Trên đường Tô Mính Hoàn lái xe trở về nhà lại đi nhầm đường quốc lộ khiến cho cô lang thang hơn nửa giờ cũng chưa về đến nhà.

Lúc đến trạm đèn đỏ tiếp theo, cô dừng xe lại ngồi chờ.

Màn đêm trong thành phố chói lóa ánh đèn, biển người phía trước giống như đàn ngựa mạnh mẽ chạy qua.

Ông nội nói cho cô thời gian một tuần suy nghĩ thật kỹ, nếu như thật sự không muốn, ông cũng sẽ tôn trọng quyết định của cô lựa chọn.

“Cháu muốn lấy lại 10% cổ phần thuộc về ba cháu trước kia, cùng với bệnh viện Ích Khắc do một tay ông ấy dựng lên.”

Đây là lý do lúc trước cô đồng ý nghe theo sự sắp xếp liên hôn ở trong nhà, cô muốn “Của hồi môn” từ ông nội.

Chỉ là Triệu gia tương lai có thể mang lại lợi ích cho tập đoàn Trường Thuận, nhưng không đủ để cho ông nội lấy ra vật hy sinh lớn như vậy. “Cổ phần của ba cháu có thể cho cháu, nhưng bệnh viện Ích Khắc, vốn dĩ chính là công ty con dưới trướng của tập đoàn, Mính Hoàn, đây là điều không có khả năng.”

Ngay lúc đó không có khả năng, hiện tại lại không cần cô tự động mở miệng, ông nội liền chủ động đưa ra đề nghị có thể đưa cho cô.

Có thể biết, rốt cuộc bọn họ coi trọng mối liên hôn với Diệp gia như thế nào, thậm chí còn đem quyền chủ động trao vào tay cô.

Nhưng cũng là bởi vì chuyện này xoay ngược lại quá đột ngột, ngược lại khiến cô sinh ra một chút bất an nho nhỏ.

**

Sau đó mấy ngày, Tô Mính Hoàn vẫn luôn một mực ở trong nhà chỗ nào cũng không đi.

Lần này tốt nghiệp trở về, cô đi Bắc Kinh học công việc tiếp quản, tính toán sau khi trở về, trực tiếp tiến vào công ty.

Nhưng những người lớn trong nhà đó từng người khuyên bảo cô, nhiều năm vất vả như vậy, cuối cùng cũng chờ đến khi tốt nghiệp, trước tiên thong thả nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước, đến lúc đó lại để cho bác dâu cả đem cô đi làm quen với công việc.

Nhưng thời gian không đợi người.

Cô học lên đại học và thạc sĩ, học song song quản lí thương nghiệp và y dược, nỗ lực trả giá nhiều gấp đôi người khác, chính là vì thừa dịp tuổi trẻ học nhiều thêm một chút, chờ đến khi tốt nghiệp nắm chắc được thời gian trở về làm chuyện chính.

Hiện giờ đã trở lại, làm sao cô có thể mỗi ngày đều nhàn rỗi ở trong nhà.

Mấy ngày nay ở trong nhà, cô bằng tốc độ nhanh nhất xem xong hết tất cả tài liệu hoạt động trong công ty. Còn tập trung nghiên cứu và phân tích kỹ càng tỉ mỉ số liệu về những sản phẩm quan trọng của bệnh viện Ích Khắc, còn dựa vào lợi và hại mà đưa ra phương án giải quyết.

Bệnh viện Ích Khắc là một viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật sinh vật dưới trướng Trường Thuận, là ba cô đã dùng hết tâm huyết một tay sáng lập lên thương hiệu chủ yếu nhờ đến sự tín nhiệm trong chế tạo thuốc.

Năm đó ở trong nước, bất kể những xí nghiệp nào buôn bán thuốc, bệnh viện Ích Khắc luôn trở thành lựa chọn đầu tiên, mọi người đối với nó có độ tin cậy cực cao, cho nên chúng rất nhanh liền trở thành thương hiệu sản xuất dẫn đầu ngành OTC trong nước.

Chỉ là, nó từ hưng thịnh đến suy tàn, thật sự là đi quá nhanh, đúng là thành công nhanh chóng nhưng không bền lâu.

Đây đều là bởi vì lần ngoài ý muốn đó, ba đột nhiên rời thế, cả một thương hiệu cùng với người sáng lập đều lập tức suy sụp.

Tô Mính Hoàn cầm máy tính ngồi ở trên ghế sô pha ban công, mệt mỏi ngồi trên ghế cao, mặt mày ủ rũ nhíu mày nhìn kết quả phân tích số liệu gần mười năm của bệnh viện Ích Khắc.

Từ sau khi ba qua đời, ông nội đem bệnh viện Ích Khắc giao cho chú ba Tô Anh Thành quản lý, thương hiệu có độ tin cậy rõ ràng đã bị thoái hóa qua từng năm.

Cho đến bây giờ, rất nhiều thuốc bởi vì phản hồi của người bệnh đã không bằng trước kia, đều đã đình chỉ sản xuất đưa ra thị trường.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, nếu như thương hiệu này còn không kịp cứu vớt, chỉ sợ không qua được hai năm, khả năng thật sự sẽ mai danh ẩn tích trên thị trường thương nghiệp.

Tô Mính Hoàn chậm rãi nâng mí mắt từ trên màn hình máy tính lên, nhìn xa vài giây, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Mãi đến khi điện thoại vang lên, cô mới lấy lại tinh thần.

Gọi điện thoại tìm cô là anh cả Tô Trạch Diệp, hỏi cô hai ngày này có thời gian hay không.

Tô Mính Hoàn: “Có chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì quan trọng lắm.” Thật ra Tô Trạch Diệp bị mẹ không trâu bắt chó đi cày nên mới gọi điện thoại đến cho cô.

Trải qua chuyện lần trước, Liễu Ngọc Hoa lo lắng nếu tiếp tục làm công tác tư tưởng từ chỗ Tô Mính Hoàn, khuyên cô đi tiếp xúc cùng người ta sẽ khiến cho cô phản cảm.

Cho nên liền suy nghĩ ra biện pháp, ra chủ ý để con trai tới nói chuyện cùng cô.

“Nhưng mà lần trước Diệp Sâm Nam cứu em ở bờ biển, điện thoại và ví tiền đều bị chìm. Buổi tối ngày hôm đó lúc ăn cơm cùng cậu ta, anh vốn dĩ nói muốn bồi thường cho cậu ta, nhưng cậu ta không cần. Tuy rằng cậu ta có lẽ không thấy gì, nhưng anh cảm thấy vẫn nên đáp lễ lại cho người ta, em cảm thấy có phải hay không?”

Sáng sớm tinh mơ lại nghe thấy cái tên này.

Tô Mính Hoàn ngồi xổm thấp xuống bàn, một tay vịn mép bàn, trong lòng đã lờ mờ đoán được lại muốn nói đến chuyện gì.

Cô thuận theo hỏi lại: “Vậy sau đó thì sao?”

“Là như vậy đấy, anh gần đây phải đi công tác ở nơi khác, hai ngày nay Diệp Sâm Nam cũng không ở nhà, thời gian không khớp.” Tô Trạch Diệp biểu đạt vô cùng uyển chuyển: “Đồ vật anh đã chuẩn bị xong, ngày nào đó em rảnh thì mang đi cho cậu ta được không?”

Tô Mính Hoàn nghe xong, còn chưa kịp trả lời, người đã chậm rãi ngồi trên sàn nhà.

Cô ngửa đầu lên trời nhẩm tính thời gian, khoảng cách từ ngày hôm đó đến nay đã được năm ngày.

Ông nội nói, cho cô thời gian một tuần suy nghĩ.

Gần đây bên bác dâu cả vẫn không có động tính gì, cô cũng không có liên hệ với bất kì người nào ở Tô gia.

Xem ra, bọn họ đang muốn đáp án rồi.

Đại khái là lần trước cô trở về nói những lời tàn nhẫn đó, cho nên lần này bọn họ mới không dám trực tiếp yêu cầu cô cùng người ta gặp mặt, mà nghĩ đến phương thức quanh co này để thử xem quyết định của cô.

Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, cúi đầu thả tóc xuống.

Màn hình máy tính vẫn còn đang sáng, ánh mắt cô trong lúc vô tình dừng lại trên một đống con số.

Bắt đầu từ năm ngoái tổng số sản phẩm thuốc mà bệnh viện Ích Khắc tiêu thụ được so với tổng số sản xuất ra đã có số âm, hơn nữa một năm cũng không được coi là thuận lợi.

Cuối năm ngoái còn xử lí tài sản có hại tồn đọng nhiều năm hết 5784.22 vạn tệ.

Cứ như vậy đi tiếp, chỉ sợ số liệu năm nay nhìn còn càng thêm khó coi.

Trong điện thoại, anh cả còn có lòng tốt thương lượng với cô, giải thích anh ấy thật sự có chuyện quan trọng cần đi gấp, phải đi công tác hơn nửa tháng, chỉ đảnh phải nhờ cô giúp chuyện này.

Nhưng mà thời điểm này suy nghĩ của Tô Mính Hoàn giống như đã nhìn xuyên thấu qua máy tính trong thời gian ngắn ngủi về rất nhiều năm trước.

Khi còn nhỏ bằng tuổi học mẫu giáo, có ngày ba trở về từ công ty, tâm trạng phá lệ vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, ông liền bế cô vào thư phòng, hỏi: “Tiểu Hoàn của chúng ta thích cái tên nào phía trên nhất?”

Tô Mính Hoàn khi đó ngay cả chữ cũng không biết, chỉ tùy tiện chỉ một cái, giọng nói ngọt như sữa: “Hai chữ này viết nhìn đẹp nhất!”

Ba cao hứng cười khóe mắt đều lộ ra nếp nhăn: “Nếu như tiểu Hoàn thích cái này, vậy ba liền chọn cái này!”

Tô Mính Hoàn tò mò hỏi: “Đây là tên ai vậy? Có phải là em trai mà mẹ sắp sinh cho con không?”

“Không phải.” Ba nói: “Đây là một đứa con khác của ba.”

Lúc ấy tuổi còn quá nhỏ không hiểu chuyện, vừa nghe thấy, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Mãi đến khi trưởng thành mới hiểu được, hóa ra hai chữ “đứa con” này, đó chính là bệnh viện Ích Khắc một tay ông dồn hết tâm huyết dựng lên.

Mà tên của bệnh viện Ích Khắc, vẫn là lúc trước ba nghĩ ra mấy cái tên, để cho cô tùy tiện chọn.

Giọng nói của ba ôn hòa vẫn rõ ràng như in.

Ông nói: “Về sau tiểu Hoàn phải học hành thật tốt, lớn lên liền tới trợ giúp ba được không?”

Tô Mính Hoàn gật đầu như con gà một thóc, giọng nói trong trẻo trả lời: “Vâng!”

Hồi ức đến đây, mũi cô bỗng nhiên cay xè, mím môi hít một hơi thật sâu.

Bên kia điện thoại, Tô Trạch Diệp thấy cô một lúc lâu không trả lời, lại kiên nhẫn thăm dò hỏi: “Nếu như thật sự không muốn, vậy chờ anh trở về rồi lại nói.”

Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trầm ngâm hai giây, sau đó duỗi tay đóng máy tính lại, giọng nói bình tĩnh đáp ứng: “Được, em đi.”

**

Được cô đồng ý, buổi tối hôm nay, Tô Trạch Diệp liền đem lễ vật đến đưa cho cô.

Là một bộ Stefano Ricci kính râm phi hành, giá trị năm con số đối với Diệp Sâm Nam mà nói thì không tính là xa xỉ, nhưng làm quà tặng để bạn bè tặng cho nhau là thích hợp nhất. Huống hồ anh lại là phi công, thứ này thích hợp với anh nhất.

“Hai ngày nay anh ta ở St. Petersburg, khả năng cuối tuần mới có thể trở về.” Anh cả hỏi cô: “Nếu không anh đem số điện thoại của anh ta cho em?”

Tô Mính Hoàn nhớ đến lần trước bản thân mình kéo đen số điện thoại kia, dừng lại, nói: “Vừa đúng lúc cuối tuần em cũng đến sân bay đón Vân Nghệ, hai ngày nay em ấy đi Thượng Hải tham gia thi đấu. Nếu không anh hỏi Diệp Sâm Nam chiều hôm đó có thể hay không, em tiện đường mang qua.”

Tô Trạch Diệp gật đầu, khi rời đi, dường như còn lo lắng gì đó, lại quay đầu lại giải thích với cô: “Em cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh nói với anh ta, em chỉ là giúp anh tặng đồ cho anh ta mà thôi.”

Tuy rằng nói Tô gia bọn họ vô cùng muốn thúc đẩy việc hôn nhân này, nhưng cũng không thể biểu hiện đến quá mức chủ động, nếu không sẽ mất giá trị con người quá mức.

Sau khi tiễn anh cả về, Tô Mính Hoàn ngồi ở trong phòng khách xem lễ vật, thầm nghĩ lão gia tử một lòng muốn kết thân cùng Diệp gia, bản thân chính là muốn theo đó nịnh bợ, hiện tại còn rối rắm chủ động hay không, còn có ý nghĩa gì?

Như vậy ngược lại còn khiến cho bản thân ra vẻ đạo mạo, còn không bằng biểu hiện đơn giản một chút.

Dù sao cô cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như đã hạ quyết tâm đáp ứng việc này, vậy thì sẽ dùng tâm trạng tốt để đối đáp.

Nếu như là liên hôn, cùng thiếu gia Triệu gia hay công tử Diệp gia đều giống nhau.

Giống như là bác dâu cả nói, các trưởng bối bọn họ cũng đều như vậy.

Bao gồm cả hôn nhân của anh cả và anh hai, cũng đều là vì cân bằng lợi ích gia tộc, trong nhà sắp xếp người vợ môn đăng hậu đối kết hôn.

Liên hôn thương nghiệp đối với những đứa trẻ xuất thân trong loại gia đình này như bọn họ, vốn dĩ đều xuất hiện một loại sự kiện phổ biến như vậy.

Cô từ khi còn nhỏ đã sớm nhận thức được việc này, cho nên sớm đã có chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận sự thật.

Lúc trước bài xích Diệp Sâm Nam, dù sao cũng là bời vì chuyện xấu hổ thời cấp ba.

Thật ra cẩn thận nghĩ lại cũng coi như là không có gì, so sánh với lợi ích của cuộc hôn nhân này mang lại cho bản thân, thật sự không lỗ.

Có chịu nhục mới gánh vác được trọng trách nặng nề, làm việc lớn không thể dính vào tiểu tiết.

Tuy rằng nhớ lại năm đó Diệp Sâm Nam đối xử với cô bằng thái độ lạnh lẽo, trong lòng có chút khó chịu, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.

Hơn nữa đã phát triển đến một bước này rồi, cô ngược lại còn nhiều thêm vài phần tò mò, thiếu niên cao ngạo năm đó, đã từng kiên định cự tuyệt cô nói hai người tuyệt đối không có khả năng, coi như nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ thế nhưng sẽ có ngày hôm nay đi?

Tô Mính Hoàn nhấc mí mắt lên châm chọc cười một cái, cũng không biết hiện tại Diệp Sâm Nam có tâm trạng như thế nào?

Hơn nữa đúng là trời trêu đùa ý người, thế nhưng trời xui đất khiến cho cô một cơ hội trả thù năm đó bị cự tuyệt, cô có phải nên nắm chắc cơ hội này hay không?

**

Vân Nghệ tham gia xong cuộc thi nhiếp ảnh, 5 giờ chạng vạng tối cuối tuần ngồi máy bay trở về Y thành.

Tô Mính Hoàn ngủ hết trưa, dậy dọn dẹp lại một lượt, ba giờ xuất phát từ trong nhà.

Tô Trạch Diệp đầu tiên thông báo qua điện thoại cho Diệp Sâm Nam, gửi tin nhắn nói cho Tô Mính Hoàn, buổi sáng hôm nay Diệp Sâm Nam về nước, buổi chiều ở công ty họp, bảo cô đến lúc đó trực tiếp đến quán cà phê sân bay tìm anh.

Sau khi Tô Mính Hoàn lái xe đến sân bay, dựa theo thời gian đã hẹn đến địa điểm.

Trong tay cô cầm theo một hộp quà trắng tinh xảo, đeo kính râm, đi đôi giày cao gót, trên sàn nhà cẩm thạch phát ra âm thanh lộc cộc giòn vang, tạo ra một cảm giác hùng hồn như đi trên chiến trường.

Quán cà phê tầng hai, Tô Mính Hoàn một đường cân nhắc xem chờ lát nữa nên xưng hô với Diệp Sâm Nam như thế nào?

Muốn có quen hay không, muốn xa lạ hay dùng quan hệ xấu hổ, cô thật sự nghiêm túc suy nghĩ kĩ xem làm thế nào để cùng anh giao lưu thích hợp nhất.

Miên man suy nghĩ đến khi đi đến cửa quán cà phê, cô đứng ở cửa hít sâu một hơi, chắc chắn chuẩn bị tốt, mới đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng âm nhạc nhẹ nhàng, hương thơm xộc thẳng vào mũi.

Cô đứng ở cửa ánh mắt do dự nhìn một vòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng đầy khí chất nổi bật hẳn.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, tư thái ung dung, một thân đồng phục cơ trưởng được ủi phẳng, cả người tản ra vẻ đẹp trai và cao quý.

Hơn nữa so với những đồng nghiệp khác có mặt trong quán cà phê, trên người anh phảng phất còn nhiều hơn một chút quý phái và kiêu căng.

Trong tay anh cầm quyển sách, uống cà phê, không chút để ý ngồi đọc.

Đại khái là ánh đèn quán cà phê quá ái muội, đem ngũ quan của anh phác họa đến vô cùng gợi cảm.

Tô Mính Hoàn cũng nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, chần chờ ngắn ngủi một chút.

Ai ngờ hình như anh phát hiện có người nhìn mình, đột nhiên không kịp đề phòng mà ngước mắt nhìn sang, trực giác của Tô Mính Hoàn làm trái tim chợt nhảy lên một nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play