Mười lăm ngày cố gắng, cuối cùng khóa huấn luyện quân sự cũng thuận lợi hoàn thành.
Vu Du cũng không có cảm giác gì là đang tham gia, tất cả đều ra do Chu Thừa mà ra.
Bởi vì vài câu nói kia của anh, huấn luyện viên cuối cùng quyết định để cô ra ngoài hàng ngũ làm quân dự bị.
Nếu không với cái năng lực lệch tay lệch chân của Vu Du, chỉ sợ toàn bộ đội ngũ sẽ bị cô thao túng tâm lý hết mất.
Vu Du vì lý do đó buồn phiền mất mấy ngày, chẳng qua thấy chuyện này là do Chu Thừa làm ra, cô cũng chẳng biết nói gì thêm nữa.
Kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, cô cũng bắt đầu chuẩn bị tiết mục đàn cho buổi lễ đón người mới, cũng vì thế mà chủ nhiệm đã tốn công tốn sức sang để nịnh hót thầy cô môn âm nhạc, vì cô mà chuẩn bị một sân khấu piano.
Thời gian ba ngày, lần nữa làm quen nhạc phổ, vậy là đủ rồi.
"Cậu gần đây đang làm chuyện gì mờ ám, mà cả ngày đến bóng người cũng nhìn không thấy?"
Cô đang chuẩn bị đi luyện đàn, kết quả bị Tôn Lê bắt được.
"Không có gì "
Cô tránh Tôn Lê, trực tiếp đi về hướng phòng nhạc.
"Cái này không hợp lý.", Tôn Lê không buông tha cứ nhất nhất đi theo sau lưng.
"Tôi đi luyện đàn, cậu cũng muốn đi sao?"
Bất đắc dĩ, cô đành nói ra nhiệm vụ của mình trong buổi lễ chào đón người mới hôm thứ hai.
"Cậu còn biết chơi cả piano?"
Tôn Lê không ngờ tới.
"Ừm, khi còn nhỏ tôi có học qua một chút, cô chủ nhiệm nhờ nên cũng không tiện từ chối."
Cô không nói bản thân đã từng đạt những giải thưởng nào, dù sao những cái kia cũng chỉ là đã từng.
"Thật lợi hại, có thể cho tôi đi theo thưởng thức trước một chút được không?"
Nhìn ánh mắt Tôn Lê lấp la lấp lánh, cô cũng không đành lòng cự tuyệt.
Đi vào phòng cô bắt đầu luyện đàn, Tôn Lê yên tĩnh chờ ở một bên, nghe tiếng đàn, Tôn Lê cảm thấy Vu Du trong mắt mình hình như thay đổi rồi, cô lúc này giống như một nữ thần thập phần ôn nhu, so với con người bình thường nói chuyện tùy tiện kia quả nhiên bỏ xa một trời một vực
Ra khỏi phòng đàn, Tôn Lê vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng đàn khi nãy của cô, một bên khen cô.
"Vu Du, cậu lợi hại như vậy, từ trước tới nay có tham gia qua thi đấu gì không?"
"Hả?"
Nghe thấy Tôn Lê hỏi như vậy, cô đầu tiên là giật mình, sau đó mở miệng liền phủ nhận: "Không có."
"Vậy thật đúng là quá đáng tiếc, tôi cảm thấy cậu lợi hại như vậy, tham gia mấy cuộc thi tranh tài đảm bảo sẽ đạt được thứ hạng cao."
"Cũng không có lợi hại như vậy "
Cô thở dài.
"Tôi thực sự rất mong chờ biểu hiện của cậu trong buổi lễ đón người mới, nhất định sẽ làm cho rất nhiều người kinh ngạc."
Tôn Lê cảm thấy cô lần này chắc chắn sẽ đại xuất phong đầu*.
*thành danh, nổi tiếng*
Cuối ngày buổi lễ đón người mới diễn ra, thật đúng là như lời Tôn Lê nói, vẻ ngoài đơn giản đến có phần sơ sài của cô đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
"Sao cậu không thay quần áo?"
Nhìn đống đồng phục trên người cô Tôn Lê có chút bất mãn.
"Tại sao phải thay quần áo?"
Chủ nhiệm lớp cũng không có thông báo gì với cô.
"Bởi vì công chúa khi ra trận đều sẽ mặc váy.", Tôn Lê nói một đạo lí rất thường tình.
"Nhưng tôi không phải công chúa gì đó.", cô bất đắc dĩ cười cười, chờ đến khi phía trên gọi tên mình, mới vào sân chuẩn bị.
"Cũng đúng. "
Sau khi cô bước vào cánh gà, Tôn Lê ngồi dưới thì cứ một mình lẩm bẩm, Chu Thừa ngồi ở hàng ghế sau.
Thời điểm vừa mới bắt đầu chuẩn bị Vu Du còn có chút khẩn trương, bởi vì Chu Thừa cũng đang ngồi ở dưới hàng ghế khán giả đón xem tiết mục của cô, không biết trong anh mình trông như thế nào.
Ngay khi hai tay cô lướt trên phím đàn một khắc này, tiếng đàn uyển chuyển tung bay trong hội trường, ánh mắt và sự chú ý của mọi người nhanh chóng được đặt hết lên người cô.
Chu Thừa ngồi ở chỗ ngồi phía sau, cô trên sân khấu mặc dù chỉ đang mặc đồng phục, nhưng tiếng đàn giờ phút này đều nói lên rằng, cô chính là nhân vật nữ chính.
Chu Thừa cảm thấy lời nói trước đó của Tôn Lê sai rồi, cô chính là công chúa, toàn bộ người trong hội trường này không ai có khí chất công chúa hơn cô ấy chứ.
Sau khi kết thúc màn biểu diễn, cô nhanh chóng rời khỏi sân khấu.
Cô còn tưởng, từ sau ngày hôm nay trở đi tất cả mọi người sẽ nhớ kỹ tài năng của mình, lại không nghĩ rằng vừa xuống khỏi sân khấu đã thấy mọi người bàn tán về bản thân.
"Wao, nữ sinh vừa rồi đàn thật là dễ nghe, cô ấy là ai thế?"
"Vu Du của lớp một."
"Là ai vậy?"
"Là vị nữ hiệp ngay ngày đầu tiên nhập học đã dám lột quần của Chu Thừa."
Sau khi nghe sự nhắc nhở của người bên cạnh, nữ sinh kia mới giật mình nhớ lại: " Là cô ấy sao, không nghĩ tới còn biết chơi cả piano, thật lợi hại."
Cô che mặt đi lướt qua hai người đó, sợ người khác nhận ra mình.
Trở lại vị trí dưới khán đài, Tôn Lê trực tiếp dựng thẳng ngón cái giơ ra trước mặt cô: " 10 điểm!"
Cô cười nhận lấy đánh giá, quay đầu đưa mắt nhìn Chu Thừa :" Thế nào?"
Chu Thừa thu hồi ánh mắt đặt trên người cô, ngẩng đầu nhìn lên khấu: " Thế nào cái gì?"
"Màn biểu diễn ban nãy của tôi."
Cô ngồi xuống chờ đợi sự khích lệ đến từ Chu Thừa, kết quả chỉ chờ được một câu: " Cũng được."
"Cũng được!"
Cô quay đầu nhìn Chu Thừa, trong mắt tràn ngập biểu cảm không thể tin, cô cảm giác lần này so với bản thân tham gia thi đấu khi trước còn phát huy tốt hơn, kết quả chỉ chờ được hai chữ "cung được".
"Nếu không thì sao", mắt Chu Thừa nhìn sân khấu, khóe miệng cong lên một đường cong rất nhẹ.
Tô Quyền biết đây biểu hiện anh rất cao hứng, ánh mắt hiểu rõ thế tục lướt qua hai người kia rồi lại đưa về.
"Nhìn cái gì đấy!"
Ánh mắt dò xét của Tô Quyền vẫn luôn đặt trên người của hai người kia, đến tận khi buổi lễ sắp kết thúc cũng không bị phát hiện, cuối cùng vẫn là bị Tôn Lê đẩy một cái.
"Chậm chút, nhỡ đâu ngã một cái thì phải làm sao?"
Tô Quyền đứng dậy, mắt lại nhìn vào hai người trước mắt.
"Ngồi thôi cũng có thể ngã, có thể thấy được cậu có bao nhiêu không tập trung, lại đang ngắm cô gái xinh xắn nào đấy, rồi chuẩn bị đi gây họa chứ gì."
" Làm sao, Tôn Tiểu Lê, cậu ghen à, thật đáng tiếc, ánh mắt của anh đây không thể vì cậu mà dừng lại."
Nghe lời này của Tô Quyền, lòng trắng của Tôn Lê bắt đầu hiện lên.
"Chúng ta không nên gọi cậu ấy, đi nhanh lên đi."
Vu Du nhìn thấy hành động của hai người phía sau, cảm thấy thú vị.
Chu Thừa đi theo ở phía sau, đưa mắt nhìn Vu Du ở đằng trước, tiếng đàn ban nãy vẫn còn đang phảng phất tiếng vọng bên tai.
"Làm sao thế, rung động rồi à?"
Tô Quyền tiến đến bên cạnh hỏi anh.
Chu Thừa không nói chuyện, xem như chấp nhận.
"Rung động rồi thì cứ lên thôi", Tô Quyền khích động anh.
Chu Thừa nghe lời này trực tiếp nhíu mày, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ai cũng không thể ảnh hưởng tôi thi 985."
Tô Quyền lắc đầu thở dài, cảm thấy tên này hết thuốc chữa rồi, Lương Gia Hoằng lại cảm thấy tên này như vậy mới đúng là bổn phận nên làm của một học sinh.
"Hai người này thật là nhàm chán."
Tô Quyền nói xong thì không để ý tới hai người kia nữa.
"Được đó. ", Chu Thừa nhìn Lương Gia Hoằng trong ánh mắt xuất hiện thêm vài phần thưởng thức.
Lương Gia Hoằng không nói chuyện, lấy ra một bộ đề ôn luyện đưa qua: " Lúc mua lỡ tay mua nhiều hơn một quyển, cảm thấy cậu có thế sẽ có hứng thú, có muốn thử một chút không?"
Chu Thừa vui vẻ tiếp nhận: " Cám ơn, lần sau sẽ trả cậu một quyển khác."
Vu Du tò mò nhìn hai người bởi vì quyển bài tập mà trở nên thân thiết, không cách nào lý giải được bộ não mạch kín của học bá.
Tôn Lê ghé vào trên vai của cô, thổi một hơi ra vẻ nhàm chán vào sau tai cô: " Tôi đã nói là rất ghét kì huấn luyện quân sự rồi mà, cậu nhìn xem cả người tôi đều rám đen rồi. ", nói xong đem cánh tay đưa đến phía trước .
"Tôi cũng đen đi nhiều rồi, mặt nạ cũng mới mua gần đây.", Vu Du không nghĩ tới ánh mặt trời lại độc hại như vậy.
"Vậy bọn nam sinh làm sao không đen đi chút nào?"
Tôn Lê nói chính là Chu Thừa cùng Lương Gia Hoằng hai người bên kia đang thảo luận đề hình .
"Ờ nhỉ, hai người bọn họ hình như không có đen đi chút nào cả", Vu du có chút ghen ăn tức ở.
"Hay đi ra đó hỏi một chút xem bọn họ bảo dưỡng da kiểu gì.", Tôn Lê nói rồi muốn tiến lên hỏi hai người kia.
"Cái này cũng quá bất lịch sự rồi đó.", Vu Du không kéo được người lại, Tôn Lê rất nhanh đã bước đến trước mặt hai người.
Không qua bao lâu, Tôn Lê một mặt ủ rũ cúi đầu trở về.
"Thế nào?"
"Chu Thừa nói ăn nhiều hoa quả cùng rau củ."
Tôn Lê một mặt không vui: " Tôi chẳng lẽ còn không biết mấy thứ này sao, mà nếu có dùng thì tôi vẫn sẽ đen như này à?"
"Không hổ là lời mà Chu Thừa có thể nói ra", Vu Du đối với câu trả lời của Chu Thừa không hề ngạc nhiên.
"Đúng thật, có khi cậu ấy còn trả lời tôi là may rồi đó.", Tôn Lê quay đầu nhìn chằm chằm Lương Gia Hoằng không rời mắt.
"Ăn hoa quả cùng rau củ có thể dưỡng trắng?"
Sự chú ý của Vu Du bị câu nói này thu hút.
"Nghe nói là có tác dụng như vậy." Tôn Lê cũng không rõ lắm, dù sao ăn nhiều như vậy cũng chưa từng trắng thêm chút nào.
"Vậy chúng ta trở về thử một chút " Vu Du là nữ sinh đương nhiên cũng sẽ thích làm đẹp.
Cách đây mấy tuần cô có mang theo mấy quả dưa leo, cố ý làm theo công thức trên mạng, kết quả quên mất không mang theo dao.
Lúc đi ngang qua chỗ Chu Thừa đang ngồi, mắt cô nhìn bài tập Chu Thừa đang làm, cố ý mở miệng: "Mang dao không?"
Chu Thừa ngẩng đầu hoài nghi liếc cô một cái, trầm giọng trả lời: "Tôi cũng không phải ngự tiền thị vệ, mang dao bên mình làm gì?"
Vu Du vừa mới bắt đầu không có kịp phản ứng, sau khi phản ứng lại mới cúi đầu ôm miệng cười: "Trò đùa này của cậu cũng nhạt quá rồi đó, bất quá không có việc gì, tôi thích."
Chu Thừa bất đắc dĩ nhìn cô một cái, thuận tay cầm lấy dưa leo trong tay cô giật ra, hung hăng cắn một cái.
"Của tôi mà"
Vu Du bất mãn đoạt lấy dưa leo từ tay người đối diện, đây là dưa leo bản thân mang theo để làm mặt nạ mà, thế nào lại bị ăn mất rồi.
"Ngày mai tôi trả lại cho cậu quả mới."
Chu Thừa cũng chỉ là thăm dò nói ra, không nghĩ tới cô thật sự đồng ý luôn.
Ngày thứ hai hôm sau Chu Thừa đặt trước bàn cô một quả cà chua.
"?"
Cô khó hiểu nhìn người đứng trước bàn học của mình: " Làm gì đây?"
"Trả cậu" thấy cô cứ nhìn chằm chằm, Chu Thừa lên tiếng giải thích: " Nghe nói cậu đang tìm phương pháp dưỡng trắng da, cà chua ăn sống tương đối tốt."
"Có đúng không vậy?"
Cô bán tín bán nghi, nhưng vẫn cầm lấy quả cà chua lên cắn một cái.
"Chờ đã..."
Thấy cô trực tiếp cho quả cà chua vào miệng Chu Thừa nhanh chóng ngăn cản, đáng tiếc nói quá trễ, cà chua đã yên vị trong bụng.
"Sao thế?"
Nước cà chua theo khóe miệng cô chảy xuống, Chu Thừa nhanh chóng rút lấy tờ giấy đang đặt trên bàn Lương Gia Hoằng ấn vào khóe miệng cô: " Cậu ăn uống cũng tùy tiện quá rồi đó."
Vu Du nhận lấy tờ giấy, ánh mắt mông lung không hiểu nổi Chu Thừa, nhíu mày: "Không phải cậu cho tôi ăn sao?"
Chu Thừa không nói gì chỉ yên lặng trở về chỗ ngồi, Tôn Lê từ đằng sau cửa bước tới, nhìn thấy cà chua trong tay cô thì nhớ tới thứ gì đó.
"Cái này là cà chua?"
"Chu Thừa cho đó", Vu Du có chút đắc chí.
"Mua ở cổng siêu thị ?"
Tôn Lê nhìn xem bóng lưng Chu Thừa, thần sắc trên mặt có chút mất tự nhiên, đem cô kéo đến một bên.
"Cậu nói cái này là của Chu Thừa đưa cho cậu?"
"Đúng vậy ", Vu Du vẫn còn đang ăn.
"Cho nên Chu Thừa chính là tên không được thông minh mà bà chủ siêu thị trước cổng trường nhắc tới"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Vu Du ăn xong miếng cuối cùng, xoa xoa tay.
" Hôm nay tôi muốn đi siêu thị mua hạt điều, kết quả vừa đi tới đã nghe bà chủ siêu thị nói rằng sáng nay có một tên đã bỏ ra một tệ để mua một quả cà chua, thậm chí còn không tiền lẻ, bà chủ đó nói người kia mặc một bộ đồng phục cao trung, nhìn qua rất đẹp trai, chỉ có điều là đầu óc không được thông minh."
Tôn Lê còn đang suy nghĩ là ai, kết quả vừa mới vào lớp đã thấy Vu Du cầm trong tay một quả cà chua, còn đang khen đây là Chu Thừa cho, cho nên cô mới lớn gan suy đoán một chút.
"Một tệ mua một quả cà chua?"
Vu Du lắc đầu nhìn Chu Thừa cách đó không xa, chỉ cảm thấy anh quá mức bại gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT