Đầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.

Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong.

"Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."

Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng.

"... Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."

Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta."

"... Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"

Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy."

"Từ hôn? À, rất tốt!"

"... Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ bị hủy mất đấy." Lục Y kéo bàn tay đang che tai của Giang Thanh Ba ra, lớn tiếng lặp lại hai lần.

Giang Thanh Ba mở mắt ra, sầm mặt, bất mãn nhìn chằm chằm Lục Y. Nhưng người này lại dứt khoát làm lơ vẻ mặt ai oán của nàng.

"Tiểu thư, danh tiết..."

(*) Danh tiết: Dùng để nói về danh dự và tiết tháo.

"Dân chúng trong kinh thành cũng rảnh ghê."

Sắc mặt Lục Y nhìn trông rất khó coi: "Đều do những người lòng dạ đen tối nhiều lời."

"Thật nhiều chuyện."

Phiền ghê! Giang Thanh Ba thở dài. Khoảng thời gian trước nàng thay ngoại tổ mẫu đến miếu cầu nguyện, thuận tiện trú lại một đêm. Sau đó, nàng phát hiện ra một đôi giày của một vị khách nam trong sương phòng. Cũng chỉ là một câu chuyện bình thường thôi, nhưng cũng chẳng biết tên khốn nào nói nàng âm thầm hẹn nam nhân nào đó ở chùa miếu để bỏ trốn.

Giang Thanh Ba tức đến mức bật cười. Nàng và đôi giày màu đen bỏ trốn hả? Nàng và nó có tình yêu à? Vậy cũng dám nghĩ, kẻ truyền tin đồn này không cái làm nghề chuyên ba hoa, khoác lác thì đúng là phí hoài.

Lời đồn này ầm ĩ hơn mười ngày, cuối cùng nhà của vị hôn phu của nàng cũng không chịu được nữa nên đến từ hôn.

"Sớm biết kinh thành nhiều chuyện như thế, thì chẳng bằng đợi ở Giang Nam hưởng thụ đồ ăn ngon."

"Người không về chắc lão gia phải khóc chết mất." Lục Y nói: "Lão gia mà biết lời đồn này, sợ là sẽ khóc to một trận đấy."

"..." Giang Thanh Ba gãi đầu, môi cũng rủ xuống.

Phụ thân ruột của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là có đôi lúc mít ướt. Tiểu Long Nữ có khi còn chẳng khóc bằng ông ấy.

Nhớ đến tiếng khóc ma quỷ trước kia của phụ thân, nàng rùng mình, chủ động vén chăn lên, các tỳ nữ đứng ở cửa ba chân bốn cẳng giúp nàng thay y phục.

"Hâm nóng điểm tâm, đi gặp Nhị phu nhân Lục gia trước đã."

Lục Y: ...

Đã lúc này rồi còn không quên điểm tâm!

Giang Thanh Ba cùng Lục Y đi đến sảnh tiếp khách. Trên đường đi nàng nghĩ về cọc hôn sự này mà xuất thần. Nàng thai xuyên trở thành nhân vật hi sinh - vị hôn thê của nam chính, vốn dĩ năm mười tám tuổi nàng bị nam chính từ hôn, sau đó buồn bực mà chết đi. Nàng ngày chờ đêm mong, chờ nam chính đến từ hôn, chờ đến bây giờ thành một nữ tử hai mươi tuổi chưa được gả, nam chính thì cứ mãi chậm chạp chẳng thấy động tĩnh gì. Cũng không biết đã xảy ra vấn đề gì!

Tháng trước vì không chịu nổi phụ thân ngày nào cũng hối thúc, không thể không từ Giang Nam chạy về. Đang muốn từ hôn thì xuất hiện lời đồn này. Hôm nay nam chính cuối cùng cũng nhớ ra sự tồn tại của vị hôn thê, nhớ đến chuyện từ hôn. Tới rất đúng lúc, nàng không cần phải phí công nghĩ lý do từ hôn. Giang Thanh Ba đi đường không khỏi nhẹ nhàng, thoải mái hơn, sau đó lại nghĩ đến lời đồn ngày càng trở nên ác liệt thì bước chân hơi chậm lại. Vẫn nên động não thì hơn!

"Không thể để ta yên ổn làm khúc gỗ à? Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn."

"... Tiểu thư đó là heo. Khúc gỗ không cần ăn cơm."

Giang Thanh Ba quay đầu đi ngược lại.

Lục Y vội vàng giữ nàng lại, cố nặn ra nụ cười lấy lòng nói: "Gỗ, là khúc gỗ."

Giang Thanh Ba hừ hai tiếng, tiếp tục đi đến sảnh tiếp khách, đi được hai bước lại dừng: "Chuyện ta bảo ngươi đi tra sao vẫn chưa có thư hồi âm à?"

"Có có."

Lục Y vỗ đầu một cái, lấy một lá thư ra khỏi tay áo. Giang Thanh Ba mở ra nhìn qua, đôi mắt híp lại, sau đó gấp thư lại bỏ vào trong tay áo, bước chân cũng nhanh hơn một chút.

*

Sảnh tiếp khách!

"Tác thành cho muội ấy?" Khóe mắt Giang Đại phu nhân lướt qua vẻ tức giận, tấm khăn lụa trong tay bị nắm chặt đến mức nhăn nhíu lại: "Nhị phu nhân nói đùa gì thế."

Lục nhị phu nhân - Đan Tuệ Quân thu tất cả vào trong mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, bà ta nắm lấy nắp trà gạt lá trà trong ly: "Trong lòng Thanh Ba có người thương vốn rất bình thường, thời còn là khuê nữ có ai mà không có có người mình thích chứ.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Thanh Ba nhà chúng ta bệnh triền miên, lúc đó ta thường xuyên nói về phong thái của Ninh thiếu gia với nàng ấy. Lệnh công tử tài mạo song toàn, là một trong tứ vị công tử đứng đầu kinh thành, không có nữ nhi nào không muốn gả cho hắn. Đáng tiếc bị Thanh Ba nhà chúng ta chiếm trước mất rồi."

Hai người cứ ta nói ngươi nói, trong lời nói còn mang theo dao nhọn sắc bén. So tài một lúc thì nụ cười trên mặt của Đan Tuệ Quân cũng nhạt đi.

"Nếu lệnh muội đã có vị công tử mình thích, Hầu phủ ta cũng chẳng phải người thích cầm gậy đánh uyên ương, đương nhiên sẽ thuận tay tác thành."

"Phu nhân ăn nói cẩn thận, muội muội nhà ta không ra khỏi cửa nửa bước, người duy nhất mà muội ấy quen biết cũng chỉ có vị hôn phu chưa từng gặp mặt."

"Muội muội của đại phu nhân và nam tử khác vụng trộm hẹn gặp ngoài miếu, mọi người đều biết cả. Tử Ninh bằng lòng chủ động từ hôn để tác thành cho một đôi hữu tình đấy."

Thẩm Kỳ Vân tức giận, tác thành thanh danh ư? Bây giờ nếu từ hôn, thì danh tiếng của muội muội cũng mất. Đôi môi đỏ mọng của nàng ấy khẽ mở, định tiếp tục giả ngu thì Lục Y đi vào sảnh tiếp khách cắt ngang câu nói tiếp theo của nàng ấy. Người phía sau cúi người nói nhỏ bên tai nàng ấy. Thẩm Kỳ Vân nhíu chặt mày lại, im lặng. Nàng ấy hít sâu một hơi, trên mặt lại hiện lên nụ cười ngày thường.

"Lục nhị phu nhân muốn từ hôn, Giang gia chúng ta cũng không phải người mặt dày. Trả tín vật hai nhà về lại, hôn sự này coi như xóa bỏ." Nhận lấy tín vật Lục Y đưa lên, nàng ấy hít sâu một hơi: "Chờ công công về ta sẽ bẩm báo đúng sự thật."

"Nên vậy."

Sau khi hai người trao đổi tín vật xong, mỗi người đều quay lại ngồi lên ghế.

Nụ cười của Đan Tuệ Quân rạng rỡ, đáy mắt lộ vẻ ung dung: "Hai nhà chúng ta là thế giao nhiều năm, cho dù không có hôn ước cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình nghĩa hai bên."

Thẩm Kỳ Vân giả vờ cười “ừ” một tiếng, tiện tay bưng ly trà lên. Bưng trà tiễn khách, Đan Tuệ Quân đứng dậy cáo từ.

"Lệnh muội tìm được phu quân, ta chúc nàng ấy nhân duyên mỹ mãn trước nhé."

Đan Tuệ Quân được như ý nguyện, lúc rời đi bước chân cũng như cưỡi gió. Trên mặt Thẩm Kỳ Vân vẫn hiện ý cười, chờ sau khi bóng lưng kia khuất hoàn toàn mới ngừng cười. Bước sang sảnh phụ cách vách, nàng ấy vào cửa đã thấy Giang Thanh Ba nhàn nhã ăn điểm tâm, suýt chút nữa thì tức đến đứng tim. Hít sâu một hơi, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh, trừng mắt nhìn người đang ăn.

"Nghe được lời Lục nhị phu nhân nói chưa?"

Giang Thanh Ba miệng cắn điểm tâm, đồng thời giơ ngón cái lên.

"Tài nghệ thưởng trà của Lục Đại phu nhân cũng thuộc hàng số một số hài, cũng chỉ có tẩu tẩu mới chiến được một trận với bà ta thôi." Miệng không thốt ra được một câu tiếng người nào. Nếu không phải tâm trạng muội ấy đang tốt, nói không chừng đã lật tung buổi thưởng trà của nàng ấy rồi.

May thay hôn sự này không thành, thưởng trà với một bà bà như vậy thì dung lượng não sao đủ để dùng. Nghĩ vậy, nàng lại cắn thêm một miếng điểm tâm để an ủi mình.

Thẩm Kỳ Vân: ...

Này là khen đấy à?

Nàng ấy hung dữ chọc chọc vào đầu nàng: "Nha đầu chết tiệt này, thời điểm quan trọng thế này mà muội còn ăn. Hôn sự bị xóa bỏ rồi, danh tiết của muội cũng khó giữ được. Hôm nay muội không nói ra lý do từ hôn, đừng trách tẩu tẩu lòng dạ ác độc cắt mất mười ngày ăn thịt của muội."

Giang Thanh Ba là người không có thịt thì không vui, mười ngày không ăn thịt như trời sụp.

Cuộc sống khó khăn như thế, lại còn không cho nàng ăn thịt, đây là việc con người làm ư?

"Tẩu tẩu đừng nóng giận, muội cũng chỉ bất đắc dĩ thôi." Nàng lập tức lấy lá thư trong tay áo ra: "Tẩu xem, nếu muôi không đồng ý từ hôn, mạng này cũng phải đưa cho chi thứ hai nhà họ Lục đấy."

Thẩm Kỳ Vân mở lá thư ra xem, càng xem sắc mặt càng lạnh: "Ba tháng trước Lục Tử Ninh ra cửa ngắm tuyết thì tình cờ gặp được thứ nữ của Bá phủ Lương Nghi Tĩnh. Hai tháng trước Lục Tử Ninh ra cửa đi săn thì vô tình gặp gỡ Lương Nghi Tĩnh. Một tháng trước... vô tình gặp ở hội thơ."

Giang Thanh Ba cau mày. Nam nữ chính xảy ra chuyện gì thế: Một tháng mới gặp một lần, tiến triển tình cảm cũng chậm quá rồi, khó trách tận hai năm mới nhớ đến chuyện từ hôn. Nếu nàng không hồi kinh, tình cảm của nam nữ chính chắc vẫn đứng yên tại chỗ.

Quả nhiên là con cờ thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, tiền bối quả nhiên không lừa nàng!

"Tháng trước vào lễ Tạ Thần của muội... Đan Tuệ Quân cũng ở đó."

"Bọn họ vì muốn từ hôn mà bêu xấu muội hẹn gặp riêng với nam tử ở bên ngoài, cứ tiếp tục như vậy, không biết chi thứ hai của Lục gia sẽ còn làm ra chuyện gì nữa." Giang Thanh Ba lặng lẽ véo đùi một cái, nặn ra hai giọt nước mắt: "Tẩu tẩu, muội thảm quá..."

"Hủy danh tiết của nữ tử sẽ bị thiên lôi đánh. Chuyện này không thể để như thế được." Thẩm Kỳ Vân vỗ bàn, cầm thư bước rời khỏi sảnh phụ.

Sảnh phụ yên tĩnh lại.

Giang Thanh Ba ngừng giả khóc, mùi thơm của điểm tâm phiêu đãng trong không khí, hồn của Giang Thanh Ba được gọi về, nàng cắn một miếng điểm tâm, chân mày nhíu lại cũng thả lỏng. Ánh mắt nhìn sang hướng Đan Tuệ Quân rời đi. Hôn sự còn có thể bỏ, chứ nồi không thể cõng đâu nha!

Đôi lời: Tuy truyện thuộc thể loại cổ đại nhưng nữ chính là người xuyên không nên truyện sẽ xuất hiện những từ ngữ hiện đại, mọi người nhớ cân nhắc trước khi đọc nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play