Ngu Tiểu Mãn liếm một hồi, tự dưng cũng nhớ tới tối qua mình liếm ngón tay để làm mềm nơi nào đó, mặt thoắt cái đỏ bừng, chậm rì rì bỏ ngón tay ra khỏi miệng.
Tuy nhiên bột vảy trên đất còn chưa sạch sẽ, chỗ còn lại không vớt lên được, Ngu Tiểu Mãn đành dùng khăn lau, để bột dính lên trên, sau đó giũ khăn một cái, mượn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy tấm vài trắng thuần nay như được nhuộm màu, phủ lên một tầng óng ánh như ngọc bích.
Nhìn sao cũng không giống loại bột thuốc mình đã nghĩ.
Lục Kích không nén nổi sững sờ, buổi sáng lúc vô tình làm rơi chất bột trong túi vải, hắn chỉ lo giận dữ, hoàn toàn không để ý tính chất.
Ngu Tiểu Mãn trong phòng đã đứng dậy, đặt chiếc khăn đã gấp gọn lên trên bộ xiêm y vừa rồi, gạt nước mắt, sau đó lại giơ tay nhìn cẩn thận, không biết ở đó có thứ gì huyền bí.
Tỉ mỉ một hồi, có lẽ không nhìn ra manh mối gì, Ngu Tiểu Mãn mới hơi chán nản buông thõng tay, ôm quần áo rời đi.
Lục Kích ngồi ngoài cửa đã chuẩn bị trước, vội nhích người ẩn vào trong góc khuất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT