Tô Mính Hoàn thể hiện sự nghiêm túc, hơn nữa đem chuyện xưa nói nửa thật nửa giả, nghe qua giống như thật sự có chuyện như vậy.

“Hơn nữa em còn tìm người hỏi thăm qua, nghe nói trước kia anh ta vốn dĩ đã từng có một đối tượng liên hôn, hình như là lúc học cấp ba đã sớm yêu cô bạch nguyệt quang này.” Tô Mính Hoàn nói đến chỗ này, bỗng nhiên chuyển chủ đề hỏi Dương Diệu Văn: “Ừm đúng rồi, nghe nói đàn ông các anh đối với bạch nguyệt quang đều có một loại chấp niệm yêu mà không được, có phải như vậy hay không?”

Dương Diệu Văn cười ha ha: “Cái này anh cũng không biết, bởi vì anh và chị của em đều là mối tình đầu của nhau.”

Anh đang nói, khóe mắt nhìn thấy có một người đàn ông tuấn lãng trẻ tuổi đang đi về phía mình, toàn thân lộ ra khí chất tinh anh nhưng nhìn rất lạ mặt, chắc là chưa từng quen biết.

Anh liếc mắt nhìn lướt qua người kia, thấy đối phương ngồi xuống trong một gian nhỏ phía trước, anh lại một lần nữa kéo suy nghĩ về tiếp tục hỏi Tô Mính Hoàn: “Có điều em tìm ai hỏi thăm xem, xác định tin tức này có thể tin được không?”

Tô Mính Hoàn dừng một chút, khẳng định nói: “Đương nhiên!”

Cho dù tin tức mà An Trì giúp cô hỏi thăm có khả năng lầm lẫn nhưng có một số việc, kỳ thật đương sự đã tự mình nói với cô đã từ rất sớm, sao có thể là giả được?

Thật ra cô đã sớm biết, nghe Trương tiểu công tử nói Diệp Sâm Nam từng có hôn ước với một cô gái người Mỹ gốc Hoa, tên là Mễ Kỳ.

Năm đó lúc còn học cấp ba, cô ấy chính là một nữ học bá, đột nhiên chuyển đến trường trung học thực nghiệm của bọn họ, còn thường xuyên cùng Diệp Sâm Nam đến thư viện.

Nếu không phải bởi vì cô ấy, có lẽ ấn tượng của cô đối với chuyện này cũng sẽ không khắc sâu như vậy.

Thời điểm cô lên mười một, Diệp Sâm Nam đã tốt nghiệp.

Theo lý thuyết, chuyện năm lớp mười cô tỏ tình thất bại bị mọi người biết cũng đã qua rồi, sẽ không còn ai lấy chuyện này ra để cười nhạo cô nữa

Nhưng sau đó chính vì cô gái con lai tên Mễ Kỳ này lại đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió của lời đồn đãi, làm hủy hoại triệt để thanh danh của cô ở trong trường học.

Có điều chuyện này đã qua lâu rồi, nên cô không muốn đem quá trình không mấy tốt đẹp này một năm một mười nhớ lại làm chi nữa.

Cho nên cô chỉ đơn giản nói với Dương Diệu Văn: “Anh và cô gái con lai đó không chỉ là thanh mai trúc mã, hơn nữa các trưởng bối trong nhà cũng đã cho hai người họ định hôn sự từ nhỏ, tình cảm rất tốt.”

Dương Diệu Văn xác thật ngoài ý muốn: “Còn có chuyện này nữa sao?”

........

Mà giờ khắc này, người cũng có cảm giác bất ngờ giống như Dương Diệu Văn chính là người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện Diệp Sâm Nam.

Phó Thiếu Diễn cùng Diệp Sâm Nam mới chân chính là bạn thời thơ ấu, đại khái từ lúc còn mặc quần đũng, hai người đã biết nhau rồi.

