Thập Niên 80: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 4 (thanh niên tri thức): ai là người đàn ông công lược của tôi


1 năm

trướctiếp

Hệ thống kích động nói: “Ký chủ, nhìn nè, nhìn nè! Tiến độ thay đổi cuộc đời, đạt 20%!”

Diệp Nhiễm cầm đề ôn tập lên xem, không nói chuyện.

Trải qua một ngày lật sách học tập, cô tự nhận thấy toán lý hoá lớp 10 đối với cô đều không thành vấn đề nữa, ngữ văn cũng có thể, nhưng mà tiếng Anh, cô cần tìm một người để luyện tập phát âm, như vậy mới có thể đạt được điểm cao.

Trên thực tế đối với Diệp Nhiễm trước đây mà nói, hai phần nói và nghe tiếng Anh là một điểm yếu vô cùng lớn, đây là khuyết điểm bẩm sinh của các đứa trẻ ở nông thôn.

"Cậu có biết nói tiếng Anh không?” Diệp Nhiễm đột nhiên hỏi hệ thống.

“Tiếng Anh?” Hệ thống kinh ngạc.

“Là một hệ thống, chắc là cậu có thể thay đổi ngôn ngữ đúng không?” Diệp Nhiễm có chút chờ mong hỏi.

“Cái này……” Hệ thống hổ thẹn: “Lẽ ra tôi có thể á, nhưng mà tôi đã là đồ cổ rồi…… Quá cổ luôn, khi đó còn chưa thịnh thành văn hoá tiếng Anh, cho nên tôi……”

Diệp Nhiễm lập tức hiểu rõ, bỏ qua con đường này, quyết định sau khi tan học vẫn nên tới cửa hàng gần trường mua một ít đĩa băng nghe tiếng Anh rồi luyện tập theo.

Thật vất vả mới sống sót đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Nhiễm thu dọn cặp sách rời đi.

Bạn học xung quanh đều không dám nhúc nhích, giống như bị đóng băng, nhìn thấy cô đã đi rồi, mới khe khẽ bàn tán, cũng chuẩn bị ra về.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, chắc chắn rằng bản thân đã đạt được kết quả ngoài ý muốn trong lớp này.

Tiến độ hoàn thành là 20%, có phải nó tượng cho việc Diệp Nhiễm đã từng chịu tổn thương, có 20% là đến từ giáo viên và học sinh của cái lớp này hay không?

Trong lúc cô đang suy nghĩ về vấn đề này, Diệp Nhiễm phát hiện cô đã bị bao vây.

Trên đoạn đường đi từ trường học đến cửa hàng bên cạnh, cô bị một đám nam nữ học sinh trạc tuổi bao vây.

Những người đó có người để đầu như ổ gà, có người mặc áo cánh dơi, quần ống loe rộng, còn có người trong miệng đang ngậm thuốc lá, kiêu ngạo đi về phía Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm nhướng mày: “Các người muốn làm cái gì?”

Cô vừa dứt lời, bọn chúng liền cười phá lên: "Bọn tao muốn làm gì à? Cô bé ơi, mày thật sự không biết tụi tao muốn làm gì hả?”

Có một người giống như chị đại bước lên, khinh thường nói: "Mày là Diệp Nhiễm à? Nghe nói gần đây mày rất kiêu ngạo đúng không? Đây là muốn rời khỏi phổ thông số 1 hay là rời khỏi Trung Quốc đây? Không dạy dỗ mày một chút, mày sẽ không biết phổ thông số 1 là nơi nào!”

Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: “Các người muốn đánh nhau phải không?”

Cô lục tìm trong ký ức của mình, cũng không có thông tin bị vây đánh tập thể như thế này, cho nên chuyện hôm nay là do cô tự mình trêu chọc ra hả?

Là ai? Trần Vạn Vinh, hay là giáo viên dạy toán?

Không có khả năng là cô giáo toán, Trần Vạn Vinh cũng không giống người sẽ có năng lực tập trung nhiều người như vậy.

Hay là, những người này đơn giản chỉ là nghe được thông tin về cô, không ưa cô?

Còn đang nghĩ ngợi, trong đầu Diệp Nhiễm chợt lóe, nghĩ tới một người: “Hệ thống, đó là xe đạp Giant hả?”

Hệ thống có chút lo lắng: "Tôi cũng không biết, tôi tra không được thông tin của người chạy xe đạp Giant kia, kỳ lạ thật, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.”

Diệp Nhiễm nhớ tới thiếu niên dựa nghiêng lên xe đạp Giant lúc sáng, bóng dáng của anh được in dưới ánh mặt trời ban mai.

Cô cụp mắt, lãnh đạm nói: "Kệ đi, đánh trước đã.”

Bộ dáng cúi đầu lạnh nhạt của cô, ở trong mắt đám phản nghịch tuổi dậy thì kia, đúng là không coi ai ra gì.

Ông đây đã khiêu khích mày như vậy mà mày còn làm ra vẻ không có chuyện gì cúi đầu không hé răng.

Cứ thế đánh nhau.

Diệp Nhiễm cảm nhận theo bản năng là trước kia cô có đánh nhau, hơn nữa còn đánh rất giỏi.

Chỉ là hiện tại cô trở thành một thiếu nữ tuổi 17, sức mạnh và tốc độ không quá tốt, không có cách phát huy hết năng lực của bản thân.

Diệp Nhiễm dùng sức đá bay thiếu niên có ý đồ muốn tấn công mình, sau đó lại né một cú đấm đến từ phía sau.

Một đám nam nữ đều kinh hãi: "Nó vậy mà lại biết đánh nhau, mọi người, lên!”

Ầm ầm, tất cả bọn chúng đều tấn công.

Hệ thống nôn nóng: “Ký chủ, cậu có thể chịu được không?”

Diệp Nhiễm cắn răng: “Có thể.”

Tuy là nói vậy, nhưng quả thật có chút quá sức.

Diệp Nhiễm tuổi 17 thân hình mảnh khảnh, sức lực yếu ớt, cô dựa vào bản năng của mình có thể đánh một hai ba bốn người, nhưng bảy tám người thì có chút vất vả.

Vào lúc động tác của Diệp Nhiễm càng ngày càng khó khăn, hiện tại cô đang quyền bay cước đá tứ tung, thì dưới gốc cây ở nơi xa kia có một người đang đứng.

Hệ thống la to: "Thiếu niên Giant, thiếu niên Giant, quả nhiên là anh ta! Đúng là tên xấu xa, là anh ta sai người bao vây cô!”

Hệ thống muốn khóc luôn rồi: “Nếu không thì cho anh ta 200 tệ đi, tiền tài là vật ngoài thân……”

Sau khi Diệp Nhiễm trở thành người con gái này, vẫn luôn lấy một tâm thái bình thản đánh giá mọi việc xảy ra chung quanh, đủ bình tĩnh cũng đủ lý trí.

Nhưng mà hiện tại, cô đột nhiên trở nên cố chấp, thấp giọng nói: “Muốn đánh thì đánh, không cho!”

Nói xong, có một bàn chân đá về phía vai cô.

Cô miễn cưỡng né đi, động tác có phần chậm chạp.

Thể lực của cô đã tiêu hao quá mức, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là cô sẽ ngã mất.

Ngay lúc này, thiếu niên dưới gốc cây cách đó không xa đột nhiên khoanh tay, nói như thượng đế: "Bây giờ, tôi đếm tới mười, hết 10 số, tất cả các người lập tức dừng tay lại.”

Tiếng nói của thiếu niên vẫn biếng nhác như cũ, giống như giọng nói khi vừa thức dậy vào mỗi buổi sáng, mang theo một ít khàn khàn của người trưởng thành.

Lời vừa được thốt ra, mọi người đều kinh ngạc, nhóm người này thế nhưng lại dừng động tác, quay đầu lại nhìn thử.

Nhìn thấy thiếu niên đó, có người kinh sợ mà kêu lên một tiếng: “Là, là Tiêu Chiến Vũ!”

Ba chữ Tiêu Chiến Vũ này, lập tức làm mọi người không dám phát ra tiếng động.

Tiêu Chiến Vũ cách đó không xa cười khẽ ra tiếng: “Một, hai, ba, bốn……”

Anh vừa đếm tới 6, tất cả bọn chúng đều chạy mất tiêu không còn bóng dáng.

Hệ thống ngẩn ra.

Diệp Nhiễm cũng có chút nghi hoặc mà nhìn Tiêu Chiến Vũ.

Người này rốt cuộc là ai, tại sao hệ thống không thể tra được thông tin về anh ta? Tại sao ở trường phổ thông số 1 thành phố B này anh ta lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy?

Cô suy nghĩ một hồi, ý đồ muốn tìm trong mớ thông tin của Diệp Nhiễm về một nhân vật như người này, nhưng không có, cô tìm không thấy.

Cô thấp giọng hỏi hệ thống: "Cậu nói người đàn ông tôi phải công lược, rốt cuộc là ai?”

Hệ thống hổ thẹn vạn phần: "Tôi cũng không biết…… chắc là vẫn chưa xuất hiện……”

Nó đúng là một hệ thống vô dụng mà.

Lúc này Tiêu Chiến Vũ đứng trước mặt Diệp Nhiễm.

Anh nhướng mày, cười nói: "Cậu tên Diệp Nhiễm đúng không? Trả tôi 200 tệ.”

Diệp Nhiễm lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, nhìn thật kỹ anh ta.

Lai lịch không rõ, thông tin không rõ, cũng không thể phán đoán chính xác những người ban nãy có phải là do anh gọi tới hay không.

Anh ta rốt cuộc muốn làm gì, thật sự là vì 200 tệ ư?

Diệp Nhiễm: "Tôi đã nói rồi, có thể cho cậu 2 tệ, tìm một tiệm sửa xe sơn lại đi.”

Tiêu Chiến Vũ: “Không được, tôi muốn nguyên nước nguyên vị, không muốn đi tiệm sửa, như vậy sẽ rất khó coi.”

Diệp Nhiễm: "Tôi không có tiền.”

Tiêu Chiến Vũ: "Vậy cậu viết giấy nợ cho tôi đi, tôi không ngại cho cậu thiếu đâu, cũng sẽ không thu lãi của cậu.”

Diệp Nhiễm nhíu mày.

Cô không rõ tại sao mình lại trêu chọc phải một tên bám dính như kẹo mạch nha này, càng không rõ vì sao anh một hai phải đuổi theo cô đòi tiền.

Nhưng cô đã quyết định, không trêu chọc phiền toái.

Cô tới thế giới này là để làm nhiệm vụ, không phải để chơi với những con người tồn tại ở đây, ai mà biết thân phận của đối phương là gì chứ.

Cô móc từ trong cặp ra 10 tệ.

Trong những năm này, 10 tệ cũng có thể xem là một số tiền lớn rồi.

Cô đưa 10 tệ cho anh : "Tôi chỉ có 10 tệ, cũng chỉ có thể đưa cậu 10 tệ, không có nhiều hơn, có cũng sẽ không đưa cậu. Nếu không thì cậu cứ đi tìm chủ nhiệm giáo dục hoặc hiệu trưởng cũng được, tùy cậu.”

Dù sao cô cũng nhất quyết không đưa hết.

Cô phải giữ lại để mua đĩa băng tiếng Anh và tài liệu!

Tiêu Chiến Vũ nhìn 10 tệ kia, một chút cũng không chê bai mà nhận lấy, bỏ vào túi của mình, sau đó cười nói: "Tôi thu trước 10 tệ, còn 190 tệ, tôi nhất định sẽ từ từ thu sau. Cậu yên tâm, trí nhớ của tôi rất tốt, sẽ không quên cậu thiếu tiền tôi đâu.”

Diệp Nhiễm: “Tùy cậu, muốn mạng thì có một, muốn tiền thì không có.”

Tiêu Chiến Vũ nhìn Diệp Nhiễm, cười khẽ ra tiếng, tiếng cười giòn tan, có một sự lười biếng nhưng gợi cảm.

Anh nhìn Diệp Nhiễm nói: “Mặt khác, tôi hy vọng bạn học Diệp Nhiễm đừng quên, vừa rồi là tôi cứu cậu, nếu không có tôi, bọn họ đã cướp hết tiền của cậu rồi hơn nữa còn sẽ hung hăng đánh cậu, cậu có tin không?”

*************************

Diệp Nhiễm mua đĩa băng tiếng Anh và máy nghe băng, ở thời đại này đĩa băng tiếng Anh vẫn còn tương đối quý, một đĩa băng giá tận 2 tệ, một cái máy nghe băng nhỏ và rẻ nhất cũng hơn 70 tệ, sau khi Diệp Nhiễm một hơi mua mười mấy đĩa băng, một trăm tệ Diệp Kiến Quốc cho cứ thế mà tiêu hết.

Kỳ thật nếu Diệp Nhiễm trực tiếp xin tiền Diệp Kiến Quốc để mua đĩa băng, Diệp Kiến Quốc hẳn là vẫn sẽ cho. Chỉ là trong quá trình đó, đầu tiên ông ta sẽ hỏi xin tiền làm gì, mua đĩa băng sao không nói với em gái mày, trong phòng em gái mày nhiều đĩa băng như vậy, còn có máy nghe băng, nó có thể thay bằng máy sony cầm tay mày có thể mượn mà dùng.

Diệp Nhiễm biết, lòng tự trọng trước đây của mình cứ như thế mà bị xói mòn từng chút một.

Nhưng cũng có lẽ không ai sai hết, đều do bản thân cô ấy quá yếu ớt, và cô ấy cũng không có biện pháp để thừa nhận điều đó, cho nên đến cuối cùng tất cả đều hỏng hết.

Sau khi Diệp Nhiễm mua đĩa băng xong, cô vẫn luôn ở trong phòng nhắm mắt lắng nghe.

Cô nghe được một lúc lâu, lập tức hiểu rõ cảm giác của mình với những đoạn ký ức này, chỉ là nhất thời bị vùi lấp mà thôi.

Hệ thống cũng nghe chung với cô.

Vốn dĩ hệ thống muốn cùng cô tiến bộ, nói không chừng nếu nó học giỏi tiếng Anh thì sẽ có thể nhận nhiệm vụ tầm cỡ quốc tế thì sao.

Nhưng mà…… Rất nhanh, nó đã ngủ rồi.

Mơ màng sắp ngủ, vẫn nên đi ngủ thì tốt hơn.

*********************

Rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Nhiễm tham gia thi cử sau khi trở thành cô gái này.

Sau khi đọc kỹ các câu hỏi, khẳng định bản thân đã trả lời đúng mới nghiêm túc viết lại đáp án.

Học sinh thi xong, các giáo viên bắt đầu tăng ca thêm giờ để chấm bài thi, bọn học sinh cũng khẩn trương chờ đợi thành thích để có thể lập tức nghỉ hè.

Kết quả thi thế nào, nó liên quan trực tiếp đến cả một kỳ nghỉ hè của bọn họ.

Mà trong lúc mọi người đang chờ công bố thành tích thi, có một vài giáo viên chủ nhiệm lớp 10 vội vàng chạy đến văn phòng hiệu trưởng.

"Bài này có phải chấm sai rồi không? Hay là cộng điểm sai rồi, học sinh đứng nhất này ở đâu ra vậy?”

Từ trước đến nay nguyên một năm đều là học sinh lớp 1,2,3 ôm 50 hạng đầu, vậy mà bây giờ, ở đâu lại lòi ra một Diệp Nhiễm hầu như môn nào cũng đạt điểm tối đa vậy?

Đúng là từ trên trời rơi xuống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp