Chương 6

Người vừa lên tiếng là chủ nhiệm niên cấp, nghe được những âm thanh náo loạn ban nãy, sắc mặt của người kia vô cùng khó coi.

" Vừa mới ban nãy là ai đầu têu?"

Tất cả mọi người đứng trong hành lang không ai dám lên tiếng, thậm chí có bạn học đã nhanh chân vào lớp.

Vu Du chính là thừa dịp thời gian này lặng lẽ chui về trong lớp.

" Tôi hỏi lần nữa, rốt cuộc là ai gây ra ồn ào!"

Giọng nói của chủ nhiệm niên cấp đến những người ngồi trong lớp trong có thể nghe rõ ràng.

Mọi người đều lắc đầu.

Theo chủ nhiệm niên cấp bước vào phòng học, Vu Du trong lòng hoảng hốt, không tự giác nắm chặt mình đồng phục.

" Báo cáo "

Một thanh âm đột nhiên xuất hiện.

Chủ nhiệm niên cấp nhìn về phía lên tiếng người, " Chu Thừa, em có chuyện gì?"

Chủ nhiệm biết anh, thành tích học tập tốt, từ lúc còn học cấp hai đã có được kỳ vọng của rất nhiều thầy cô, cũng là hạt giống tốt nhất để hướng đến thanh Bắc trong mắt các thầy cô. 

" Chủ nhiệm, lớp chúng em không có ồn ào "

Chu Thừa nói kiểu này, cứ xem như thật sự có người đầu têu thì chủ nhiệm cũng không dễ xử rồi.

Thầy hắng giọng một cái, " Vậy các em bây giờ lên lớp học tập cho cẩn thận, mỗi ngày đi học chuyên tâm vào một chút, nhìn xem Chu Thừa, rồi nhìn lại các em xem!"

Nói xong trực tiếp rời đi.

Vu Du lúc này mới thở dài một hơi.

" Cảm ơn "

Vu Du chắp tay trước ngực cảm tạ, lặng tiếng cảm tạ.

Chu Thừa không có trả lời cô, nhưng Vu Du biết Chu Thừa chính là vì mình.

Niên cấp chủ nhiệm vừa đi chủ nhiệm lớp liền theo sau đi đến, vừa rồi chuyện xảy ra trên hành lang chủ nhiệm lớp cũng có nghe thấy, " Lớp chúng ta có bao nhiêu bạn tham gia vào vụ này?"

Vu Du muốn đứng dậy, Tôn Lê bên cạnh lắc đầu ra hiệu,cô là lớp trưởng, nếu như lúc này cô đứng ra, chủ nhiệm lớp khẳng định càng tức giận.

" Là em"

Trong ánh mắt phẫn nộ của chủ nhiệm Tôn Lê đứng dậy.

" Còn có ai nữa?"

" Em "

Tô Quyền theo sát lấy đứng dậy.

" Lại là em, Tô Quyền!"

Bởi vì Tô Quyền đứng dậy nên Tôn Lê được tha.

" Tô Quyền, cô thấy em rảnh rỗi như vậy, không bằng liền thừa dịp hai ngày này lấy sách vở ra chép hai, ba lần, vừa vặn có thể ôn tập lại kiến thức một chút, thứ năm bắt đầu kì thi tháng."

Bởi vì Tô Quyền, những người có liên quan khác cũng lần lượt được tha.

Vu Du không hiểu lắm, Tô Quyền kỳ thật chẳng hề làm gì, thậm chí còn là đối tượng bị cô trêu đùa dẫn đến vụ ồn ào, tại sao lại đứng lên.

Nhìn thấy Tôn Lê, cô giống như hiểu ra thứ gì.

Chỉ bất quá, Tôn Lê hình như đối với Tô Quyền không phải là loại cảm xúc đó, thậm chí còn có phần không thích.

" Toi rồi, tuần này thế nào mà lại kiểm tra rồi, còn không có kịp ôn tập gì mà"

Tôn Lê ôm đầu, mặt ủ mày chau.

" Tôi cũng đã ôn tập gì đâu ", Vu Du còn không biết sau kì thi này mình sẽ xếp thứ hạng bao nhiêu.

" Tôn Tiểu Lê, , đừng có suy sụp như vậy chứ, cậu thay anh đây chép sách một lần, khẳng định bài cứ phải gọi là thuộc làu làu. ", Tô Quyền đem quyển sách ném lên mặt bàn.

" Đi chết đi ", Tôn Lê đem sách ném trở về, " Đây chính là tình yêu thương thắm thiết mà cô chủ nhiệm dành cho cậu , đừng có phụ lòng của cô."

" Nếu không phải vì cậu, anh đay còn có thể bị phạt chép nhiều như vậy sao?"

Tô Quyền đưa tay đặt lên đỉnh đầu Tôn Lê.

" Sang bên kia chơi, cái này chỉ có thể trách cậu rảnh." Tôn Lê không chút cảm động nào.

Điền Văn Tâm trước mắt cúi đầu suy nghĩ gì đó.

Vu DU nhìn thấy hành động của mấy người trước mắt, nhíu mày lâm vào trầm tư.

Lương Gia Hoằng bên cạnh cầm đề toán nghiêng người hỏi Chu Thừa, " Cậu cảm thấy đề này có thi vào không?"

Ánh mắt Chu Thừa trở lại bên trên đống bài tập trước mắt, hướng đến phía bàn tay Lương Gia Hoằng, anh lắc đầu, " Đề này không có giảng, chắc là không thi."

Vu Du tiến tới lặng lẽ nhìn thoáng qua, Lương Gia Hoằng ngược lại còn hào phóng giơ ra cho cô xem.

Ngay khi cô đang âm thầm vui mừng vì bản thân lần này có thể dễ dàng vượt qua cuộc thi rồi, Chu Thừa đang nhìn chằm chằm đề lại nói thêm một câu, " Tôi cảm thấy tốt nhất vẫn là xem qua một chút đi, mặc dù nói không có giảng, nhưng cũng không nhất định sẽ không thi vào."

Vu Du lại lật mở sách, tìm tới tờ kia đề, bắt đầu nghiên cứu.

Năm phút sau cô liền từ bỏ, không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là do cô đọc không hiểu thôi.

" Chu Thừa "

Cô chủ động chuyển tới.

" Sao thế?"

Chu Thừa ngẩng đầu, ánh nắng rơi tại mặt bàn, ánh sáng phản chiếu từ mặt bàn chiếu vào mặt anh, trong mắt giống như phát sáng vậy.

" Tôi ..." Trái tim cô có chút đập nhanh, ngay sau đó lấy ra sách giáo khoa chỉ vào đề, nhỏ giọng mở miệng, " Tôi không hiểu, cậu có thể giảng cho tôi một chút không?"

" Cái nào không hiểu?"

Chu Thừa hững hờ, một bên viết một bên xem đề bên trên sách, mãi đến khi thấy mấy cái vòng đen đen xuất hiện trên sách cô mới bắt đầu bỏ bút xuống.

Giọng kinh ngạc , " Toàn bộ đều không biết?"

Trong ánh mắt kinh ngạc đến có phần sợ hãi của Chu Thừa cô mới chầm chậm gật đầu.

Sự im lặng trong phòng học khiến cô có thể nghe rõ đến cả hơi thở của Chu Thừa.

" Ca tự học buổi tối tôi dạy cậu ", âm thanh bất đắc dĩ , Vu Du cũng có chút xấu hổ, nhưng cô thật không hiểu gì hết.

Thời điểm ca học buổi tối bắt đầu, cô đổi chỗ bên cạnh Chu Thừa của Lương Gia Hoằng, vị trí này làm Tôn Lê cười không khép được miệng, bởi vì được ngồi bên cạnh Lương Gia Hoằng, làm bài tập so bình thường càng dụng tâm hơn.

" Bình thường dụng tâm chút đi ", sau khi giảng xong đề cho cô Chu Thừa thở một hơi dài nhẹ nhõm, kỳ thật đề không khó,Vu Du cũng không ngốc, chủ yếu là khi giảng đề Vu Du đều đang nhìn chằm chằm bản thân, cứ như vậy thỉnh thoảng có vài điều cô căn bản không có nghe lọt tai. - đọc truyện trên tytnovel.com

" Cảm ơn "

Cô hiếm khi ngại ngùng.

Sau khi học cùng Chu Thừa mấy buổi tự học, lần đầu tiên trong cuộc đời cô thấy kỳ thi tháng lại nhẹ nhàng như vậy.

" Tiểu Bảo, nghe nói các con vừa có kì thi?"

Vu Du vừa về tới nhà liền bị bắt lại hỏi việc học trên trường.

" Vâng, con cảm thấy cũng không tệ lắm ", dù sao có Chu Thừa hướng dẫn, kiểu gì cũng sẽ không tệ.

Hàn Mạn Hương cảm thấy con gái mình có chút tự mãn , " Tiểu Bảo, con cũng không thể kiêu ngạo như vậy, mặc dù nói đã học lớp mười rồi, nhưng thành tích của con so với các bạn học khác vẫn luôn kém hơn một chút."

" Mẹ,con thật cảm thấy bài kiểm tra khá nhẹ nhàng, bỏ qua cái đề tài này được không, con muốn ăn chân gà."

Cô cướp lời, ngăn không cho mẹ tiếp tục tra khảo.

" Được, chờ một lát bố con mang chân gà trở về mẹ liền làm cho con."

Du Thông Hải vừa tan làm liền nhận được điện thoại từ con gái, " Tiểu Bảo, thế nào?"

" Bố, con muốn ăn chân gà, bố về tiện đường nhớ mua một ít."

Vu Du nói xong lại nũng nịu một hồi rồi cúp điện thoại trở về phòng, dùng máy tính lên □□, gửi tin nhắn cho Tôn Lê.

Thời điểm Du Thông Hải trở về Vu Du đang cùng Tôn Lê hai người trò chuyện khí thế ngút trời.

" Tiểu Bảo ", Du Thông Hải trở về nhanh chóng lên tiếng tìm con gái, " Mau ra đây, ba ba mang cho con đồ tốt."

" Cái gì ạ?"

Vu Du trong tay còn cầm một túi kẹo đường.

Du Thông Hải thần bí cười hề hề, " Một món đồ mà con vẫn luôn ước ao."

Cô ngay lập tức nghĩ đến mẫu điện thoại mới nhất bị cô nhìn trúng, một mặt sung sướng, " Là điện thoại sao?"

Du Hải Thông lấy từ sau lưng ra một cái hộp nhỏ, Vu Du cả người đều hưng phấn, sau đó nhận lấy cái hộp rồi bắt đầu unbox.

Cô ngồi trên sofa trong phòng khách ảo tưởng về chiếc điện thoại mới của mình, Hàn Mạn Hương bắt lấy chồng, " Đều mua sẵn luôn rồi?"

Vu Hải Thông gật đầu, " Cái điện thoại rất nổi tiếng, phải hỏi mấy lần mới mua được đó."

" Trường học cho phép mang điện thoại sao?"

Hàn Mạn Hương nhìn khuôn mặt vui vẻ của con gái, không đành lòng để cô thương tâm.

Nhận được điện thoại mới Vu Du yêu thích không lúc nào rời thân, cái điện thoại này thời điểm vừa ra mắt cô đã nói qua với bố mẹ, kết quả mỗi lần đi nếu không phải là bởi vì giá tiền quá đắt cũng là bởi vì không có hàng. Lần này thật vất vả mới có thể cầm được điện thoại di động mới, cô phải khoe khoang một chút mới được.

Vừa mới nhận được điện thoại cô đã ngay lập tức nhắn tin cho Tôn Lê.

Vu Du: 【 Cậu đoán xem hôm nay tôi nhận được quà gì 】

Tôn Lê: 【 Đoán không được 】, đằng sau còn kèm theo một cái icon khóc nhè..

Vu Du: 【 Điện thoại 】

Tôn Lê bên kia thật lâu không nói chuyện, qua một hồi lâu cô mới nhận được một hình ảnh.

Là Tôn Lê gửi tới, trên hình ảnh còn có hai chữ cái to, " Chấn kinh ".

Vu Du bắt đầu dùng thử các công năng trên điện thoại mới, đầu tiên là nghe nhạc, cô mở phần mềm ra, tìm một chút 《 Tam Thức Thiên Đường 》, thanh âm bên trong truyền ra,cô lộ ra hài lòng cười.

Bài hát này cô đã muốn nghe rất lâu, đáng tiếc trước đó chỉ có thể dùng MP3, hiện tại cô rốt cục có thể dùng điện thoại di động của mình để nghe rồi.

Phải biết, là OST của phim 《 Bộ bộ kinh tâm 》, bài hát này còn làm rất nhiều người chung tình với Nhược Hi đó.

Nói thật, xem mấy bộ phim xuyên không được chiếu gần đây, Vu Du cũng đã từng ảo tưởng bản thân cũng sẽ xuyên qua đâu đó.

Đáng tiếc, thành tích môn lịch sử cô không tốt, cái này nếu thật sự là xuyên qua, khẳng định ngay ngày đầu tiên đã xong đời, bất quá điều này cũng không thể ngăn cản cô ảo tưởng.

" Tiểu Bảo, đừng chơi điện thoại nữa, tranh thủ thời gian xuống ăn cơm "

Hàn Mạn Hương biết cô thích, nhưng cũng không thể dán mắt vào suốt ngày như vậy, đến ăn cơm cũng không gọi được.

" Mẹ ~"

Vu Du rất biết nũng nịu, một tiếng này, Hàn Mạn Hương trong nháy mắt cảm thấy một ngày mệt mỏi đột nhiên đều biến mất.

" Mẹ con nói đúng đó, tranh thủ thời gian ăn cơm, đừng chơi điện thoại nữa"

Du Thông Hải đã lên lớp cả một ngày, quá sức mệt mỏi, học sinh cấp hai thật đúng là khó dạy.

" Dạ "

Vu Du ngoan ngoãn để điện thoại di động xuống.

" Tiểu Bảo, bạn Thủ Khoa kì thi cấp ba toàn thành phố cũng học ở lớp con à?"

Hàn Mạn Hương bắt đầu tìm hiểu tin tức của lớp.

" Hình như là vậy ạ ", Vu Du đoán người mẹ nhắc đến có thể là Chu Thừa.

" Vậy các con có làm quen gì chưa?"

Hàn Mạn Hương vẫn luôn hy vọng con gái có thể làm bạn cùng những người học giỏi như vậy.

Vu Du bắt đầu hồi tưởng lại thái độ cùng những hành động mà bản thân đã gây ra cho Chu Thừa trong suốt một tháng qua, có chút rùng mình gật đầu, " Cũng xem là tạm được, lần thi này cậu ấy còn giúp con ôn tập cơ."

" Thật sao, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan, phải cẩn thận báo đáp người ta một chút ", Hàn Mạn Hương trong lòng có chủ ý.

Buổi chiều chủ nhật, Vu Du mới hiểu chủ ý trong lòng mẹ rốt cuộc là gì, cái gì gọi là cẩn thận báo đáp, trên bàn ăn bày ra một hộp cơm chỉnh tề, chiếc mâm trước mắt cô còn thừa lại mấy hạt ngô, cơm trộn thịt , thậm chí còn dư lại chút rong biển dùng để trang trí, nhìn lại cơm nắm trong hộp cơm kia, cô tức giận xúc một thìa cơm thừa trong mâm cho vào miệng, " Mẹ, vạn nhất người ta không ăn làm sao bây giờ, lãng phí lắm đó ".

Thời điểm nói mấy lời, ánh mắt của chưa từng rời khỏi hộp cơm nắm.

" Nếu cậu ấy không ăn thì con ăn đi, dù sao ban đêm con vẫn cần ăn đem mà."

Hàn Mạn Hương đương nhiên biết con gái có ý gì.

"Được rồi, nếu là cậu ấy không thích, con liền hỏi một chút xem cậu ấy thích ăn cái gì, mẹ lần sau làm cho."

Mẹ bất công, Vu Du rất không vui.

" Rồi rồi , đừng xụ mặt ra nữa, tranh thủ thời gian ăn xong rồi mẹ đưa con đi học ", trong mâm chỉ còn thừa lại một ít hạt bắp cùng cơm trắng, không có cơm nắm thịt, càng không có dong biển trang trí.

Trên đường đi, Vu Du điều đang nhớ thương mấy cái kia cơm nắm trong hộp cơm, gặp được Chu Thừa thời điểm, cô nhanh chóng giơ hộp cơm ra.

" Làm gì?"

Chu Thừa cùng cô giữ vững khoảng cách, tựa hồ đối với cô còn có chút đề phòng.

" Cậu là thủ khoa đầu vào cấp ba của thành phố"

Hai người cùng lớp lâu như vậy, Vu Du còn chưa rõ ràng gì luôn.

" Ờ "

Chu Thừa trả lời không tình cảm chút nào.

Cô mở hộp cơm ra, ra hiệu cho Chu Thừa cầm một cái lên nếm thử.

" Mẹ tôi cố ý làm cho cậu, cảm tạ công ơn giảng bài của cậu. ", Vu Du không dám nói là mẹ muốn cô cùng học bá có thể tạo chút mối quan hệ, sau này con có việc cần nhờ vả.

" Dì có chút khách khí rồi ", Chu Thừa ngoài miệng nói như vậy nhưng tay lại không có động.

Vu Du cho là anh không thích, dứt khoát trực tiếp cầm lấy một nắm cơm cắn một cái.

" Không phải cho tôi sao?"

Chu Thừa một tay tiếp lấy hộp cơm, một tay lấy khăn giấy ra đưa cô.

" Tôi đây không phải thấy cậu không thích sao, cho nên mới đại nghĩa giúp cậu đấy chứ."

Không phải khen chứ, cơm này của mẹ vô thực sự rất ngon, cô lại cắn một cái.

" Ai nói tôi không thích ", Chu Thừa đậy nắp hộp cơm, vu Du chỉ có thể trông mong nhìn theo.

" Cậu đây là định sắp ăn Chu Thừa luôn à?"

Tôn Lê thấy cô một mặt u oán nhìn chằm chằm Chu Thừa.

" Không có, nhưng cũng sắp rồi ", nghĩ đến cơm nắm,cô lấy ra một cây lạp xưởng hun khói bắt đầu gặm.

" Đúng rồi, cậu không phải thích Chu Thừa sao? Vừa vặn thừa dịp lần này thông báo thành tích kì thi tháng, để cậu ấy kèm cho cậu, như vậy cũng có thể kiểm tra xem cậu ấy có thích cậu không."

Ý tưởng của Tôn Lê xứng đáng được thử một lần, cô gật đầu đồng ý.

Thừa dịp Lương Gia Hoằng còn chưa tới, cô chạy lại bên cạnh Chu Thừa hỏi thăm ý kiến, trong khi Chu Thừa đang suy nghĩ thì lại tiện tay thó một cái..

" Đúng rồi, cậu thích ăn cái gì, lần sau tôi mang cho cậu?"

Trong mắt Chu Thừa, cô vừa ăn xong nắm cơm lại quay ra hỏi anh.

" Cái này là được rồi"

Chu Thừa nhỏ giọng mở miệng.

" Nhưng cậu cũng đâu có ăn ",cô lại cầm lấy một miếng cơm nắm.

Chu Thừa thở dài, bên trong thanh âm để lộ ra bất đắc dĩ, " Cậu có để tôi có cơ hội ăn sao?"

Trong hộp cơm hiện tại chỉ còn lại mấy miếng rong biển nát, về phần cơm nắm đều đã ở yên trong bụng Vu Du.

" Nếu không cho cậu thử trước một miếng?"

Miếng cơm nắm trong tay Vu Du còn chưa cắn, cô thăm dò tính hỏi một câu.

" Được ", Chu Thừa há miệng cắn hết luôn một nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play