Chu Thừa trước mặt nghe được hai người đang nói gì, cố ý ho khan một tiếng.
"Được rồi" Tôn Lê hiểu ra, lập tức ngậm miệng, kéo Vu Du ngồi xuống.
"Cậu chột dạ cái gì?"
Vu Du không hiểu.
"Không có gì, mau ngồi xuống đàng hoàng đi."
Tôn Lê lại ngẩng đầu đưa mắt liếc về hướng Chu Thừa, xác định anh không có nhìn về hướng mình mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cậu sợ cái gì, cậu ấy cũng không ăn thịt người "
Vu Du nhìn về phía Chu Thừa, sau đó cúi đầu.
"Không có gì, tranh thủ thời gian ăn chút gì đó đi, lát nữa còn chào cờ."
Tôn Lê để cặp sách xuống, lấy ra một gói mì tôm sống mang trộm từ nhà đi chia Vu Du một nửa.
"Hôm nay có diễn thuyết sao?"
Vu Du cắn miếng mì tôm sống, vụn mì tôm giòn tan ào ào rơi xuống, Chu Thừa đưa qua trang giấy, cô vội vàng nhận lấy.
"Không rõ nữa ", Tôn Lê sáng sớm chưa tỉnh ngủ, cả người còn đang mệt rã rời.
"Chúng ta đổi chỗ rồi à?"
Lúc xếp hàng Vu Du mới phát hiện bản thân đã bị đẩy lên hàng trên rất nhiều, trước kia cô đều đứng ở hàng cuối cùng, lần này thế mà lại đứng ở giữa.
"Không có, phía trước có người không đến, chúng ta chỉ có thể bổ sung cho hàng đằng trước."
Tôn Lê vừa nói vừa bước về phía trước một bước: "Đều là những ai đây, khẳng định hôm nay biết hiệu trưởng sẽ lên phát biểu nên chuồn rước rồi."
"Đừng trách bọn họ nữa, tranh thủ thời gian bổ sung người đi" Vu Du ở phía sau cũng nhanh chóng bước lên phía trước một bước.
"Tôi nhớ phía trên cùng là cán bộ thể dục mà nhỉ", Tôn Lê nhìn thật kĩ phía trước mặt, phát hiện cán bộ thể dục không có ở đó, " Kỳ lạ, người đâu?"
Vu Du cũng hướng phía sau cùng nhìn thoáng qua, một bóng người lặng lẽ chạy tới, cô vỗ vỗ bẻ vai của Tôn Lê đang đứng phía trước "không cần tìm nữa, nói không chừng cán bộ thể dục còn có việc gấp thì sao."
"Cũng đúng, bình thường cán bộ thể dục cũng không bao giờ vắng mặt ", lúc này Tôn Lê còn chưa ý thức được cán bộ thể dục đang đứng ở phía bên dưới, bên cạnh Tô Quyền.
"Cán bộ thể dục, cậu đứng ở đây nhìn rõ được sao?"
Tô Quyền lại gần lặng lẽ hỏi, hơi thở của cả hai phả vào nhau.
nữ sinh trước mắt đỏ mặt: "Tớ quét dọn vệ sinh đến chậm, phía trước vào không được."
"À"
Tô Quyền không có nói tiếp, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Phía trước là Chu Thừa, bên cạnh còn một người nữa là Lương Gia Hoằng, ngoại trừ Tô Quyền nói nhiều, còn lại hai người cứ lẳng đứng đó nghe thầy hiệu trưởng ở trên bục phát biểu.
" Hiệu trưởng làm gì mà nói nhiều như vậy chứ, có phải là người làm quan đều như nhiều như này à?", Tô Quyền ngáp một cái, đâm đâm Chu Thừa ở trước mặt, lại đụng một chút người bên cạnh là Lương Gia Hoằng.
Chu Thừa cúi đầu nhìn thoáng qua, chờ đúng thời cơ, có chút lui ra phía sau, nhắm ngay mũi chân Tô Quyền ấn là một cái.
" Á "
Tô Quyền hít một hơi khí lạnh, âm thanh run run, " Chu mỹ nhân, cậu có bệnh à!"
" Còn muốn thêm ?"
Nghe được đại từ xưng hô, Chu Thừa quay đầu.
" Không cần đâu đại ca của tôi. ", một cước này cũng không nhẹ, Tô Quyền cảm thấy vẫn là không nên tiếp tục trêu ghẹo.
Lương Gia Hoằng xem kịch giữ hai người không có lên tiếng, cúi đầu nín cười.
Cán bộ thể dục nhìn mấy kia cường đùa đứng sau Vu Du thì có chút ghen tị, ghen tị sao cô có thể cách Tô Quyền gần như vậy.
Mà lúc này Vu Du đang suy nghĩ buổi trưa hôm nay ăn cái gì, nghe nói nhà ăn hôm nay sẽ có thịt bò xào rau, cô muốn đi nếm thử, nhưng giáo viên Ngữ văn lại rất thích dạy quá giờ, không biết có kịp đi ăn không.
" Nghĩ gì thế?"
Tôn Lê thấy cô nửa ngày cũng không nói gì, đứng ở phía trước có chút nhàm chán.
" Thịt bò rau xào ", trong não Vu Du đang nghĩ gì thì trực tiếp phun ra.
" Buổi trưa hôm nay có sao?"
Tôn Lê còn chưa chú ý đến thực đơn món ăn của nhà ăn.
" Ờ, thấy bảo sau này mỗi tuần đều sẽ có."
" Tốt như vậy, vậy chúng ta cũng phải đi ăn. ", Tôn Lê đưa ra kiến nghị, bất quá tự nhiên nhớ đến vị giáo viên Ngữ Viên thích dạy quá giờ kia thì lại tiếc nuối, " Thật hy vọng thầy giáo dạy Văn giảng bài có thể đừng giảng quá giờ ra chơi."
" Cậu còn lạ gì thầy ấy nữa à? "
Vu Du nghĩ cũng không thèm nghĩ, chỉ có thể ở trong đầu tự tưởng tượng ra một chút hương vị thịt bò xào rau.
" Tôi cũng thật phục thấy Ngữ Văn, thầy ấy mỗi ngày nói nhiều như vậy đều không thấy đói à?"
Tôn Lê bắt đầu phàn nàn.
Vu Du đứng ở phía sau, nhàm chán nhấc chân đá về phía trước rồi lại đá về phía sau, vô ý sẽ chạm vào chân của Chu Thừa đứng đằng sau.
Đầu cô lắc loạn tứ phía, mỗi lần hướng về sau thì chân tóc sẽ cọ trúng mặt Chu Thừa, người đứng phía sau theo phản xạ ngả đầu về phía sau, qua mấy lần, thời điểm cô chuẩn bị lần nữa đưa đầu về phía sau Chu Thừa trực tiếp dùng hai tay cố định đầu cô lại.
" Yên ổn chút đi."
Chu Thừa cảm thấy nếu tóc của cô còn cứ tiếp tục chọc lên mặt mình như này, chỉ sợ một lúc nữa mặt sẽ toàn lỗ mất.
" A "
Cô ủy khuất chu môi, nghe lời Chu Thừa ngoan ngoãn đứng yên không dám cựa quậy.
Ngay khi biểu cảm ủy khuất của Vu Du lộ ra ngoài, Chu Thừa không đành lòng, " Vậy cậu lắc đầu chậm một chút."
" Được "
Lần này cô vui vẻ.
Vu Du ở phía sau đá chân loạn xạ, Tôn Lê ở phía trước bắt đầu thói quen buôn chuyện của bạn học.
"Vu Du, tôi phát hiện một vấn đề."
" Cái gì?"
Lòng hiếu kì của Vu Du cũng rất mãnh liệt, muốn biết Tôn Lê cuối cùng phát hiện ra cái gì.
" Tôi phát hiện Điền Văn Tâm thích Tô Quyền.", Tôn Lê thừa dịp giáo viên không chú ý lặng lẽ xoay đầu lại nói chuyện cùng cô.
Điền Văn Tâm chính là cán bộ thể dục, Vu Du hiếu kì ngẩng đầu nhìn một chút Tôn Lê trước mắt, " Làm sao cậu biết, nhìn thấy à?"
Cô tưởng Tôn Lê quay đầu lại rồi, nào biết người này lắc đầu ra vẻ một bộ thần bí.
" Không không không, là tôi từ bên trong mấy cái hành động tiếp xúc bình thường nhìn ra đó, Điền Văn Tâm mỗi lần cùng Tô Quyền nói chuyện đều cũng sẽ đỏ mặt, vả lại ánh mắt của cậu ấy lúc nào cũng hướng về phía Tô Quyền."
" Chỉ vậy?"
Vu Du còn tưởng rằng Tôn Lê sáng sớm đã thấy được, không nghĩ tới chỉ là suy đoán.
" Nếu không thì sao, tôi nói cho cậu biết ..."
Tôn Lê còn đang muốn nói tiếp, liền bị Vu Du một cước đạp bay ra ngoài, " Ngậm miệng, giáo viên tới."
Tôn Lê ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau khi chào cờ xong, hai người tay trong tay trở về phòng học, Tôn Lê lúc này mới phát hiện Điền Văn Tâm cùng Tô Quyền đang đứng cùng một chỗ ở phía sau.
"Xem kìa, như tôi nói đúng không "
Vu Du nghiêng đầu vừa vặn bắt gặp biểu cảm đỏ mặt của Điền Văn Tâm.
" Cán bộ thể dục, hôm nay cậu đến muộn ", cô cố ý trêu ghẹo.
" Tớ ... Cái kia, sáng sớm có một số việc làm trễ nải ",Điền Văn Tâm một bên liếc trộm Tô Quyền, một bên đỏ mặt giải thích.
" A ~"
Cô với Tôn Lê cùng nhìn nhau rồi cười một tiếng.
" Tớ thật sự có việc mà ", Điền Văn Tâm đuổi theo hai người giải thích.
" Chúng tớ biết, cậu là có việc thật mà ", Vu Du cùng Tôn Lê hai người hai miệng trăm lời.
" Nói cái gì đó?" Tô Quyền lớn tiếng cất bước đuổi kịp mấy người, tay đặt ở trên đầu Tôn Lê vuốt vuốt mái tóc ngắn, " Tôn Tiểu Lê,nói cho anh nghe với."
" Cút đi "
Tôn Lê ngữ khí không có chút gì vui vẻ, hất tay Tô Quyền đang đặt trên đỉnh đầu của mình ra, " Làm hỏng hết cả kiểu tóc thời thượng của bà đây rồi."
" Với mấy cái cọng tóc xơ xác trên đầu cậu thì tạo được hình gì chứ", Tô Quyền cố ý làm loạn.
" Cút!"
Tôn Lê đuổi theo đánh Tô Quyền.
Vu Du mắt nhìn bóng lưng của Lương Gia Hoằng đang đi bên cạnh Chu Thừa, tay nắm lấy tay của Điền Văn Nguyệt, " Nếu thật sự thích thì trực tiếp lên đi".
" Tớ, tớ không có ", Điền Văn Tâm lập tức giơ hai tay lên điên cuồng lắc qua lắc lại.
Vu Du biết nữ sinh khi nhắc đến chuyện này đều sẽ thẹn thùng, ôm Điền Văn Tâm rồi ở bên tai thấp giọng thì thầm, " Đừng gạt mọi người nữa, tớ nhìn thấy cậu cố ý đứng ở bên Tô Quyền rồi, nếu thực sự thích thì lớn mật một chút."
"Giống như cậu hôm khai giảng to gan lột quần Chu Thừa như vậy sao?"
Điền Văn Tâm hỏi lại cô.
"Cái đó", Vu Du có chút xấu hổ, buông ra cầm lấy cổ tay, cười khổ: "Bỏ qua cái này đi, chúng ta nói cái tiếp theo."
" Sự yêu thích của cậu dũng cảm thật đó."
Điền Văn Tâm liếm liếm bờ môi, cười nhìn cô.
"Tớ " cô vừa định phản bác, ngược lại nghĩ đến mình quả thật thích Chu Thừa, liền cũng không có nói tiếp, ngược lại quay đầu nhìn chằm chằm Chu Thừa.
"Nhìn cái gì?"
Chu Thừa cùng Lương Gia Hoằng sóng vai đi cùng một chỗ, thấy ánh mắt cô đem theo cảm giác nham hiểm, đáy mắt chợt dâng lên vài phần cảnh giác.
"Nhìn...sự đẹp trai của cậu"
Vu Du lớn mật lại ngay thẳng luôn luôn có thể khiến người nghe cảm thấy thẹn thùng.
"Về lớp"
Chu Thừa cùng Lương Gia Hoằng vòng qua cô, hai người sóng vai tiến lên.
Thời điểm Vu Du trở về phòng học, Tôn Lê đã chặn đánh Tô Quyền ở một nơi hẻo lánh, tay không ngừng bứt tóc cậu, vừa vặn lại ngay trước bàn của Điền Văn Tâm.
"Tôn Tiểu Lê, cậu cũng quá độc ác, kiểu tóc ngày bị cậu phá hỏng hết rồi."
Tô Quyền nhìn vào đống tóc rơi trên đất của bản thân, lên án.
"Với mấy cái cọng tóc xơ xác trên đầu cậu thì tạo được hình gì chứ ", Tôn Lê dùng mấy lời cậu vừa nói với mình.
"Quá độc ác..."
Tô Quyền trốn vào chỗ ngồi của Điền Văn Tâm.
"Ra đây!"
Tôn Lê nói rồi cố gắng đem người kia lôi ra ngoài.
"Không "
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Điền Văn Tâm đang một bên nhỏ giọng mở miệng: "Có thể nhường một chút không?"
Hai người lúc này mới ý thức được.
"Thật xin lỗi"
"Thật xin lỗi "
Điền Văn Tâm lắc đầu, chuẩn bị tiến vào chỗ ngồi,Tô Quyền bên trong đang muốn ra, hai người nghiêng người trong nháy mắt tay của Điền Văn Tâm đã chạm vào tay Tô Quyền, dừng lại.
"A ~"
Vu Du mở miệng ồn ào.
Nghe được thanh âm của cô Tôn Lê lập tức hiểu ra, theo sát nhanh chóng mở miệng: "Oaaa ~"
Hai người âm thanh ồn ào khiến Điền Văn Lâm lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu ghé vào sát mặt bàn.
"Mấy người 'oa' cái gì."
Tô Quyền dùng một quyển sách đập vào đầu Vu Du, một thanh âm lớn xuất hiện, cô "a" lên một tiếng.
Chu Thừa giữ im lặng, lặng lẽ đem chiếc ghế của Tô Quyền đặt dưới gầm chiếc bàn cũ cạnh thùng rác.
Thời điểm chủ nhiệm tiến vào lớp mà vẫn thấy Tô Quyền đứng trên bục giảng, híp mắt, hít sâu một hơi: "Tô Quyền, em không nghe thấy tiếng chuông vào lớp à!"
Tô Quyền mặt xám xịt xuống tới chỗ ngồi, kết quả tìm không thấy ghế, chỉ có thể ở cái bàn chung quanh sốt ruột tìm kiếm.
"Tô Quyền, em không ngồi xuống còn làm gì đó."
Cô chủ nhiệm bị hành động này của Tô Quyền làm cho vô cùng tức giận: "Nếu em đã không thích ngồi nghe giảng vậy thì đứng cả tiết cho tôi!"
Tô Quyền cứ như vậy bởi vì không có ghế mà bị phạt đứng nghe giảng cả một tiết.
Vừa tan học, cậu liền xông ra ngoài: "Vl, cái tên nào không có mắt chơi trò giấu ghế với gia gia, nếu để gia gia đây biết được là kẻ nào, chắc chắn chơi chết hắn.!"
Điền Văn Lâm quay mặt đi thời điểm đột nhiên phát hiện thứ gì đó nằm dưới gầm chiếc bàn cũ rất đặc biệt, còn phá lệ nhìn quen mắt.
"Tô Quyền ..."
Lời còn chưa dứt Tô Quyền đã ra ngoài tìm ghế, Điền Văn Tâm đi ra cửa tìm người.
"Tô Quyền, phía cuối phòng học có ghế ", cũng may Điền Văn Tâm nhanh chân đuổi theo người.
"Có phải không?"
Tô Quyền đột nhiên quay người, Điền Văn Tâm vội vàng không kịp chuẩn bị trực tiếp ngã vào lồng ngực người đối diện.
Bởi vì ảnh hưởng của quán tính, Tô Quyền không thể không đưa tay ra ôm lấy Điền Văn Tâm.
Vu Du vừa vặn đi từ phòng học ra hành lang thì bắt gặp một màn này, một tia suy nghĩ xấu hiển hiện trong lòng, cô lớn tiếng ồn ào: "A ~"
Tôn Lê theo sát ra, nghe được thanh âm của cô, thuận mắt nhìn theo phương hướng chỉ tay của cô, cũng bắt đầu một màn ồn ào.
Trên hành lang còn rất nhiều bạn học khác, bị âm thanh của hai người làm cho hiếu kì, vừa thấy cảnh này thì nhao nhao ồn ào.
Hiện tại đang là thời gian nghỉ giữa giờ, các bạn học trong các lớp khác nghe thấy âm thanh cũng ra vây xem, chỉ một thoáng bên trên toàn bộ hành lang đã vang lên vô số tiếng ồn ào.
Hai bạn học một nam một nữ trong cuộc sớm đã buông tay vì ngại ngùng.
Âm thanh ồn ào truyền đến từ khắp nơi đừng đợt từng đợt như sóng biển liên tục đánh tới, trên lầu, dưới lầu, nhao nhao hướng về phía dưới hoặc nhìn lên trên.
Thậm chí là hấp dẫn cả học sinh ở lầu đối diện.
"Nhốn nháo cái gì vậy!"
Một thanh âm vang lên đánh vỡ bầu không khí đang ồn ào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT