy người bạn, trong mắt đầy tia máu màu đỏ, não vẫn chưa thoát khỏi sự ảnh hưởng của rượu. Ông ta đập cánh tay của bạn: “Buổi chiều chỗ lão Châu có hàng, nghe nói mới nhập một lô hàng tốt, cái nào cũng eo thon chân dài, chúng ta đi xem thử nhé?”
Người bạn kia trừng mắt nhìn ông ta, chỉ cho rằng ông ta còn đang nằm mơ, xé một miếng bánh quẩy: “Dẹp đi, tiền rượu tối qua của mày đều là tao giúp mày ứng trước, đi tìm gái? Mày có tiền à?”
Thẩm Đình Vĩ bị sặc không còn mặt mũi nào, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, môi to dày mở ra rồi lại đóng vào không nói được gì.
Ông ta thật sự không có đồng nào trong túi, con cọp cái ở nhà vốn không nói đạo lý, trong tay rõ ràng có hơn trăm vạn tệ, ấy vậy mà một chút tiền tiêu vặt cũng không cho ông ta.
Đàn bà chính là thiển cận, bà ta cũng không nghĩ thử, nếu không phải ông có cháu gái được việc thì chính phủ sao có thể cho nhà ông ta một số tiền thưởng đáng kể chứ.
Đang uất ức thì bạn đột nhiên đập cánh tay của ông ta, biểu cảm tế nhị: “Lão Thẩm, đây là cháu gái đỗ thủ khoa của nhà ông nhỉ?” Đối phương mở hot search Weibo ra, bên trên bốc chốc hiện ra hình ảnh cuộc sống của Dụ Thiền.
Thẩm Đình Vĩ dụi mắt, dí sát vào màn hình, cẩn thận xác nhận, chắc chắn đó là Dụ Thiền. Ông ta liền khoát tay: “Đừng nhắc nữa, con nhỏ này chủ kiến rất lớn, giống hệt với mẹ nó, loại mặt dày như vậy đàn ông con trai chân chính ai mà thèm, chỉ có thể đi làm tiểu tam của người ta thôi.”
Biểu cảm của người bạn trở nên kì lạ, nghi hoặc hỏi: “Đây tốt xấu gì cũng là cháu ruột của mày đấy?”
“Con gái đều là món hàng phải trả thêm tiền*, đứa cháu gái này của tao chính là món hàng nhỏ do món hàng lớn sinh ra mà thôi.” Thẩm Đình Vĩ nhận lấy điện thoại của bạn, nhìn từ đầu đến cuối tài khoản của bài viết trên blog đột nhiên mắt sáng lên: “Cương Tử, tao tìm ra cách kiếm tiền rồi, mày đợi đó, tối nay anh đây sẽ dẫn mày đi vui vẻ ở chỗ của lão Châu.”
*Chú thích: “món hàng phải trả thêm tiền” chỉ người con gái lấy chồng; cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn ( truyện trên app T Y T )
Vừa nói vừa lấy điện thoại của bản thân ra, gọi điện thoại bóc phốt với tài khoản được ghi trên bài viết.
Chuyện ngày hôm qua thật sự chỉ là mới bắt đầu.
Dụ Thiền tê dại phát hiện, cho dù là đ* đ*** nhục nhã hay là chửi rủa mình đều không ảnh hưởng gì đến cô nữa.
Ác ý của người lạ mãi mãi không thể đau đớn bằng người bên cạnh đem đến.
Trước hết là bóc phốt tên thật của Lâm Mông, dùng các loại ám thị của bút pháp xuân thu*, xác thực cô thích làm tiểu tam. Ngay sau đó, Dụ Thiền nhận được điện thoại của thầy giáo học viện, đối phương nói vốn định cho cô cơ hội thực tập nhưng lại có người phù hợp hơn.
*Chú thích: “bút pháp xuân thu” có nghĩa là người viết không thể hiện trực tiếp quan điểm về nhân vật và sự kiện, nhưng thông qua mô tả chi tiết, phương pháp tu từ nó đã khéo léo thể hiện được ý tứ của người viết
Mặc dù không nói rõ nhưng từ trong ngữ khí vô cùng lạnh lùng điềm đạm của thầy giáo, Dụ Thiền có thể cảm nhận được: Quyết định này là do chịu ảnh hưởng của hot search.
Trước đây lúc nhập học, các thầy cô giống như tranh giành kho báu, thi nhau muốn cô gia nhập nhóm. Bây giờ vừa xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều nói: để nghĩ thêm.
Ba chữ lạnh lùng ấy từng chữ như có sức nặng của vạn quân, đèn nén đến mức Dụ Thiền thở hổn hển hồi lâu.
10 giờ sáng, Thẩm Đình Vĩ chính thức nhận phỏng vấn của tài khoản đó, bóc ra tin tức nóng hổi càng lớn hơn.
“Đứa cháu này của tôi, từ lúc cấp ba đã đặc biệt thích tự mình đa tình*, ây da… mấy người đều không biết, ngày ngày giống như chưa từng thấy qua đàn ông con trai. Vẽ tranh sơn dầu, viết thư tình, đan khăn, theo đuổi mấy cậu trai, thật là không biết nhục. Nó làm tiểu tam, nhà chúng tôi cũng không lấy làm lạ.”
Dụ Thiền nắm chặt điện thoại gần như sắp vỡ.
*Từ gốc là 倒贴 (đảo thiếp): Ý chỉ những người bỏ tiền của hoặc tình cảm, … cho người khác mà không quan tâm đến việc có được nhận lại hay không.
Cô bị người thân nhất, vạch trần rồi ném trước mặt tất cả mọi người, những tâm sự nhỏ bé của thiếu nữ vậy mà lại biến thành chứng cứ phạm tội để xét xử cô. Bọn họ chà đạp nó, phỉ nhổ nó, như thể nó là thứ rác rưởi bẩn thỉu nhất trên thế giới.
Lúc đó, vừa hay là sinh nhật 17 tuổi của Trình Yển.
Trong lớp có bạn nữ xinh đẹp nhất nhận được thư mời tham dự tiệc sinh nhật của anh vui đến mức không nói thành lời, gặp ai cũng đem ra khoe.
Dụ Thiền chỉ dám âm thầm ngồi trong góc nhìn, cô quá bình thường. Ngoại trừ có cái đầu thông minh ra những thứ khác đều tệ. Không xinh đẹp, không hoạt bát, không tình cảm, cũng không hiểu làm thế nào mới hòa hợp được với các bạn nam cùng tuổi.
Người như cô ngay cả một chút tư cách tồn tại trong trí nhớ của Trình Yển cũng không có chứ đừng nói đến suy nghĩ viển vông: đi tham dự tiệc sinh nhật của anh.
Nhưng cô vẫn luôn nghĩ có thể làm chút gì đó chúc Trình Yển sinh nhật vui vẻ.
Tranh, là thứ duy nhất cô có thể tự tay làm.
Thức trắng hay đêm rồi thêm nguyên một ngày cuối cùng trước khi hết tuần đã vẽ xong bức tranh tặng cho Trình Yển. Sợ món quà quá ít ỏi nên lại thêm vào trong đó hai câu thơ cô tự viết, ngụ ý tương lai tươi sáng, hy vọng anh có thể ngày càng tốt hơn.
Sáng thứ hai, cô đặc biệt đến trường trước ba tiếng. Dùng dáng vẻ người phát ngôn của học sinh giỏi thuyết phục bác bảo vệ mở cổng cho cô.
Giống như một kẻ trộm, lặng lẽ đi đến phòng học của lớp 12, tìm vị trí và lớp học mà bản thân sớm đã thuộc lòng.
Tim đập thình thịch, chỉ sợ bị người ta phát hiện.
Nhẹ tay nhẹ chân đặt tranh và thơ vào trong ngăn bàn của Trình Yển. Đây là lần đầu tiên cô tặng quà sinh nhật cho người khác, sợ anh áp lực nên ngay cả tên cũng không dám kí.
Trước khi rời đi, còn có phát hiện bất ngờ. Sổ tay của Trình Yển giống với của cô: cùng nhãn hiệu, cùng dãy và giống cả kiểu trang trí. Sự trùng hợp vi diệu như vậy được cô coi như một loại ý trời. Cả một ngày tiếp theo chỉ cần nghĩ đến cũng không nhịn được mà nở nụ cười nơi khóe miệng.
Cho đến trước khi giờ tự học buồi tối tan lớp, cô tự xung phong nhận việc giúp thầy giáo Ngữ Văn đưa giáo án cho chủ nhiệm lớp Trình Yển.