Các tư thế quân hành đối với Vu Du chỉ là chuyện nhỏ, những thứ này đều nằm trong khả năng giải quyết của cô.
Nhưng điều làm huấn luyện viên phát buồn nhất, có lẽ chính là động tác hành quân của cô.
Trong đám đông, các động tác cùng tay cùng chân của cô rất dễ bị phát hiện, nữ sinh đằng trước luôn có cảm giác ai đó đang dẫm lên giày của mình, bạn học đó làm sao cũng không nghĩ đến là do người bạn Vu Du đang vung đều tay đều chân gây ra.
Huấn luyện viên nghiêm khắc như vậy cũng đều bị cô làm cho buồn cười, còn kêu cả huấn luyện viên bên kia sang cười chung cho đỡ buồn.
"Vu Du, ra khỏi hàng. "
"Có.", cô lập tức ra khỏi hàng.
Huấn luyện viên nhìn cô rồi đặt câu hỏi: " Em có cảm thấy bản thân mình làm có chỗ nào không giống với các bạn hay không?"
"Báo cáo, không có.", đúng vậy, cô cảm thấy mình đi như vậy cực kỳ tiêu chuẩn.
"Em để ý lại một chút, xem xem bản thân có sai chỗ nào hay không?"
Huấn luyện viên nhìn dáng vẻ tự tin của cô, lại nhớ tới động tác đều tay đều chân kia thì là thấy buồn cười.
"Vậy em đi một vòng cho mọi người cùng xem thử."
Huấn luyện viên ra hiệu cho các bạn khác tạo thành một khoảng trống để cô đi.
Lúc mới đầu mọi chuyện đều tốt, nhưng ngay khi huấn luyện viên bắt đầu hô khẩu hiệu, cô đột nhiên hoảng hồn, trong lúc đó nhất thời không phân biệt được trái phải, tình trạng cùng tay cùng chân lại xuất hiện lần nữa.
"Nghiêm ."
Nghe thấy khẩu hiệu cô lập tức dừng bước lại.
"Hiện tại cảm thấy mình có vấn đề gì không?"
"Báo cáo, huấn luyện viên hô quá đột ngột, em chưa chuẩn bị xong."
Cô kiên quyết không thừa nhận vấn đề của bản thân.
"Được.", thấy cô mạnh miệng nhất nhất cũng không nhận, huấn luyện viên lại mở miệng: " Vậy thầy hô lại một lần, em thử xem."
"Bước đều, bước."
Theo huấn luyện viên hô lên khẩu hiệu, cô có cảm giác như tay chân không nghe theo điều khiển của bản thân vậy.
Trước sự chứng kiến của đông đảo quần chúng, động tác kia của cô đã khiến mọi người cười rộ lên.
Đến các nam sinh sát vách bên kia cũng bị động tác của cô cười đến ôm bụng.
Đến huấn luyện viên cũng không nhịn được mà quay lưng để cười trộm.
"Vu Du, cậu đây là đang làm gì vậy, không phải con người từ sớm đều đã điều khiển được tứ chi rồi sao?"
Lời này của Tô Quyền thành công khiến càng nhiều người hướng mắt về phía này.
Lần này thì tốt rồi, đã nổi tiếng nay lại càng nổi tiếng hơn, nữ hiệp đào quần sau này lại lần nữa thay đổi tam quan của mọi người rồi.
Huấn luyện viên sau khi cười xong nhanh chóng cảm thấy không ổn, lập tức lên tiếng ngăn Tô Quyền lại: " Tô Quyền em cảm thấy bản thân mình tập rất tốt sao, ra khỏi hàng."
Cứ như vậy, bởi vì chế giễu Vu Du nên Tô Quyền cũng bị đuổi ra khỏi hàng, trở thành đối tượng quan sát của mọi người.
"Một hai một, một hai một..."
Đi theo khẩu hiệu của huấn luyện viên, Tô Quyền không tự chủ được mà nhìn về phía Vu Du ở bên cạnh, kết quả chính cậu so với động tác của cô còn xấu hơn..
Làm cho mọi người càng cười vui vẻ hơn.
Huấn luyện viên bên kia vốn dĩ định để Tô Quyền đi giành lại hào quang cho bên mình, thế mà so với học sinh nữ còn mất mặt hơn, huấn luyện viên "giận cá chém thớt", kết quả mỗi học sinh nam cười đều bị phạt đứng nửa tiếng đồng hồ.
"Được rồi, những người khác cũng đừng cười nữa, các em cũng không tốt hơn các bạn ấy là bao đâu, tiếp tục luyện tập đi."
Vu Du vì là lỗ đen của đội nên bị bốc ra luyện tập một mình.
Vu Du cả một buổi sáng bị mọi người cười vào mặt, mọi người cứ tưởng rằng cô khẳng định sẽ thẹn quá hóa giận, không còn giữ được thái độ hòa đồng như buổi sáng, ai biết được lúc ăn cơm buổi trưa cô vẫn thế, làm cho mọi người càng thêm cảm thấy cô gái này tính tình thực sự rất tốt.
Duy chỉ có Tôn Lê rất lo lắng cho cô: " Cậu thực sự không sao đó chứ?"
"Không có việc gì, cậu tranh thủ ăn nhanh đi. "
Thật ra nói không có việc gì là giả, chỉ là cô cảm thấy cũng không mất mặt đến nỗi phải giận mọi người, với lại đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp nhận huấn luyện quân sự, những người khác đều đã là lần thứ hai, phạm sai lầm loại chuyện này cũng là rất bình thường, chỉ cần cô nỗ lực một chút là được rồi.
Cô chủ nhiệm ở văn phòng cũng đã nghe ngóng được câu chuyện của Vu Du, buổi chiều hôm đó liền đem dưa hấu đến cho mọi người giải khát.
Nhìn thấy chủ nhiệm lớp, các huấn luyện viên vẫn là để cho các thầy các cô một chút mặt mũi, đồng ý để mọi người ăn dưa hấu giải khát.
Cô chủ nhiệm tay cầm một miếng dưa hấu đi về hướng Vu Du đang luyện tập, ra hiệu cho cô ngừng tập, bản thân có lời muốn nói.
"Cô ạ."
Nhận lấy miếng dưa hấu, cô chủ nhiệm lại lấy ra một tấm khăn tay đưa cho cô.
"Vu Du, nghe nói kỹ năng chơi đàn piano của em cực kỳ tốt?"
Cô miệng cắn miếng dưa hấu, còn buồn bực vì sao cô giáo lại biết nhiều như vậy, bèn nghĩ có thể cô giáo đã từng xem qua các cuộc thi đấu của cô rồi, vậy nên cũng không hỏi ngược lại mà chỉ nhỏ nhẹ ngoan ngoãn gật đầu.
"Sau khi kì huấn luyện quân sự kết thúc, trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ chào đón người mới, em có tiện thể hiện một khúc không?"
Cô chủ nhiệm không trực tiếp giao phó cho cô, ngược lại còn hỏi ý kiến của cô từ rất là sớm.
Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng không có ý kiến gì, trực tiếp gật đầu: "Đương nhiên có thể ạ.", dù sao thì bản thân cô cũng rất thích đánh đàn.
"Vậy thì đàn 《Cúc thứ lang đích hạ thiên》?"
Lời này chủ nhiệm vừa nói ra, cô thực sự muốn thu hồi lại câu nói trước đó, cái này cơ bản là nghĩ kỹ hết rồi, tới đây chỉ là để thông báo với cô một tiếng trước mà thôi.
Kỳ thực thì ca khúc này cũng không khó, trước kia đã từng chơi qua vài lần rồi.
Giao phó xong nhiệm vụ thì cô chủ nhiệm nhanh chóng rời đi, giống như người vừa mới tới ban nãy cùng với mình không chút liên quan nào vậy.
"Cô giáo vừa mới nói cái gì vậy?"
Tôn Lê nãy giờ vẫn luôn một mực chú ý đến bên này, cô giáo vừa đi cô đã ngay lập tức lao đến.
"Không có gì, chỉ là nhắc đến buổi lễ chào đón học sinh mới sau khi kì quân sự kết thúc thôi."
Vu Du thở dài, cuối tuần này cô phải trở về luyện tập cho cẩn thận mới được.
"Buổi lễ đón học sinh mới à?"
Tôn Lê xem ra hình như rất phấn khích.
"Tôi thích nhất là các buổi lễ chào đón người mới đó nha.", chỉ cần nghĩ đến việc không cần lên lớp thi Tôn Lê đều rất thích.
Vu Du không nói chuyện, cô biết chuyện đánh đàn này hình như trong lớp chưa ai biết, thôi thì để hôm đó nói với mọi người sau vậy.
Sau khi nghỉ ngơi xong mọi người tiếp tục luyện tập, cũng may Vu Du không phải đồ ngốc, động tác dậm chân tại chỗ cô gần như đã học xong rồi, bắt đầu từ ngày mai là có thể luyện tập động tác hành quân.
Tổng thời gian kỳ quân sự là mười năm ngày, trừ ba ngày cuối cùng cần luyện tập và biểu diễn tập trung bên ngoài, còn thời gian mười hai ngày, trong đó có hai ngày cuối tuần, cho nên cô chỉ có thời gian mười ngày để luyện tập.
Bởi vì vấn đề cùng tay cùng chân của Vu Du mà các cô đã chậm hơn rất nhiều so với tiến trình vốn có.
Thời điểm ban đêm tại kí túc xá, trong khi người khác đều đang mong chờ bữa tiệc chào đón người mới, chỉ có Vu Du một mình vẫn đang yên lặng luyện tập.
Đột nhiên cô cúi đầu nhìn xuống dưới lầu nhìn một chút, phát hiện ra Chu Thừa thế mà lại đang đứng ở dưới đó.
"Chu Thừa"
Cô đột nhiên mở miệng, Chu Thừa ở dưới lầu đang ăn gì đó bỗng nhiên thấy cổ họng nghẹn lại, ngẩng đầu đưa mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra. - ủng hộ đọc truyện trên app tyt
Vu Du kiễng chân đưa người ra khỏi cửa sổ, nửa thân trên tựa như muốn nhảy ra.
Chu Thừa cảm thấy kì lạ, bản thân rõ ràng mũ cũng đội rồi, cô làm thế nào mà nhận ra được vậy.
"Cậu đang làm gì ở đó thế?"
Chu Thừa nhìn thấy tư thế kì quái của cô, cảm thấy có chút buồn cười.
"Luyện tập, còn cậu thì sao?"
Vu Du giống như đã thấy được cái túi.
Chu Thừa vừa hay để lộ ra túi bánh mì trong tay: "Cậu muốn thử không?"
Nhìn thấy anh ăn, Vu Du hình như cũng có chút đói bụng: "Có thể không?"
Chu Thừa nhắm ngay hướng của cô, ném lên một cái bánh mì.
Cũng may tầng cô đang đứng không cao lắm, tầng thứ ba dùng sức chút là có thể ném tới.
Vì vậy cô nhanh chóng chủ động lùi vào, sợ bánh mì đập thẳng vào mặt.
Kết quả, chiếc bánh mì bay lên rồi vừa vặn đáp xuống mặt cô.
Bị đập vào mặt, Vu Du lập tức chui người ra ngoài cửa sổ: " Cậu cũng ném chuẩn quá rồi đó, hồi cấp hai cậu có phải từng tập tạ qua không, dùng sức như vậy, tôi là bạn học của cậu, cũng đâu có phải kẻ thù của cậu!"
Chu Thừa hình như cũng có chút xấu hổ, không nghĩ tới sẽ chuẩn như vậy, sờ mũi một cái làm dịu đi sự xấu hổ,vừa nghe được nửa câu sau thì thình lình lên tiếng, "Cũng không khác biệt lắm."
Cái gì mà không khác biệt lắm, Vu Du còn chưa kịp phản ứng, Chu Thừa đã rời đi, hướng về ký túc xá nam, vừa rồi là anh đi mua bánh mì sao, bởi vì siêu thị vừa vặn cũng nằm ở kí túc xá nữ bên này.
Sau khi phản ứng được những gì Chu Thừa đã nói, cô mới cầm bánh mì cười ngây ngô.
"Ban nãy ở ban công cậu hò hét cái gì vậy?"
Tôn Lê khi nãy đang rửa chân thì nghe thấy âm thanh của cô, nhưng do ngại phải rửa lại nên không có bước ra ngoài.
Vu Du cầm túi bánh mì lắc lư qua lại: "Nói chuyện với Chu Thừa vài câu."
Nhìn túi bánh mì trong tay cô, Tôn Lê cảm thấy có chút kỳ quái: " Đến quần người ta cậu cũng dám tụt, vậy mà người ta còn cho cậu bánh mì sao?"
"Cho nên cậu ấy mới nói tôi là kẻ thù của cậu ấy. "
Vu Du mới không thèm để ý đâu, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đi qua, đến lúc đó cô sẽ để lại cho Chu Thừa một ấn tượng mới tốt hơn.
"Vậy cậu phải cẩn thận đó nha, nói không chừng bên trong có thể bị hạ độc, nói không chừng đây là Chu Thừa muốn mượn bánh mì giải quyết cậu."
Tôn Lê vô tình đánh nát ảo tưởng của cô.
"Không quan trọng "
Cô không thèm tin đâu.
"Chuyện luyện tập của cậu thì sao, có tốt hơn tí nào chưa?"
Người nói là mấy bạn nữ cùng lớp, bọn họ vừa mới thảo luận xem trong lớp ai là người đẹp trai nhất, kết quả không thống nhất được ý kiến, mọi người mới tản ra .
"Cũng tàm tạm rồi."
Đến Vu Du cũng không nghĩ tới, cô đi đường thế mà cũng vung cùng tay cùng chân.
Càng không có nghĩ tới chính là, chỉ trong vòng thời gian một đêm, cô đã hoàn toàn quên đi tất cả mấy cái đã học hôm qua.
Nhìn thấy tư thế vung tay vung chân cùng lúc của cô, huấn luyện viên cũng bất lực vô cùng.
Lúc này huấn luyện viên bên kia mới chủ động điều người tốt nhất bên mình sang để dạy cho cô, về phần những người khác đều có thể trực tiếp học diễu hành.
Huấn luyện viên vì có thể đuổi kịp tiến trình, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Điều Vu Du không thể ngờ tới đó chính là nam sinh tốt nhất được điều đi kia thế mà lại là Chu Thừa.
Ngắm nhìn thân hình cùng tư thế của anh, cô cảm thấy người này chắc chắn có thể đi làm người kéo cờ cho trường.
Đương nhiên nàng cũng là hỏi như vậy.
"Chu Thừa, cậu có từng suy nghĩ qua việc tham gia buổi tuyển chọn người kéo cờ không, cậu thật sự rất đẹp trai đó!"
"Cậu tranh thủ thời gian luyện tập đi."
Chu Thừa mặt không cảm xúc, phảng phất chỉ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn dĩ lúc đầu chỉ là luyện tập đánh tay dậm chân, Chu Thừa lầm tưởng là động tác diễu hành cũng phải làm cùng nhau nên ở phía trước làm mẫu cho cô.
Vu Du ban đầu cảm thấy chỉ dậm chân tại chỗ thôi cũng đã khó khăn rồi, không nghĩ tới còn phải luyện tập cả diễu hành, chỉ có thể đứng đằng sau Chu Thừa luyện tập.
Luyện một hồi, sự chú ý của cô đã hoàn toàn đi lệch mục đích ban đầu, bởi vì đường cong vòng ba của Chu Thừa quả thực rất đẹp, nhất là đoạn từ eo giữa xuống đến hông, dáng người tỉ lệ rõ ràng, cô bắt đầu ảo tưởng về việc Chu Thừa sẽ đi làm người mẫu đồn bộ*.
*bàn tọa, mông*
"Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
Chu Thừa đột nhiên quay người, đập vào mắt anh là dáng vẻ si mê của cô.
"Cậu thực sự rất thích hợp làm người mẫu đồn bộ đó nha."
Bị Chu Thừa hỏi như vậy, cô thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Chu Thừa lần nữa bị sự thẳng thắn của cô làm cho mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa là sặc nước bọt.
Chu Thừa đột nhiên lớn giọng khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai người họ.
Mọi người đều biết Vu Du kia chính là nữ hiệp đã lột quần Chu Thừa ngay ngày khai giảng, hiện tại vừa vặn có được cơ hội này, Chu Thừa khẳng định sẽ thẳng tay trả thù, những người còn lại đều vì cô mà đổ mồ hôi.
Duy chỉ có hai người đang luyện tập kia mới biết, da mặt Chu Thừa đã dày đến trình độ không phải người bình thường có thể đạt tới.
"Luyện tập cho cẩn thận, nhìn động tác tay và chân của tôi đi, đừng có nhìn cái khác.", Chu Thừa lần nữa nhắc nhở.
"Ò",Vu Du trưng ra bộ mặt ủy khuất, Chu Thừa cảm thấy không đúng, lúc này không phải anh mới là người chịu ủy khuất sao rõ ràng người bị đùa giỡn là anh.
Cô đi theo sau lưng Chu Thừa, động tác của người phía trước vừa vặn ngược lại so với cô, hai người tập luyện mà không khác gì đang đánh nhau, thậm chí có mấy lần đi nghiêm, chân cô còn đá phải mông của Chu Thừa.
"Cậu đây là đang trả thù chuyện tối ngày hôm qua sao?"
Chu Thừa thực sự nhịn không nổi nữa, xoay người hỏi cô.
"Tôi không phải cố ý ",Vu Du cũng không muốn như vậy.
"Xem ra cậu còn chút lương tâm.", Chu Thừa vỗ vỗ đất dính trên mông.
" Nhưng cái ném hôm qua của cậu xác thực là rất đau mà, cậu nhìn xem, trên mặt giờ vẫn còn dấu đỏ này."
Cô đột nhiên tới gần, Chu Thừa theo phản xạ lùi lại, thiếu chút nữa là đạp vào hòn đá phía sau chân.
"Trước đó cậu còn lột cả quần của tôi, tôi ủy khuất cái gì?"
Bây giờ Chu Thừa thấy cô chỉ hận khi đó không thể dùng hai cái thắt lưng.
"Chẳng phải tôi cũng không thấy gì sao, với cả tốc độ của cậu nhanh như vậy, ai mà nhìn được chứ."
Cô nhỏ giọng thầm thì.
"Cậu ..."
Chu Thừa còn muốn nói thêm gì đó, nhưng những người khác bắt đầu nghỉ tại chỗ rồi, đành ngừng lại.
"Cậu tốt nhất nên từ bỏ đi, nếu phương diện này thực sự không có thiên phú, vậy thì không cần phải miễn cưỡng."
Chu Thừa sau đó báo cáo lại với huấn luyện viên, cuối cùng do trở ngại vấn đề thời gian, cô bị đổi xuống hàng ngũ dự bị.
Nhìn ánh mắt ủy khuất vô tội của Vu Du, trái tim Chu Thừa lại xuất hiện giao động rất nhỏ, giống như bản thân đã làm sai gì vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT