Diệp Sâm Nam lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt trong veo và lạnh lẽo có ánh sáng lưu động nhưng thần sắc cũng không biểu hiện ra sự hoảng loạn hay dị thường.

Anh đại khái cũng đoán được nội dung cuộc điện thoại có khả năng bị cô nghe thấy nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự bình tĩnh, đối diện nhìn nhau mấy giây, nhàn nhạt hỏi cô một câu: “Tới rồi à?”

Tô Mính Hoàn cảm thấy mình có chút không bằng anh.

Rõ ràng là đối phương làm chuyện trái với lương tâm, thế mà sau khi bị phát hiện, cô lại còn sinh ra vài phần chột dạ?

Người phục vụ đưa tới hai ly latte, Tô Mính Hoàn tranh thủ lúc uống cà phê để nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình.

Cô đem cái ly vững vàng đặt trên bàn, sau đó chậm rãi ngước mắt, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh như mực của anh.

Diệp Sâm Nam nhàn tản mà ngồi ở sô pha, áo sơmi màu trắng, cúc áo được cài một cách tỉ mỉ đến nút trên cùng phối hợp với cà vạt màu đen.

Anh nhàn nhạt đánh giá cô, ánh mắt thực bình tĩnh, thấy cô nhìn, anh cũng không né tránh.

Hai người không tiếng động nhìn nhau một hồi, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước.

Quán cà phê người đến người đi, bọn họ bên này lại có vẻ phá lệ an tĩnh.

Tô Mính Hoàn nhìn người trước mắt một thân quần áo cơ trưởng so với năm đó càng thêm anh tuấn tuyệt mỹ, cô phát hiện khi quan sát anh ở khoảng cách gần, có một loại uy nghiêm cùng khí chất cấm dục nói không nên lời, bất chợt làm cô sinh ra một nỗi khẩn trương nho nhỏ.

Cuối cùng, vẫn là Diệp Sâm Nam tâm trạng tốt hơn nên đã mở miệng trước, anh bình tĩnh hỏi cô: “Còn cần thêm cái gì khác không?”

“Không cần.” Trên mặt cô lập tức nở một nụ cười ưu nhã, khách khí mà hỏi lại một câu: “Cái kia......... Hôm nay không có làm phiền anh chứ?”

Diệp Sâm Nam một tay đặt ở trên bàn, ngón tay nhẹ vỗ vào trên ly cà phê: “Không có.”

Tô Mính Hoàn trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới mục đích chính hôm nay tới nơi này liền đem túi quà tặng đưa qua, cô giải thích: “Đây là anh cả nhờ tôi mang đến cho anh, còn dặn tôi nhất định phải gặp mặt nói tiếng cảm ơn với anh.”

Diệp Sâm Nam rũ mắt nhìn hộp quà tặng, nhưng anh không bị nhãn hiệu xa xỉ của hộp quà làm cho chú ý, mà ngược lại bị những ngón tay thon dài với móng tay trắng hồng đang cầm hộp quà làm tâm anh chấn động.

Tô Mính Hoàn trời sinh có làn da trắng ngần, ngón tay lại thon dài, giống như bàn tay người mẫu trên tạp chí thời trang.

Phong cách tươi tắn, phóng khoáng, màu sắc ôn nhu, cùng với khí chất trang phục hôm nay thực phù hợp.

Kỳ thật hôm nay trước khi ra cửa cô thật sự đã cố ý nghiêm túc trang điểm một phen.

Đương nhiên cô cũng không phải là vì muốn anh lưu lại ấn tượng tốt mới cố ý làm như vậy.

Thuần túy là bởi vì lần trước rơi xuống nước một thân chật vật, hôm nay mới muốn vãn hồi một chút hình tượng mà thôi.

Cô cảm thấy, tính khí kín đáo và dịu dàng lại mang theo một chút khí chất cao lãnh, xa cách mới là bộ dáng chân thật nhất của cô.

Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn.

Cô cảm thấy cần phải chứng minh một chút thẩm mỹ của mình hiện tại đã khác biệt rất lớn với thời học sinh rồi.

Năm đó có người cố ý đối với cô lạnh lùng, còn ở trước mặt mọi người cự tuyệt lời tỏ tình của cô.

Cô đã từng hoài nghi có phải hay không bởi vì mình lớn lên không giống nữ học bá xinh đẹp, cho nên anh mới không để ý mình?

Tuy rằng nhiều năm như vậy qua đi, đáp án này đối cô mà nói đã không còn quan trọng.

Nhưng nhiều năm trôi qua đến lúc gặp lại, anh người này cư nhiên không giống những bạn nam cùng lớp khác bị tàn phai theo thời gian, mà ngược lại càng lớn càng đẹp trai.

Nửa đời này cô đều rất mạnh mẽ, cũng kiên quyết không thể tình nguyện tụt lại phía sau, cô cảm thấy ít nhất mình không thể thua anh về mặt hình tượng, nếu không sẽ càng làm tăng lòng kiêu ngạo của anh, đến lúc đó còn cảm thấy cô không xứng với anh.

Cho nên trước khi ra ngoài, cô đã quay một video nhờ Vân Nghệ, một chuyên gia thời trang trẻ tuổi cho một số lời khuyên.

Cô chọn một bộ vest hai mảnh kiểu dáng ôn nhu, đây là sản phẩm mùa mới được một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng người Hàn Quốc tung ra vào tháng trước, hôm nay là lần đầu tiên mặc.

Vì phối hợp với bộ quần áo này, tóc cô cũng được uốn xoăn kiểu Hàn rồi cột lên kiểu đuôi ngựa cao nửa đầu.

Vân Nghệ cuối cùng cũng cho cô điểm đánh giá cao nhất, cô ấy nói tạo hình của cô hôm nay rất giống với một ngôi sao nữ nổi tiếng của Hàn Quốc. Cô ấy là nữ mà nhìn còn cảm thấy đẹp, càng đừng nói chi đến đàn ông.

Mà sự thật cũng thật là như thế.

Tuy rằng từ lúc hai người bắt đầu gặp mặt mãi cho đến hiện tại, trong vòng vài phút này, Diệp Sâm Nam đã biểu hiện thực tự nhiên.

Có lẽ là nhiều năm huấn luyện trong nghiệp vụ phi hành khiến anh cả người trở nên càng thêm trầm ổn cùng khắc chế, cho nên Tô Mính Hoàn cũng không phát hiện bất kỳ manh mối nhỏ nào.

Nhưng anh từ trước đến nay trầm ổn, sẽ không đem ánh mắt ở trên người khác phái lưu lại quá lâu, ánh mắt anh không tự chủ được mà dừng ở trên người cô không dời mắt được, khẳng định cũng là vì đối phương đích xác có sự kinh diễm động lòng người khiến anh bị hấp dẫn. - ủng hộ truyện trên app t y t

Anh nhàn nhạt liếc nhìn đôi ngón tay xinh đẹp, sau đó lại nhìn về phía Tô Mính Hoàn, khách khí mà trả lời: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, kỳ thật không cần thiết khách khí như vậy.”

“Cần thiết.” Tô Mính Hoàn vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Lần trước nếu không phải nhờ Diệp tiên si…..”

Cô hơi hơi dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên chuyển chủ đề, cười cười mà trêu ghẹo hỏi: “Tôi nên xưng hô Diệp tiên sinh, hay là đàn anh thì thích hợp đây?”

Lần trước ở bến du thuyền, anh cùng người khác nói chuyện cô đều nghe thấy, hiển nhiên bọn họ đã sớm nhận ra nhau, cho nên không cần cố ý làm bộ không quen biết.

Diệp Sâm Nam thật sâu liếc nhìn cô một cái, tựa như đang suy nghĩ cái gì, trong lúc nhất thời không có lập tức đáp lại cô.

Tô Mính Hoàn chỉ nghĩ là anh nói xấu sau lưng mình và bị đương sự phát hiện nên đang chột dạ, vì thế cố ý làm một bộ dáng rất rộng lượng, tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Tôi vẫn nên kêu anh là đàn anh đi, như vậy nghe có vẻ thân thiết một chút, có lẽ còn có thể nhanh chóng bồi dưỡng cảm tình.”

Cô nói xong, vẻ mặt chân thành mà nhìn anh, lại cố ý hỏi thêm một câu: “Anh nói đúng không, đàn anh?”

Diệp Sâm Nam nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô, biểu tình lười nhác mà đạm mạc, nhìn không thấu anh đang nghĩ cái gì.

Nhưng sau khi trầm ngâm trong chốc lát, anh bỗng dưng chậm rãi cong khóe miệng, thản nhiên đáp: “Em muốn sao cũng được.”

Tô Mính Hoàn đắc ý mà cười cong khóe miệng, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình có điểm tốt lên.

Chủ yếu là anh biết mình không vui khi thảo luận về đề tài này, trong lòng bực bội không biết làm cách nào mau chóng kết thúc cuộc gặp mặt buồn cười lại nhàm chán này, nghĩ không muốn nhiều lời thêm một chữ nào, vì vậy anh nhanh trả lời cho có để cô rời đi.

Nhưng giờ này khắc này lại không thể không biểu hiện thái độ tốt, nỗ lực làm ra vẻ khách sáo để bồi cô.

Nghĩ như vậy, Tô Mính Hoàn càng cười tươi hơn nữa, quả thực cười giảo hoạt giống như một đóa hoa nhỏ, cô còn cố ý cái hay không nói lại nói cái dở, để trong lòng anh thêm ngột ngạt: “Thật là không nghĩ tới, tôi cùng anh còn có đoạn duyên phận này. Khi anh nghe nói trong nhà có ý tác hợp chúng ta nhất định cũng rất bất ngờ phải không?”

Diệp Sâm Nam ngồi ở đó tư thái nhàn nhã, chỉ là ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.

“Nhưng mà.” Tô Mính Hoàn cố ý giả bộ như đang nói đùa, tiếp tục cười tủm tỉm mà nói: “Tôi cảm thấy hình như anh không tình nguyện, tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao không?”

Diệp Sâm Nam hơi hơi rũ mắt, thong thả ung dung mà đưa cà phê lên miệng uống, không đáp hỏi lại: “Vì sao nói như vậy?”

Đặt nhẹ cái ly lên bàn, anh ngước mắt lên nhìn cô, nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Tôi cảm thấy có thể em đã hiểu lầm.”

Hiểu lầm?

Tô Mính Hoàn đặt cánh tay lên bàn, chống cằm cười nhìn anh, ngón tay thon dài ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ, nói thẳng: “Thật ra cũng không sao, dù sao tôi cũng nghe thấy rồi.”

Diệp Sâm Nam không dự đoán được cô sẽ trực tiếp nói vậy, trong một lúc không nói được cái gì.

Vừa rồi quay đầu gặp phải cô, anh liền đoán được cô khẳng định là nghe thấy được nội dung cuộc gọi của anh. Hơn nữa lần trước cô ở trên biển nghe thấy cũng là trùng hợp, mỗi lần cô nghe được đều là một ít chuyện không nên nghe, thậm chí là những lời nói không thật lòng.

Anh đang cân nhắc từ ngữ xem làm sao để giải thích cho cô hiểu, kết quả không đợi anh mở miệng, Tô Mính Hoàn lại nói tiếp.

“Con người của tôi cũng rất rộng lượng, nếu bây giờ anh trực tiếp từ chối tôi, tôi cũng sẽ không tức giận mà so đo, tính toán, đàn anh, anh cứ yên tâm đi.” Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào sợi tóc rũ trên vai mình, lại ý vị thâm trường mà cười nói với anh: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị từ chối, tôi đang có tâm trạng rất tốt.”

Ánh mắt Diệp Sâm Nam rất trầm tĩnh.

Cô nói một câu cuối cùng đầy thâm ý này, nghe giống như bình thường, nhưng trong lòng hai người hiểu rõ, mặc dù không nói ra nhưng đều biết là đang ám chỉ cái gì.

Chuyện này với Diệp Sâm Nam mà nói, mặc dù đã trôi qua thật lâu, nhưng lại khắc sâu trong ký ức.

Ở cấp ba, chuyện cô khi đó còn là nữ sinh đã theo đuổi anh toàn trường đều biết, anh cũng mặc kệ đi đến đâu cũng đều có thể nghe thấy người khác trêu chọc.

Năm đó ngay cả chủ nhiệm lớp cũng tìm anh, hỏi anh cùng với tiểu nữ sinh học lớp mười này có chuyện gì xảy ra không.

Trí nhớ của anh luôn tốt hơn người khác, làm sao có thể quên được?

Có lẽ khi còn đi học, anh cũng đã nhiều lần cân nhắc xem có nên nói chuyện với cô gái nhỏ để giải thích một chút hoàn cảnh phức tạp, khó khăn của mình lúc đó hay không, có lẽ có thể khiến cô nghĩ thoáng chút, cũng có thể giảm bớt một ít gánh nặng cùng áy náy trong lòng anh.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn lựa chọn trầm mặc.

