Diệp Nhiễm lên lầu, không phải là không muốn nhìn một nhà ba người kia thân thiết, mà là muốn xem hết mấy quyển sách giáo khoa thật nhanh, ba ngày sau là kỳ thi cuối kỳ, cô cần phải thi được thành tích tốt.
Thi được thành tích tốt, đậu đại học hàng đầu, đây là bước đầu tiên trên con đường thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm.
Hệ thống nhìn Diệp Nhiễm đọc sách nhanh như chớp, buồn bực nói: "Cô lướt nhanh như vậy, có thể nhớ kỹ hả?”
Diệp Nhiễm không ngẩng đầu nói: “Có thể. Tôi vừa gặp sẽ nhớ, nhớ sẽ không quên.”
Nói xong, lại lật qua trang tiếp theo.
Hệ thống: “Đây là toán học phổ thông, chẳng những phải nhớ kỹ, còn phải hiểu nó, phân tích lý giải nó, cần phải có khả năng logic.”
Diệp Nhiễm dùng ý thức nhàn nhạt liếc nó một cái: "Cậu nghi ngờ tôi?”
Cái liếc mắt này, trong trẻo nhưng sâu thẳm, tựa như ngày mùa thu thấm sương lạnh.
Số liệu của hệ thống dao động, run rẩy nói: “Không không không tôi không có nghi ngờ cô!”
Nó sao lại nghi ngờ vị ký chủ này chứ, chẳng lẽ nó quên mất bản thân bị cô tìm tới cửa như nào rồi sao, lai lịch của vị ký chủ này của nó nhất định không đơn giản!
Diệp Nhiễm đang đọc sách giáo khoa, chợt vang lên tiếng gõ cửa, mở cửa ra, là Diệp Kiến Quốc.
Diệp Kiến Quốc lấy ra một phong thư đưa cho Diệp Nhiễm: “Đây là một trăm đồng, cho mày.”
Diệp Nhiễm nghi hoặc nhìn Diệp Kiến Quốc, cơm sáng cơm tối cô đều ăn ở nhà, cơm trưa cộng với các loại đồ dùng học tập khác một tháng khoảng 20 đồng, một trăm đồng này một số tiền khổng lồ đối với cô, tiền sinh hoạt 5 tháng.
Diệp Kiến Quốc: “Nghỉ hè tao muốn dẫn mẹ mày và Trác Trác đi Thượng Hải, đến lúc đó dì Ninh cũng sẽ về nhà thăm người thân, một mình mày ở nhà mua chút gì đó ngon ngon mà ăn.”
Diệp Nhiễm minh bạch, cô nhận 100 đồng kia của Diệp Kiến Quốc, cười nói: “Cảm ơn bố.”
Diệp Kiến Quốc nhìn thấy cô cười, sửng sốt, vốn dĩ còn cho rằng cô sẽ không vui, loại phản ứng này nằm ngoài suy nghĩ của ông ta.
Vốn tính là cho tiền xong sẽ về phòng, thấy cô như vậy, ông liền hỏi nhiều thêm một câu: "Sắp tới phải thi cuối kỳ, con chuẩn bị đến đâu rồi?”
Diệp Nhiễm: “Cũng không tốt lắm, bây giờ lâm thời mới tính ôm chân Phật ôn tập cho tốt, tranh thủ có thể thi khả quan một chút.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Diệp Kiến Quốc kiến nghị nói: “Trác Trác học vẫn luôn rất giỏi, nếu Trác Trác không bận, có vấn đề gì con cũng có thể hỏi Trác Trác một chút. Nó vẫn luôn rất thích người chị gái là con.”
Diệp Nhiễm: "Biết rồi, thưa bố.”
Tiễn Diệp Kiến Quốc đi, Diệp Nhiễm cũng không có lập tức vùi đầu vào ôn tập ngay, cô rơi vào trầm tư.
Hệ thống: “Ký chủ, người bố này của cậu đối với cậu chẳng ra gì, cậu buồn ư?”
Diệp Nhiễm: “Không có.”
Những việc này đều có trong thông tin ở não của cô, cô biết chuyện sẽ phát triển như thế nào, không có buồn bã gì cả, chỉ là tự thể nghiệm một chút chuyện đã xảy ra mà thôi.
Hệ thống: “Vậy sao cậu không học?”
Diệp Nhiễm: "Tôi suy nghĩ, cái gì gọi là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm?”
Hệ thống: “Chính là thay đổi á!”
Diệp Nhiễm: "Tôi phản kích những người ức hiếp tôi, tiến độ hoàn thành được 10%, vậy còn tiếp theo thì sao, yêu cầu là phải đến mức nào mới có thể đạt trăm phần trăm? Rốt cuộc thứ tôi muốn là gì? Là có được vô số tiền tài, hay là có được địa vị vô cùng cao để đặt những người cô ấy đã cầu xin trong kiếp trước ở dưới chân mà dẫm đạp? Hay là nói, mục tiêu của cô ấy là Diệp Trác siêu ưu tú kia? Hoặc là làm cha của cô ấy phải hối hận vì hành vi bỏ rơi cô ấy ngày hôm nay?”
Hệ thống: “…… Ký chủ cô nghĩ cũng nhiều thật, chúng ta đi một bước tính một bước, từ từ thôi, trước tiên chọc cho những người khi dễ cô tức chết, không được thì chúng ta đánh bọn chúng! Một lần không được, thì chúng ta có thể đánh hai lần!”
Diệp Nhiễm ngay lập tức lười phản ứng hệ thống, cô vẫn nên tiếp tục vùi đầu đọc sách thì hơn.
**********************
Diệp Nhiễm tới trường, vào lúc dựng xe vào chỗ đổ xe, chợt một tiếng nói vang lên: "Này, là cậu làm trầy xe mới của tôi phải không?”
Giọng nói này lười biếng buông thả, còn ẩn ẩn mang theo chút gợi cảm.
Bất quá vẫn có thể nghe ra, đây là giọng của một thiếu niên.
Diệp Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai từ bên ngoài tường của trường học chiếu vào, rọi lên sân trường rực rỡ ánh nắng, khiến tinh thần phấn chấn, cô không khỏi nheo mắt khi đối diện với ánh mặt trời.
Cô thấy được người thiếu niên đó, anh đang dựa nghiêng lên yên sau xe đạp, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó không biết ở nơi nào ra, biếng nhác nhìn cô, bên môi còn mang theo một nụ cười chế nhạo.
Thiếu niên cười không có ý tốt nói: "Chiếc xe này tôi mua hơn 500 tệ, thấy cậu đẹp như vậy, giảm cho cậu còn 200 tệ thôi.”
Diệp Nhiễm lạnh lùng nhìn thiếu niên: “Nhiều nhất là 2 tệ.”
Thiếu niên cười ra tiếng: “Hai tệ? Hai tệ đủ làm gì hả?”
Diệp Nhiễm xoay người muốn đi: "Cậu không cần thì thôi, có thể đi tìm giáo viên tới giải quyết.”
Thiếu niên đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng thẳng tắp tinh tế của Diệp Nhiễm: "Bạn học, sau khi tan học tôi sẽ tìm cậu, cậu thiếu tôi 200 tệ!”
Trở lại lớp học, cô đã tới trễ rồi, giáo viên đã ở trên bục giảng, thấy cô tiến vào, rất không hài lòng.
Cô đi tới chỗ ngồi của mình, mở cặp xách ra, hôm nay học hình học không gian.
Giáo viên giảng bài, cô không nghe, tự mình đọc sách.
Cô đã sắp đọc xong chương trình học của lớp 10, chuẩn bị dùng tiền mà cha cô vừa cho đi hiệu sách tìm mua một ít tài liệu tham khảo của lớp 11 và lớp 12.
Lúc này, cô nghe được giáo viên nói: “Diệp Nhiễm, em trả lời cho tôi câu này.”
Cô ngẩng đầu, toàn bộ bạn học trong lớp đều đang nhìn cô, vui sướng khi người gặp họa.
Mà vẻ mặt của giáo viên rất nghiêm túc cũng rất không vui.
Cô buông quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía bảng đen, trên đó có một đề bài, vẽ một hình học, hỏi là có tổng cộng bao nhiêu hình tam giác.
Cô nhàn nhạt trả lời: “Chín.”
Lời vừa thốt ra, cả lớp lập tức rộ lên tiếng cười, có người còn cười đến chảy nước mắt.
"Chắc chắn cậu ta không nghe cô giảng bài! Cô vừa nói là bảy cái!”
Kỳ thật vừa rồi cô giáo nói bảy, nhưng các bạn học sinh đều tìm không ra, có người nói là ba hình, có người nói là năm hình, chết sống cũng không thể tìm ra bảy hình.
Kết quả Diệp Nhiễm còn đi ngược lại, nói tới chín.
Giáo viên lập tức không vui.
Vốn dĩ cả một lớp không thể tìm ra đáp án cô ta đưa đã rất không vui rồi, vậy mà hiện tại còn lòi ra một Diệp Nhiễm gây rối, cô ta nói cái gì căn bản cô cũng không nghe lọt tai sao?
Giáo viên dạy toán xụ mặt, nghiêm túc mà khiển trách: "Trò Diệp Nhiễm, sắp phải thi cuối kỳ rồi, bây giờ tôi đang ôn tập các thiếu sót cho các em lần cuối cùng, các em nên nghiêm túc nghe giảng, thái độ đoan chính mới phải? Còn các em thì sao, một đám, trong lòng đều không đặt điểm số làm trọng? Em Diệp Nhiễm, đặc biệt là em, lớn tuổi như vậy, còn học lớp 10, ngay cả mặt cũng không đỏ, em không biết ngại, không có liêm sỉ sao?”
Diệp Nhiễm tựa như không nghe lọt, biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt đứng ở đó, y như một khúc gỗ.
Bạn học chung quanh đều che miệng phát ra âm thanh châm biếm, xem náo nhiệt.
Mặt giáo viên dạy toán đỏ bừng, tức giận đến nói không lựa lời: "Diệp Trác lớp 11/1 hình như là em gái em phải không, tôi đây không hiểu, đều là họ Diệp, sao người ta đã cầm cờ đi trước học lớp 11 rồi mà em thân là chị lại có thành tích như vậy? Em có thể học hỏi theo em gái em có được không?”
Diệp Nhiễm hơi nhíu mày.
Cô không thích nghe giáo viên dạy toán nói những lời này.
Dù cho cô không quá tâm đắc với vai diễn Diệp Nhiễm này, nhưng nghe xong cô cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Vì thế cô nhướng mày, ánh mắt khẽ liếc về vị giáo viên trên bục: "Thưa cô, hình này quả thật có chín hình tam giác, chắc là cô sai rồi đấy ạ.”
Nói xong, cô lại nhẹ nhàng bâng quơ mà bổ sung một câu: “Chúng ta đều lớp 8, vốn đã là lớp có thành tích kém nhất khối, giáo viên như cô nếu không thể làm tốt được giáo án của mình, thì cũng có thể đi mời giáo viên lớp khác đến chỉ cho, miễn cho nói sai đáp án, dạy sai con cháu của cô.”
Lời vừa nói ra, giáo viên dạy toán trực tiếp phát nổ.
Cô ta trực tiếp ném giáo án lên bàn giáo viên: “Diệp Nhiễm, em đi ra ngoài.”
Diệp Nhiễm quải cặp sách, đứng dậy đi ra ngoài.
Giáo viên dạy toán càng thêm tức giận, cầm lấy một viên phấn trắng ném vào Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm trở tay bắt lấy, thẳng tay ném nó vào thùng rác.
Giáo viên dạy toán tức giận đến trừng mắt, lúc này Trần Vạn Vinh từ bên ngoài chạy vào, vui tươi hớn hở mà hô to: "Thưa cô, thưa cô, em vừa mới đi kêu thầy chủ nhiệm giáo dục đến rồi!”
Theo sau lời cậu ta, chủ nhiệm giáo dục cũng tới.
Giáo viên dạy toán tức giận nói chuyện vừa rồi cho thầy chủ nhiệm giáo dục nghe.
Chủ nhiệm giáo dục cau mày nhìn Diệp Nhiễm, yêu cầu Diệp Nhiễm xin lỗi.
Diệp Nhiễm: “Nếu em làm sai, em sẽ xin lỗi. Nhưng em không sai, cô giáo lại nói em sai, vì sao em phải xin lỗi?”
Giáo viên dạy toán cười trào phúng: “Ha, Diệp Nhiễm, nếu em giỏi như vậy, tài giỏi hơn cả giáo viên, sao em lại không thi được hạng nhất đi? Sao em lại lưu lạc đến tận lớp 8? Sao em còn thua kém hơn em gái em một bậc thế?”
Diệp Nhiễm: "Cô nói rất có đạo lý.”
Giáo viên dạy toán:???
Cô ta không tin vào lỗ tai mình, cô ta nghe lầm rồi à?
Chủ nhiệm giáo dục cũng sửng sốt, ông bắt đầu hoài nghi Diệp Nhiễm có vấn đề về thần kinh.
Bạn học chung quanh cũng rất kinh ngạc.
Đây là có ý gì, vừa rồi chiến đấu mãnh liệt như vậy, sao bây giờ đột ngột cúi đầu nhận sai thế.
Sau đó, bọn họ nghe được một câu, Diệp Nhiễm nhàn nhạt nói: "Kỳ thi cuối kỳ lần này em sẽ thi hạng nhất.”
Giáo viên dạy toán:……
Chủ nhiệm giáo dục:……
Toàn thể bạn học trong lớp:……
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn người bị bệnh tâm thần mà nhìn Diệp Nhiễm.
Đầu óc của đứa trẻ này hỏng rồi hả?
Lúc này, hiệu trưởng và giáo viên lớp khác cũng nghe được chuyện này nên đều tới đây.
Hiệu trưởng bắt đầu thuyết giáo Diệp Nhiễm, giáo viên lớp khác cũng bắt đầu khuyên giáo viên dạy toán.
Hiện tại giáo viên dạy toán được khuyên can, ngẫm lại những lời học sinh nói, tức giận đến rớt nước mắt: "Cái đề này, em ấy nói có chín hình tam giác, tôi đã dạy nhiều năm như vậy không lẽ tôi còn không biết ư, nó có bảy hình, đây là một đề cơ bản! Sao tôi có thể sai được?”
Cô ta vừa nói xong, các vị giáo viên kia lập tức nhìn đề bài trên bảng đen, sau đó sửng sốt.
Trong đó có một vị, vừa hay là giáo viên toán của lớp 3, mấy hôm trước cô ấy cũng vừa giảng qua đề này rồi.
Cô ấy nhìn giáo viên dạy toán lớp 8, rồi nhìn Diệp Nhiễm, do dự không biết có nên nói hay không.
Lúc này hiệu trưởng đã bắt đầu giáo huấn Diệp Nhiễm, nói chuyện cũng không dễ nghe, nghiêm khắc trách cứ Diệp Nhiễm, muốn Diệp Nhiễm xin lỗi giáo viên dạy toán.
Diệp Nhiễm chỉ lạnh lùng nói: "Em nói rồi, cái đề này, em nói ra đáp án chính xác, vậy là sai sao?”
Giáo viên dạy toán tức giận hận không thể đi lên tát Diệp Nhiễm một cái: "Em đi hỏi các giáo viên lớp khác thử xem, nếu tôi sai, tôi không cần em xin lỗi, giáo viên như tôi sẽ xin lỗi em!!”
Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Có thể, cô dạy nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn luôn dạy sai đáp án, cô nên dốc lòng xin lỗi học sinh cô đã dạy mới phải, không phải chỉ mình em, mà là toàn bộ bạn học ở đây.”
Giáo viên dạy toán thật sự rất muốn tiến tới nhéo Diệp Nhiễm một cái ngay lập tức.
Giáo viên lớp 3 nhìn tình hình, rốt cuộc nhịn không được nói: “Cái đề này…… đáp án giống như em học sinh này nói, cái hình này, đúng là chứa 9 hình tam giác.”
Giáo viên dạy toán ngẩn ngơ, không thể tin được mà nhìn giáo viên lớp 3.
Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục và quần chúng vây xem, tất cả đều nhìn về phía giáo viên lớp 3.
Giáo viên lớp 3 có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn căng da đầu khua tay múa chân, nói tại sao lại có chín hình.
Sau khi nói xong, giáo viên dạy toán ngơ ngác mà nhìn về phía bảng đen.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục cũng không biết nói gì, cho nên, vị giáo viên này, dạy học nhiều năm như vậy vẫn luôn giảng sai hả??
Các học sinh lớp 8 đều nhịn không được muốn cười, quá xuất sắc, quá buồn cười!
Giáo viên dạy toán cả ngày lải nha lải nhải thế mà lại ăn hành do Diệp Nhiễm đút!
Xưa nay chưa từng có ai diễn ngược tuồng như vậy!
Diệp Nhiễm nhàn nhạt mở miệng: "Thưa cô, cô đã nói sẽ xin lỗi tất cả học sinh.”
Ánh mắt của mọi người, có xem kịch vui, có chờ mong hưng phấn, có lo lắng, bất đắc dĩ, đồng tình và cả áy náy, tất cả đều tập trung vào giáo viên dạy toán.
Cô ta lập tức không chịu nổi, nước mắt rơi xuống, sau đó khóc lóc bụm mặt chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT