Trên đường trở về, Vân Nghệ hỏi thăm tình huống Tô Mính Hoàn gặp mặt cùng Diệp Sâm Nam như thế nào.

Tô Mính Hoàn nhớ lại vẻ mặt không có vấn đề gì của Diệp Sâm Nam ngay lúc đó, tâm tình vô cùng không tồi miêu tả lại một lần tình huống lúc đó từ đầu đến đuôi cho Vân Nghệ.

“Chị thật sự nói vậy hay sao?” Đừng nói đến, ngay lúc đó Diệp Sâm Nam cũng bị những lời này của cô làm thiếu chút nữa tình mộng, ngay cả Vân Nghệ cũng có chút không tin tưởng: “Hai người lần đầu tiên gặp mặt, liền nói trực tiếp như vậy, mạnh bạo như vậy sao?”

Tô Mính Hoàn đỡ tay lái, giải thích nói: “Chị chính là cố ý chọc tức anh ta, ai kêu anh ta luôn làm ra vẻ như người ta nợ 258 vạn chứ, giống như phụ nữ toàn thế giới đều tự luyến khuôn mặt của anh ta, nghĩ cũng khiến cho người khác tức giận.”

Vân Nghệ phụt cười một tiếng, cảm thấy lá gan của chị họ nhà mình cũng thật là lớn, lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng liền cho người ta một kích ra oai phủ đầu như vậy.

“Vậy lúc đó Diệp đại thiếu gia phản ứng như thế nào?”

“Cái gì cũng không phản ứng nha.”

Tuy rằng người này vui buồn không để lộ ra sắc mặt, nhưng bề ngoài trước sau vẫn luôn bình tĩnh, làm người khác không nhìn ra được sơ hở gì.

Nhưng mà Tô Mính Hoàn cảm thấy, trong lòng anh chắc chắn là tức giận đến không nhịn được.

Lúc ấy cô nói xong câu đó, cô vẫn còn rất mẫn cảm phát hiện ra ánh mắt của anh có hơi di chuyển một chút. Hơn nữa còn cách một lát sau, mới trả lời lại: “Bản thân Tô tiểu thư không hối hận là được.”

Tô Mính Hoàn thầm nghĩ, cô có cái gì hối hận?

Là ông nội hứa hẹn của hồi môn không thơm sao?

Cô thật sự càng nghĩ càng thấy hả giận: “Chủ ý của anh ta thật ra rất tốt, nhưng dựa vào cái gì muốn chị chủ động đi tìm trưởng bối phản đối, mất nhiều hơn được, ngược lại còn để anh ta ngồi làm ngư ông đắc lợi.”

Vân Nghệ dù sao cũng chỉ là nghe lời cô nói một bên, tình huống cụ thể cũng không biết rõ, đương nhiên là đứng ở bên cô, toàn lực ủng hộ cô.

Chỉ là cô ấy có một chút lo lắng thay Tô Mính Hoàn: “Nếu như anh ta thật sự không tình nguyện bị người trong nhà sắp xếp như chị nói, về sau chẳng may xảy ra biến cố gì thì làm sao bây giờ?

Tô Mính Hoàn không chút để ý mà cười, nói: “Hiện tại còn không phải lúc suy nghĩ về vấn đề này.”

Ít nhất, hiện tại cô có thể khẳng định, Diệp Sâm Nam tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Anh bây giờ thật sự muốn phản kháng người trong nhà, hôm nay cũng sẽ không ra khỏi nhà đến gặp mặt cô.

Huống hồ An Trì nói cho cô, cuộc thi cơ trưởng năm nay của Diệp Sâm Nam sắp đến, áp lực rất lớn.

Nếu lúc trước anh có thể vì mơ ước mà thỏa hiệp với ông nội, hiện giờ chắc chắn cũng sẽ không xúc động nhất thời mà đoạn tuyệt tiền đồ.

Còn chuyện về sau…

Chỉ có thể nói rằng đi một bước tính một bước.

Cuối cùng, hôm nay là ngày cô trở về nói rõ với các trưởng bối, nói sau khi gặp mặt Diệp Sâm Nam cảm thấy rất vừa lòng, trong nhà cũng không có khả năng thúc giục bọn họ kết hôn nhanh như vậy được.

Chắc chắn là phải có một quá trình ở chung, mà quá trình ở chung này, rất có khả năng phát sinh vô số loại biến cố.

Cho nên trước lúc này, tất cả đều không cần phải lo lắng phiền não tự tìm đến.

Hiện tại cô phải làm, chính là tìm hiểu rõ một chút, mấy người trưởng bối Tô gia kia, bên trong hồ lô từng người muốn làm cái gì.

Cho nên hôm nay sau khi trở về, cô liền nắm chắc thời gian gọi một cuộc điện thoại cho một người rất quan trọng, hẹn đối phương hai ngày nữa gặp mặt nói chuyện.

Dương Diệu Văn đại khái là người hiện tại ở tập đoàn Trường Thuận mà cô tín nhiệm nhất, năm đó anh ta mới tốt nghiệp đại học tiến vào xã hội tìm việc, được ba cô phá cách chọn vào phòng thí nghiệm, sau đó lại còn để anh ta tham dự vào nghiên cứu phát minh, cùng nhau sáng lập nên bệnh viện Ích Khắc.

Chỉ là sau đó ba qua đời, chú ba tiếp quản bệnh viện Ích Khắc, bắt đầu cố ý nhắm vào từng người đã từng được ba trọng dụng.

Cuối cùng bức cho mọi người đi làm công việc khác, rồi bị điều đi nơi khác.

Dương Diệu Văn lúc trước được ba coi trọng như vậy, đương nhiên sẽ không may mắn thoát khỏi.

Hơn nữa đầu tiên là bị chú ba điều từ phòng thí nghiệm sang trưởng phòng công xưởng, anh ta có thể kiên trì được đến bây giờ, hoàn toàn là do ơn trọng dụng năm đó của ba, còn nghĩ đến một ngày có thể đem bệnh viện Ích Khắc xây dựng lại, cho nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ở lại đến nay.

Đương nhiên, cũng còn có một nguyên nhân khác, liên quan đến bác cả.

Bác cả quý trọng nhân tài, hai năm qua đều tìm cơ hội thích hợp, nghĩ cách muốn đem Dương Diệu Văn từ công xưởng chuyển đến tổng bộ công ty nghiên cứu phát minh.

Cho nên hiện tại Dương Diệu Văn cũng coi như là làm việc dưới trướng bác cả.

Mỗi lần Tô Mính Hoàn nghỉ trở về, Dương Diệu Văn đều sẽ mời cô ăn cơm, bình thường cũng hay liên hệ, giống như coi cô thành em gái mà quan tâm.

Tô Mính Hoàn cũng coi anh ta như người bạn thân thiết của mình, gặp phải vấn đề trong học tập, thường xuyên gọi anh ta thỉnh giáo.

Lần này gặp được vấn đề, cô nghĩ, có lẽ chỉ có Dương Diệu Văn mới có thể giúp được mình.

Cô hẹn gặp mặt anh ta, là định đem bước đầu ý tưởng của mình nói cho anh ta một chút, đồng thời cũng muốn nghe ý kiến của anh ta.

Nhưng mà trước khi cùng Dương Diệu Văn gặp mặt, cô còn có chuyện cần phải làm.

Sau khi cùng Diệp Sâm Nam gặp mặt, cô cũng đã đoán trước được, ngày hôm sau bác dâu cả liền gọi điện thoại đến cho cô.

Bác dâu cả ngược lại không hỏi cô đối với Diệp Sâm Nam có cảm giác như thế nào, chỉ đặc biệt nhấn mạnh với cô, rằng Diệp Sâm Nam có ấn tượng rất tốt với cô.

“Chủ tịch Diệp tự mình gọi điện thoại cho ông nội cháu, nói ông ta lần đầu tiên nghe thấy cháu nội nhà mình khen một người con gái.” Bác dâu cả ở bên kia cười có khả năng không khép miệng lại được: “Thằng bé nói cháu có học thức, lớn lên rất xinh đẹp, còn nói cháu rất thú vị, xem ra thằng bé hẳn là rất vừa lòng với cháu đó.”

“…” Tô Mính Hoàn có hơi nghi ngờ nhíu mày, nghe xong thì sửng sốt, làm sao lại có cảm giác không tin tưởng được?

Diệp Sâm Nam coi như là đối phó với trưởng bối, cũng không đến mức giấu lương tâm khen cô như vậy được?

Cô tiện tay cầm cái gương nhỏ trên bàn sách, tự soi mặt mình.

Mặc dù cảm giác mình lớn lên quả thật không tồi, từ nhỏ cũng được giáo dục hiểu lễ nghĩa giáo dưỡng, ngày hôm qua gặp mặt biểu hiện cũng coi như là không tệ.

Nhưng mà thú vị ở chỗ nào cơ?

Cô làm anh tức thành bộ dạng này, anh còn khen cô thú vị?

“Anh ta thật sự nói như vậy sao?” Tô Mính Hoàn bán tín bán nghi hỏi.

“Đúng vậy nha!” Bác dâu cả nói cho cô: “Thằng bé còn nói cháu nới giỡn với nó, nói đời này không phải nó thì không lấy chồng ha ha ha.”

“…” Tô Mính Hoàn giật mình lập tức ngồi thẳng, đồng tử kinh ngạc mở lớn.

Anh vậy mà lại nói cả những lời thế này, còn nói cho trưởng bối?

Đầu óc của Tô Mính Hoàn còn đang ngây ngốc, bên kia bác dâu cả đã sủng nịnh trách nói: “Cháu, đứa nhỏ này cũng thật là, lần đầu tiên gặp mặt làm sao lại không chút rụt rè như vậy? Ngay cả lời này cũng đều có thể tùy tiện nói bậy!”

“…”

Tô Mính Hoàn đột nhiên muốn chết đi cho xong.

Cô hẳn nên tìm lý do nào để giải thích đây?

Dường như tìm lý do nào cũng đều không thích hợp, bọn họ cũng không có khả năng tin cô.

Tô Mính Hoàn thất bại gục đầu xuống dùng tay đỡ trán, cô thật sự không nghĩ đến Diệp Sâm Nam lại là người dối trá như vậy.

Có thể nghĩ, này nhất định là anh trả thù cô, cho nên mới nói cho trưởng bối như vậy.

Nói vậy anh cũng giống như cô, đã sớm nghĩ xong đường lui rồi, không sợ tương lai không làm được chuyện, cho nên mới dám nói lời lừa gạt với trưởng bối như vậy, ổn định lòng người trước.

Cô có thể tưởng tượng được, giờ phút này trên dưới Tô gia hẳn là rất vui sướng, vui sướng vì cuối cùng cô có thể cùng Diệp Sâm Nam ở chung.

Cho nên cô kịp thời nắm bắt được cơ hội này, ra yêu cầu với bác dâu cả: “Cháu lúc ấy chỉ là tùy tiện đùa một chút cho vui, không có ý gì đặc biệt, về sau vẫn là đừng nên nhắc lại. Cháu hiện tại còn có một chuyện khác muốn hỏi ý kiến của bác.”

Liễu Ngọc Hoa: “Được, cháu nói đi.”

“Cháu muốn vào công ty làm.” Tô Mính Hoàn nói: “Bây giờ cả ngày ở trong nhà cũng chán, bác bảo bác cả cho sắp xếp cho cháu một công việc thích hợp đi.”

Bên kia điện thoại yên tĩnh một chút.

Đại khái là chuyện gặp mặt Diệp Sâm Nam quả thật làm cho bọn họ rất vừa lòng, cho nên Liễu Ngọc Hoa rất nhanh liền cho cô một lời hứa hẹn: “Được, chốc nữa bác gọi điện nói cho bác cả cháu, để ông ấy châm chước một chút xem cháu vào bộ phận nào được.”

Hai người vừa lòng ngắt điện thoại.

Buông điện thoại xuống, Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhớ tới lời vừa rồi Liễu Ngọc Hoa nói chuyện Diệp Sâm Nam khen cô, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được mà cười nhạo một tiếng.

Thật sự khó có thể tưởng tượng được, những lời này là từ trong miệng Diệp Sâm Nam nói ra, tâm trạng lúc đó của anh là gì, biểu cảm như thế nào?

Đang suy nghĩ chuyện linh tinh, điện thoại liền nhận được tin nhắn.

Tô Mính Hoàn mở khóa màn hình, là người lạ, nội dung tin nhắn ngắn gọn: [ Cuối tuần này có rảnh không, cùng nhau đi ra ngoài chơi? ]

Ai vậy?

Gửi nhầm sao?

Mới vừa hoài nghi có phải người quen nào mới đổi số hay không, thì rất nhanh lại nhận được tin nhắn thứ hai: [ Tôi là Diệp Sâm Nam, đây là một số khác của tôi. ]

Tô Mính Hoàn ngẩn người nhìn điện thoại, trên đỉnh đầu chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cô nhớ rõ lần trước kéo đen là một số điện thoại khác, đến bây giờ vẫn còn ở trong danh sách đen chưa kéo ra.

Không nghĩ đến anh thế nhưng còn có hai số!

Cho nên, anh như này là thay đổi muốn hẹn cô cuối tuần hẹn hò sao?

Cô có chút mơ màng không biết cô nên đi hay không.

Cũng không có lời nào, dựa vào trạng thái hiện tại của hai người bọn họ, quan hệ xấu hổ như vậy, cô có thể cùng anh đi chơi cái gì?

Tô Mính Hoàn đã suy nghĩ tin nhắn này rất lâu, cuối cùng cũng phải nhắn trả lời lại: [ Tạm thời còn không rõ lắm cuối tuần có sắp xếp hay không, nếu không thì thứ bảy nói lại sau. ]

Giả vờ cho có lệ trước mặt trưởng bối thì không tính, nhưng cần thiết phải giống như cặp đôi, nói chuyện yêu đương cho bọn họ xem sao?

Trong nháy mắt tạm thời không quyết định được, vì thế cô dứt khoát đem vấn đề này tạm gác xuống, định chờ đến thứ bảy rồi xem tâm tình.

Tâm tình tốt thì đi, tâm tình không tốt liền tùy tiện tìm một cái cớ từ chối.

**

Buổi tối thứ sáu, cô dựa theo thời gian hẹn trước, cùng Dương Diệu Văn ăn cơm tối tại một nhà hàng cơm Tây.

Hai người ngồi gần cửa sổ, đầu thu gió đêm thổi, bữa ăn tối trò chuyện ngoài trời, thỉnh thoảng ngắm cảnh ở nơi xa.

Bờ sông đối diện có ba tòa nhà quy mô lớn gộp lại, cao chót vót. Trên mái nhà là logo đánh dấu tập đoàn Diệp thị, ánh đèn chiếu sáng, ở trong màn đêm vô cùng thu hút.

Dương Diệu Văn lần trước gặp Tô Mính Hoàn là thời điểm tết âm Lịch, thời gian nửa năm, anh ta phát hiện cô lại gầy đi: “Có phải chuyện chủ tịch sắp xếp liên hôn cho em không, làm tâm trạng em không tốt, làm sao lại có cảm giác trạng thái có chút không tốt lắm?”

Tô Mính Hoàn dời tầm mắt nhìn từ phía xa lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện.

Dương Diệu Văn so với cô lớn hơn mười mấy tuổi, bởi vì áp lực công việc, chưa đến 40 tuổi, đã sinh ra không ít tóc bạc, cho nên thoạt nhìn so với bạn cùng trang lứa già hơn một chút.

Tô Mính Hoàn cười: “Anh cũng nghe nói sao.”

Dương Diệu Văn gật đầu, cũng theo bản năng nhìn về phía logo tập đoàn Diệp thị, Y thành nổi danh nhất là logo xí nghiệp, điểm xuyết cho toàn bộ cảnh đêm thành thị.

“Hơn nữa, năm đó chủ tịch Diệp nằm viện, lúc anh cùng bác bả đến thăm bệnh, vừa vặn gặp qua Diệp công tử của Diệp gia kia.” Dương Diệu Văn từ đáy lòng bình luận một câu: “Tiểu tử này lớn lên thật sự không tồi, giống như minh tinh điện ảnh.”

Tô Mính Hoàn hơi trợn mắt, nhưng vẫn nhịn xuống, nhàn nhạt phun một câu: “Đẹp cũng không thể có cơm ăn.”



Diệp Sâm Nam có người bạn mới từ nước ngoài về khởi nghiệp, hai người nhiều năm không gặp, buổi tối cùng hẹn ở một nhà hàng ven bờ sông ăn cơm.

Ai ngờ vừa đúng lúc, mới vừa vào cửa, dường như nhìn thấy người quen.

Tô Mính Hoàn ngồi bên cửa sổ, trên đỉnh đầu là chùm đèn thủy tinh, chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô.

Trên người mặc váy màu đen, cánh tay và đôi dài chân thẳng tắp lõa lồ bên ngoài, màu da trắng nõn.

Mái tóc xoăn dài mềm mại tùy ý xõa ra, vài sợi rũ trên vai, xương quai xanh như ẩn như hiện.

Diệp Sâm Nam dưới sự dẫn đường của người phục vụ, đi về hướng bên này.

Đại khái là cô cùng Dương Diệu Văn nói chuyện quá nhập tâm, cho nên mãi đến khi anh ngồi xuống vị trí sau lưng cô, cô cũng chưa từng phát hiện ra anh.

Hơn nữa dường như anh còn nghe thấy được, vấn đề bọn họ nói, xuất hiện tên của anh.

Cách một bức tường cây cao nửa người, âm thanh sau lưng không lớn không nhỏ.

Dương Diệu Văn nói: “Nhưng mà nói thật sự, gia thế Diệp gia tốt như vậy, nếu thật sự kết hôn cũng coi như là lựa chọn tốt. Hơn nữa hai người cũng được gọi là trai tài gái sắc, các phương diện đều rất xứng đôi.”

Tô Mính Hoàn suy nghĩ một chút, không chút để ý nói: “Em không thấy như vậy.”

Dương Diệu Văn buồn cười: “Vì sao?”

“Trước đây hai ngày em mới gặp mặt anh ta.” Tô Mính Hoàn nghĩ không thể vì người ta uy phong hơn mà diệt chí khí của chính mình, cho nên cố ý mang theo chút ân oán cá nhân, cũng vô cùng không khách quan mà bình luận: “Cảm giác lớn lên cũng chỉ như vậy. Trước kia những người theo đuổi em đẹp trai hơn anh ta đầy, anh ta cũng chỉ có thể coi như là một một người đẹp trai bình thường thôi. Còn về gia thế, tuy rằng chúng ta ở chỗ này nói là rất lợi hại, nhưng người ta cũng phải sẵn sàng tiêu tiền vì mình nha. Em nhìn cái khuôn mặt không thể tin tưởng được của anh ta, cảm giác rằng anh ta là một người xấu tính, keo kiệt, nghiêm khắc ngay cả sính lễ cũng không cam lòng cho thêm một chút tiền nào đâu.”

Xấu tính keo kiệt nghiêm khắc ngay cả sính lễ cũng không cam lòng cho thêm một chút tiền nào?

Anh sao?

Diệp Sâm Nam ở góc tường nghe được: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play