Cô không còn đi tìm anh nữa, thậm chí lúc ở trong trường học có hai lần trong lúc lơ đãng ngẫu nhiên gặp được, cô cũng đã xem anh trở thành xa lạ cảm giác giống như anh chỉ là bạn học không quen biết trong cùng một ngôi trường vậy.

Anh cảm thấy như vậy cũng tốt.

Sau khi thi đại học xong, anh rốt cuộc được như ý nguyện là vào học trường đại học mình mơ ước.

Từ đó về sau, anh đắm chìm trong giấc mơ được bay trên bầu trời và rất quý trọng cơ hội khó có được này.

Thời gian anh liều mạng công tác ngày đêm, chớp mắt liền đến hiện tại.

Khoảng thời gian trước, cậu của anh cùng cha mẹ nhắc tới muốn giới thiệu bạn gái cho anh, anh căn bản không nghĩ tới, chuyện năm đó hiện tại còn sẽ có tiếp tục về sau.

Tuy rằng hiện tại lại giải thích có chút muộn, hơn nữa anh liếc mắt một cái liền nhìn thấu Tô Mính Hoàn cố tình biểu hiện ra ngoài thái độ hào phóng, cho nên cảm thấy giờ phút này cũng không cần nhắc lại chuyện xưa.

Anh trầm ngâm một lát, bình thản cười một cái, muốn thử một chút thăm dò ý của cô: “Cho nên nói đây thật sự chỉ là hiểu lầm, em cũng sẽ không tin?”

Tô Mính Hoàn cười khẽ, giống như vì sự giải thích có lệ của anh chọc cười, ôn ôn nhu nhu nói: “Không phải là vấn đề tôi tin hay không mà là sự thật tôi đã rất rõ ràng. Kỳ thật hôm nay trước khi tới đây, tình huống của anh tôi cũng có biết qua. Anh hiện tại nguyện ý cùng tôi mặt đối mặt ngồi ở chỗ này đi ngang qua sân khấu, cũng thực là bất đắc dĩ. So với cho nhau có lệ khách sáo mà lại khó chịu, chúng ta sao lại không nói trắng ra, anh nói đúng không?”

Diệp Sâm Nam dừng một chút, giống như thấy hứng thú, thân thể anh đang ngồi thẳng đột nhiên nhích lại gần, không nhanh không chậm nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”

Cô cong môi đỏ, tươi cười khiêu khích hỏi: “Tôi đoán, đàn anh hẳn là rất muốn từ hôn?”

Cô hỏi xong, trên mặt tươi cười chưa giảm, ánh mắt cũng là thẳng tắp mà nhìn anh, giống như thực nghiêm túc chờ mong chờ anh trả lời.

Diệp Sâm Nam không tránh không né mà nhìn lại cô, nhưng không có lập tức hé răng, chỉ là anh tạm thời không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Nhưng nếu cô đã nói đến rõ ràng dứt khoát như vậy, anh là đàn ông cũng không thể còn cố ý làm bộ làm tịch cố ý che lấp.

Nhìn nhau hai giây, anh đành phải giải thích thẳng thắn nói: “Tôi đúng là thực phản cảm loại an bài này của gia đình. Có điều ——”

Anh lại lần nữa dừng lại, nhanh chóng ở trong đầu tìm từ ngữ để biểu đạt cho đúng ý.

Anh muốn nói, tuy rằng anh vẫn luôn đều phản cảm phương thức này, nhưng vạn sự luôn có ngoại lệ.

Nhưng không chờ anh kịp nói ra, Tô Mính Hoàn không biết nội tâm anh đang nghĩ gì, thấy anh đột nhiên thần sắc ngưng trọng vài phần, giống như anh thực khó xử, biểu tình như rất khó mở miệng, cô cảm thấy nội tâm anh khẳng định là tuy rằng thực phản cảm trong nhà an bài, cũng là hoàn cảnh giống như cô, bởi vì một ít nguyên nhân bất đắc dĩ, không thể không tự ép bản thân để hoàn thành.

Bằng không, lấy điều kiện của anh, thì xem ra Trình gia đại tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh cũng đều chướng mắt, sao có thể nhìn trúng cô, người đã bị anh cự tuyệt vài lần?

Cô thật sự không đành lòng thấy anh khó xử như vậy, đơn giản chủ động mở miệng hóa giải nan đề này: “Đàn anh không cần khó xử, kỳ thật chúng ta cũng giống nhau.”

Diệp Sâm Nam đang muốn nói nhưng lại bị giọng nói cô chặn lại, anh hơi hơi nhăn mày ngước mắt nhìn cô.

Tô Mính Hoàn ngồi ngay ngắn, nhàn nhã khoanh tay dựa vào ghế sô pha, đột nhiên cười: “Không ngại nói thẳng với anh, kỳ thật tôi cùng anh giống nhau, nếu không phải không có biện pháp từ chối sự sắp xếp của trưởng bối trong nhà, tôi cũng sẽ không tới nơi này tự rước lấy nhục.”

Tự rước lấy nhục?

Diệp Sâm Nam cảm thấy cái từ này nghe chút chói tai, vì thế không nhịn xuống hỏi lại câu: “Nếu Tô tiểu thư cảm thấy trưởng bối sắp xếp làm em bài xích như vậy, vì sao còn miễn cưỡng mình?”

Tô Mính Hoàn ý cười trên khóe môi phai nhạt, nghĩ thầm, tôi nguyện ý khó xử mình liên quan gì đến anh?

Chẳng lẽ, anh ngày đó nghe bạn bè ở bên tai châm ngòi thổi gió, sẽ không thật cho rằng mình đối với anh dư tình chưa dứt, được anh cứu một lần lại lần nữa động tâm, giống như năm đó muốn quấn anh nữa sao?

Nghĩ đến đây, cô trào phúng mà cười một tiếng, cảm giác cả người đều không tốt lắm, thật muốn nói một câu thô tục khiến cho anh đừng nghĩ cuồng ngạo tự đại như vậy.

Không sai, Diệp Sâm Nam hiện tại đúng thật là so với trước kia càng thêm ưu tú, lớn lên càng ngày càng đẹp không nói, ngay cả cấp bậc phụ nữ theo đuổi anh cũng càng ngày càng cao.

Chính là Tô Mính Hoàn cô cũng không phải người không có cốt khí.

Nếu không phải vì cùng ông nội thỏa thuận điều kiện, anh cho rằng cô thật sự nguyện ý ngồi ở chỗ này cùng anh uống cà phê?

Nhưng mà vì đại cục, mặc dù là trong lòng ở bốc hỏa, cô cũng không thể phát tác lúc này.

Trong lòng cô không ngừng mặc niệm, ngàn vạn không cần sinh khí.

Đại trượng phu co được duỗi được, chịu đựng những gì người bình thường không thể chịu đựng được, không thể bị cảm xúc nhỏ như vậy ràng buộc, làm hỏng kế hoạch của mình.

Vì thế cô cưỡng bức mình bình tĩnh, tiếp tục mạnh mẽ tươi cười: “Nghe đàn anh nói vậy, anh có phải cảm thấy tôi khẩu thị tâm phi?”

Trước đây, Diệp Sâm Nam ghét nhất chính là những người thích tranh cãi với anh.

Trong tình huống bình thường, gặp được loại người này, anh trên cơ bản chính là lười đến phản ứng.

Anh sở dĩ hỏi như vậy, là vì trong lòng anh rõ ràng, bởi vì sự tình năm đó như vậy, theo lẽ thường, cô khẳng định là sẽ kháng cự hôn sự này.

Sau đó trời xui đất khiến anh cứu cô một lần ở bãi biển, Tô Trạch Diệp mượn cớ này, đêm đó mời anh ăn cơm cố ý tác hợp bọn họ, cuối cùng Tô Mính Hoàn lại vắng mặt trong trường hợp không nên vắng mặt như vây.

Người có đàu óc đều có thể đoán được, cô có bao nhiêu không muốn cùng anh gặp mặt mới có thể cố ý không đi tham gia bữa tối ngày hôm đó .

Thế nhưng lúc này mới qua đi không bao lâu, cô đột nhiên lại thay đổi chủ ý, Tô Trạch Diệp nói với anh Tô Mính Hoàn hôm nay sẽ đến tìm anh, anh kinh ngạc một chút không phải là cũng bình thường sao?

Anh cũng không nghĩ tới, cô một hai phải xuyên tạc ý tứ anh như vậy.

Anh có chút đau đầu mà giơ tay ấn ấn giữa mày, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này giống như càng bôi càng đen, cảm giác như thế nào giải thích cũng giải thích không rõ ràng lắm.

Nhưng anh làm đàn ông theo lý nên rộng lượng một ít.

Đặc biệt là đối với người đẹp phải khoan dung độ lượng.

Cho nên mặc dù là cô cùng anh tranh cãi, anh lại còn có kiên nhẫn mà tiếp tục giải thích câu: “Tôi không phải ý này.”

Tô Mính Hoàn nhàn nhạt hạ đuôi lông mày, tựa hồ căn bản không muốn nghe anh có lệ lấy cớ.

“Bởi vì Tô tiểu thư nói không có biện pháp từ chối trưởng bối an bài, cho nên tôi không biết là vì nguyên nhân gì.” Diệp Sâm Nam cảm thấy trừ bỏ kiên nhẫn trong công việc, hôm nay thật đúng là ngoại lệ khi anh không cảm thấy phiền toái: “Tôi cho rằng, nếu Tô tiểu thư thật sự thực không tình nguyện, kỳ thật có thể trực tiếp cùng trưởng bối biểu đạt rõ ràng, không cần cưỡng bách mình làm điều mình không thích. Tình huống của em khác tôi, tôi tin ông nội em cũng sẽ không thể nào làm khó dễ em.”

Tô Mính Hoàn ở trong lòng yên lặng phân tích ý tứ trong lời nói của anh, cuối cùng tổng kết ra một cái kết luận mà anh muốn biểu đạt——

Anh Diệp Sâm Nam là bởi vì tình thế bức bách, không có biện pháp kháng cự yêu cầu của ông nội, cho nên không thể không tới cùng cô gặp mặt.

Nhưng cô lại không giống anh, chỉ cần cô không muốn, không ai có thể bức cô, thậm chí cũng không ai sẽ uy hiếp cô. Cho nên cô hà tất đem mình nói như mình là người bị động, là bị bức mới đến cùng anh gặp mặt có phải không?

Sau khi sắp xếp lại như vậy, Tô Mính Hoàn đột nhiên ngạc nhiên phát hiện, anh giống như nói cũng không sai.

Đúng vậy, cô thật sự không phải bị bức tới cùng anh gặp mặt, cô chính là bị ông nội lấy điều kiện để dụ hoặc, đột nhiên nghĩ thông suốt, tới đây với mục đích kết hôn.

Cho nên, anh sợ hãi có phải hay không?

Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm anh vài giây, không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, thân thể hơi khom, mang theo vài phần bừng tỉnh đại ngộ, thử thăm dò hỏi: “Cho nên, có phải anh hy vọng tôi chủ động đưa ra lời từ hôn cùng các trưởng bối không?”

Cứ như vậy, có phải liền có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt của anh hay không?

Bị người nhà buộc cùng cô liên hôn!

Diệp Sâm Nam cũng coi như bội phục cô có sức tưởng tượng phong phú, anh chẳng qua là nghe lúc nãy cô nói đã hiểu hoàn cảnh của anh, cho rằng cô thật muốn hỏi thăm tình huống của anh, cho nên mới mở rộng cửa lòng cùng cô tâm sự vài câu, cũng là muốn biết sự thật tại sao cô đột nhiên thay đổi chủ ý tới gặp anh mà thôi.

Nhưng nói chuyện từ nãy đến giờ, anh mới ý thức được, hinh như điều anh muốn hỏi và điều cô nghĩ không cùng một chuyện.

Cho nên trong lúc nhất thời anh lại không dám hé răng, trầm mặc nhìn cô trong chốc lát.

Nhưng Tô Mính Hoàn thấy anh giờ phút này rõ ràng là buồn bực, làm cô nhớ tới tình cảnh mình thất bại lúc trước khi bị anh cự tuyệt trước mặt mọi người, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại hưng phấn biến thái, là một loại khoái cảm cuối cùng cũng phấn chấn lên.

Cô lại lần nữa cười tủm tỉm mà cong lên khóe miệng, khóe mắt hay đuôi lông mày đều để lộ ra vài phần đắc ý, nhưng lại không dám đem không khí phá hư sợ thật sự chọc anh nóng nảy, cho nên cố ý dùng một cách nói sao cho hài hước: “Nhưng mà làm sao bây giờ, trước khi đến đây, tôi cũng đã quyết định không phải đàn anh thì không gả ~~~”

“................”

Sự tình phát triển phương hướng ngoài dự đoán mọi người.

Diệp Sâm Nam nhìn chằm chằm ý cười trong đôi mắt to của cô, hơi hơi nhấp môi mỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play