Trái tim Tô Mính Hoàn đột nhiên nhảy lên, còn tưởng rằng anh thấy được mình.
Nhưng không ngờ ánh mắt của anh lại dừng lại nửa chừng, cuối cùng cũng không nhìn thấy cô bên cạnh mà nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn một lượt rồi kết nối cuộc gọi.
Tô Mính Hoàn đứng tại chỗ, tháo kính râm xuống, do dự một chút, chậm rãi đi tới, cô mơ hồ nghe thấy Diệp Sâm Nam đang uể oải mắng người trong điện thoại: “Tiểu tử, cậu làm gì mà làm ầm ĩ lên như vậy?”
Thực ra hôm nay là cuối tuần, tuần trước có mấy bài đăng đã được thảo luận trong nhóm, nói rằng đã lâu rồi mọi người chưa chơi bida cùng nhau, muốn tổ chức tụ tập.
Diệp Sâm Nam đã tính toán lịch trình thay đổi, ban đầu đã hứa với anh em rằng sẽ đi ra ngoài tham gia hoạt động hôm nay.
Nếu không phải vì hôm trước nhận được điện thoại của Tô Trạch Diệp, nói Tô Mính Hoàn sẽ đến gặp anh hôm nay, cho nên sau khi từ St. Petersburg trở về và hạ cánh, anh không về sau cuộc họp ở công ty mà tới quán cà phê đợi cô.
Anh trước giờ luôn thẳng thắn với bạn bè, trước nay cũng không che giấu điều gì, lo lắng rằng mọi người vẫn đang chờ đợi anh, anh liền nói với anh em trong nhóm rằng anh sẽ đi xem mắt vào buổi chiều và không có cách nào để chạy đến tham dự bữa tiệc của mọi người được.
Những lời này vừa nói ra, cả nhóm lập tức sục sôi.
Diệp Sâm Nam nói rằng anh đi xem mắt, điều này khiến vài người trong nhóm sợ hãi không nói nên lời.
Có lẽ anh đang nói đùa, hoặc là cố ý tìm một cái cớ để đi.
Nhưng cái cớ này có phải quá tùy tiện và qua loa quá hay không?
Diệp Sâm Nam anh có tư chất xuất sắc như vậy, vẫn cần phải đi xem mắt sao?
Tuy nhiên, cũng có hai người trong nhóm lớn lên cùng Diệp Sâm Nam và biết chuyện bên trong.
Chỉ là biết chuyện này có thể khiến cho Diệp Sâm Nam cảm thấy không thoải mái, vậy cho nên chưa từng có người tùy tiện nhắc tới ——
Người thừa kế có tiềm năng nhất trong tương lai của tập đoàn Diệp thị năm đó vì theo đuổi ước mơ bay lượn, không chịu nghe theo sự sắp đặt trong nhà để học quản lý và kế thừa gia nghiệp, vì vậy anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài làm một việc trao đổi điều kiện với các trưởng bối.
Chuyện này không phải là tin đồn mà là sự thật.
Nhưng một vài người trong số họ sau đó mới gặp Diệp Sâm Nam, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì quá mức khiếp sợ, họ đã trực tiếp gọi điện thoại cho đương sự, hỏi anh một cách hoài nghi: “Không phải em làm ầm ĩ, mà là em rất ngạc nhiên, sao tự nhiên anh lại chạy đi làm một việc nhàm chán như vậy?"
Diệp Sâm Nam thản nhiên “À” một tiếng: “Có vấn đề gì sao?”
“Không phải.” Người bạn trong điện thoại vừa buồn cười vừa không thể tin nổi: “Em thật là bội anh đấy, anh Sâm Nam. Bình thường anh đi ra ngoài chơi có rất nhiều cô gái nhỏ hận không thể nhảy vào người anh đó mà anh còn không thèm nhìn một cái, lần này anh có bị ai ép buộc hay uy hiếp không, nếu không thế nào anh lại chịu chạy đến đi xem mắt?”
Diệp Sâm Nam uể oải nói: “Nếu không phải mấy năm nay lão già vẫn luôn liên tục gây áp lực—“
Anh dừng lại một chút, đột nhiên sốt ruột giải thích: “Nói cho cậu cũng vô dụng, cúp máy đây!”
“Này này anh Sâm Nam, anh đừng cúp máy trước, bọn em cũng muốn quan tâm đến anh chứ. Nếu anh thật sự là bị ép buộc đến mức bất đắc dĩ, nói không chừng chúng em có thể giúp anh tìm cách tránh khỏi một kiếp này.”
“Tránh khỏi một kiếp này ư?” Diệp Sâm Nam hừ cười một tiếng: “Nói cho tôi biết làm thế nào để tránh được cậu đi.”
Tô Mính Hoàn đứng phía sau anh cách không xa, khoanh tay nhàn nhã đợi anh trả lời cuộc gọi xong.
Giọng nói của người đàn ông không cao không thấp, không xa không gần, đủ để cô nghe rõ ràng từng chữ.
Người bạn ở đầu dây bên kia nói gì với anh, Tô Mính Hoàn tất nhiên không có cách nào biết được, nhưng giọng điệu của Diệp Sâm Nam vẫn luôn thản nhiên:
“Trong lát nữa người ta sẽ đến, có chuyện gì vậy?"
Vài giây sau, anh cười lạnh, nửa đùa nửa thật: “Vậy tôi nói cậu bị tai nạn xe chạy đến bệnh viện thăm cậu, được chưa?”
“Được á! Vì đại sự cả đời của anh Sâm Nam, bây giờ em liền ra đường tìm xe tông em ngay bây giờ!"
“Cút đi.” Diệp Sâm Nam tùy tiện mà nhếch chân lên bắt chéo, ngồi trên ghế sô pha mà bình tĩnh mắng anh ta: “Nếu tôi không hài lòng với ai thì có hàng trăm cách để khiến cô ta tự rời đi, cần cậu ở đây nói phét à?"
“..................”
Tô Mính Hoàn đen mặt đứng phía sau nhìn chằm chằm ót anh, trợn trắng mắt.
Không vừa lòng với người ta, có hàng trăm cách để cô tự rời đi.
Nói chung là còn chưa có bắt đầu mà anh ta đã nghĩ đến các biện pháp để ép cô rời đi??
Nỗi xấu hổ khi bị từ chối năm đó dường như đột nhiên lan đến trái tim cô trong lúc này.
Tô Mính Hoàn khẽ nghiến răng, trong lòng cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh, nhất định phải vì đại cục.
Vì những kế hoạch trong tương lai, cô không thể bị loại khỏi cuộc chiến chỉ vì vài lời này.
Anh ta nói không là không sao?
Lần này e rằng không đơn giản như vậy.
Trước khi đến đây hôm nay, cô đã sớm làm công tác chuẩn bị.
Từ trước đến nay cô luôn là một người làm việc nghiêm cẩn và có kế hoạch, cô không bao giờ ra trận khi chưa có sự chuẩn bị kỹ càng.
Nếu cô đã đồng ý với nhà rồi, đã hạ quyết tâm tiếp nhận sự sắp đặt này, sao cô có thể không đi tìm hiểu tình huống của đối phương trong mấy năm gần đây như thế nào?
Bạn bè thân cận xung quanh cô không nhiều lắm và An Trì là một trong số đó.
An Trì là người hướng ngoại, quan hệ trong giới rất rộng, rất được lòng mọi người, hỏi chuyện gì cũng dễ.
Anh ta biết rằng gần đây có một cậu con trai của Trương gia rất gần gũi với Diệp Sâm Nam, bởi vì gia đình có liên hệ làm ăn, An Trì và cậu ta cũng coi như là quen biết.
Thực ra quan hệ của Trương thiếu gia này với Diệp Sâm Nam cũng không không thân thiết lắm, nhưng vì gia đình cậu ta kinh doanh vận tải, có danh tiếng ở miền bắc, để mở rộng thị trường nên cậu ta đã đến miền nam. Lúc nào cậu ta cũng cố gắng tìm cách nịnh bợ, muốn hợp tác với tập đoàn Diệp thị.
Trương thiếu gia muốn làm tốt công việc phía nam để các chú bác và anh em ở nhà phải nể phục, trước nhờ người tìm quan hệ, sau đó mới gặp được Diệp Sâm Nam nên cũng có chút nghe đôi chút về tình huống đặc biệt nhất từ vị Thái Tử gia của Diệp gia này.
Sau khi đàn ông uống chút rượu, đề tài cũng bắt đầu
Trương tiểu thiếu gia nói với An Trì, nói rằng trong lòng mọi người đều đoán được rằng một người đàn ông có điều kiện tốt như Diệp Sâm Nam, chưa từng thấy anh có một mối quan hệ nghiêm túc nào, bên ngoài anh cũng không lộn xộn, nếu về phương diện sinh lý không có vấn đề gì thì nhất định chính có người trong lòng rồi.
Theo những gì cậu ta biết, hình như khi còn đi học, anh đã đính hôn với một người bạn gái, cô ấy là một cô gái có hai dòng máu Trung Quốc - Mỹ.
Tuy nhiên, kết cục của hai người không mấy tốt đẹp, chủ yếu là do cha mẹ nhà gái biết được rằng Diệp Sâm Nam không muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà chỉ muốn trở thành phi công, họ đã chủ động ngỏ lời từ hôn với Diệp gia.