Tuy rằng lúc học cấp hai, Phó Thiếu Diễn bởi vì cha mẹ bận công tác không rảnh chăm sóc anh đem anh giao cho ông ngoại bên kia ở mấy năm, nhưng lúc học mười một, vì gia đình xảy ra biến cố mà về lại thành phố này, học cùng lớp với Diệp Sâm Nam.

“Sao tôi lại không biết cậu với Mễ Kỳ năm đó đã từng yêu nhau vậy?”

Về chuyện của Mễ Kỳ và Diệp Sâm Nam, Phó Thiếu Diễn thật ra cũng biết một ít. Nhưng không thể coi là thanh mai trúc mã được, có thể bởi vì hai nhà có giao tình nên khi còn nhỏ chắc có gặp mặt qua vài lần.

Hơn nữa vị Mễ Kỳ tiểu thư kia có ông nội là người Mỹ nên cô từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ. Sau khi cha mẹ ly hôn, lúc mười mấy tuổi mới trở về Trung Quốc, sao có thể cùng Diệp Sâm Nam có giao tình từ nhỏ được?

Diệp Sâm Nam nhếch miệng cười khẽ, tiếng nói tản mạn: “Chính tôi cũng không biết chuyện này, làm sao cậu biết được chứ?”

Phó Thiếu Diễn nghe Tô Mính Hoàn ở cách gian nhỏ sau lưng không ngừng nói chuyện, thật có chút buồn cười.

Mấy ngày trước Diệp Sâm Nam đi nước ngoài không có ở nhà, nên phái mấy người khác đến đón anh, anh cũng nghe bọn họ kể một ít về tình hình của Diệp Sâm Nam hai năm nay.

Vừa rồi nghe cuộc nói chuyện bên kia anh cũng đã xác định cô gái này hiện tại cùng Diệp Sâm Nam có chút quan hệ gì đó.

Vì thế liền nói đùa: “Sao cậu không qua đó chào hỏi một cái thuận tiện giải thích một chút?”

Diệp Sâm Nam trầm ngâm nửa giây, ý vị không rõ mà nói: “Khó lắm mới nghe được người khác đánh giá “đúng” về tôi như vậy, qua đó cắt ngang lại không thú vị.”

Phó Thiếu Diễn chỉ cười không nói.

Tô Mính Hoàn không phát hiện điều gì, hoàn toàn không biết có tai vách mạch rừng, một điểm cũng chưa ý thức được nội dung cuộc nói chuyện của mình cùng Dương Diệu Văn đêm nay, tất cả đều bị hai con người đó nghe thấy hết rồi.

Cuối cùng Dương Diệu Văn hỏi cô: “Nếu đã biết những việc này, vậy em hiện tại suy xét như thế nào?”

Tô Mính Hoàn một lần nữa cầm lấy cái thìa, giống như suy tư cái gì đó mà uống một ngụm canh, lại cân nhắc một giây, mới từ tốn nói: “Dù sao liên hôn cũng rất quan trọng. Nếu ông nội thật sự có thể giữ lời thì có thể tính đoạn hôn nhân này chỉ là một giao dịch, em cảm thấy cũng rất có lời.”

Cô nói xong, lại dừng hai giây, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Dương Diệu Văn, giống như không sao cả mà mỉm cười.

Dương Diệu Văn biết mình khuyên cô nhiều cũng vô ích, hơn nữa từ góc độ nào đó mà nói, anh cũng tán đồng lựa chọn này của cô.

Dù sao con người vẫn luôn phải sống trong hiện thực, đặc biệt là những người con cháu hào môn như bọn họ, từ khi sinh ra liền bị định đoạt phải đi con đường này.

Cho nên anh muốn cho cô thấy mình vẫn sẽ luôn làm hậu thuẫn cho cô: “Chỉ cần em hạ quyết tâm, anh nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ em.”

Mấy năm nay, anh vẫn luôn hy vọng công ty dược Ích Khắc có thể trở về là thương hiệu đỉnh cao như năm nào.

Này không chỉ là tâm huyết của sư phụ năm đó mà cũng là tâm nguyện của anh.

Nhưng ở công ty anh thấp cổ bé họng, lại bị Tô Anh Huân chèn ép, nếu không có chú của Tô Mính Hoàn trọng dụng và đề bạt, có lẽ anh cũng không cố gắng đi được đến hiện tại mà đã sớm từ chức.

Hiện giờ Tô Mính Hoàn đã trở lại, lại hạ quyết tâm muốn thay cha cô lấy lại sĩ khí, đáy lòng anh rất vui mừng và kích động: “Nếu sư phụ biết, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.”

Tô Mính Hoàn ngồi đoan chính, lưng thẳng tắp.

Cô nhìn Dương Diệu Văn, đây là người bạn thân duy nhất có thể nghe cô kể hết tâm sự, lại kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ đem tất cả mọi thứ thuộc về cha em mà đoạt lại từ trong tay Tô Anh Huân.”

Dương Diệu Văn giơ chén rượu lên: “Chúc cho chúng ta có thể sớm hoàn thành ước nguyện.”

Hai người thoả mãn cùng nhau uống một hơi cạn sạch.

Buông chén rượu ra, Tô Mính Hoàn tiếp tục trở về nội dung chính mà đêm nay cô cùng Dương Diệu Văn gặp mặt, cười cười: “Thật ra hôm nay em có một tin tức tốt muốn chia sẻ cho anh biết.”

Cô nói cho Dương Diệu Văn biết, chú của cô đã đáp ứng cho cô thứ hai đến công ty làm việc, trước mắt sẽ làm quen một chút nghiệp vụ.

“Bây giờ cũng không biết đến lúc đó sẽ đem em sắp xếp vào vị trí nào, nhưng khẳng định sẽ không cho em tiếp xúc với hạng mục quan trọng.” Tô Mính Hoàn nói: “Bọn họ cũng đều biết lần này em trở về với mục đích gì, cho nên nhất định sẽ đề phòng em.”

Dương Diệu Văn đại khái cũng hiểu ý tứ của cô: “Anh có thể giúp em cái gì không?”

Tô Mính Hoàn gật đầu: “Thật đúng là muốn nhờ anh giúp em một chuyện gấp, nhưng không biết anh ở trong công ty có tiện giúp hay không.”

Dương Diệu Văn: “Trước nói anh nghe một chút xem sao.”

Tô Mính Hoàn suy nghĩ một chút, đây là chuyện tương đối bí mật, khác với việc phàn nàn vì tức giận cá nhân với Diệp Sâm Nam.

Cho nên vì muốn an toàn, cô quyết định chờ lát nữa vào trong xe rồi mới nói với Dương Diệu Văn.

Hai người ăn cũng không sai biệt lắm, không lâu sau liền rời khỏi nhà hàng.

Thấy bọn họ đi rồi, Phó Thiếu Diễn nhìn Diệp Sâm Nam phía đối diện từ nãy giờ vẫn im lặng chưa nói lời nào, anh bỗng muốn đùa giỡn một chút, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Hôm nay thật đúng là trùng hợp.”

May mắn nghe được một nội dung xuất sắc như vậy, thật muốn học hỏi một chút.

Diệp Sâm Nam buông dao nĩa, có lẽ là bởi vì những lời vừa rồi đã ảnh hưởng đến khẩu vị của anh, anh đột nhiên không có hứng ăn nữa.

Anh cầm lấy khăn giấy thong thả ung dung mà lau miệng, sau đó lại lau tay, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Phó Thiếu Diễn biết anh có nỗi khổ, mọi việc khó lưỡng toàn, mặc dù là người phóng khoáng tiêu sái như Diệp Sâm Nam, cũng có bất đắc dĩ của chính mình.

Diệp Sâm Nam tự giễu nói: “Kỳ thật cô ấy nói cũng không phải không có đạo lý.”

“...........” Phó Thiếu Diễn kỳ quái mà liếc anh một cái, cảm thấy hình như có điểm không thích hợp: “Này không giống như những gì mà cậu sẽ nói.”

Mấy anh em từ nhỏ chơi với nhau đến lớn, ai không biết Diệp Sâm Nam anh mạnh mẽ và kiêu ngạo đến cỡ nào.

Mặc dù không có biện pháp cự tuyệt trong nhà an bài liên hôn, nhưng với tính tình của anh, khẳng định cũng sẽ chọn một người nghe lời ngoan ngoãn, mọi chuyện đều nghe theo anh, nhân nhượng anh, có thể bị anh hoàn toàn khống chế.

Nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi, có thể khẳng định chắc chắn vị tam tiểu thư Tô gia này tuyệt đối không phải người chỉ biết hưởng thụ cẩm y ngọc thực, giàu có, đại tiểu thư xinh đẹp lại nông cạn, ngốc bạch ngọt.

Đây là người có dã tâm, hơn nữa dã tâm tựa hồ còn không nhỏ.

Diệp Sâm Nam cũng cảm thấy rất lạ, bởi vì mặc kệ là người nào nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, chắc canh sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng giờ khắc này, anh hình như cũng không có thất vọng, chỉ là cảm thấy có chút bực bội cùng có chút buồn cười.

Anh ra vẻ bi thương buông tiếng thở dài, thản nhiên mà cảm khái nói: “Thời nay đã khác xưa rồi, trước kia còn có thể kiếm cớ để trốn tránh, nhưng hiện tại, qua hai năm nữa tôi bước sang hàng ba rồi, rào cản này sớm hay muộn gì cũng đến. Không bằng đối mặt giải quyết sớm một chút, về sau còn có thể an tâm làm việc của mình.”

Phó Thiếu Diễn nửa tin nửa ngờ: “Thật sự đồng ý làm vậy?”

Diệp Sâm Nam thần sắc không rõ mà nhìn về phía Phó Thiếu Diễn, giọng thoải mái nói: “Cậu nói xem?”

**

Tô Mính Hoàn đơn giản nói sự tình cho Dương Diệu Văn biết, sau khi thương lượng xong, hai người thống nhất ý kiến, chuẩn bị tạm biệt nhau để về nhà.

Đúng vào lúc này, Tô Mính Hoàn mới vừa duỗi tay mở cửa xe.

Dương Diệu Văn tầm mắt vừa chuyển, thoáng nhìn thấy từ cửa chính nhà hàng có hai người đàn ông trẻ tuổi đi ra hình như nhìn rất quen mặt.

Trong đó một người hình như là thanh niên đang đi làm, vừa rồi ngồi ở gian nhỏ kế bên bọn họ.

Mà người bạn khác đi bên cạnh anh...........

Dương Diệu Văn nghiêng đầu nhìn chằm chằm người này một giây, sau đó thần sắc khẽ biến.

“Từ từ đã Mính Hoàn.”

Tô Mính Hoàn dừng lại một chút, không rõ nguyên do mà quay đầu lại hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”

Dương Diệu Văn chỉ chỉ về hướng Diệp Sâm Nam, Tô Mính Hoàn quay đầu lại nhìn theo phương hướng mà anh chỉ.

Chỉ thấy bởi vì Diệp Sâm Nam kia dáng người cùng diện mạo quá nổi bật, cô lập tức nhận ra, cảm thấy hơi bất ngờ một chút: “Tại sao anh ta lại ở chỗ này?”

Nhìn theo hai người Diệp Sâm Nam lên một chiếc Porsche màu trắng, Dương Diệu Văn mới kể cho cô nghe vừa rồi ở nhà hàng nhìn thấy người bên cạnh Diệp Sâm Nam ngồi ở cái gian nhỏ sau lưng bọn họ: “Em nghĩ lúc nãy chúng ta nói chuyện có bị bọn họ nghe thấy không?”

Tô Mính Hoàn nghe vậy, liền ý thức được cái gì, cả người nháy mắt cứng lại một chút.

Cô quay đầu lại mờ mịt mà nhìn về phía Dương Diệu Văn, nhanh chóng ở trong đầu nhớ lại một lần, lúc nãy cô ăn cơm đã nói những chuyện gì?

???

“.....................”

Dương Diệu Văn có chút lo lắng: “Nếu như anh ta thật sự đều nghe thấy được, sẽ không ảnh hưởng đến dự tính của em chứ?”

**

Đêm nay sau khi trở về, Tô Mính Hoàn nằm ở trên giường ngủ không được, nghiêm túc phân tích một chút câu nói cuối cùng của Dương Diệu Văn.

Nếu như tính là Diệp Sâm Nam nghe thấy được thì có thể như thế nào?

Anh không phải cũng giống cô sao, cũng đã ở sau lưng bình thản nói với bạn bè rằng anh đã nghĩ ra cách đuổi cô rời đi sao!

Như vậy cũng coi như là huề nhau.

Cũng không sợ anh lấy chuyện này ra chất vấn cô, thậm chí anh có thêm mắm thêm muối đem việc này cáo trạng với trưởng bối đi nữa, cô cũng có thể đúng lý hợp tình mà giận ngược lại không phải sao?

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc chọc tức anh.

Vạn nhất anh thật sự giận lên, mượn cớ này chạy tới mách lẻo với trưởng bối, đến lúc đó hôn sự này thất bại, điều kiện giữa cô và ông nội sắp dễ dàng lấy được như trở bàn tay phải làm sao bây giờ?

Vì tránh phiền toái không cần thiết.

Cô thấp thỏm lo nghĩ một hồi lâu, vẫn phải thỏa hiệp mà duỗi tay từ trên tủ đầu giường lấy di động, click mở tin nanh hai ngày trước Diệp Sâm Nam gởi cho cô, soạn một câu: 【 Đàn anh, ngày mai anh dự định sẽ dẫn tôi đi chơi ở đâu vậy? 】

.......

Lúc Tô Mính Hoàn gởi tin nhắn tới, Diệp Sâm Nam còn ở văn phòng mới của Phó Thiếu Diễn chưa về nhà.

Anh đi đến cửa kính trong suốt, ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, đèn nê-ông lúc sáng lúc tối cùng với một mảng đèn xe dung hòa với nhau tạo thành một dòng sông ánh sáng.

Anh thuận tay click mở di động.

Nhìn giọng điệu Tô Mính Hoàn ngoan ngoãn, so với vừa rồi khi ở nhà hàng phàn nàn anh quả thực là hai loại thái độ khác xa nhau, anh nhẹ nhếch môi cười nhạt.

Cái khác anh cũng có thể nhịn, nhưng cô còn nói anh là người keo kiệt, bạc tình, nói anh thậm chí không muốn cho nhiều của hồi môn hơn?

Lúc trước anh còn cảm thấy có chút kỳ lạ, cô đột nhiên thay đổi chủ ý tới gặp anh, tựa hồ có điểm không hợp với lẽ thường.

Nếu không phải hôm nay trong lúc vô tình nghe được buổi nói chuyện này, anh thật không thể tưởng được, cô gái nhỏ thích khóc năm đó bây giờ đã lột xác thành một nhân vật lợi hại như vậy.

Thì ra cô nguyện ý cùng anh gặp mặt, còn dám nói không phải anh không gả, hoàn toàn là vì giao dịch tài sản trong gia tộc?

Anh tắt di động bỏ lại vào túi, dời tầm mắt, từ trên cao nhìn xuống bóng đêm ngoài cửa sổ, huyệt thái dương lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

Mà bên đây Tô Mính Hoàn lại ôm di động chậm chạp chờ mãi cũng không thấy anh hồi âm.

Cô đem điện thoại ném sang bên cạnh, nằm thẳng người trên giường, trong lòng đã dần dần bắt đầu trở nên nôn nóng.

Lại qua mười mấy phút, đang lúc cô cân nhắc xem có nên trực tiếp gọi điện thoại nói chuyện thẳng tanh thành khẩn mà giải thích một chút với anh hay không thì bất chợt di động vang lên một tiếng “đinh”, là tin nhắn trả lời chậm chạp của Diệp Sâm Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play