"... Giang Thanh Ba - nữ nhi của Tả đô Ngự sử, dịu dàng nhân hậu, tướng mạo xuất chúng... Lục Minh Châu - nhi tử thứ ba của Võ An hầu, vừa khéo đến lúc thành gia lập thất... Chọn ngày lành thành hôn, khâm thử." Vị thái giám trung niên đánh giá Giang Thanh Ba đang ngẩn người, rồi thu mắt lại, cười mỉm nghênh đón: "Giang tiểu thư là người rất có phúc, được Thái thượng hoàng đích thân ban hôn. Ngoại trừ hoàng tử, hoàng tôn thì không còn người nào có được vinh hạnh này nữa đâu đấy."

Sắc mặt của vị công công trung niên hiền hòa, giọng nói lanh lảnh, nhưng nghe cũng không chói tai, khiến người ta khó mà sinh ra ác cảm. Nụ cười trên mặt Giang Thanh Ba càng rạng rỡ hơn.

"Được Thái thượng hoàng yêu thích là phúc phận của thần nữ." Gương mặt hơi sưng nở nụ cười có mấy phần kỳ quái, nhưng sắc mặt của công công vẫn như cũ. Không hổ là công công bầu bạn bên cạnh Thái thượng hoàng đã vài thập niên. Tận đáy lòng Giang Thanh Ba có chút khâm phục: "Trời nắng chang chang, làm phiền công công đến đây rồi, nếu không chê, mời công công vào phòng trong uống ly trà, nghỉ chân một lát."

"Trà ở chỗ ta không đáng tiền, công công chớ có chê cười." Giang Nguyên đi đến bên cạnh ông ta, đưa tay ra hiệu mời. Ánh mắt ông ta rơi lên gương mặt Giang Thanh Ba một thoáng, rồi nghe theo đi vào phòng.

"Thịnh tình của Giang đại nhân, nô tài sao dám làm trái."

Tuổi tác của hai người cũng đã hơn năm mươi, vừa đi vừa thương lượng, hàn huyên, cười cười nói nói bước vào đại sảnh.

Giang Thanh Ba nhìn thánh chỉ trong tay, đẩy cùi chỏ đụng vào ca ca ruột Giang Thanh Trạch đang đứng bên trái, nàng nhỏ giọng nói: "Ca ca này, có phải Thái thượng hoàng rất ghét Lục Minh Châu không?"

"Nói bậy bạ. Lục Minh Châu là thanh đao sắc bén nhất trong tay Thái Thượng Hoàng, cũng là cây đao được yêu thích nhất đấy."

"Thích mà lại để muội gả cho hắn à? Thái Thượng Hoàng nghĩ gì thế? Chẳng lẽ Thái Thượng Hoàng cuối cùng cũng không chịu được phụ thân ngày ngày hạch tội hắn. Muốn hai nhà chúng ta kết thù sao?"

Khóe môi Giang Thanh Ba giật nhẹ. Phong cách hành sự của Thái Thượng Hoàng cùng với cách chọn người thừa kế của ông ấy đều không theo lẽ thường, ai có thể ngờ được Hoàng đế đương nhiệm có thể ngồi lên ngôi báu hiện nay lại là do bốc thăm chứ. Thậm chí Thái Thượng Hoàng còn đặt trước thời gian thực tập cho mấy đứa con làm Hoàng đế của mình nữa, cứ đến thời hạn ba năm, thấy không hợp thì sẽ đạp xuống khỏi bảo tọa của hoàng đế.

Hai người nhi tử trước đó bị đạp xuống đã nhìn thấu hồng trần, xuất gia quy y, bây giờ mơ ước của họ chỉ là được đến Tây Phương cực lạc để tu tiên. Người thứ ba mới lên ngôi được nửa năm, nhìn thì lạc quan chứ thật ra vài năm này đã bị dày vò thành cá muối* rồi, chỉ chờ bị đạp xuống khỏi đế vị, sau đó gia nhập với đội ngũ đi đến Tây Phương cực lạc tu tiên.

*Cá muối - 咸鱼: những người lười nhác, không ước mơ, không lý tưởng.

Ai nghe xong mà không bày tỏ một câu thật thảm chứ!

Bây giờ Giang Thanh Ba cũng cảm thấy mình thật thảm! Vẻ mặt tang thương. Mạch não của Thái Thượng Hoàng quá thần kỳ, nàng không đoán ra được.

Giang Thanh Trạch không tán thành: "Mặc dù thỉnh thoảng tính tình muội có hơi xấu xa, nhưng cũng được coi là hiền lành tốt bụng, dung mạo lại còn xuất chúng, đứng chung với Lục Minh Châu thì dư sức xứng đôi, sao lại xem là kết thù được."

"Huynh ở bên cạnh Thái Thượng Hoàng chưa đến một năm, đã học cách mở mắt nói dối rồi. Chắc hẳn đã trải qua rất nhiều khổ đau khôn kể nhỉ!" Giang Thanh Ba cầm lấy tay ca ca ruột của mình: "Chịu khổ rồi!"

Giang Thanh Trạch đối diện với ánh mắt thương hại, lòng bàn tay ngứa ngáy, hết nhịn rồi nhẫn cuối cùng không chịu được nữa, vỗ lên gáy của nàng nói: "Bớt đọc mấy cái thoại bản linh tinh, vớ vẩn đi."

Giang Thanh Ba ôm đầu, lùi về phía sau một bước, nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt lên án: "Muội sắp phải lập gia đình rồi, huynh còn ức hiếp muội. Quả nhiên huynh ghen tị vì mọi người đều cưng chiều muội."

Giang Thanh Trạch: “...”

Ngày thành hôn còn xa quá mà!

Bên kia, Giang Nguyên cười khanh khách tiễn công công ra cửa, quay người lại, nụ cười trên mặt ông đã bốc hơi hoàn toàn.

"Lão già Lục Hạc Hiên không biết xấu hổ đó, ta muốn chi thứ hai của Lục gia phải đưa ra kiến giải, không ngờ ông ta lại mặt dày mày dạn lôi đứa con trai thứ ba của ông ta ra bồi thường cho ta làm con rể, tiếng xấu của tên nhãi đứng hàng thứ ba đó..." Ông nhìn sang Giang Thanh Ba, viền mắt đỏ lên: "Khuê nữ, phụ thân có lỗi với con!"

"Phụ thân à, lời này người nên nói với Lục Minh Châu. Nếu hắn biết người mình cưới là một kẻ xấu xí, phỏng chừng trong lòng đã sắp giận điên lên rồi, nếu điều kiện cho phép, có khi lúc này đã sớm đào hôn rồi đấy."

"Con xấu xí chỗ chứ? Con chẳng qua là… hử? Đào hôn?" Hai mắt Giang Nguyên sáng lên, hai tay vỗ một cái, gương mặt lộ ra nụ cười đầy ý tứ: "Đào hôn là lựa chọn không tệ. Lời đồn nên ác liệt hơn mới tốt."

"Phụ thân, đây là tứ hôn đấy." Giang Thanh Trạch nhìn người đang chạy đi xa, hô to. Đáng tiếc người này chạy quá nhanh, căn bản không hề để ý đến y.

"Lục Minh Châu là sủng thần của Thái Thượng Hoàng đấy, nhỡ thành công thì sao?" Giang Thanh Ba đứng xem náo nhiệt chẳng chê chuyện lớn. Hơn nữa thắp lên hy vọng trong lòng phụ thân, ông sẽ không đến nỗi bắt đầu từ hôm nay cứ thấy nàng là rơi nước mắt. Nàng thật sự không thể tiếp nhận nổi tình thương nặng trĩu này của phụ thân.

Nàng vừa nói xong thì va phải ảnh mắt của ca ca ruột, ôm ngực: "Ôi, đầu muội đau quá!"

"Muội đau đầu thì ôm ngực làm gì?" Giang Thanh Trạch nghiến răng nghiến lợi.

Thôi rồi, ôm sai chỗ rồi! Giang Thanh Ba nghiêm túc đỡ trán: "Đầu đau quá đi."

Giang Thanh Trạch: “...”

Ngứa tay!

Trán Giang Thanh Trạch đột nhiên nổi đầy gân xanh. Giang Thanh Ba liếc mắt một cái, thầm nghĩ không ổn rồi, bèn kéo tay Lục Y bên cạnh xoay người chạy.

"Thân thể khó chịu, tối nay chớ quấy rầy."

"... Nha đầu chết tiệt kia, đau đầu còn chạy nhanh như thế!" Giang Thanh Trạch đối mắt với Thẩm Kỳ Vân, thoải mái trên mặt dần biến mất. Hai phu thê cùng lộ ra vẻ ưu sầu.

Lục Minh Châu không phải mối lương duyên tốt đẹp...!

*

Hy vọng của phụ thân tan vỡ rồi. Trải qua nhiều ngày cố gắng ở các phương diện, danh tiếng xấu xí của nàng đúng là đã truyền khắp kinh thành. Nhưng Lục Minh Châu vẫn chẳng có chút phản ứng nào, theo tin tức đáng tin cậy, ngày ngày hắn đều đi làm đúng giờ, tan làm đúng hạn. Đừng nói đến kế hoạch đào hôn, nghe nói hắn còn chưa từng đến cầu cạnh Thái Thượng Hoàng một lần.

Giang Thanh Ba thở dài, không hổ là tâm phúc bên cạnh Thái Thượng Hoàng, so với dự tính của nàng thì càng thận trọng hơn. Cũng may, lòng nàng vốn dĩ cũng chẳng ôm mong đợi gì. Thân thể ngã ra phía sau, nằm lên tấm nệm, tứ chi chổng vó không màng hình tượng.

Thái Thượng Hoàng quyết định ngày cưới rất gấp, phu nhân của Võ An hầu đã đích thân đến cửa làm lễ nạp thái. Còn khoảng năm ngày nữa là phải lập gia đình rồi. Gả cho nhân vật phản diện Lục Minh Châu. Trong sách những điều miêu tả về hắn rất mơ hồ, chỉ có một điểm duy nhất được miêu tả chi tiết, đó là Lục Minh Châu là một người cuồng công việc. Từ trước đến nay hắn là nhân vật phản diện có tuổi thọ ngắn nhất, vì lao lực mà chết trước nguyên chủ.

Cuồng công việc rất tốt! Cố gắng làm việc kiếm tiền không có thời gian về nhà. Nàng muốn ăn muốn ngủ đều có thể tùy ý, cuộc sống sau khi thành hôn vừa đơn giản vừa thoải mái. Đến khi Lục Minh Châu chết vì lao lực thì nàng có thể thừa kế hết tất cả tài sản của hắn.

Hai mắt Giang Thanh Ba sáng lên, đây thật sự là cuộc sống thần tiên mà.

Nàng có thể!

Sau khi Giang Thanh Ba suy nghĩ thông suốt, những ngột ngạt gom góp mấy ngày nay đều tan thành mây khói, tâm trạng cũng tốt hơn.

"Lục Minh Châu này trước sau đã khắc chết ba vị hôn thê, nghe nói người cuối cùng còn chết trong tay hắn. Nam tử như thế không phải người phu quân tốt." Lục Y đứng bên cạnh lo lắng.

"Thái Thượng Hoàng tứ hôn, hắn không dám ra tay với ta đâu." Động tay với nàng chính là đánh vào mặt Thái Thượng Hoàng. Lục Minh Châu là người cuồng công việc, tiền đồ đối với hắn rất quan trọng. Chuyện tứ hôn lần này, hắn đến cả lời từ chối cũng không có, có thể thấy được thái độ của hắn rồi.

Sự sợ hãi trên mặt Lục Y vẫn chưa hề biến mất, trái lại còn sợ hơn: "Những người đó nói Lục Minh Châu còn có thú vui thích giết người, thích nhất là ra tay với sai vặt và tỳ nữ, một đao một người."

Nàng ấy giơ tay chém xuống như động tác chém đầu, viền mắt cũng đỏ lên, khi làm ra động tác vô cùng tàn nhẫn, vẻ mặt cũng lộ ra sự kinh sợ. Giang Thanh Ba không nhịn được cười thành tiếng. Lục Y kìm hai hàng nước mắt nhìn sang. Nàng lập tức thôi cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Lời đồn không thể tin hết được, ít nghe người khác nói bậy đi."

Nét sợ hãi vẫn còn trên mặt Lục Y. Giang Thanh Ba im lặng một lát rồi đảm bảo: "Yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày sẽ không để hắn làm gì các ngươi đâu."

Giọt lệ nơi khóe mắt Lục Y rơi xuống.

Tiểu thư à, bây giờ người cũng khó bảo toàn cho mình đấy!

"Không có tiền đồ, mới nói câu đầu đã khiến ngươi cảm động chảy nước mắt rồi hả?"

Lục Y: “...”

Nàng ấy đang mang theo một gánh nặng mà lẽ ra nàng ấy không nên gánh!

"Đừng nghĩ nhiều." Giang Thanh Ba vỗ lên vai trái nàng ấy, khóe mắt lóe lên vẻ mong đợi: "Hình như hôm nay Tiền thẩm mới làm món điểm tâm mới, đi nhìn xem chút đi. Lát nữa ngươi cũng nếm thử xem, món ngon có thể khiến người ta vơi bớt muộn phiền đấy."

Lục Y: “...”

Đi theo chủ tử chỉ biết có ăn thế này, sao nàng ấy yên tâm được đây.

Lục Y bất đắc dĩ, nhìn vào hai mắt đang chớp chớp của Giang Thanh Ba, nàng ấy đè nén sự lo sợ trong tim lại, xoay người đi đến phòng bếp.

Giang Thanh Ba cũng tự suy nghĩ rõ ràng, nàng không muốn phí công suy nghĩ về việc hôn sự này nữa. Quyết định đi bước nào hay bước ấy. Nàng chuyển từ giường lớn qua giường quý phi, hai mắt lim dim đắm chìm trong ánh nắng êm dịu sau giờ Ngọ. Nàng không chờ được điểm tâm của Lục Y, mà lại chờ được Thẩm Kỳ Vân ngày ngày đến an ủi tâm lý.

Lời an ủi nói đi nói lại, Giang Thanh Ba nghe đến mức hai tai mọc kén rồi. Thẩm Kỳ Vân vừa ngồi xuống đối diện, chưa đợi nàng ấy nói gì Giang Thanh Ba đã lên tiếng trước.

"Muội cảm thấy gả cho Lục Minh Châu cực kỳ tốt, sau này Lục Tử Ninh thấy muội sẽ phải cúi người hành lễ, còn phải cung kính gọi muội một tiếng thẩm thẩm. Nhị phu nhân Lục gia sẽ trở thành chị em dâu với muội, ngang vai phải lứa với muội, bà ta cũng không thể lấy vị thế trưởng bối mà đàn áp nhà chúng ta được."

"Mới mấy ngày ngắn ngủi mà muội đã trưởng thành rồi, đã học được cách an ủi mình rồi."

Giang Thanh Ba: “???”

Đây là lời thật lòng mà!

Thẩm Kỳ Vân cầm lấy tay nàng, khóe mắt đỏ ửng: "Yên tâm đi, nhà này mãi mãi là hậu thuẫn của muội. Nếu Lục Minh Châu và Lục gia bắt nạt muội, thì nhớ ghi chép lại sau đó mời Thái Thượng Hoàng đến làm chủ, xử lý nhà bọn họ."

Giang Thanh Ba: “...”

Cáo trạng với Thái Thượng Hoàng sao? Thật ra thì cũng không nhất thiết phải như vậy.

Thẩm Kỳ Vân giống như bị kích thích, khóe mắt đong đầy ánh nước như sắp khóc. Mấy ngày nay Giang Thanh Ba đã bị nước mắt của phụ thân tra tấn, bây giờ thấy nước mắt da đầu lại bắt tê dại. Cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng ấy, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười được xem là rạng rỡ nhất.

"Tẩu tẩu đừng lo lắng, muội cảm thấy Lục Minh Châu rất tốt." Thích làm việc không hay về nhà, có chỗ nào không tốt chứ?

Thẩm Kỳ Vân chỉ cảm thấy Giang Thanh Ba đang cười miễn cưỡng. Để cho muội muội sắp lập gia đình phải an ủi ngược lại mình, trong lòng nàng ấy cảm thấy áy náy. Thu liễm bi thương, nàng ấy nắm lấy tay Giang Thanh Ba, một lúc sau cũng nặn ra một nụ cười. ( truyện trên app T𝕪T )

"Đứa trẻ ngoan, hôm nay tẩu tẩu bảo nhà bếp làm cho muội món muội thích ăn nhất."

Hai mắt Giang Thanh Ba sáng lên.

"Món chay." Thẩm Kỳ Vân nói.

"... Lại ăn chay?"

Bởi vì Giang Thanh Ba phải tiêu độc, năm ngày mới có thể ăn chút thịt băm. Thật là muốn lấy mạng của nàng mà. Ngày thứ ba ăn canh cải trắng nhạt nhẽo, còn phải chờ thêm hai ngày mới có thể ngửi chút mùi thịt, những ngày này quả nhiên trôi qua không hề dễ dàng mà. Nàng chẳng còn thiết tha gì nữa, hai vai suy sụp.

Nàng sắp phải lập gia đình rồi, sao không thỏa mãn mong muốn của nàng một tí chứ?

"Ngày hôm trước tẩu mới bảo nhà bếp làm chút thịt băm cho muội, nếu Giản đại phu nói…"

"... Tẩu tẩu, tẩu thương xót muội một chút đi!"

Thẩm Kỳ Vân bị Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm, ánh mắt vừa u oán vừa đáng thương. Nàng ấy sinh lòng thương xót, nhịn một chút cuối cùng không nỡ nhẫn tâm quá, mấy ngày nữa muội muội cũng phải lập gia đình rồi.

"Lát nữa tỷ đi hỏi Giản đại phu, ông ấy cho phép thì sẽ rang cho muội một mâm."

"... Tẩu tẩu tốt nhất." Giang Thanh Ba lập tức nở nụ cười sáng lạn.

Chạng vạng tối, Giang Thanh Ba nhìn gương mặt đau khổ của mọi người trên bàn ăn, không ai nói gì, bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ. Trên bàn ăn thỉnh thoảng vang lên tiếng chén đĩa va chạm, chỉ có Giang Thanh Ba nghiêm túc ăn cơm.

Ba ngày, cuối cùng nàng cũng được ăn món thịt mà mình thích nhất, sao nỡ lãng phí được! Giang Thanh Ba nhân lúc mọi người không có tinh thần, gia tăng tốc độ ăn cơm. Nàng ăn vô cùng vui vẻ.

Giang Thanh Trạch: … Muội muội của y vẫn vô lo vô nghĩ như cũ.

Thẩm Kỳ Vân: ... Muội muội vì muốn an ủi mọi người mà kìm nén tủi thân, ráng ăn cơm.

Giang Nguyên: ... Khuê nữ của ông thật đáng thương!

*

Còn cách ngày thành hôn hai ngày, Giang Thanh Ba nhận được lễ vật từ Lục Minh Châu. Nàng ôm lòng hiếu kỳ mở hòm ra, nằm bên trong là một miếng ngọc bội đồng tâm. Chân mày bất giác chau lại. Miếng ngọc bội đồng tâm này trông có vẻ quen mắt, rất giống mặt hàng rẻ tiền được ra mắt ở cửa hàng của nàng năm ngoái. Lật qua mặt kia, dưới góc phải quả nhiên trình ình ký hiệu quen thuộc. Đúng là món đồ trong cửa hàng của nàng!

Giang Thanh Ba cầm miếng ngọc bội lạnh như băng, tâm trạng phức tạp. Ngọc bội đồng tâm hai lượng bạc một cặp. Đường đường là tam thiếu gia của Hầu phủ, là tâm phúc quan trọng nhất bên cạnh Thái Thượng Hoàng, lại đưa cho nàng tín vật rẻ tiền như thế này à?

Không dám mạo phạm Thái Thượng Hoàng, lại dám nhục nhã nàng?

Đầu tháng ba là ngày cưới gả.

Lễ thành hôn đúng hạn mà đến!

~Lời người dịch: bắt đầu từ chương nam chính chính thức xuất hiện, ngôi thứ ba sẽ đổi thành chàng nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play