Từ đây về sau, cậu ta chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ người phụ nữ nào xung quanh Diệp Sâm Nam.
Có người cho rằng anh vì chuyện này mà bị đả kích, cũng có người cho rằng tình cảm của anh dành cho cô gái đó quá sâu đậm nên không thể dứt ra được.
Hơn nữa nghe nói, cô gái đó cũng yêu anh vô cùng.
Sau khi biết cha mẹ sắp từ hôn, cô ấy bất chấp sống chết, sau này vì để cứu vãn, cô ấy còn nhiều lần đến gặp trưởng bối của Diệp gia để cầu tình.
Nhưng Diệp gia sao có thể là người dễ nói chuyện như vậy!
Nghĩ lại Diệp lão gia, người đã chinh chiến trên thương trường nhiều năm, một ông già mạnh mẽ háo thắng như thế, bị người ta từ hôn đã cảm thấy mất hết mặt mũi, làm sao ông ấy có thể cho phép người khác lật lọng như kéo ngăn kéo?
Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đến mức cha mẹ của cô gái không còn cách nào khác đành phải gửi cô đến nhà ông ngoại ở Mỹ, hai người đã cách xa nhau hàng vạn dặm, kể từ đó và họ đã hoàn toàn xa cách.
Trương tiểu công tử cũng có nghe nói qua, nhưng cũng chưa từng gặp vị đại tiểu thư kia.
Có lẽ, cô gái mà Diệp Sâm Nam thích chắc chắn không tệ.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao những tiểu thư nhà giàu trong giới rõ ràng rất thích anh lại không dám dễ dàng đuổi theo.
Trước hết, mọi người đều tự nhận thức được rằng họ không thể bước vào được cửa của Diệp gia. Thứ hai, cậu ta cũng nghe nói về Diệp Sâm Nam và cô gái lai đó, không dễ để chinh phục một người đàn ông đã có người trong lòng nên mọi người đều rút lui.
Nhưng cũng không có thiếu những người mạnh bạo.
Mới năm ngoái, đại tiểu thư của Trình gia có tiếng tăm lừng lẫy ở Y thành, bởi vì gặp Diệp Sâm Nam một lần vào đại thọ 80 tuổi của Diệp lão gia, cô ấy đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên và chủ động theo đuổi anh một thời gian.
Gia cảnh và học vấn của Trình đại tiểu thư với các phương tiện đều không tệ, Diệp lão gia thực ra cũng rất hài lòng, hai nhà cũng có ý muốn tác hợp bọn họ ở bên nhau.
Ai ngờ Diệp Sâm Nam lại khinh thường người ta, điều này đã khiến lòng tự trọng của Trình đại tiểu thư nhà người ta bị tổn hại, thậm chí vì yêu sinh hận, hiện tại cô ấy vẫn luôn đối nghịch với Diệp gia trong kinh doanh, làm Diệp lão gia tức giận đến mức hận không thể trực tiếp trục xuất thứ con cháu ngỗ ngược, bất hiếu như anh ra khỏi gia môn.
Bảo anh quay về công ty để kinh doanh, anh không làm, bảo anh đi xem mắt nói chuyện yêu đương, anh cũng không quan tâm.
Diệp lão gia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra tối hậu thư cho anh, ông không mong đợi anh sẽ đóng góp gì cho công việc kinh doanh của gia đình trong tương lai, nhưng trong tương lai, nếu công ty bị ảnh hưởng vì lý do cá nhân của anh vậy mấy năm nữa anh đừng hòng mơ mộng làm phi công gì nữa.
Trương tiểu thiếu gia nói đến chỗ này có chút thổn thức thay cho anh: “Anh Sâm Nam sắp thi lên cơ trưởng rồi, thời khắc mấu chốt như vậy, hiện tại chắc anh ấy nhất định phải chịu rất nhiều áp lực.”
Lúc ấy Tô Mính Hoàn đã nghe những câu chuyện này từ An Trì, công bằng mà nói, cô cũng cảm thấy rằng Diệp Sâm Nam thực sự khá oan.
Chuyện này thật ra muốn trách cũng chỉ có thể trách Trình đại tiểu thư muốn cưỡng ép yêu anh, anh cũng là người bị hại mà.
Trình đại tiểu thư này cũng quá mạnh mẽ, đàn ông nào mà không thích những cô gái dịu dàng, cô ấy độc đoán như vậy có thể sẽ hợp hơn với kiểu cún nhỏ ngoan ngoãn, còn với những người đàn ông kiệt ngạo khó thuần, tràn ngập dã tính như Diệp Sâm Nam thì hiệu quả nhất định sẽ hoàn toàn ngược lại.
Tô Mính Hoàn đã quen với việc học hỏi từ những sai lầm của người khác, như Trình đại tiểu thư là tấm gương rất tốt cho cô.
Vì vậy, trước khi đến đây hôm nay, cô đã chuẩn bị tinh thần.
Hôm qua cô tra cứu thông tin về Trình đại tiểu thư trên mạng, phần giới thiệu trên Bách khoa toàn thư Baidu quả thực rất xuất sắc và ưu tú.
Tô Mính Hoàn rất tự biết mình, mặc dù học lực và ngoại hình đều không tồi nhưng so với những người khác thì vẫn kém xa.
Ngay cả đàn chị xuất sắc như thế mà Diệp Sâm Nam còn không vừa mắt, vậy thì cô khẳng định càng không đạt.
Nhưng ưu điểm duy nhất của cô ở chỗ, khác với Trình đại tiểu thư kia, cô không nhiệt tình với anh như vậy.
Cô đã hứa với trưởng bối trong gia đình sẽ đến gặp anh, đương nhiên là cô có mục đích riêng của mình.
Hai ngày trước An Trì hỏi cô: “Nếu như trong những năm này Diệp Sâm Nam vẫn độc thân là bởi vì trong lòng thật sự có người, ở bên cạnh anh ta, em không cảm thấy khó chịu sao?”
Lúc đó Tô Mính Hoàn cũng nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, cuối cùng cô cảm thấy cũng không có gì khó chịu cả.
Bởi vì cho dù trong lòng anh không có ai, thì dù sao anh cũng sẽ không thích cô.
Cho nên để ý nhiều như vậy làm gì?
Còn rất nhiều điều ý nghĩa và quan trọng hơn đang chờ cô hoàn thành trong tương lai, hoàn toàn không cần thiết cứ mãi vướng vào một vài tình yêu vụn vặt.
Lo lắng về một điều chưa xảy ra chỉ là một điều tầm thường mà thôi.
Hơn nữa, vẫn còn phải xem liệu cuộc hôn nhân này cuối cùng có thành công hay không. Cô luôn cảm thấy việc ông dễ dàng đồng ý với những điều kiện mà cô đưa ra như vậy có chút đáng ngờ.
Cho nên cô còn cần thời gian chứng minh, hiện tại chỉ có thể đồng ý trước, cùng chờ xem.
Chỉ là hôm nay cô hạ quyết tâm đồng ý đến với anh, nhưng lại vô tình để cô nghe thấy Diệp Sâm Nam nói rằng anh đã nghĩ ra cách đuổi cô đi, điều này khiến lòng cô có chút không thoải mái.
Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cô dùng lý trí tỉnh táo nói cho cô biết, không sao cả, không sao cả, dù sao cô đến với anh cũng không phải là vì thật sự muốn nói chuyện yêu đương cùng anh.
Mọi người đều vì mục đích của riêng mình mà bất đắc dĩ có cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Ai cũng sẽ có nhược điểm của mình.
Tô Mính Hoàn cảm thấy rằng bây giờ cô đã nắm bắt được điểm yếu của anh.
Nghĩ lại thì, cho dù anh đã nghĩ ra cách để đuổi cô đi, có lẽ anh sẽ không trở mặt lại với cô lúc này.
Dù sao với chuyện của Trình đại tiểu thư lúc trước, ít nhiều gì anh cũng sẽ lo lắng nếu lần này mình vô tội bị liên lụy thì sẽ ra sao, sau đó Diệp lão gia sẽ tức giận đến mức cắt ước mơ bay lượn của anh tan thành mây khói.
Nghĩ như thế, trong lòng Tô Mính Hoàn đột nhiên nhẹ nhõm rất nhiều, biểu tình trên mặt từ ảm đạm lúc đầu dần dần khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn gợi lên một nụ cười có chút đắc ý.
Chỉ cần nắm được điểm yếu của anh, cô sẽ có lòng tin.
Anh càng muốn thoát khỏi cô, cô càng muốn xem trong lòng anh chống cự nhưng lại không làm gì được cô, đó cũng là một cách trả thù năm đó bị tên kiêu ngạo này cự tuyệt.
Bên kia, Diệp Sâm Nam lười nghe đối phương nói nhảm, đã cúp điện thoại.
Tô Mính Hoàn tự hỏi trong lòng, cô có nên lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh và quay lại lần nữa, cứ giả vờ như không nghe thấy gì và làm theo quy trình đã định trước đó một lúc, hay nên cư xử như thế nào?
Nhưng trước khi cô kịp đưa ra quyết định, Diệp Sâm Nam đã cất điện thoại, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, như thể đang chuẩn bị làm gì đó.
Kết quả là vừa quay người lại, hai người đã chạm mặt nhau, cả hai đều sửng sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT