Diệp Sâm Nam nói chuyện điện thoại cũng chậm rãi đi đến, Tô Mính Hoàn ngại làm phiền anh, sau khi kéo rèm xong lại muốn rời đi nhưng bị Diệp Sâm Nam giơ tay ngăn cản.

Tô Mính Hoàn trừng mắt nhìn anh, nghĩ đến anh đang nói chuyện điện thoại liền không mắng anh.

Bên này đúng lúc Diệp Sâm Nam nói chuyện điện thoại xong, anh cất điện thoại, muốn cười mà không được nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Mính Hoàn, trêu nói: “Thật sự không cần à?”

Tô Mính Hoàn lùi về phía sau hai bước kéo xa khoảng cách giữa cô và anh, dựa vào tường bằng thủy tinh, ánh mắt miễn cưỡng nhìn anh: “Đừng nói nhảm nữa.”

“Đây là của em nên em vốn phải nhận.” Anh lại nhét bao lì xì vào trước mặt cô: “Không có nên nhận hay không nên nhận, cũng không có gì tham lam như vừa nói cả.”

Tô Mính Hoàn rũ mắt nhìn phong bì đỏ trước mặt, do dự trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Sâm Nam, mở to đôi mắt vô tội lại im lặng chớp mắt, sau đó lẩm bẩm nói: “Anh đồng ý lấy Ích Khắc cho tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi.”

Làm người không thể quá tham lam, cô hiểu đạo lý này.

Đại khái Diệp Sâm Nam cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của cô cho nên có chút không vui nhíu mày lại.

“Tô Mính Hoàn.” Anh nghiêm túc gọi cô một tiếng.

Ánh mắt Tô Mính Hoàn nhìn thẳng về phía anh.

Diệp Sâm Nam nói: “Kia chỉ là một món quà, tôi không hy vọng em vật chất hóa nó.”

Không vật chất hóa nó?

Tô Mính Hoàn âm thầm nghĩ, nhưng nó chính là một đồ vật làm điều kiện trao đổi, nghĩ vậy cũng không có vấn đề gì.

“Tôi đồng ý mua nó với giá cao tặng lại cho em,là muốn làm em vui vẻ, muốn em cam tâm tình nguyện cùng tôi đính hôn.” Diệp Sâm Nam thử thăm dò cô hỏi: “Em có hiểu ý tôi không?”

Lông mày tinh xảo của Tô Mính Hoàn nhíu lại, vẻ mặt hơi nghi ngờ nhìn anh. Cái gì mà gọi là muốn cho cô được vui vẻ? Cái gì mà muốn cô cam tâm tình nguyện đính hôn với anh? Nếu thật sự muốn làm cô cam tâm tình nguyện, vậy tốt nhất đừng ép cô đính hôn mới đúng.

Tuy rằng, anh đem Ích Khắc mua lại, lấy điều kiện đính hôn đưa lại cho cô, cô thật sự cảm kích nhưng cũng thật sự cảm thấy vừa mừng vừa sợ.

Nhưng muốn nói đến thật sự vui vẻ…

Tô Mính Hoàn nghiêm túc hỏi chính bản thân mình, cô cũng không nói được cảm giác này là gì.

Nếu phải tìm một từ để hình dung, có lẽ chỉ có thể là buồn vui lẫn lộn?

Buồn là bởi vì hạnh phúc cả đời của mình cứ như vậy mà giao phó ra bên ngoài.

Vui vì cũng coi như đạt được ước nguyện, về sau trên phương diện sự nghiệp có mục tiêu phấn đấu.

Cô cân nhắc từ ngữ, chỗ hiểu chỗ không trả lời: “Tôi cảm thấy… Điều kiện anh với tôi rất vừa lòng, cho nên tôi coi như rất vui vẻ, rất cam tâm tình nguyện.”

Diệp Sâm Nam nghe cô nói lời này, tức giận cười một tiếng, nhấn mạnh lại lần nữa với cô: “Ý tôi là, em có thể đừng coi nó như một điều kiện được không?”

Tô Mính Hoàn nhíu mày càng chặt lại, bị mấy lời nói lòng vòng của anh làm khó, đang định phản bác lại: “Nhưng nó là…”

Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, lại bị tiếng chuông điện thoại của Diệp Sâm Nam vang lên lần nữa cắt ngang.

Diệp Diên Phong gọi điện tìm anh, nói anh đến đón mẹ.

Mặc dù từ trước đến nay Diệp Lương Tự luôn chướng mắt ng�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play