Đó là một nụ hôn chuồn chuồn nước.
Không hề dây dưa quá lâu, môi chạm vào môi rồi tách ra trong nháy mắt, nhanh đến độ Ngu Tiểu Mãn cho rằng Lục Kích hôn nhầm rồi.
Dù có không nhầm, có lẽ cũng để chặn miệng cậu, làm cho cậu ngồi im không nhúc nhích.
Tâm tư đan chéo vòng vo, thân thể thì lại ngoan ngoãn, Ngu Tiểu Mãn thật sự ngồi trên đùi Lục Kích không nhúc nhích, đợi cho tiếng người dần dần nín bặt, nến trong phòng hoàn toàn tắt hết, lại đợi hồi lâu, mới cắn cắn bờ môi còn dư chút hơi ấm, khẽ nói: “Hành động được rồi.”
Lục Kích như còn đang ngẩn người, một lúc sau mới đáp: “Ừ.”
Hai người đi tới góc sân, Ngu Tiểu Mãn đẩy Lục Kích tới bên chân tường gần cửa sau, xoay người đang định lẻn vào phòng, Lục Kích kéo cậu: “Để ta đi thôi.”
Ngu Tiểu Mãn thấy vậy không ổn: “Ta hành động tiện hơn, huynh ở bên ngoài canh chừng, có gì thì...!thì bắt chước tiếng mèo, ta sẽ tìm cách ra ngay lập tức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT