Khi trở về từ biển đã là hoàng hôn. Tô Mính Hoàn thay chiếc váy sạch sẽ, đến đài lộ thiên gặp anh cả nói lời chào: "Buổi tối em có việc, vì vậy em sẽ không ăn cơm cùng mọi người."
Tô Trạch Diệp hơi lạ lùng hỏi: "Chuyện gì mà quan trọng đến mức phải đi hôm nay vậy? Không phải anh đã nói với Diệp Sâm Nam rằng chúng ta sẽ ăn cơm với nhau tối nay sao? Bởi vì anh ta đã cứu mạng của em, em không thể từ chối được."
Tô Mính Hoàn nhớ lại những lời vô tình nghe thấy lúc bạn chiều. Cô nói với thái độ lạnh lùng: "Anh ta không cần đâu."
Tô Trạch Diệp cảm thấy có chút bất mãn: "Nếu em không đi thì có vẻ không được lịch sự cho lắm."
Tô Mính Hoàn cảm thấy lễ phép hay không không quan trọng. Cô chỉ biết nếu hôm nay cô ăn bữa cơm này thì cô sẽ không thể ngẩng đầu lên được.
"Thật ra, việc em có đi hay không không quan trọng." Tô Mính Hoàn giải thích nghiêm túc với anh cả: "Nếu anh thật sự tò mò về nguyên nhân, anh có thể hỏi trực tiếp anh ta. Rất có thể anh ta đã hối hận vì cứu em cũng nên."
Tô Trạch Diệp hoàn toàn bối rối: "Nói hươu nói vượn, sao Diệp Sâm Nam lại là người như vậy được."
Tô Mính Hoàn không giải thích gì thêm, cô chỉ cười khẽ, đong đưa bàn tay làm động tác cúi chào anh, sau đó xoay người rời thuyền.
"À... còn nữa" Khi đi đến chân cầu thang, cô quay lại chân thành nói với anh cả: "Anh và bác gái không cần lo lắng về em và Diệp Sâm Nam đâu, chúng em thật sự không có khả năng, thật đấy.”
Tô Trạch Diệp muốn hỏi "Tại sao?" nhưng Tô Mính Hoàn đã nhanh chóng rời đi.
Tô Trạch Diệp nhìn theo bóng dáng cô rời đi, thở dài. Anh ta không hiểu tại sao chuyện lại như vậy, rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề? Rõ ràng mọi thứ đang phát triển rất thuận lợi, hơn nữa còn có một số thu hoạch ngoài dự kiến cơ mà.
Buổi sáng, anh ta cố ý tìm gặp Diệp Sâm Nam để nói chuyện với anh nhưng không phát hiện đối phương có bất kỳ điều gì bất thường. Vậy tại sao em gái của anh ta lại có thái độ bướng bỉnh như vậy?
Sau khi về nhà, Tô Trạch Diệp đã phải giải thích rõ ràng cho mẹ về những gì Tô Mính Hoàn nói. Mẹ hỏi anh Diệp Sâm Nam có thái độ thế nào.
Rất bình thường, anh cảm thấy như thế.
Buổi tối lúc ăn cơm, anh thay Tô Mính Hoàn tìm lý do lấp liếm, nói là có việc gấp không có thể đi được, Diệp Sâm Nam cũng không nói gì.
“Con thấy cậu ta cũng xem như là người có giáo dục đấy, nhất định sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt này.” Đây là cái nhìn của Tô Trạch diệp đối với người em rể tương lai của mình.
Liễu Ngọc Hoa vừa nghe như vậy liền càng thêm vừa ý với người cháu rể Tô gia này, vì thế lại căng da đầu gọi điện thoại cho Tô Mính Hoàn.
Khi Tô Mính Hoàn nhận được điện thoại, cô đang cùng Vân Nghệ ở trung tâm thương mại chọn quà cho người em trai mười một tuổi kia của mình. Tuy nói hai chị em cũng không thân thiết gì mấy nhưng tốt xấu gì thì cũng có quan hệ huyết thống.
Khi điện thoại đổ chuông Tô Mính Hoàn thực sự rất phiền lòng.
Nhưng cô vẫn khắc chế ngữ khí cùng bác gái nói có lệ hai câu, cuối cùng thật sự bị buộc hỏi đến đau đầu cô mới thở dài nói: “Hai ngày này con sẽ bớt chút thời gian quay về nhà một chuyến, đến lúc đó con sẽ tự mình giải thích lý do với ông nội, miễn cho bác phải nhọc lòng.”
Liễu Ngọc Hoa nóng nảy: “Thật sự không suy xét chút nào sao?”
Gió đêm mang theo một tia lạnh lẽo, nhánh cây ngoài viện sàn sạt rung động.
Căn nhà lớn màu xám phong cách cổ xưa, ưu nhã lại hoài cổ, so sánh với những căn biệt thự lớn được xây dựng những năm gần đây càng làm bật lên phẩm vị và địa vị xã hội chủ nhân của nó.
Lúc này đúng vào thời điểm Tô gia dùng bữa tối, đèn đuốc trong phòng sáng trưng từ cửa kính hình cung lớn rọi ra ngoài làm cho toàn bộ sân mang theo sắc màu ấm áp.
Trong phòng, cả gia đình đang ngồi vây quanh bàn ăn, trên đầu là một chùm đèn treo sáng ngời kiểu Trung Quốc, trên bàn đặt thức ăn tươi mới, phong phú.
Không khí trên bàn cơm an tĩnh mà trầm thấp, ai cũng không nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ có tiếng đũa đụng chén rất khẽ.
Đối mặt với một bàn đầy món ngon mỹ vị, mọi người gần như không ăn uống gì. Đặc biệt là Tô lão gia tử, mặt mày tối tăm, rõ ràng là cảm xúc đang xuống dốc.
Mấy người trẻ tuổi bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Dù sao thì hạng mục nghiên cứu mới nếu không thể tiếp tục hợp tác cùng với Diệp gia, một gia tộc có tài lực thâm sâu trải rộng bốn phương, thì toàn bộ hiểu quả và lợi nhuận của công ty ở hạng mục sẽ đều bị hạn chế, thậm chí là tụt dốc.
Mọi người đều nặng nề lùa cơm, không dám tùy ý hé răng.
Cuối cùng, vẫn là Tô lão gia tử tự mình mở miệng hỏi câu: “Phía Mính Hoàn không thể thương lượng thêm sao?”
Con dâu cả Liễu Ngọc Hoa lập tức nói tiếp: “Những gì nên khuyên con đều đã khuyên cả rồi, cũng không biết sao lại như thế, con bé nói là không hợp mắt vị Diệp thiếu gia kia, còn vừa ý con trai của Triệu gia.”
Con trai độc nhất của Triệu gia, Triệu Dịch Minh, là đối tượng liên hôn được chọn lúc đầu cho cô.
Tô Mính Hoàn đã từng cho người đi điều tra, nghe nói Triệu Dịch Minh này vừa đi du học nước ngoài về, diện mạo cũng được, cũng không có thói xấu gì đặc biệt, ở trong vòng này của bọn họ mà nói đã xem như là người tương đối tốt.
Nếu đã không có lựa chọn nào khác cho việc hôn nhân, vậy cô có thể tìm một người thích hợp nhất, ít nhất có thể bảo đảm cuộc sống an ổn, Tô Mính Hoàn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới nửa đường đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Vào lúc cô đã nghĩ kỹ sau này nên làm thế nào để cùng Triệu Dịch Minh thương lượng hợp tác chuyện hôn nhân sau này, chú Giang mà năm đó có quan hệ tốt với cha cô lại làm mai muốn tác hợp cho cô và cháu ngoại của mình, cũng chính là Diệp Sâm Nam.
