"Ngươi có nghe gì chưa? Cháu trai lớn của Lục hầu và đệ nhất mỹ nhân của kinh thành lén lút gặp gỡ nhau ở hoa viên sau nhà Hộ bộ đại nhân đấy." Trong phòng trà, tiểu ca trẻ tuổi ngồi đối diện với tiểu ca mặc đồ màu xám, cướp lấy chén trà trong tay đối phương, không chút ngại ngùng uống một hơi cạn sạch.

Tiểu ca mặc đồ màu xám nhìn người đến người đi trên phố, nghiêng người đến gần đối phương,mặt lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Chuyện này cả kinh thành đều biết cả, nghe nói là một vị phu nhân trùng hợp đi ngang qua nghe thấy tiếng động, cho là tỳ nữ của chủ nhà không hiểu chuyện. Nên cho rằng...! Nghe nói lúc ấy hai người đang ôm nhau rất thân mật."

"Cháu trai lớn của Lục hầu gia là Lục Tử Ninh đấy, còn là một trong tứ vị công tử của kinh thành này, công tử nổi danh vậy mà lại vụng trộm gặp gỡ nữ tử. Không ngờ tới đấy!"

"Không chỉ như vậy!" Tiểu ca trẻ tuổi chặc lưỡi hai tiếng: "Ta còn nghe nói Lục Tử Ninh vốn đã có hôn ước rồi."

"Vị hôn thê kia cũng đáng thương thật."

"Đâu chỉ đáng thương, mà là quá thảm luôn. Nghe nói Lục Tử Ninh vì muốn từ hôn thành công, đã tung tin đồn bịa đặt vị hôn thê lén gặp gỡ nam từ."

"Ơ, tin đồn này hình như lão tử từng nghe qua rồi. Mấy ngày trước..."

"Vị hôn thê của Lục Tử Ninh chính là tiểu thư Giang gia." Tiểu ca trẻ tuổi dứt khoát cắt ngang lời hắn: "Chùa Nam Sơn đã bác bỏ tin đồn này rồi, ngày đó Giang tiểu thư vốn không hề gặp riêng nam nhân nào cả, mà chỉ có phát hiện được một đôi giày của một vị khách nam đến đó trước bỏ lại, lúc này mới khiến người khác hiểu lầm. Vì chuyện này, trưởng lão chùa Nam Sơn còn đích thân đến Giang phủ để xin lỗi."

"Lục Tử Ninh khốn kiếp đúng là không phải là nam nhân mà, rõ ràng đang muốn hủy hoại tiểu thư Giang gia mà? Di tình biệt luyến đã phụ người ta thì chớ, còn dùng thủ đoạn xấu xa này để từ hôn. Lão tử xem thường hắn."

"Ta cũng chẳng xem trọng hắn. Có điều, Giang tiểu thư thật đáng thương."

Tư tình của Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh và chân tướng chuyện Giang Thanh Ba lén lút hẹn riêng với nam nhân lần lượt bị vạch trần, hướng gió của lời đồn nay đã nghịch chuyển, rất nhiều người đều cảm thông khi thấy Giang Thanh Ba bị từ hôn.

Một số người còn đồng tình nói Giang Thanh Ba gặp phải kẻ không tử tế.

Một số người lại lên án thủ đoạn bỉ ổi của chi thứ hai của Lục gia.

Thanh âm phê phán chê trách kéo dài liên tục mấy ngày, hướng gió lại dần dần thay đổi.

"Mấy người lại đi thương cảm cho tiểu thư Giang gia cơ à?" Trong một phòng trà, tiểu ca mặc đồ đen ở bàn bên cạnh chen qua nói: "Nếu như là mấy người, sợ là sẽ còn làm ra chuyện quá đáng hơn cả Lục Tử Ninh cho xem."

"Vị tiểu ca này không nên nói lung tung đâu, ta không phải loại người như thế." Tiểu ca nhỏ tuổi kiên quyết phủ nhận.

"Lão tử cũng không phải loại người đó." Tiểu ca mặc đồ màu xám nói.

"Đó là vì mấy người chưa từng nhìn thấy diện mạo của tiểu thư Giang gia, ta ở chùa Nam Sơn đã vô tình nhìn thấy, lúc ấy thầm nghĩ chỉ muốn đi rửa mắt thôi, còn mơ thấy vài cơn ác mộng nữa. Nữ tử xấu như thế dù có đánh chết thì ta cũng sẽ không cưới đâu."

"Thật sự xấu vậy sao?" Tiểu ca mặc đồ màu xám nửa tin nửa ngờ.

"Chùa Nam Sơn có không ít hòa thượng đều từng nhìn thấy rồi đấy, các ngươi đi hỏi chút thì sẽ biết ta có nói láo không thôi."

Tiểu ca trẻ tuổi và tiểu ca mặc đồ màu xám đưa mắt nhìn nhau, không ai tiếp lời.

"Nếu ta là Lục Tử Ninh thì tốt rồi." Tiểu ca mặc đồ màu đen lộ ra nụ cười say mê: "Có thể lấy được mỹ nhân đẹp nhất kinh thành này làm thê tử, ngẫm một chút đã cảm thấy thỏa mãn rồi."

Lực chú ý của hai vị tiểu ca bị chuyển hướng, đôi mắt mơ mộng nhìn về phía hư không: "Là Lương Nghi Tĩnh đấy, có ai lại không muốn chứ!"

"..." Tiểu ca mặc đồ màu đen thu hồi mộng đẹp: "Theo ta thấy, Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh ở bên nhau là đúng rồi. Hai người tài mạo song toàn, là tuyệt phối."

"Quả thật rất xứng đôi." Tiểu ca mặc đồ màu xám vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Nhưng Giang tiểu thư chẳng qua chỉ có bề ngoài xấu xí thôi, nàng ấy thì sai cái gì chứ?"

"Hừ, thì Giang tiểu thư kia đã xấu còn không tự biết, cứ nhất định phải níu chặt lấy Lục Tử Ninh không buông, gặp chuyện như bây giờ cũng là đáng đời. Dù sao ta cũng chẳng thấy đồng tình."

"Thứ vô liêm sỉ này, ngươi đang nói ai đáng đời hả?"

Giang Nguyên vỗ bàn. Vạn dặm xa xôi trở về kinh, đang rất vui vẻ vì sắp có thể gặp khuê nữ nhà mình, vốn chỉ muốn ngồi uống trà, không ngờ lại nghe được những lời bàn tán chói tai như vậy, ông giận đến mức trán nổi đầy gân xanh. Khuê nữ của ông dáng vẻ như hoa như ngọc, nào có phải như lời nói xấu của những người này chứ?

"Ông lão, ông mắng ai đó?" Tiểu ca mặc đồ màu đen đứng lên nói lại, bắp thịt cường tráng trên cánh tay theo động tác mà dao động.

"Lão phu…"

"Xin lỗi tiểu ca, chúng ta nhận nhầm người." Người nam tử tuổi đã quá tứ tuần cùng với bộ râu che miệng Giang Nguyên lại, ném mấy đồng tiền xuống, rồi kéo người rời đi. Người phía sau vẫn vùng vẫy đòi quay lại: "Trời ơi, Giang đại nhân của ta ai, ngài làm cái gì thế?"

"Bọn họ dám nói xấu khuê nữ của ta." Đôi mắt Giang Nguyên vì tức giận mà đỏ lên.

"Giang đại nhân, hai chúng ta cộng lại cũng một trăm tuổi rồi, sao đánh lại mấy nam tử trẻ tuổi tráng kiện kia được chứ. Nếu ngài có giận, chờ sau khi trở về để hạ nhân tìm một người để ngài đánh cho hả giận, cần gì phải ra vẻ dũng mãnh vào lúc này làm gì."

Giang Nguyên trừng mắt nhìn tiểu ca mặc đồ màu đen trong phòng trà, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.

"Đại nhân đợi thuộc hạ với!"

"Ngươi trở về phủ rửa mặt chải đầu trước, tối nay tiến cung phục mệnh."

"À, dạ được!"

Giang Nguyên đuổi theo đồng liêu, bước chân nhanh hơn một chút. Ông muốn về an ủi khuê nữ nhà mình, thân thể nàng không tốt, lại hay nghĩ nhiều. Lúc này sợ là đang ở nhà trùm chăn khóc. Lòng ông đau đớn. Lục Tử Ninh vô liêm sỉ vì từ hôn mà dám hãm hại khuê nữ của ông, ban đầu lẽ ra ông không nên chấp nhận hôn sự này.

*

Mùi thuốc Đông y nồng nặc khiến Giang Thanh Ba nhíu mày, đưa ánh mắt thâm thù đại hận nhìn chằm chằm chén nước thuốc màu đen, hít sâu một hơi, ừng ực uống xong chén thuốc nước, lại bỏ liên tục ba bốn viên mứt vào miệng ngậm, vị chua chua ngọt ngọt làm vơi bớt cảm giác đắng chát, đôi mi nhỏ dài thanh tú từ từ giãn ra.

"Ôi, thuốc Giản đại phu điều chế thuốc càng ngày càng đắng!"

"Tiểu thư thuốc đắng giã tật… Đại phu nhân." Lục Y hành lễ, bưng mâm đặt chén thuốc lên rồi rời đi.

"Ai chọc giận tẩu tẩu thế?"

Đôi mắt Thẩm Kỳ Vân giống như đang ngâm trong lửa nóng, lúc đi cũng hùng hùng hổ hổ, so với hình tượng ấm áp, dịu dàng trước kia cứ như một trời một vực, đây cũng là lần đầu tiên Giang Thanh Ba nhìn thấy đại tẩu của mình sinh động như thế. "Hôm nay tẩu tẩu thật đẹp."

"..." Vốn dĩ Thẩm Kỳ Vân đang ôm một bụng lửa giận, nghe nàng nói thế thì lửa nóng bùng nổ trong lòng thoáng cái đã biến mất sạch sẽ. Thấy Giang Thanh Ba vô tư cười đùa như thế, lửa giận lại thoáng cái xông lên đầu nàng: "Muội đúng là oan gia kiếp trước của ta."

"Thì ra duyên phận của muội và tẩu đã bắt đầu từ kiếp trước rồi nha!"

Thẩm Kỳ Vân: ...

Tay có hơi ngứa!

Giang Thanh Ba nhìn vẻ mặt khó đoán của nàng ấy, cảm giác ham sống ào đến, nàng thu lại vẻ trêu đùa ngồi xuống ngay ngắn, ân cần hỏi: "Đại ca chọc tẩu tức giận à? Lát nữa muội sẽ viết lại chuyện này, chờ phụ thân trở về sẽ đi cáo trạng."

"... Hai người đúng là huynh muội ruột! Ca ca muội cũng nói như thế đấy."

"Cái gì, huynh ấy đã nhiêu đó tuổi rồi còn học muội cáo trạng à." Giang Thanh Ba chống nạnh giả vờ tức giận. Đại ca thật nham hiểm, không ngờ lại đâm một đao từ phía sau lưng muội. Chung quy lại, vẫn cần phải thanh toán mọi chuyện. Sau đó, nàng lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Ca ca viết gì về muội thế?"

"Chàng nói…" Thẩm Kỳ Vân dừng lại, vỗ nhẹ lên vai trái của Giang Thanh Ba: "Xém chút nữa bị muội kéo đi lầm đường lạc lối rồi, chính sự gì đó cũng đều sắp quên hết."

"Đại ca chuẩn bị đứng phía sau đâm muội, đây chẳng lẽ không phải chính sự à?"

"... Im miệng."

Giang Thanh Ba che miệng lại, mắt to chớp chớp, vừa đáng thương vừa oan ức.

"..." Thẩm Kỳ Vân hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng không nhìn nàng: "Tư tình của Lục Tử Ninh và Lương Nghi Tĩnh đã truyền ra ngoài, danh tiết của muội đã được cứu vãn. Nhưng Nhị phu nhân Lục gia thật quá đáng, đã giải trừ hôn ước còn mang muội ra nói. Trắng trợn mà nói muội xấu xí, không xứng với Lục Tử Ninh, còn nói muội giữ chặt lấy Lục Tử Ninh không buông... Đúng là làm người ta bực bội."

"Bọn họ nói cũng không sai, bây giờ đúng là muội không liên quan gì tới chữ “đẹp” thật."

Giang Thanh Ba nhìn thẳng vào chiếc gương đồng, đôi mắt xinh đẹp, hai gò má hơi sưng lên, trên làn da đỏ bừng rải rác những nốt nhỏ màu đen. Mặt mũi nhìn trông giống như vừa mới phẫu thuật thẩm mỹ xong vẫn chưa hết sưng. Dáng vẻ này nhìn chẳng thấy đẹp chỗ nào cả.

Thẩm Kỳ Vân:... Muội muội thật sự rất thành thật!

Thẩm Kỳ Vân vẫn nở nụ cười, quan sát gương mặt của Giang Thanh Ba, không kìm được tiếng thở dài: "Muội cũng ác với bản thân thật, phương pháp giải độc có đến mấy loại, không nhất thiết phải hy sinh mặt mình. Nếu như vẫn còn dung mạo trước đó, nào đến lượt chi thứ hai của Lục gia tùy ý bôi nhọ."

Mấy phương pháp giải độc khác mặc dù không làm tổn hại đến dung mạo, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, toàn thân sẽ thấy đau đớn, ảnh hưởng rất lớn đến việc ăn ngủ. Giản đại phu còn nói đến giai đoạn sau sẽ còn đau hơn gấp mười lần. Cả người nàng đều run lên. Sợ lắm, chỉ cần trải nghiệm loại cảm giác đau này một lần thì sẽ không bao giờ… muốn trải nghiệm nó lần thứ hai đâu.

Nàng thích cách giải độc bây giờ hơn. Mặc dù sẽ tạm thời bị hủy dung, nhưng sẽ không cảm thấy đau, càng không ảnh hưởng đến việc ăn ngủ. Chỉ có nhân tài tàn ác như tẩu tẩu mới thấy mấy phương pháp kia tốt hơn!

Giang Thanh Ba giơ ngón tay cái lên: "Bàn về chuyện ác, tẩu tẩu vẫn cao hơn một bậc."

"..."

"Chờ sau khi độc tố hoàn toàn được giải hết, tiểu thư sẽ khôi phục dung mạo xinh đẹp trước kia. Những người bây giờ ngồi khua môi múa mép sợ là sau này sẽ bị vả mặt đấy." Lục Y bưng trà và trái cây vào cửa.

"Nói cũng phải." Bực tức trong lòng Thẩm Kỳ Vân đã vơi bớt hơn nửa, bèn cầm lấy tay Giang Thanh Ba an ủi: "Phu gia bỉ ổi như chi thứ hai của Lục gia này thì không cần cũng được, chờ sau này tẩu sẽ giúp muội kén rể hiền."

"Chờ mặt muội tốt lên vẫn cần rất nhiều thời gian, khi đó còn có rể hiền hay sao? Chắc tuổi sẽ nhỏ hơn muội rồi." Mắt Giang Thanh Ba sáng lên: "Thiếu niên hăng hái liệu có bằng lòng cùng muội ngồi thuyền hoa du ngoạn không nhỉ?"

"..." Nụ cười trên mặt Thẩm Kỳ Vân biến mất. Nàng ấy lấy ra quyển nữ giới phiên bản dành cho phụ nhân ra.

"Khụ khụ... Tiểu thư, mười ngày không có thịt." Lục Y khom người ghé sát vào tai Giang Thanh Ba, nhỏ giọng nhắc nhở.

Giang Thanh Ba ngừng suy nghĩ mơ mộng lại, mặt tỏ vẻ đứng đắn.

"Rể hiền vừa tốt vừa ngay thẳng nhất định sẽ không nói ra yêu cầu này, coi như có nói ra, muội cũng sẽ nghiêm túc từ chối." Sau đó, nàng nở một nụ cười: "Đừng khấu trừ thịt mà."

Bầu không khí tốt lành đã biến mất sạch sẽ, Thẩm Kỳ Vân trừng mắt nhìn nàng rồi đứng dậy rời đi.

"Tẩu tẩu đừng đi, tẩu còn chưa nói cho muội biết ca ca viết gì trên sách vở đâu đấy."

"..." Đúng thật là, nha đầu này quả nhiên không hề bị những lời nói năng hàm hồ bên ngoài ảnh hưởng! Vốn chẳng cần người đến an ủi.

Lo lắng vô ích rồi!

Bóng dáng Thẩm Kỳ Vân rời đi được một lúc lâu, Giang Thanh Ba không chắc chắn lắm nhìn sang Lục Y đang ngồi bóc vỏ quýt, nàng hỏi: "Vừa nãy chắc tẩu tẩu hết giận rồi nhỉ? Thịt ăn mấy ngày này của ta vẫn còn đúng chứ?"

Lục Y:...

Đây là trọng điểm à?

"Hả?"

"... Đại phu nhân không phải người hẹp hòi như thế."

Giang Thanh Ba yên tâm rồi, nàng lười biếng nằm trên sạp quý phi, thuận tay cầm thực đơn trên bàn lên: "Thịt hấp hay thịt kho đây? Khó chọn quá đi mất." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"... Giản đại phu nói cần phải ăn thanh đạm! Mỗi ngày người cứ nhìn chằm chằm vào thực đơn, trông mơ giải khát(*), không khó chịu hay sao?"

(*): Được dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.

"Khó chịu! Không nhìn càng khó chịu hơn."

"Tiểu thư, người thật sự không tức giận à?" Lục Y nói nghi ngờ trong lòng mình ra.

"Tức chứ, ta cũng đã ngoan ngoãn uống thuốc rồi, dựa vào cái gì mà không cho ta ăn thịt chứ."

"... Nô tì đang nói về những lời đồn ngoài kia." Lục Y cắn răng nghiến lợi nói.

"Miệng ở trên người của người ta, ta tức giận thì họ sẽ không nói nữa chắc?"

"Nhưng chi thứ hai của Lục gia cũng độc ác quá đi, lại đi tung những tin đồn làm tổn hại danh dự của người."

Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vào thực đơn nuốt nước miếng, sau đó không để ý khua tay một cái: "Chờ mặt ta tốt hơn rồi, những lời đồn đãi đó không cần bác bỏ cũng sẽ tự biến mất, không cần để trong lòng."

Đôi mắt Lục Y lóe sáng, nhìn về phía Giang Thanh Ba đang nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, khóe môi động đậy, cuối cùng vẫn không nói gì.

Tiếng bước chân vội vã vang lên, Lục Mai chạy vào phòng nói: "Tiểu thư, lão gia về rồi..."

"Ôi chao, ta nhức đầu quá, cần nằm một lát, bảo mọi người đừng đến làm phiền ta."

Giang Thanh Ba ném tờ thực đơn xuống, nhanh chóng đứng dậy bước đến bên giường. Xong rồi xong rồi, phụ thân mít ướt đã trở về rồi. Lời đồn bên ngoài tới tai ông lão trong nhà rồi sao?

Hu hu hu... Nàng không muốn đối mặt với người phụ thân mau nước mắt này đâu!

"... Lão gia gặp Đại phu nhân ở hoa viên, sau đó giận đùng đùng vào cung rồi." Lục Mai nói thêm.

Giang Thanh Ba chống hai tay xuống, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Mai: "Nha đầu hư đốn, lần sau nói chuyện không cho phép dừng ngang giữa chừng như thế."

"Nô tỳ chạy mệt quá, phải nghỉ lấy hơi."

Giang Thanh Ba:...

Giang Thanh Ba lại trở về giường quý phi nằm xuống. Bây giờ chắc phụ thân đã vào cung, đoán chừng là đi gây phiền toái cho Lục gia rồi. Khổ cho ông, cả bó tuổi rồi vẫn phải bận tâm nhiều thế.

Thôi vậy, một lát gặp mặt phụ thân thích khóc, nàng sẽ dỗ dành một chút!

Giang Thanh Ba chờ phụ thân về, hiệu quả của thuốc phát huy tác dụng, đôi mắt từ từ khép lại. Lục Y làm dấu tay ra hiệu, động tác của tỳ nữ trong tiểu viện cũng nhẹ đi mấy phần.

Ngủ một giấc mà mặt trời đã ngả về Tây. Giang Thanh Ba bị Lục Mai đánh thức.

"Tiểu thư mau dậy tiếp chỉ."

"?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play