Điều này không chỉ làm Tô Mính Hoàn trở tay không kịp, cũng làm Tô lão gia tử cảm thấy vô cùng bất ngờ, thậm chí còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Dù sao thì có thể leo lên cửa thông gia hiển hách như Diệp gia đối với Tô gia mà nói, chỉ có trăm lợi mà không một hại.
Huống chi, Diệp gia bên kia cũng rất tán đồng việc hôn nhân này.
Tô lão gia tử gần đây vẫn luôn đắm chìm trong niềm vui sướng, thậm chí có chút dào dạt đắc ý.
Nhớ trước đây khi mình mới vừa sáng lập tập đoàn Trường Thuận, không ai lắng nghe, chịu đủ sự coi thường.
Cũng may trời cao không phụ lòng người, việc kinh doanh mà ông phấn đấu cả đời, đem tập đoàn từ một phòng thí nghiệm nhỏ chỉ có mấy chục người từng bước một mở rộng ra, mới có thành công nổi tiếng cả nước như ngày hôm nay.
Nhưng ông vẫn không cam lòng với địa vị này, oongta hy vọng cái tên Tô Trường Thuận này còn có thể có một chỗ đứng trên bảng xếp hạng quốc tế.
Nguyện vọng này, ông vốn đã nhìn thấy một tia sáng thắng lợi.
Nếu hai nhà Tô Diệp liên hôn, sau này Tô gia chỉ cần có Diệp thị hỗ trợ và hợp tác, Trường Thuận nhất định sẽ nhanh chóng trở thành con tàu dẫn đàu ngành sản xuất.
Nếu có thể trước khi ông trăm tuổi nhìn thấy được tên của mình xuất hiện trước hạng 100 trên bảng xếp hạng thế giới, cả đời này của ông cũng coi như viên mãn.
Nhưng làm ông ta bất ngờ chính là chuyện đã đến được bước này rồi vậy mà còn bị đâm ngang.
Lúc trước khi Triệu gia đưa ra ý tưởng hy vọng cùng Tô gia kết thân, ông đã nói với Mính Hoàn, đứa nhỏ đã đồng ý, chỉ cần ông ta chuẩn bị cho cô một phần “của hồi môn” vừa lòng đẹp ý thì cô có thể xuy xét.
Sao bây giờ đổi thành Diệp gia còn tiếng tăm lừng lẫy hơn cả Triệu gia mà cô lại không vui?
Thừa dịp cơm chiều, ông vốn định cùng bọn nhỏ trong nhà thương lượng đối sách.
Nhưng con trai nghĩ sao nói vậy, nói thẳng: “Gia nghiệp lớn của Diệp gia mà con bé còn chướng mắt, con thấy đây là cố ý bắt bẻ thì có.”
Con trai trưởng Tô Anh Duệ liếc mắt nhìn em trai Tô Anh Thành một cái, nói tiếp: “Dù sao cũng là chuyện hôn nhân đại sự, Mính Hoàn lo lắng nhiều một chút cũng có thể lý giải. Con bé đã lớn rồi, nếu như trước đây đã đáp ứng việc này thì chắc là sẽ không lật lọng.”
Liễu Ngọc Hoa bổ sung một câu: “Nếu Mính Hoàn thật sự vừa ý Triệu Dịch Minh, thật sự chướng mắt Diệp Sâm Nam, chúng ta cũng không thể ép buộc con bé được.”
“Cái gì mà nói là không thể ép buộc?” Tô Anh Thành bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Tô gia nuôi con bé lớn như thế, cưng chiều nó, muốn cái gì cũng cho nó cái đó, thậm chí con bé muốn một nửa tập đoàn ba cũng đã đồng ý cho nó rồi. Vậy mà bây giờ khi Tô gia cần nó ra sức, thì nó lại bày ra tính tình tiểu thư bắt bẻ này kia, đây không phải đồ sói mắt trắng thì là gì?”
Con dâu thứ ba Viên Tĩnh Sương cũng phụ hoạ theo đuôi: “Còn không phải sao, nếu đã hưởng thụ cuộc sống xa xỉ mà người bình thường không có thì cũng phải gánh phần trách nhiệm và nghĩa vụ chứ.”
Mọi người đều không nói tiếp, phảng phất như đều nhất trí cam chịu, lời này nói rất có đạo lý.
Đúng vào lúc này, cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói chất vấn: “Rốt cuộc thì con đã được hưởng thụ vinh hoa phú quý hiếm có nào mà để cho mọi người cảm thấy không công bằng như vậy chứ?”
Tô Mính Hoàn thú vị nhếch một bên khóe miệng, biểu tình lãnh diễm lại không chút để ý mà nhìn tất cả người trong phòng, đi giày cao gót chậm rãi bước vào nhà ăn.
Không ai đoán trước được cô lại đột nhiên trở về vào lúc này, trong phòng nhất thời an tĩnh vài giây.
Lão gia tử trầm mặc liếc nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc.
Cái dâu cả chỉ sửng sốt một chút, sau lập tức nhiệt tình đứng lên, phân phó bảo mẫu lấy thêm một bộ chén đũa tới: “Con chưa ăn cơm đúng không, mau, tới ngồi bên cạnh bác này.”
“Không cần ạ.” Đã đụng tới loại chuyện này rồi, Tô Mính Hoàn còn không còn tâm tư vui vẻ cùng họ ngồi bàn ăn cơm: “Con chỉ muốn tới gặp ông nội nói chuyện thôi, nói xong con sẽ đi ngay, tránh để cho mọi người lại cảm thấy con ăn tốn một bữa cơm của Tô gia, lại mắng con là soi mắt trắng.”
Đây rõ ràng là nói móc có chủ đích, nhằm vào ai thì mọi người đều có thể nghe ra.
Viên Tĩnh Sương chột dạ, không thể nhịn được nữa đánh trả một câu: “Tam tiểu thư có gì thì cứ nói thẳng, châm chọc ai đấy?”
Tô Mính Hoàn không đáp, hỏi lại: “Con nói còn chưa đủ thẳng sao?”
Viên Tĩnh Sương cười lạnh: “Nhưng chúng tôi cũng không làm cô ấm ức. Từ sau khi ba cô không còn, người mẹ kia của cô chỉ lo tranh giành tài sản không quan tâm tới cô nữa, là ông nội cô một tay nuôi cô khôn lớn. Cô thì hay rồi, bây giờ lại không biết tận hiếu báo ơn, tìm cho cô một mối hôn sự tốt mà cô còn cảm thấy mình ấm ức, giống như là đang hy sinh gì to lớn lắm vậy, còn sử dụng công phu sư tử ngoạm, há mồm ra là lấy nửa tập đoàn làm của hồi môn, cũng mệt cô nói ra được điều kiện như vậy.”
Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm bà ta hai giây, đột nhiên cười: “Thím ba, nếu lòng dì cảm thấy không công bằng thì có thể đi khuyên ông nội không cho con được mà.”
Viên Tĩnh Sương nghẹn họng, quay đầu lại còn muốn cùng cô biện luận hai câu.
Lão gia tử đột nhiên buông tiếng thở dài, đem không khí chạm vào là nổ đè ép xuống.
Tô Mính Hoàn lạnh lùng liếc nhìn Viên Tĩnh Sương một cái, rồi sau đó nhìn về phía ông nội.
Tô lão gia tử gác đũa, hỏi Tô Mính Hoàn: “Con muốn nói gì với ông?”
Tô Mính Hoàn dừng một chút, nghĩ cũng không cần quanh co lòng vòng: “Con trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với ông luôn. Trước kia con đã nói với bác dâu cả là con không muốn gặp mặt vị Diệp thiếu gia kia, kỳ thật là bởi vì trước đó đã biết được vài việc về chuyện hắn cùng cô gái khác yêu đương nên không có cách nào tiếp nhận. Cho nên hôm nay con tới đây là muốn nói trực tiếp nguyên nhân mọi chuyện với ông, cũng tránh để ông mong chờ.”
Lời này quả nhiên làm toàn phòng an tĩnh ba giây.
Có điều Liễu Ngọc Hoa phản ứng rất nhanh, ngay sau đó đã cười ha hả nói tiếp lời chu toàn: “Vậy theo như lời con nói thì hóa ra trước kia con và Sâm Nam đã học cùng nhau sao?”
Tô Mính Hoàn mặt vô biểu tình đáp: “Cũng không tính là thế, anh ta học mười hai, con học lớp mười.”
Liễu Ngọc Hoa dốc lòng hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là chuyện gì thế? Nếu là chuyện thời học sinh, vậy khẳng định cũng không có gì ghê gớm chứ. Dù sao thì khi đó tuổi còn nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ là yêu đương chơi chơi thôi mà.”
Tô Mính Hoàn cười: “Đúng vậy, có lẽ anh ta chỉ chơi đùa mà thôi, nếu không thì hiện tại cũng không chia tay với người ta để liên hộn với con. Nhưng chuyện này cũng đủ thấy nhân phẩm người này có vấn đề.”
Liễu Ngọc Hoa ngẩn ra, vội vàng giải thích: “Nào có nghiêm trọng như vậy? Nói không chừng chỉ là trưởng thành rồi, tư tưởng trở nên thành thục hơn làm hai bên cảm thấy đối phương không thích hợp nữa nên mới tách ra.”
Lúc này Viên Tĩnh Sương cũng âm dương quái khí nói một câu: “Cho dù cậu ta có từng yêu đương với người khác thì thế nào chứ? Là người thì ai mà chẳng có quá khứ. Bình thường bớt xem mấy thứ độc hại trên internet thôi, vừa muốn danh lợi mà lại còn muốn cả tình yêu độc nhất, trên đời không có chuyện dễ dàng như thế đâu!”
Tô Mính Hoàn vốn không muốn phản ứng lại bà ta, nhưng cô thật sự cảm thấy lời này nghe quá chói tai, đành phải phản kích lại một câu: “Cho nên lúc trước khi thím ba liên hôn gả cho chú ba của con cũng chỉ thuần túy là vì ích lợi mà căn bản không có cảm tình sao?”
Sắc mặt Viên Tĩnh Sương nháy mắt biến đổi, còn chột dạ liếc mắt nhìn chồng đang sắc mặt nặng nề ngồi bên cạnh, đề cao tiếng nói cãi lại: “Hoàn cảnh của thím và chú ba con khác!”
Tô Mính Hoàn lười cùng bà ta nói chuyện, nếu không cô thật muốn tranh cãi tới cùng với bà ta.
Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Viên Tĩnh Sương một cái, không muốn phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía chủ vị, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định nói: “Con đã đáp ứng liên hôn rồi, nói được thì làm được. Chỉ là, ngoại trừ Diệp gia, Triệu gia cùng Trần gia đều có thể, đây là điểm mấu chốt của con.”
Dù sao chỉ là vì để làm tăng lợi ích cho xí nghiệp gia tộc.
Cô đã định từ bỏ tự do lựa chọn hôn nhân vậy thì dù sao cũng phải chọn người nào đó tương đối thoải mái một chút, ít nhất cũng có thể cử án tề mi trải qua một đời chứ?
“Nếu ông nội cảm thấy có thể, việc này liền tiếp tục.” Cô lại lần nữa trịnh trọng nói: “Nếu không có lựa chọn nào khác, vậy chuyện thương lượng lúc trước của con và ông, ông cũng có thể coi như con chưa từng nói gì đi.”
Lưu lại những lời này, Tô Mính Hoàn trực tiếp xoay người đi.
“Mính Hoàn ——” Bác dâu cả vội vã giữ cô lại, cô cũng không để ý tới.
Nhưng mà đi tới cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài hận rèn sắt không thành thép của lão gia tử, ông bất đắc dĩ nói: “Nếu là Diệp gia, điều kiện kia ông cũng có thể suy xét đáp ứng con.”